Từ Thanh Đào hối hận rồi, bây giờ cô đang rất hối hận.
Cô hối hận tại sao khi ra ngoài cô lại không đeo chiếc nhẫn cưới kim cương mười carat chói mắt của mình!
Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Trình Gia Di còn không bằng một phần ba viên kim cương của cô.
Cảm xúc hối hận đã đạt tới đỉnh điểm.
Một kịch bản Tấn Giang vả mặt nữ chính hay ho đến nhường này.
Sao cô lại cứng đầu bỏ lỡ mọi thứ chỉ vì những sai lầm của mình cơ chứ!
Cõi lòng cô nát tan chao đảo, nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài.
A a a a, tức chết cô rồi, cô hối hận quá!
Khi nhân viên đóng gói cà vạt, Từ Thanh Đào ngồi trong phòng chờ dành cho khách hàng VIP, cô điên cuồng bóc phốt với Tạ Sênh.
[Cậu chưa từng thấy loại trà xanh này nhiều thủ đoạn cỡ nào đâu, một phút thôi mà có đến mười động tác giả vờ hất tóc, tài liệu biểu diễn bắt buộc của Học viện Điện ảnh Vân Kinh mà không có cô ta chắc chẳng ai thèm xem [*]:)]
[*] Ở đây Từ Thanh Đào đang nói mỉa, cà khịa Trình Gia Di “nhập vai” trà xanh quá điêu luyện, nếu diễn xuất cỡ này mà không được lấy làm tài liệu diễn xuất thì cỡ nào mới được,… kiểu vậy.
[Chỉ nóng lòng muốn khoe khoang với tớ chiếc nhẫn kim cương mà gã đàn ông xấu xa kia tặng cô ta, người mẫu cũng chẳng kính nghiệp được như cô ta (mỉm cười)]
Tạ Sênh: [Cảm giác nhập vai mạnh mẽ thật đấy, tớ đã bắt đầu tức rồi đây này! (siết chặt nắm đấm)]
Tạ Sênh: [Chồng cậu đâu? Cậu ấy có đến hay không, à không cần gấp, cái cần gấp là chiếc thẻ đen không hạn mức của cậu ấy có đến hay không ấy? (siết chặt nắm đấm)]
Xem đến đây, Từ Thanh Đào chợt ngây người.
Hình như mấy ngày trước Trần Thời Dữ có đưa cho cô một tấm thẻ phụ.
Không, không, không…
Từ Thanh Đào sắp từ bỏ suy nghĩ đáng sợ của mình! Đừng bị mật ngọt chết ruồi của chủ nghĩa tư bản mê hoặc chứ!
Hôm nay quen tay quẹt thẻ phụ của ông lớn.
Rồi ngày mai quẹt thẻ phòng của ông lớn luôn thì sao?!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không hiểu sao cô lại không kìm được suy nghĩ trong lòng mình, trong đầu chợt hiện ra gương mặt điển trai vừa không nghiêm túc lại vừa hấp dẫn của Trần Thời Dữ.
Nếu anh biết cô có suy nghĩ quẹt thẻ phụ của anh rồi lại còn quẹt thẻ phòng của anh, có lẽ là cái tên đàn ông xấu xa đó sẽ dùng đôi mắt phượng đẹp tuyệt vời đầy sắc lạnh mà nhìn cô rồi cười như không cười. Khóe mắt anh hướng xuống, lông mày hơi nhướn lên, đuôi mắt xếch xếch, trông vô cùng quyến rũ.
Sau đó u ám lên tiếng:
“Quẹt thẻ của tôi, ngủ với tôi!”
“Mọi điều tốt đẹp trên thế gian này đều do một mình em chiếm hết, đúng không?”
A a a a a!
Miêu tả cụ thể quá đi! Như thể đã bị Trần Thời Dữ giễu cợt một vố vậy! Từ Thanh Đào dùng sức mà xoa thật mạnh vào gương mặt mình, dùng cách cảm nhận khuôn mặt mềm mại để xoa dịu cảm giác ngượng ngùng.
Cô vội vã đè nén thói ham hư vinh vừa chớm nở trong lòng mình.
Nhét thẻ phụ của ông lớn vào chỗ sâu nhất trong chiếc túi xách mini của mình.
