Từ Thanh Đào nghi Trần Thời Dữ ám chỉ cô.
Nhưng cô tìm không ra chứng cứ!
Có lẽ do Từ Thanh Đào không nói chuyện quá lâu, Trần Thời Dữ nhướn mày.
Cô mới thốt ra được một câu: “Em cảm thấy anh đang ám chỉ em.”
“Ám chỉ?”
Cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Vẻ lý trí đầy mạnh mẽ.
Nhưng rõ ràng là, bên tai cô đỏ bừng.
Tất nhiên là đang cậy mạnh.
Hình như cô cực kỳ ngại ngùng: “Nhưng, chỉ là, em cảm thấy, dù bây giờ chúng ta đã kết hôn, nhưng cũng chỉ mới xác nhận quan hệ, thế này thì liệu có nhanh quá không.”
Hơn nữa, đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Ám chỉ cô cũng không vô ích thôi, cô giáo Tiểu Đào cần ngủ một giấc thật ngon T.T!!
Nhưng, cô lại có cảm giác rằng, hình như làm vợ anh mà đưa ra yêu cầu từ chối ngủ cùng giường có vẻ kỳ lạ.
Nói câu kia xong, Từ Thanh Đào lại bổ sung thêm, trên mặt cô đã nhuộm một mảng ráng chiều: “Hôm nay em cảm giác thể lực của em không được cho lắm.”
Những lời này là thật.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại lâu như thế, lại cùng Trình Gia Di hao phí cảm xúc trên mạng.
Từ Thanh Đào đã buồn ngủ đến nỗi mí mắt cũng không mở ra được.
Chứ đừng nói đến thể lực, tinh thần cô đã mệt mỏi.
Rõ ràng là cô còn muốn kiên trì nói chuyện với Trần Thời Dữ thêm một lúc nữa.
Đáng tiếc thay, thực sự thì lồng ngực anh quá sức thoải mái và dễ chịu, một khi tinh thần đã thư giãn, thân thể lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cuối cùng là bị Trần Thời Dữ ôm về phòng.
Sáng sớm hôm sau, soi gương lại thì cô mới phát hiện ra rằng, hình như môi mình đã sưng đỏ lên.
Đã hai lần như vậy rồi, nhưng hình như cũng không phải là chuyện lớn to tát, Từ Thanh Đào cũng không quan tâm.
Sau khi thức dậy, cô lướt Weibo mới biết được, tối hôm qua Trình Gia Di đã mất không ít quyền làm người phát ngôn sản phẩm.
Chỉ riêng khoản tiền cần bồi thường thiệt hại vì vi phạm hợp đồng thôi là đã có thể san lấp hết toàn bộ giá trị con người cô ta.
Không chỉ có thế, sáng nay Hằng Gia còn đưa ra một bức thư của luật sư.
Không hề nể nang ai như thư luật sư lần trước, gom hết mấy tài khoản marketing quẫy đục nước chuyện tối qua trên Weibo lại.
Còn kiện mấy fan cứng của An Hạ.
Nhìn thấy tên An Hạ, Từ Thanh Đào dừng lại một chút.
Quả thật không phải là cô không hiểu rõ những con đường kia của giới giải trí, chuyện tối hôm qua lên men nhanh như vậy, ngoại trừ thân phận bà chủ Hằng Gia ra, thì hơn phân nửa là có sự trợ giúp đến từ ekip khác.
Dù sao, ngay từ đầu, rõ ràng cô là kíp nổ, nhưng đến cuối cùng, khi tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, cô lại được bảo toàn thân thể mà rút lui.
Nếu nói không có bàn tay của An Hạ nhúng vào đó, cô không tin.
Nhưng sau cùng thì hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì.
Chỉ cần đối phương không tìm đến tận nhà gây chuyện, Từ Thanh Đào cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây sự với cô ta.
Hơn nữa, hot search Weibo đổi rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai thấy tên mình trên hot search.
Nhưng dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết, chắc chắn trong đó có bàn tay của Hằng Gia.
Cư dân mạng chỉ có ký ức kéo dài trong bảy giây, mặc dù bây giờ Trình Gia Di làm trò cười cho thiên hạ, nhưng cô đoán rằng, chờ sau khi đợt thanh lọc “đón ý nói hùa” này qua đi, có lẽ cô ta sẽ quay trở lại.
