Phút chốc, Tống Gia Mộc thấy có lẽ mình đã bị hoa mắt mất rồi.
Chiếc cà vạt trên áo sơ mi trắng của Trần Thời Dữ trông rất quen mắt, quen đến nỗi vài ngày trước anh ta từng thấy nó trong phòng của Từ Thanh Đào.
Anh ta vô thức bước về phía trước một bước, muốn nhìn kỹ hơn một chút.
Nhưng, không ngờ cuộc đàm phán phía Trần Thời Dữ đã kết thúc, anh xoay người bước vào phòng VIP dành cho khách quý cùng CEO đương nhiệm của Ngân hàng Minh Thần.
Vừa lơ là một chút mà người đàn ông này sắp đi mất.
Bước chân Tống Gia Mộc dồn dập, không may thay, anh ta bỗng đụng phải phục vụ đang bưng khay sâm panh, sâm panh đắt tiền trong khay cứ thế mà đổ ra, dù nhân viên phục vụ phản ứng nhanh nhạy, thì cũng không thể tránh khỏi việc bộ vest của anh ta bị văng trúng. Những nhân vật hiện hữu trong hội trường của after party không phú cũng quý, nhân viên phục vụ chưa từng mắc sai lầm lớn như lần này, sắc mặt trắng bệch, cuống cuồng lật đật lấy khăn giấy ướt ra, sau đó xin lỗi.
Tống Lương cũng chú ý sang đây, “chậc” một tiếng, trách cậu ta không cẩn thận.
Đang yên đang lành mà vội vã thế làm chi, vợ chạy theo người khác à?
Cứ bị một, hai chuyện lặt vặt níu chân, khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta đã không còn thấy bóng dáng Trần Thời Dữ đâu.
Có lẽ do rượu được ướp lạnh quá lạnh cứ vậy mà giội thẳng vào người, thêm cả Tống Lương nhắc nhở, Tống Gia Mộc mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất đỗi kỳ lạ.
Mới nhìn thấy một chiếc cà vạt giống cái trong nhà Từ Thanh Đào thôi mà đã lo được lo mất thế kia, thật sự không hề giống với tính cách bình tĩnh của anh ta.
Tống Gia Mộc hoàn hồn, anh ta dần bình tĩnh lại.
Tống Lương chau mày: “Cháu bị sao thế?”
Lơ đễnh thì đành thôi đi, thế mà còn làm ra hành động thất thố như vậy nữa.
Tống Gia Mộc lắc đầu: “Không sao ạ.”
Nghĩ một hồi, anh ta lại nói: “Chắc là nhìn lầm thôi.”
Từ sau khi Từ Thanh Đào hay tin anh ta và Trình Gia Di đính hôn, cô đã làm ầm làm ĩ với anh tới tận hôm nay. Anh ta cứ nghĩ rằng mình có thể xử lý việc này ổn thỏa, không ngờ lần này Từ Thanh Đào lại kiên quyết đến đáng sợ, thấm thoát cũng đã tạo nên những ảnh hưởng khôn lường đến bản thân anh ta.
Tính tình Tống Gia Mộc lạnh lùng, dù đã yêu đương với Từ Thanh Đào một năm, nhưng anh ta chưa từng vì mất khống chế mà làm ra bất kỳ hành động nào. Anh ta không xem trọng chuyện tình cảm, chú trọng sự nghiệp của mình hơn, đồng thời, anh ta cũng hưởng thụ tình cảm mà đối phương bỏ ra cho mình và chưa từng thấy có gì sai trái.
Hôm nay, hành vi mất khống chế ấy đã cho anh ta một lời cảnh tỉnh.
Sâu thẳm trong nội tâm mình, Từ Thanh Đào chiếm vị trí quan trọng hơn anh ta từng nghĩ.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Gia Mộc bỗng cất lời: “Chú nói Trần Thời Dữ đã kết hôn rồi à?”
Tống Lương – người được hỏi mà chẳng rõ ngọn ngành sao mình lại được hỏi: “Đúng rồi, sao vậy?”
Tống Gia Mộc thầm thở phào, trả lời: “Không có gì.”