…
Oan gia ngõ hẹp, vì vừa đụng phải Trình Gia Di, Từ Thanh Đào đã mất hết hứng thú dạo phố.
Sau khi quẹt thẻ tiêu hết tám nghìn tệ để mua cà vạt, trợ lý Triệu lại gọi đến.
Kể từ khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Thời Dữ đã sắp xếp tài xế lái xe, vệ sĩ và trợ lý chuyên nghiệp dành riêng cho cô.
Từ Thanh Đào có chút không thoải mái với việc có nhiều người hộ tống cô kỹ càng như vậy mỗi khi cô ra khỏi nhà, vì quá khoa trương nên khi đi trên đường sẽ dễ bị người qua đường hiểu nhầm rằng, đây là một kẻ điên đang quay những video ngắn quê mùa. Xin cảm ơn!:)
Nhưng, đến nay vẫn chưa bắt được kẻ bị tình nghi. Nếu cô nói không sợ thì đó chính là giả, cho dù không thích lắm nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Trần Thời Dữ.
Nhưng mà, điều khiến Từ Thanh Đào khá bất ngờ đó chính là, cô cho rằng Trần Thời Dữ sẽ tuỳ tiện chỉ định một trợ lý đến chăm sóc cô, thế mà cô không ngờ người đó lại là Triệu Dương.
Thân là nhân viên lâu năm bên cạnh Trần Thời Dữ, ngoài mặt Triệu Dương là trợ lý của anh, nhưng thực tế là anh ấy cũng kiêm luôn một nửa chức phó tổng giám đốc của tập đoàn.
Khiến phó tổng giám đốc của Hằng Gia đến làm trợ lý cho một cô phóng viên nhỏ bé của một tòa soạn báo như cô, thì chỉ có thể nói rằng, ông lớn cũng coi trọng cuộc hôn nhân giả này đấy chứ.
Khi rời khỏi cửa hàng sang trọng, Trình Gia Di và Dương Hân đã quẹt thẻ trả tiền xong xuôi.
Nói chuyện lớn tiếng như thể là sợ cô nghe không rõ:
“Chị Gia Di, chị tốt với chồng chị thật đấy, em là phụ nữ mà em còn thấy ngưỡng mộ anh ấy cơ!”
“Ừ, vì từng mất đi một lần nên sau khi tái hợp mới càng phải trân trọng hơn!”
…
Từ Thanh Đào hít một hơi thật sâu, kìm nén ham muốn đập túi xách lên đầu hai người phụ nữ này.
Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn.
Nghĩ về kế hoạch B, nghĩ về Trần Thời Dữ.
Tái hợp thì tái hợp, nhẫn nhịn đi nào.
Thế nhưng, đột nhiên cô nhìn thấy tấm thẻ mà Trình Gia Di chìa ra.
Từ Thanh Đào ngây người, cô rất quen với tấm thẻ phụ này, là thẻ tín dụng mà Tống Gia Mộc mở tại Ngân hàng Minh Thần [*].
[*] Được biết, những chương trước giới thiệu Tống Gia Mộc là ông chủ của Ngân hàng đầu tư Phong Hành nhưng theo bản gốc, ở đây là Ngân hàng Minh Thần. Có thể là chi nhánh hay ngân hàng con của Phong Hành, hoặc đơn giản là tác giả nhầm lẫn ở đây. Mình vẫn để giống với bản gốc, bạn có thể nghĩ theo hướng mà bạn muốn về hai ngân hàng này nhé.
Yêu đương một năm trời, Tống Gia Mộc chưa từng nhắc tới việc sẽ mở thẻ ngân hàng cho cô.
Cho dù đó là khi họ bàn bạc chuyện kết hôn, anh ta cũng không có bất kỳ thái độ nào.
Còn cho rằng Tống Gia Mộc không có thói quen mở thẻ cho người nhà.
Không ngờ rằng, hoá ra thẻ người nhà này không thể mở cho cô! Chỉ có thể mở cho Trình Gia Di thôi đúng không?
Cảm giác nghẹt thở xộc thẳng lên đỉnh đầu cô.
Thậm chí trong đầu cô còn hiện lên lời giải thích của Tống Gia Mộc.
Chắc anh ta đang có bộ dạng cau mày, sốt ruột.