Dẫu sao, giới giải trí không bao giờ thiếu thứ gọi là “không biết xấu hổ”, ngay cả mấy nghệ sĩ mua bán dâm, hút thuốc phiện, mấy nghệ sĩ độc hại như thế cũng ngo ngoe rục rịch muốn kiếm tiền trong cái vòng tròn ngợp vàng son này, Trình Gia Di phải bồi thường nhiều khoản phí vi phạm hợp đồng đến vậy, nếu không tiếp tục lăn lộn trong giới thì đâu còn bản lĩnh kiếm tiền nào khác đâu.
Nhưng lại không ngờ rằng, dường như ông trời cũng có mắt.
Hot search về Trình Gia Di hạ nhiệt chưa đến nửa ngày, mà phòng Dance Agency dưới danh nghĩa của cô ta lại xảy ra chuyện!
Nhấn vào mới biết được, hóa ra là, khi Trình Gia Di đang dạy học sinh trong lớp huấn luyện vũ đạo, vì tư thế không đúng nên dẫn đến chi dưới tê liệt, cả đời tàn tật.
Hẳn là chuyện này đã xảy ra trong tháng chín.
Nhưng không biết sao lại bị đè xuống, đến hôm qua mới bùng phát hot search, mẹ của cô bé mới mượn cơ hội này để lên tiếng, phơi bày chân tướng.
Đúng là việc múa cũng có tính nguy hiểm nhất định.
Hằng năm, lớp huấn luyện vũ đạo hoặc nhiều hoặc ít thì đều sẽ có người bị thương.
Cả đời tàn tật, một chuyện lớn như thế này, bình thường cũng sẽ lên một hot search.
Huống chi, đây còn là phòng làm việc của người mở lớp dạy có danh tiếng khá lớn như Trình Gia Di
Nhưng nếu là bình thường, tin tức ấy sớm đã bị Trình Gia Di dùng tiền mua lại.
Có lẽ hot search đêm qua vẫn chưa hết nguôi ngoai trong lòng cư dân mạng mà sự việc này lại bùng nổ ngay ngày hôm nay, nó đã lao lên hot search nhanh như tên lửa.
Chuyện tàn tật cả đời không còn là chuyện của riêng giới giải trí nữa.
Nghiễm nhiên nó đã trở thành một tin tức xã hội.
Từ Thanh Đào nhấn vào xem rồi mới biết được, thế mà phòng Dance Agency của Trình Gia Di không chỉ xảy ra sự cố một lần như thế.
Mấy năm trước, có người khiếu nại trên Weibo, nói con mình luyện vũ đạo tại Gia Di Dance Agency, kết quả là, đêm đó, sau khi về nhà, con mình không thể nhúc nhích được.
Bệnh viện kiểm tra cũng cho ra kết quả cả đời tàn tật.
Trước đó, sự cố này cũng đã bị Trình Gia Di đè ép xuống.
Thêm nữa chính là, cô ta cũng tàn tật, tất nhiên cô ta có thể dùng ưu thế này để nhận được sự thương hại, thương lượng với bố mẹ người đó xong rồi chi trả chi phí chữa bệnh. Cho dù có người dùng chuyện này để bôi nhọ Trình Gia Di, thì cách mà fan hâm mộ tẩy trắng sẽ là: Gia Di đã cả đời tàn tật rồi mà, sao lại cố ý hại cô gái khác cơ chứ?!
Quả thật, ngay khi sự cố thứ hai xảy ra.
Cách tẩy trắng này đã trở nên vô dụng.
Không chỉ có thế, theo độ hot ngày một tăng cao, dân mạng còn đào ra được, một năm về trước Trình Gia Di đã không còn chi trả tiền chữa bệnh cho người đó nữa.
Vốn dĩ ngay hôm qua, hình tượng của cô ta đã bị hủy hoại, duy chỉ còn lại một bộ phận fan hâm mộ vẫn còn tẩy trắng rằng, hằng năm Gia Di vẫn quyên tiền cho quỹ từ thiện của người tàn tật, bây giờ cũng đã trở thành giả nhân giả nghĩa.