Có lẽ sự bất thường của Từ Thanh Đào đã khiến mình hốt hoảng, bởi thế nên mới căng thẳng khi thấy chiếc cà vạt giống chiếc mình từng thấy. Anh ta hiểu Từ Thanh Đào rất rõ, dù năm đó có ra sao đi chăng nữa, thì khả năng cô làm tình nhân cho cậu ta sẽ không bao giờ xảy ra. [*]
[*] “Cậu ta” ở đây chỉ Trần Thời Dữ.
Tống Lương không biết phải làm sao: “Thằng nhóc này, thế này không sao, thế kia cũng không sao, căng thẳng thế làm gì, làm chú tưởng vợ cháu chạy theo người ta rồi chứ.”
Tống Gia Mộc lạnh mặt, khẽ cười, không nhịn được mà mỉa mai: “Cháu chỉ xác nhận thêm lần nữa thôi.”
Anh ta và Trần Thời Dữ không hợp nhau.
…
Tiệc tối từ thiện của Minh Thần tổ chức từ tám giờ đến mười một giờ.
Nơi tổ chức cũng từ phòng hội nghị lớn trên lầu thành sảnh tiếp khách hiện nay.
Trong buổi tiệc tụ tập các ông lớn, thân là nhà báo tài chính nhỏ bé, ngay cả Nghiêm Linh cũng phải đứng sau phòng hội nghị, huống chi là Từ Thanh Đào.
May mà với người làm nghề nhà báo như họ, đứng trong thời gian dài là chuyện thường, chỉ cần quen là được.
Nhưng, đứng liên tục trong ba tiếng đồng hồ thì chớ, mà tối nay Từ Thanh Đào còn mang đôi giày cao gót kia.
Đầu gối đã bắt đầu thấy hơi hơi mỏi, chẳng lẽ đôi giày này bị nguyền rủa rồi sao, lần bị tên sát nhân kia bám đuôi cô cũng mang nó mà.
After party không cần phải quá bận rộn như hội nghị bàn tròn, bận ghi âm, bận ghi chép, bận bắt chước phỏng vấn vấn đề đột xuất, còn phải đoán trước câu trả lời của đối phương trong đầu để tiếp tục đối đáp.
Đến khi đã rảnh rỗi hơn đôi chút thì Từ Thanh Đào mới cảm thấy bụng trống rỗng, tối nay, vì để mặc bộ lễ phục này thật đẹp, mà buổi trưa cô chỉ ăn một miếng bánh kem, đến bây giờ thì nó đã bị tiêu hóa sạch sành sanh.
Nghiêm Linh đang chuyện trò vui vẻ với ông lớn mà chị ấy mới quen.
Từ Thanh Đào đành tự lấy thức ăn, cô lựa món trên bàn, lấy vài món đã được nấu chín, sau đó tìm một góc yên tĩnh bổ sung năng lượng.
Chỉ là, chưa ăn được miếng thứ hai, mà khi ngẩng đầu lên, cô đã trông thấy bóng dáng quen thuộc.
Ngay khu nghỉ ngơi là phòng VIP dành cho khách quý, cửa sổ sát đất có thể thấy hết bên trong, phản chiếu lại gương mặt vô cùng điển trai của Trần Thời Dữ.
Mặc dù biết rằng anh sẽ xuất hiện trong tiệc tối từ thiện của Minh Thần.
Nhưng thình lình gặp gỡ, Từ Thanh Đào vẫn thấy hơi bất ngờ.
Vả lại, khi cô nhìn xuống, vừa hay cũng trông thấy chiếc cà vạt mình tặng trên áo sơ mi trắng của anh.
Tâm trạng không vui do anh giận dỗi ban sáng đột ngột bay biến hết đi.
Ồ.
À!
Cô! Thấy! Rồi! Nhé!
Lúc nhận ra Trần Thời Dữ tham gia một bữa tiệc tối quan trọng như thế này mà vẫn không đổi cà vạt…
Thoáng chốc, lòng Từ Thanh Đào có một chùm pháo hoa đang ầm ầm nở rộ.
Bây giờ cô bỗng mất hết hứng thú với thức ăn trước mắt.
Nhân lúc rèn sắt còn nóng mà lấy túi trang điểm ra, là loại vừa đủ lớn để bỏ điện thoại vào.