Đừng hỏi làm gì, có hỏi thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là, chị gái cô đã vì cô mà mất đi nhiều thứ, mở cho cô ta một cái thẻ thì đã sao?
Đúng vậy, bởi vì Từ Thanh Đào luôn nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Dẫn đến hệ luỵ về sau, không chỉ mở một tấm thẻ ngân hàng, mà còn có thể thuê phòng, mở một bữa tiệc đính hôn!
Được lắm, đôi cẩu nam nữ này!
Từ Thanh Đào tức đến nỗi mặt không biểu cảm, bóp nát chai Coca, nước Coca cứ thế mà chảy ào ào xuống đất.
Trợ lý Triệu liếc thấy, hoàn toàn không dám nói năng gì.
Nhớ tới dáng vẻ mở không nổi nắp chai nhựa của Từ Thanh Đào trước mặt Tổng Giám đốc lần trước!
Trợ lý Triệu càng không dám hé răng nói gì!
…
Khi Dương Hân đẩy Trình Gia Di xuống tầng, vừa khéo nhìn thấy Từ Thanh Đào đi xuống gara để xe dưới tầng hầm.
Phía sau còn có một người đàn ông cao lớn xách túi cho cô. Anh ấy đeo kính, trông rất lịch sự, tao nhã.
Ánh mắt của Trình Gia Di thoáng khựng lại.
Đột nhiên cô ta nhớ tới Từ Thanh Đào từng nhắc đến “chồng”.
Một suy nghĩ không thực tế nảy ra trong lòng cô ta, rồi nó dần rõ rệt hơn.
Với sự hiểu biết của Trình Gia Di về Từ Thanh Đào, cho dù đó có là suy nghĩ không thực tế đến mức nào, thì chỉ cần xuất hiện trên người cô thì nó không còn khác thường nữa.
Loại chuyện kiểu như, vì để mình không bị mất mặt mà chuyển hướng sang tìm người bạn trai khác…
Cũng là chuyện mà cô có thể làm ra được.
Trình Gia Di khẽ cười một tiếng, mang theo chút khinh bỉ.
Dù rằng so với những người đàn ông bình thường khác, thì người đàn ông xách túi cho Từ Thanh Đào ưa nhìn hơn khá nhiều, nhưng nếu so với Tống Gia Mộc thì vẫn còn kém xa.
Làn này con mắt chọn đàn ông của Từ Thanh Đào sao lại kém đi nhiều thế nhỉ?
Đến cả hứng thú giành giật cũng chẳng có.
Dương Hân cũng nhìn thấy Từ Thanh Đào và “chồng” của cô, cô ta không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Còn cho rằng chồng cô ta đẹp trai cỡ nào, chỉ có vậy thôi à.”
Trình Gia Di dịu dàng lên tiếng: “Sao thế?”
Dương Hân: “Chị Gia Di, chị không biết cô ta vừa kết hôn vào thời gian trước ư? Đến bây giờ bọn em vẫn chưa từng gặp chồng cô ta.”
Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, Trình Gia Di khẽ cong môi.
Không biết lại nhớ tới điều gì, Dương Hân bèn chuyển chủ đề: “Nhưng mà, em nói thật nhé, chồng của Từ Thanh Đào dù trông bình thường nhưng đối xử tốt với cô ta thật đấy! Mỗi ngày đều đưa cô ta đi làm rồi lại đón cô ta tan làm!”
“Em nhớ khi cô ta còn thực tập, người yêu của cô ta… à, chính là chồng cô ta bây giờ, còn tặng hoa cho cô ta mỗi ngày.”
Nói đến đây, Trình Gia Di bỗng sa sầm sắc mặt.
Khi Từ Thanh Đào đang thực tập, cô vẫn chưa chia tay với Tống Gia Mộc.
Lại nói chuyện thêm một lúc, Tống Gia Mộc mới lái xe đến đón cô ta.
Dương Hân bèn chuyển chủ đề, nghĩ tới việc mình vẫn chưa được thông qua bản thảo phỏng vấn: “Nhưng mà, vẫn là chồng chị Gia Di đối xử với chị tốt nhất, ra ngoài chưa bao lâu đã không nhịn được mà phải đến đón chị về rồi.”