Một bên quyên tiền cho người tàn tật, một bên hại con gái nhà người ta cả đời tàn tật, lại không chịu tốn một đồng tiền nào ư?!
Có phải là vì, người trước thì có thể tạo dựng nên hình ảnh của bạn, khiến công chúng cảm thấy bạn là người tốt bụng, trong khi đó, người sau thì lại chẳng có lợi ích gì ngoài việc khiến bạn mất tiền, là vì điều này ư?!
Không chỉ có thế, thứ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy tức giận hơn đó chính là.
Dù Trình Gia Di không được tính là có nằm trong vòng đỉnh lưu, nhưng, trong những năm này, số tiền mà cô ta kiếm được khi làm người đại diện trong giới giải trí cũng không dưới hàng chục triệu.
Mình có thể cõng nổi cái bao mấy chục triệu, nhưng lại không cách nào gánh vác nổi vài trăm tệ phí chữa bệnh ư?!
Chân tướng càng tàn khốc, hình tượng trước đó của cô ta lại càng dối trá.
Đây đã không thể giải thích bằng lý do “tuổi trẻ không hiểu chuyện nên mới nhốt Từ Thanh Đào trong phòng” nữa rồi, bây giờ cô ta đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, vẫn còn có thể gọi là “tuổi nhỏ không hiểu” chuyện ư?
Chỉ đơn giản là vì cô ta xấu xa, cô ta bỉ ổi mà thôi!
Bây giờ còn chưa qua mấy năm, vậy mà văn phòng vũ đạo lại xuất hiện sự cố lần thứ hai.
Đồng thời, trong lần này, qua quá trình giám sát biểu hiện, tồn tại khả năng phòng Dance Agency lợi dụng việc luyện tập vũ đạo để ngược đãi trẻ nhỏ.
Cảnh sát vừa đưa tin, trên mạng lại xôn xao không nguôi.
Vụ việc đã thu hút sự chú ý của cơ quan cảnh sát địa phương. Không lâu sau khi bao nhiêu tin tức trên Weibo lên men, và rất nhanh sau đó, họ nghe nói phòng Dance Agency của Trình Gia Di đã bị niêm phong.
Cô ta, bố mẹ cô ta và cả phụ huynh của em nhỏ ấy, trước mắt đều được đưa tới đồn cảnh sát.
Nhìn thấy trẻ con bị ngược đãi, chân mày Từ Thanh Đào hơi nhíu lại.
Từ khi hai chân Trình Gia Di bị tàn tật, tâm lý Từ Nhã và chồng bà ta cũng dần vặn vẹo, năm đó, khi cô ở nhà bọn họ, cô cũng từng bị đánh mấy lần.
Ban đầu Từ Thanh Đào còn tưởng rằng Từ Nhã chỉ đơn thuần là đang đổ hết hận thù lên người cô, nhưng sau này lại phát hiện ra rằng, bà ta hận mình có thể đi đứng lại được, cũng hận mình vẫn có thể múa, thậm chí, có một lần bà ta điên tiết lên còn muốn cầm dao chặt hai chân của mình.
Dường như bà ta…
Rất ghét những cô bé có thể nhảy múa bình thường.
Bởi vì buổi tối hôm qua còn đang hot, dân mạng đều kéo nhau vào xem dòng trạng thái hiện tại của Trình Gia Di.
Thấy được văn phòng vũ đạo của cô ta bị niêm phong, Weibo lại tràn trề niềm vui lớn.
Xem ra Trình Gia Di chưa hết hy vọng, tối hôm qua cô ta còn dùng tiền mua hot search cho mình.
Kết quả là, chỉ ngắn ngủi chưa đến nửa ngày, tiền đã trôi dạt theo dòng nước, tên tuổi của cô ta lại chễm chệ trên hot search Weibo một lần nữa.
Đồng thời, lần này khác so với vụ việc với Từ Thanh Đào – cô vướng vào những oan ức, bất bình.
Đây là tin tức xã hội.
Nhấn vào hot search, trên diễn đàn hiện ra tin tức ngay tắp lự.