Mở khóa điện thoại lên, Từ Thanh Đào bấm thẳng vào ứng dụng WeChat, mở khung trò chuyện với Trần Thời Dữ ra.
Tên ghi chú “Thời Tiểu Dữ khuynh quốc khuynh thành” giờ đã bị cô đổi thành “Thời Tiểu Dữ khẩu xà tâm Phật”.
Từ Thanh Đào nhắn tin với tốc độ nhanh như bay:
[Chàng trai à, là ai miệng thì nói không thèm nhưng cơ thể lại rất thành thật?]
[Chàng trai à, là ai khẩu xà tâm Phật từ chối, nhưng sau lưng lại lén la lén lút đeo cà vạt mà cô vợ nhỏ tặng cho?]
Chàng trai à, tôi đã nhìn rõ lòng anh, mau thừa nhận là anh để ý tôi!
Trong phòng VIP dành cho khách quý, người Trần Thời Dữ thoáng khựng lại.
Sau đó nhìn xuống điện thoại đang để trên bàn, sau khi mở khóa, chân mày anh hơi nhếch lên.
Không thoát khỏi tầm mắt của Từ Thanh Đào.
Anh ấn vài cái trên màn hình, bên Từ Thanh Đào đã nhận được tin nhắn.
Trần Thời Dữ: [?]
Anh sửa lời cô: [Không phải lén lút, mà là quang minh chính đại]
Sau đó lại gửi tiếp: [Đang ở đâu]
Nhưng phía Từ Thanh Đào mới nhận được tin nhắn, Trần Thời Dữ như sực nhận ra điều gì đó.
Anh ngồi thẳng người dậy, ánh mắt thình lình lướt qua cô, sau đó bắt được ánh nhìn của cô.
Điện thoại lại rung lên.
Ngoài cửa kính, đôi mắt hồ ly của Từ Thanh Đào hơi rũ xuống, như đang che giấu điều gì đó.
Trần Thời Dữ cúi đầu xem tin nhắn mà cô gửi:
[Trong tim anh đó \w\]
Thoáng dừng, anh khẽ cười.
…
Gửi xong tin này, Từ Thanh Đào dừng lại, cô không làm phiền Trần Thời Dữ nữa.
Là nhân vật quan trọng của buổi tiệc từ thiện tối nay, tất nhiên là lịch trình của Trần Thời Dữ khác với cô, Từ Thanh Đào cảm thấy có thể chạm mặt nhau trong tiệc tối cũng tốt rồi, không nghĩ đến việc chào hỏi anh.
Hơn nữa, cô còn phải đi theo Nghiêm Linh để phỏng vấn tự do.
Sau khi ăn vài miếng bánh kem lấp bụng, Từ Thanh Đào dặm lại lớp trang điểm rồi quay lại với Nghiêm Linh.
Nửa tiếng qua nhanh như một cái chớp mắt.
Sau khi Từ Thanh Đào từ chối người đàn ông thứ năm trong giới tài chính mượn cớ công việc để xin WeChat của cô, cô tìm một góc yên tĩnh kiểm tra lượng pin của bút ghi âm.
Lúc buổi tiệc tiến hành đến mười giờ rưỡi, bên ngoài nhà hàng mưa rất lớn.
Còn là mưa rào có sấm thường thấy vào mùa hè, mưa to gió lớn đến đáng sợ, thỉnh thoảng còn có vài tia chớp giáng xuống, tiếng sấm giật đùng đùng.
Từ Thanh Đào không thích ngày mưa giông cho lắm.
Lúc trước, hồi còn đi học, cô ngồi cạnh cửa sổ, mỗi lần sấm đến, tia chớp giáng xuống đều làm cô có ảo giác như mình đã bị nó đánh trúng.
Khi trưởng thành cũng không phải là ngoại lệ, Từ Thanh Đào nhìn về phía cửa sổ sát đất nơi xa theo bản năng.
Vả lại, không biết có phải là do cô bị ảo giác hay không, mà mắt phải cứ nháy liên tục từ nãy đến giờ.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót bảy xăng-ti-mét mà mình đang mang, trùng hợp thay, đây là đôi mà cô mang vào hôm bị theo đuôi.
…
Chợt cảm thấy không may mắn.
