Dưới sự “chăm sóc cẩn thận” của tôi, vết thương của mẹ chồng tôi bị thối rữa thành từng mảng lớn, thậm chí giòi đã bắt đầu ngoi lên ở nhiều chỗ.
Trông vô cùng buồn nôn.
Trần Thiên Tứ lại vô cùng phấn khởi, nó pha trò dùng một cây gậy gỗ nhỏ chọc lũ giòi lúc nhúc mà không quan tâm chút nào đến nỗi đau của người bà luôn yêu thương nó.
“Cháu trai ngoan, cháu giúp bà bắt sâu đi, bà đau c.h.ế.t mất.” Mẹ chồng kêu thảm.
Trần Thiên Tứ lại ra lệnh cho tôi: “Bà cho chúng ăn miếng thịt đi, trắng trẻo mập mạp mới đáng yêu!”
Từ trước tới nay tôi “sợ” Trần Thiên Tứ nên chỉ có thể nghe lời nó.
Từ lúc mới bắt đầu là một con, sau này thêm hai bà con, rồi cuối cùng là không biết bao nhiêu con bò lổm ngổm ở trên giường của mẹ chồng.
Ngày nào mẹ chồng cũng kêu rên.
Trần Thiên Tứ càng vui vẻ, nuôi giòi bọ càng to thì nó càng vui. Không đến mấy ngày, mẹ chồng ở trên giường chỉ còn mỗi xương.
Lâm Quế Chi trở nên điên điên khùng khùng sau khi con gái mình chết, cô ta luôn tìm đến Trần Thiên Tứ bắt nó trả lại con gái cho cô ta.
Mỗi lần như thế đều bị Trần Thiên Tứ đánh đến mức mặt mũi bầm dập.
Hôm nay cô ta lại đến nữa, không ngoài suy đoán, cô ta lại bị Trần Thiên Tứ đánh ngã xuống nền đất.
Lúc tôi dìu cô ta đứng lên đã thì thầm bên tai cô ta một câu.
Cô ta ngẩn người, sau đó như phát điên lên muốn đánh tôi nhưng bị người nhà tìm đến ngăn cản lại.
Nghe nói sau khi cô ta về đột nhiên hết điên rồi.
Gặp người khác sẽ hỏi Trần Vận Hà làm việc ở đâu.
Không lâu sau, Trần Vận Hà về nhà.
Về cùng với anh ta còn có một cặp mẹ con.