Nhiều đơn vị truyền thông đưa tin, mặc dù bé gái bị tàn tật được che giấu thông tin thật, nhưng dáng vẻ nằm trên giường bệnh vẫn làm cho Từ Thanh Đào thấy lo lắng vô cùng.
Còn nhỏ như thế, còn trẻ như vậy.
Còn muốn đi trên con đường mơ ước này.
Cứ thế, lại vì những oán hận của bố mẹ Trình Gia Di.
Mà tuổi hoa khép lại.
Bỗng dưng hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Từ Thanh Đào để điện thoại di động xuống, nhưng không còn khẩu vị nữa.
Bữa sáng là món kiểu Quảng Đông mà cô thích.
Tối hôm qua cũng vì chuyện của Trình Gia Di mà cô ăn không được mấy miếng cơm, nay thấy cô lại buông đũa xuống, Trần Thời Dữ hỏi cô: “Không thấy ngon miệng à?”
Từ Thanh Đào lắc đầu: “Không phải.”
Tâm trạng rầu rĩ không vui.
Trần Thời Dữ rũ mắt xuống, không nói năng gì.
Buổi chiều tan tầm, lúc Từ Thanh Đào lên xe, cô phát hiện hôm nay Trần Thời Dữ tới đón cô.
Sửng sốt một chút, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy vui vẻ, cô nhanh chóng đổi từ hàng ghế sau lên ngồi ghế phó lái ngồi.
Không chờ cô và Trần Thời Dữ nói đôi ba câu, cô phát hiện hình như chiếc Bentley không phải đang chạy về Bách Nguyên Nhất Hào.
Ban đầu, Từ Thanh Đào cho là anh định ăn tối bên ngoài.
Nhưng anh đã lái qua trung tâm thành phố, cuối cùng Bentley ngừng lại tại một bệnh viện.
Từ Thanh Đào thầm có một loại dự cảm nào đó.
Đợi đến khi Trần Thời Dữ xuống xe, anh đưa cô đến phòng bệnh, loại dự cảm này mới trở thành sự thật.
Đúng thế.
Buổi sáng hôm nay, trong nháy mắt khi nhìn thấy tin tức đó, Từ Thanh Đào có ý nghĩ sẽ đến thăm cô bé tàn tật này.
Nhưng không ngờ rằng, Trần Thời Dữ lại chú ý tới tâm trạng nhỏ bé ấy của cô, lòng cô khẽ rung động.
Một ngày nay, bởi vì tin tức bị đưa ra ngoài ánh sáng, chuyện Trình Gia Di không chịu gánh vác trách nhiệm cũng dần dần lên men.
Các mạnh thường quân trong xã hội cũng đến thăm cô bé đáng thương này.
Mẹ cô bé biết được ý tốt của Từ Thanh Đào, bà ấy cũng không từ chối sự thăm hỏi của cô.
Nhũ danh của cô bé là Bong Bóng, năm nay mới sáu tuổi.
Thậm chí cô bé còn không biết sau này mình sẽ phải ngồi xe lăn sống hết đời, cô bé chỉ biết mình đang bị bệnh.
Hết bệnh, rất nhanh thôi, cô bé sẽ khá hơn.
Bong Bóng nằm trên giường, ánh mắt rất sáng trong: “Chị cũng thích múa ạ?”
Giọng Từ Thanh Đào nhẹ bẫng: “Thích chứ.”
Hình như cô bé rất thích chị gái dịu dàng này.
“Vậy sau này em khỏi bệnh, em có thể múa cùng chị được không?”
Giờ phút này, Từ Thanh Đào không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Dù cô biết là không thực tế, nhưng hình như là nói cho cô bé nghe, cũng giống nói cho chính mình nghe vậy: “Sẽ khá hơn, sau đó chúng ta cùng nhau múa.”
Chỉ là, múa một lần nữa, nghe thì dễ.
Có nhiều thứ đã mất đi chính là đã mất đi, cả đời này chỉ còn đọng lại bao niềm tiếc nuối.
Lúc gần đi, Từ Thanh Đào muốn cho cô bé chút tiền để chữa bệnh.
Trên người cô không có nhiều tiền, chỉ có thể lấy ra mười nghìn tên.