Phỉ phui, không được mê tín phong kiến!
Mưa to gió lớn, không thể rời đi trước được rồi.
Nghiêm Linh nhìn ra ngoài, lo lắng bảo: “Em nhìn xem, sấm lớn như vậy thì liệu nó có giáng vào hộp nối dây điện khách sạn không nhỉ?”
Mi tâm Từ Thanh Đào nảy lên, cảm giác mắt phải mình giật nháy dữ dội hơn nữa.
Tin tức về việc sấm ngày mưa giáng trúng hộp nối dây điện không hiếm thấy, nhưng, chắc là cách bảo vệ của nhà hàng năm sao sẽ rất tốt mà, nhỉ?
Kết quả là, ngay giây đầu tiên khi suy nghĩ này loé lên trong đầu Từ Thanh Đào, mắt trái giật nháy nãy giờ bỗng dừng lại.
Một tia sét giáng xuống, sảnh tiếp khách cũng thình lình tối sầm lại trong tiếng thét của khách khứa.
…
Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến mà!!
Dường như chính Nghiêm Linh cũng không ngờ được mình vừa nói xong thì việc đã thành, trước lúc cúp điện, trên mặt chị ấy hãy còn vẻ kinh ngạc.
Trong hỗn loạn, người ta nghe thấy có người hỏi nhau: “Có chuyện gì thế?”
Tiếp đó là giọng nói của bảo vệ ở hiện trường: “Xin các vị khách hãy đứng yên tại chỗ, do ảnh hưởng của thời tiết dông sét, hộp nối dây điện của khách sạn tạm thời không thể cung cấp điện, nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng khởi động hộp điện dự phòng, xin hãy bình tĩnh chớ vội.”
Nghiêm Linh hoảng hồn, giọng nói vang lên: “Hú hồn hú vía. Ôi cái miệng quạ đen này của chị, sao trừ điều ước được tăng lương ra thì cứ nói cái gì là cái ấy ứng nghiệm vậy nhỉ.”
Không nghe thấy giọng nói của Từ Thanh Đào, chị ấy hỏi: “Em đâu rồi Thanh Đào?”
“Em đang đứng dựa vào tường ở đây đây ạ.”
Ngay khi cúp điện, Từ Thanh Đào đã nhanh chóng tìm ra được một vị trí an toàn.
Cô bị bệnh quáng gà, ánh sáng yếu ớt không đủ để cô nhìn thấy bất cứ gì, buổi tiệc còn đông người nữa, cô sợ sẽ xuất hiện tình trạng giẫm đạp.
Nghiêm Linh thở phào: “Vậy thì tốt.”
Như nhớ ra gì đó, chị ấy bảo: “Em cũng có kinh nghiệm nhỉ.”
Từ Thanh Đào thầm nghĩ, loại kinh nghiệm này ai thích thì cứ lấy đi!
Cô bất đắc dĩ trả lời: “Lúc còn đi học từng bị một lần rồi ạ.”
Vốn dĩ chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng có thể là do hiện trường quá hỗn loạn.
Mà Từ Thanh Đào lại không có gì để làm, nên những dòng ký ức bỗng lơ lửng hiển hiện lên trong đầu cô.
Quả thật là Từ Thanh Đào từng gặp sự cố cúp điện vì mưa giông một lần.
Là vào học kỳ hai năm cô học lớp mười một.
Trường trung học phụ thuộc có thời gian hoạt động ngoại khóa truyền thống, tuy nói là hoạt động ngoại khóa, nhưng trường cũng không để cho học sinh đùa bậy ở bên ngoài.
Thế nên, thông qua sự thống nhất của phòng giáo vụ, sau cùng, trường đưa ra quyết định đổi hoạt động ngoại khóa thành xem phim, mỗi tối thứ năm vào lúc sáu giờ rưỡi hằng tuần, đây cũng là thời gian tiết tự học buổi tối bắt đầu, tổng cộng có ba tiết, do hội học sinh thống nhất chiếu phim cho các học sinh.
Thường sẽ chọn phim kinh điển trên toàn thế giới, có đầy đủ những ý nghĩa giáo dục sâu sắc.
Thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện phim tình cảm hoặc phim hoạt hình.