Trước khi đi, cô ta còn khẽ nói: “Chị Gia Di, em đã đặt mua sợi dây chuyền mà lần trước chị ưng ý rồi, lúc đó chị nhớ ký nhận nhé.”
Dương Hân nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
Chỉ để lại cho Tống Gia Mộc một bóng lưng.
Tống Gia Di ngẩng đầu lên: “Gia Mộc, lại làm phiền anh đến đón em rồi!”
Tống Gia Mộc “ừ” một tiếng, thu lại tầm mắt: “Người vừa rồi là Dương Hân của tòa soạn số một [*] à?”
[*] Xem như đây là cách gọi khác của toà soạn “Đệ nhất kinh tế và tài chính” mọi người nhé.
“Vâng.”
“Tâm địa cô ta không tốt, em ít qua lại với cô ta thôi.”
Khoé môi Trình Gia Di cứng đờ: “Em biết rồi. Anh giận vì cô ấy viết lung tung chuyện của em và anh trên báo đúng không? Là do em không tốt nên mới khiến cô ấy hiểu nhầm, rõ ràng anh với Tiểu Đào mới là…”
Tống Gia Mộc cắt ngang lời cô ta: “Sức khỏe của em không tốt, sau này ít ra ngoài dạo phố thôi.”
Chỉ cần nhắc đến Từ Thanh Đào là Tống Gia Mộc lại chuyển chủ đề.
Mấy lần như vậy, muốn Trình Gia Di không nghĩ nhiều cũng không được.
Cô ta bình tĩnh lại rồi lên tiếng: “Lúc nãy khi dạo phố em có nhìn thấy Tiểu Đào.”
Bàn tay đang lái xe của Tống Gia Mộc lập tức dừng lại, Tống Gia Di nói tiếp: “Có lẽ là em nhìn nhầm, nhưng hình như em ấy có mua một chiếc cà vạt nam trong cửa hàng.”
Chiếc Porsche chợt phanh gấp.
Trên gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của Tống Gia Mộc xuất hiện một thứ cảm xúc mang tên dao động: “Mua gì cơ?”
…
Thứ hai đầu tuần đi làm, trợ lý Triệu đưa cô đến công ty đúng giờ.
Khi lên tầng thì đụng phải Dương Hân. Đối phương cầm cốc cà phê, nhìn thấy cô xuống xe thì mỉa mai: “Chồng cô lại đưa cô đi làm đấy à?”
Từ Thanh Đào:?
Chính xác mà nói phải là, chỉ có xe của chồng cô đưa cô đi làm chứ không hề có chồng cô.
Dương Hân nhìn thấy cô vẫn bước từ trên chiếc xe Bentley xuống.
Dừng, mặc dù ông chồng này của Từ Thanh Đào trông rất bình thường nhưng cũng có nhiều tiền đấy chứ.
Lần trước cô ta từng nhìn thấy biển số xe này ở bên ngoài tòa nhà tập đoàn Hằng Gia.
Hình như cậu chủ vừa về nước của nhà họ Trần – Trần Thời Dữ cũng lái một chiếc Bentley.
Dương Hân nhớ rất rõ, chợt nhìn lại, hình như giống với biển số xe của chiếc xe đưa đón Từ Thanh Đào.
Sáng nay Từ Thanh Đào có buổi phỏng vấn, địa điểm cũng gần đây.
Trưa về, cô trả tiền rồi dùng bữa một cách qua loa, sau đó bắt đầu sắp xếp lại bản ghi âm của buổi phỏng vấn.
Đến khi lưu hết tất cả vào trong file tài liệu thì đã là chín giờ tối.
Mấy ngày sau đó, nếu không phải Từ Thanh Đào đang đi phỏng vấn thì sẽ là đang sắp xếp lại tài liệu.
Đến tận khi hoàn hồn thì đã là thứ bảy.
Bất tri bất giác lại tăng ca ở nhà đến chín giờ tối. Cảnh đêm bên ngoài tòa Bách Nguyên Nhất Hào thật ấm áp biết bao. Từ Thanh Đào duỗi eo, trong lúc nhàm chán như thế này, cô bỗng nổi lên suy nghĩ muốn quấy rối Trần Thời Dữ.