Nhưng khi đưa cho bác sĩ, y sĩ trưởng của Bong Bóng lại nói: “Bà Trần, chị không cần cho Bong Bóng số tiền kia đâu, tổng giám đốc Trần đã chi trả hết chi phí chữa bệnh sau này rồi.”
Đến khi đi ra khỏi khu nội trú, Từ Thanh Đào vẫn không lấy lại được tinh thần.
Mặc dù nói Hằng Gia có tiền, với anh mà nói, mấy trăm nghìn tệ phí chữa trị sau này không có ý nghĩa gì cả, nhưng cũng không ai bắt buộc anh phải gánh vác số tiền chữa bệnh cho một cô bé xa lạ.
Hơn nữa, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, còn chưa tới cổng bệnh viện, mà ngay dưới lầu đại sảnh, cô không hẹn mà gặp lại Trình Gia Di.
Hot search tối hôm qua mới trôi qua chưa đầy mấy tiếng, nhưng Trình Gia Di trông tiều tụy như đã già đi mấy tuổi vậy.
Khi nhìn thấy Từ Thanh Đào, trong mắt nhanh chóng hiện ra từng tia máu đỏ au.
Suýt thì đã nhào lên cắn người.
Lý do không nhào lên, chắc cũng là vì cô ta bị cảnh sát đưa tới, xe cảnh sát cũng đỗ ở ngay bên cạnh.
Dance Agency xảy ra chuyện ngược đãi trẻ em đã khiến mọi người chú ý.
Một lần nữa nhìn thấy Trình Gia Di, vậy mà lòng Từ Thanh Đào lại không mảy may dao động.
Hình như là đã ý thức được điều gì, tất cả mọi người lặng lẽ dừng bước lại, dành vị trí ở giữa cho hai người bọn họ.
Trình Gia Di nhìn chằm chằm cô thật lâu, mới mở miệng: “Nhìn thấy tôi thành ra thế này, có phải là cô rất vui vẻ không?”
Chỉ một câu mà cô ta đã xé toang lớp ngụy trang bình tĩnh bao lâu nay của chính bản thân mình.
Giọng bắt đầu run run: “Đây đều là do cô hại tôi, đều là do cô nợ tôi, bây giờ cô hài lòng hả dạ lắm nhỉ, hại đời tôi thành ra thế này, sao cô không đi chết đi cho rồi, sao cô còn có mặt mũi mà sống…”
Có thể xem Trình Gia Di là “vò đã mẻ không sợ rơi”, hình tượng xây dựng bao lâu nay đã sụp đổ, sau này không cần quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ đang giãy giụa muốn đứng lên khỏi xe lăn.
Từng lời trói buộc đạo đức đó cứ vậy mà truyền vào tai Từ Thanh Đào, thói quen dùng từ không thay đổi mấy so với vài năm trước.
Ác mộng vào mỗi đêm, hình như đã giáng xuống ngay tại lúc này.
Chỉ là, trong nháy mắt khi Trình Gia Di nhào về phía mình, Từ Thanh Đào đã ngăn cô ta cánh tay cô ta lại, cứ thế mà bóp chặt lấy bao cơn ác mộng.
Sau đó, không chút do dự, hung hăng tát cho cô ta một bạt tai.
Vừa hay đối xứng với cái tát má bên trái lần trước.
Trình Gia Di bỗng đã mất đi hết sức lực, dường như cô ta ý thức được rằng, dáng vẻ tàn tật của mình không cách nào so sánh được với cơ thể khỏe mạnh của Từ Thanh Đào.
Trong chốc lát, nước mắt cứ vậy mà giăng đầy cả khuôn mặt, tia máu in hằn đỏ au mà nhìn chằm chằm vào cô.
Từ Thanh Đào nhìn cô ta: “Có phải cảm thấy mình đứng dậy không nổi rất đớn đau thống khổ phải không, cho nên, cái tát này là tát thay cho em nhỏ nằm viện kia.”
Chẳng đợi Trình Gia Di lấy lại tinh thần, tiếng bạt tai thanh thúy lại vang lên một lần nữa.
Làm cho mặt Trình Gia Di méo mó.
Sau đó cô ta nghe được giọng nói của Từ Thanh Đào: “Cái tát này, là tôi đánh thay cho bản thân mình.”