Địa điểm là giảng đường đa phương tiện, có thể chứa tổng cộng năm trăm học sinh.
Lớp mười, mười một và mười hai thống nhất ngồi theo lớp.
Vì là hoạt động ngoại khóa nên người quản lý kỷ luật đều là học sinh, không có giáo viên.
Lúc chiếu phim, ánh đèn mờ mịt, bầu không khí mờ ám, thế nên, cuối cùng, vào thứ năm hằng tuần, giảng đường này trở thành thiên đường cho những đôi yêu sớm.
Chiều hôm ấy, Vân Kinh bắt đầu đổ mưa.
Hôm nay Tạ Sênh bị bệnh nên xin nghỉ, Từ Thanh Đào chỉ đành đến giảng đường một mình.
Lúc cô đến thì bộ phim đã bắt đầu.
Tống Gia Mộc ngồi ở cửa phụ trách điểm danh, Từ Thanh Đào kinh ngạc, không ngờ hôm nay đến lượt anh ta trực.
Anh ta là đàn anh, cũng là người quen.
Thấy Từ Thanh Đào, anh ta chỉ lạnh lùng gật đầu, lúc cô bước vào thì hờ hững nhắc một câu: “Bên trong tối lắm, cẩn thận chút.”
Từ Thanh Đào gật đầu, khẽ nói cảm ơn.
Trông thấy thái độ xa cách của cô, Tống Gia Mộc thoáng ngây người.
Ánh đèn trong giảng đường rất mờ, bệnh quáng gà của cô lại tái phát, gần như cô chẳng nhìn rõ được gì, chỉ có thể sờ vào tường mà lần mò từng bước để đi về phía trước.
Vì đến trễ nên vị trí hàng trước của lớp 11A12 đã kín hết, con gái tụ tập lại một chỗ, không còn chỗ của cô.
Từ Thanh Đào đếm về phía sau, phát hiện chỉ còn lại mỗi chỗ trống bên cạnh Trần Thời Dữ.
Hai mắt cô tối sầm lại, cô thấy hơi tuyệt vọng, bắt đầu cân nhắc đến việc “hay là mình đứng xem phim cho rồi”.
Từ Thanh Đào chậm rì rì đi sang đó, không thể không đối diện với sự thật ảm đạm, khẽ hỏi anh: “Trần Thời Dữ, bên cạnh cậu có ai không?”
Trần Thời Dữ không để ý đến cô.
Cô lặp lại lần nữa, giọng nói yếu ớt: “Tôi ngồi đây được không?”
Bấy giờ đối phương mới chậm rãi nhìn sang cô, như không thèm để ý mà nói: “Cứ tự nhiên.”
“Ừ.”
Từ Thanh Đào ngồi xuống, cố gắng cách xa anh ra một chút.
Ngồi quanh Trần Thời Dữ là bạn của anh.
Có học sinh ngoan, cũng có học sinh cá biệt, họ không xem phim trường chiếu mà lại cầm điện thoại của mình xem, vừa ồn ào vừa ầm ĩ.
Giáo viên chủ nhiệm quy định mỗi người đều phải viết cảm nhận sau khi xem xong.
Từ Thanh Đào bị ồn đến nỗi không nghe được câu nào.
Đương lúc tuyệt vọng, cô nghe thấy Trần Thời Dữ mất kiên nhẫn mở lời, không biết là ghế của ai bị anh đạp một phát: “Ồn quá, im đi.”
Giọng nam đáng ghét cứ cười hi hi hi ha ha vang vọng bên tai bỗng biến mất, thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
Từ Thanh Đào lặng lẽ thở phào.
Tối ấy, phim mà hội học sinh tổ chức cho xem là phim Mỹ “Một thuở tình thơ” của đạo diễn Robert Reiner.
Từ Thanh Đào không được xem hết, vì khi phim chiếu được một nửa, phía ngoài vang lên tiếng sấm lớn, màn đêm đen kịt cũng theo đó mà ùn ùn kéo đến.
Hộp điện của trường học bị sét đánh trúng, đột ngột cúp điện, giảng đường vang lên tiếng kêu la thét gào như muốn dời non lấp biển.