Từ thứ bảy tuần trước đến thứ bảy tuần này, Trần Thời Dữ đã đi công tác ở Pháp hết cả bảy ngày.
Trong nhà trống không, biệt thự rộng lớn view sông trống trải hơn rất nhiều.
Mấy hôm nay bận rộn quá, bận rộn đến nỗi Từ Thanh Đào cũng quên mất là cô phải duy trì tình cảm với Trần Thời Dữ.
Ngoài mỗi ngày nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon như một cái máy, cuộc trò chuyện gần đây nhất trong khung chat vẫn dừng lại ở tối hôm qua.
Hẳn là hôm nay vẫn chưa chào buổi sáng.
Trần Thời Dữ còn gửi cho cô một dấu chấm hỏi: [?]
…
Từ Thanh Đào đứng dậy khỏi ghế.
Buổi sáng cô không nhìn thấy dấu hỏi chấm này!
Bình thường cô quấy rầy Trần Thời Dữ bằng việc chào buổi sáng và chúc anh ngủ ngon, anh chưa từng trả lời lại. Bởi vì tất cả đều là những lời nói thừa thãi do một mình cô gửi tới, cho nên cô đã sửa chỗ ghi chú tên Trần Thời Dữ từ “Cục cưng” thành “Trợ lý chuyển hồ sơ”.
Còn cho rằng ông lớn chỉ là một trợ lý chuyển hồ sơ lạnh lùng vô tình.
Thế mà anh lại chủ động trả lời! Đáp! Lại! Cô! Rồi!
Đây là lần đầu tiên Trần Thời Dữ chủ động tìm cô, nó đại diện cho điều gì!
Điều này cho thấy anh đã sốt ruột, anh đang để ý, anh kiêu ngạo, và một lần nữa, anh lại yêu ở trong lòng nhưng khó mở lời!
Trong lòng Từ Thanh Đào thầm loại trừ khả năng “có thể là do anh đã bị ép thành thói quen sau hai mươi mốt ngày mà thôi”.
Vừa hay mấy hôm nay Từ Thanh Đào lại chuyển chút đồ từ nhà mình đến Bách Nguyên Nhất Hào.
Đến bây giờ vẫn đang chất đầy trên sân thượng, vẫn chưa được sắp xếp lại. Cô nhanh trí, lập tức kéo xỏ dép lê trên giường.
Cây xương rồng mọng nước được đặt trên sân thượng ngoài trời, Từ Thanh Đào lập tức chụp ảnh lại rồi gửi cho anh.
Gửi kèm theo một tin nhắn: [Anh Thời Dữ ơi, chào buổi tối, cây xương rồng mọng nước muốn hỏi ý kiến anh, anh có cho phép nó được sống trên sân thượng không?]
Để đồ của mình ở nhà người khác.
Thì nên lịch sự hỏi ý kiến của chủ nhà.
Lát sau, Trần Thời Dữ đáp lại một tin: [Tùy em.]
Từ Thanh Đào rất phấn khích, lại chụp thêm một tấm nữa.
Búp bê chú cáo nhỏ được đặt trên giá đồ ăn vặt: [Anh Thời Dữ ơi, Lena Belle muốn hỏi ý kiến anh, liệu anh có thể cho phép nó ăn vụng một chút đồ ăn vặt không?]
Dường như ý thức được gì đó, Trần Thời Dữ gửi tới cho cô một tin nhắn: [.]
Quả nhiên, ngay giây sau, WeChat rung mãnh liệt, chú cáo nhỏ hoạt bát ấy quá khích mà gửi tới một nhãn dán đậu nành đáng thương tự động của hệ thống iPhone.
[Anh Thời Dữ, Từ Tiểu Đào muốn hỏi ý kiến anh, có thể cho phép cô ấy nhớ anh một chút không?]
[Lena Belle cúi đầu. jpg]
Đầu lưỡi hơi căng thẳng trong tích tắc.
Trần Thời Dữ cụp mắt, tầm mắt anh rơi xuống tin nhắn này.
Mấy giây sau, Từ Thanh Đào nhận được câu trả lời từ người đàn ông.
Hai tin nhắn thoại, giọng nói lười biếng, khàn khàn:
“Nhớ một chút thì không được.”
“Nhưng nhớ nhiều chút thì được.”