Tựa như dấu chấm cho bao năm khổ đau đến thế.
“Trình Gia Di, không ai ép cô nhốt tôi trong phòng, cũng không ai ép cô đi múa, càng không có một ai ép cô vượt đèn đỏ cả. Chỉ là do cô không cam tâm khi mất đi hai chân, chỉ là do cô không dám thừa nhận đây chính là kết quả mình phải tự làm tự chịu, là do cô không dám thừa nhận đây chính là quả báo của cô, thế cho nên cô mới có thể tìm một cái cớ cho mình, để bản thân mình có thể yên tâm thoải mái trốn tránh sự thật này, cô dựa vào sự yếu kém của bản thân kiếm tiền nhiều năm như vậy, lừa gạt nhiều đến nỗi ngay cả bản thân mình cũng tin rồi ư?”
“Cô tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão, cô dựa vào cái gì mà lại nói là tôi hại cô, tung tin đồn nhảm nói xấu tôi nhiều năm như vậy còn chưa khiến cô thấy thỏa mãn ư, thừa nhận sự xấu hổ của mình khó đến thế sao?”
“Hãy ngưng hành động trói buộc đạo đức lại đi, cô không nên hận tôi, đáng lý ra cô nên hận chính bản thân cô của năm mười sáu tuổi, chính cô là người hủy hoại cuộc đời của bản thân mình, không một ai làm tổn thương đến cô cả, là do chính cô hại chính mình.”
Đã nhiều năm như vậy, tựa như đây là lần đầu tiên thoát ra khỏi lời nguyền kia.
Những lời trong lòng cứ vậy mà bật thốt ra.
Từ Thanh Đào chợt thấy nhẹ nhàng.
Ngay cả cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vừa mới nói xong, bốn phía lại rơi vào sự tĩnh lặng.
Chỉ còn lại cơn gió khẽ vờn quanh.
Dường như hai cái tát này đã khiến cho Trình Gia Di an phận hơn không ít, cũng khiến cho cô ta tỉnh táo đến lạ.
Chưa từng có một giây phút nào mà cô ta cần phải ngẩng đầu, mới có thể thấy rõ Từ Thanh Đào như bây giờ.
Giọng của cô lại truyền đến: “Trình Gia Di, sau khi hủy hoại cuộc đời tôi, cô đã có thứ mà cô muốn hay chưa?”
Giờ phút này, Từ Thanh Đào như vẫn giống như năm đó vậy, thứ gì cũng có, thứ gì cũng tốt hơn so với cô ta.
Mà, kết cục của cô ta, ngoài chật vật ra thì chẳng còn lại gì khác.
Giờ đây, bỗng dưng có rất nhiều ký ức hiện lên ở trong đầu.
Cho là đóng cánh cửa kia lại thì mình có thể trở thành người múa chính, thế nhưng Hồ Tiểu Xuân lại không chút nể nang mà từ chối mình trong điện thoại, hết lần này đến lần khác cô ta coi thường những chênh lệch thực lực giữa mình và Từ Thanh Đào, chỉ là không cam lòng nên mới muốn chạy đến hiện trường biểu diễn thử một lần, cô ta chạy nhanh như thế, cô ta không để ý đèn đỏ, sau đó, cảnh tượng sau cùng là máu đỏ rợp trời.
Đã nhiều năm ròng trôi qua, bất luận sau này nhận được bao nhiêu thành tựu, bao nhiêu thanh danh tốt đẹp, bao nhiêu tiền tài vật chất.
Thật ra, thứ mà cô ta muốn nhất, cũng chỉ là được trở lại năm mười sáu tuổi kia.
Rõ ràng là, ban đầu cô ta chỉ có một chút không cam tâm, không cam tâm thứ cô có tốt hơn mình.
Đúng thật là, từ rất lâu về trước, cô ta đã ý thức được rằng, cánh cửa kia bắt đầu đóng lại, cả đời này, cuối cùng chẳng thể thắng nổi nữa.
…
Sau đó Trình Gia Di bị cảnh sát dẫn đi.
Những tưởng dù trong nước đã xảy ra chuyện, nhưng cô ta cũng có nhiều tiền đến vậy cơ mà, quả thật là có thể ra nước ngoài dưỡng lão cũng nên.