Thành viên của hội học sinh lần lượt tổ chức cho từng lớp rời đi, trong giảng đường rất tối, mà bạn học lại đi quá nhanh, Từ Thanh Đào bước theo không kịp.
Bệnh quáng gà của cô phát tác không hề đúng lúc, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà sờ vào ghế của giảng đường, tiến về trước trong khó nhọc.
Trong bóng tối, không biết ai đã đụng vào cô một cái, Từ Thanh Đào không kịp trở tay, đột nhiên mất đi trọng tâm.
Cô cứ tưởng mình sẽ té từ bậc thang xuống, thậm chí cô đã chuẩn bị tinh thần bị ngã.
Nhưng cơn đau trong dự liệu lại không hề tới, ngay giây sau, vai cô được người nào đó đỡ lấy, cô rơi vào lồng ngực ấm áp khô ráo ấy.
Trong bóng đêm, Từ Thanh Đào không thấy rõ mặt anh, chỉ ngửi thấy một mùi bạc hà sạch sẽ, cô căng thẳng nắm chặt lấy tay áo anh, đụng vào một chiếc cúc áo.
Trong trường không có người quen, nhớ đến Tống Gia Mộc mới nhắc cô lúc bước vào, Từ Thanh Đào do dự một lúc, sau đó cô khẽ lên tiếng thăm dò:
“Đàn anh?”
Khoảng cách quá gần, cô bị ép đến nỗi dính sát vào ngực cậu.
Có thể cảm nhận được nhịp thở của đối phương thoáng ngưng lại.
Chắc đã qua tầm một thế kỷ rồi mà cô vẫn không nhận được câu trả lời nào, như thể là anh đang âm thầm thừa nhận vậy.
Chỉ là, đôi tay ấy vẫn để trên vai cô, như một lá chắn kiên cố, giúp cô tránh khỏi sự xô đẩy trong đám người, va chạm chướng ngại vật, ôm hờ cô đến cửa.
Khoảnh khắc người ấy buông tay ra, giảng đường đã có điện.
Trong vài giây đầu, ánh sáng chói mắt làm mắt cô vẫn chưa thích ứng.
Máy tính đa phương tiện của giảng đường tự động khởi động, bộ phim chưa chiếu xong được tự động phát tiếp.
Bộ “Một thuở tình thơ” được chiếu quá nửa, theo đó là tiếng nhạc du dương, giọng nói già nua của ông ngoại Bryce vang lên:
“But every once in a while, you find someone who"s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.”
“Một ngày nào đó con sẽ gặp được một người rực rỡ như cầu vồng, sau khi con gặp người này sẽ cảm thấy những người khác chỉ là mây bay mà thôi.”
Trên vai cô còn sót lại hơi ấm nóng hổi của bàn tay người kia.
Tiếng tim đập nhanh như trống bỏi, dần dần khuếch đại đến tai.
Từ Thanh Đào đứng ở cửa ngẩn người, đến khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Tống Gia Mộc.
Anh ta mặc áo sơ mi đồng phục của trường trung học phụ thuộc, mỗi bên ống tay áo có đính một chiếc cúc.
…
Từ Thanh Đào không ngờ ấn tượng của cô về chuyện này rất sâu sắc.
Mãi cho đến tận bây giờ, cô vẫn có thể nhớ lại mọi chi tiết trong giảng đường năm ấy.
Đắm chìm trong hồi ức, Nghiêm Linh gọi cô vài lần mà cô cũng không nghe thấy.
Cho đến khi bị ai đó đụng phải trong bóng tối, dường như khoảnh khắc ấy đã chồng chất lên cảnh tượng của nhiều năm về trước, chẳng cho cô chút thời gian hoàn hồn nào, cô đã rơi vào cái ôm khô ráo ấm áp.
Hương thơm của bạc hà.
Khiến cô sững sờ.
Từ Thanh Đào giật mình, vội vã muốn mượn lực đứng vững.
Nhưng tiếng “xin lỗi” vẫn chưa kịp thốt ra, mà cô đã nghe thấy âm thanh biếng nhác của Trần Thời Dữ:
“Từ Thanh Đào.”
Người đàn ông nhướng mày, tỏ vẻ thản nhiên: “Chiêu ôm ấp yêu thương này dùng nhiều năm rồi mà vẫn chưa thấy chán à?”