Nhưng lại lộ ra bê bối phòng Dance Agency ngược đãi trẻ em, có lẽ, thứ đang chờ đợi bọn họ cũng chỉ có pháp luật mà thôi.
Cô ta ngẩng đầu lên, dường như bấy giờ mới hay, Vân Kinh không có sương mù, hóa ra bầu trời cũng xanh đến thế.
Giống màu xanh bầu trời ngày cô ta nhận được cúp vô địch Đào Hoa Bôi, nhận được lời mời của Hồ Tiểu Xuân vậy.
Máy bay bay qua đầu.
Dường như thế giới này cũng không lớn như cô ta từng tưởng tượng.
Vút ngang qua Thái Bình Dương mà cũng chỉ mất mười mấy tiếng ngắn ngủi.
Mà, khi cúi đầu xuống, ánh mắt rơi về phía trước.
Thế giới của cô ta, hình như đã cách cô ta vài chục bước đường xa.
Từ Thanh Đào nhẹ nhàng cất bước chạy tới, chạy được một nửa thì bỗng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Vừa rồi cô tính nợ cũ với Trình Gia Di, hoàn toàn quên béng đi mất Trần Thời Dữ đứng bên cạnh đang nhìn!!
Lần trước, tại Đêm hội Weibo tát một cái tát kia, cảm giác hình tượng dịu dàng của mình đã tan vỡ.
Lần này thì tuyệt vời rồi, tát người ngay trước mặt Trần Thời Dữ luôn.
… Anh sẽ không cảm thấy mình rất hung dữ chữ.
Bước chân nhẹ bẫng như không, mà nay không hiểu lại bắt đầu trở nên nặng nề.
Qua rất lâu sau, anh nghe được Từ Thanh Đào lúng ta lúng túng nói: “Trần Thời Dữ, nãy giờ anh vẫn luôn đứng đấy đấy à.”
Hẳn là vì anh muốn đợi cô.
Anh luôn cân nhắc tỉ mỉ, anh sẽ cho cô đủ thời gian, sẽ không lay động hoặc là nhúng tay vào chuyện riêng của cô.
Cũng không biết anh đã đứng đấy bao lâu, nhưng, từ góc nhìn này, hình như anh có thể trông thấy vừa rồi cô thế nào.
Nhìn rõ ràng từng chút một.
Trần Thời Dữ ngước mắt lên: “Sao?”
Từ Thanh Đào: “.”
Hơn nữa, không biết phải làm sao đây, càng nghĩ càng thấy mình phải để ý.
Đặc biệt là khi nghĩ đến hồi cấp ba Trình Gia Di cũng từng theo đuổi anh.
Không phải đàn ông đều yêu nhất là mấy cô bạch liên hoa rồi trà xanh kinh điển kia sao?
Khóc lóc vài tiếng là có thể nhận được vô số niềm tiếc thương, vừa nãy bị cô làm khó dễ trông điềm đạm đáng yêu như thế cơ mà.
Nghĩ đến trước đó Tống Gia Mộc cũng bị dáng vẻ này của Trình Gia Di ăn sạch sành sanh.
Từ Thanh Đào bỗng có cảm giác “một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”.
Ngồi lên xe, cô mới uyển chuyển thăm dò một chút: “Anh có cảm thấy vừa rồi em hơi quá đáng không?”
Trần Thời Dữ thắt dây an toàn cho cô: “Quá đáng à?”
Ngừng tạm đôi chút: “Có một chút.”
Thời Tiểu Dữ, nếu anh dám nói em là nữ phụ ác độc thì anh chết chắc rồi đấy nhé!!!
Trái tim treo lên.
Kết quả, không ngờ rằng, một giây sau, Trần Thời Dữ bắt được cổ tay cô.
Sau đó dễ dàng đưa tay cô ra, kiểm tra lòng bàn tay của cô, thờ ơ nói: “Vậy mà dám lấy mặt đánh tay của vợ anh đỏ lên rồi.”
Trần Thời Dữ thu tầm mắt lại, tiếp tục đung khuôn mặt không đổi sắc mà nói: “Da mặt cô ta dày quá đáng.”