Tô Nhan một tay chống cằm, 1 tay khác gõ đều lên mặt bàn, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Gậy ông đập lưng ông.”
Thư ký Tống nhíu mày: “Nhưng giờ chúng ta không có chứng cứ cực kỳ xác thực để chứng minh là tổng giám đốc Tôn làm.”
Tô Nhan thay đổi tư thế, dựa lưng vào ghế, hỏi ngược lại: “Ai bảo cần điểm họ chỉ tên, tôi chỉ lấy lại tên tuổi cho Hồng Hỉ mà thôi.”
Lúc này thư ký Tống mới hiểu: “Vậy tôi đi sắp xếp ngay.”
Thư ký Tống vừa rời đi, điện thoại của Tô Nhan đã đổ chuông, cô vươn cổ thoáng nhìn qua, vậy mà là Hoàng Căn Sinh gọi đến.
“Tổng giám đốc Tiểu Tô, có phải tôi gây thêm phiền phức cho cô rồi không?”
“Danh tiếng của Hâm Trạch không phải chỉ vì một hai câu nói của gã ta mà bị hủy hoại.” Tô Nhan khẳng định, tuy hiện giờ bình luận trên mạng đối với Hâm Trạch không tốt, nhưng xét theo lượng người đến các cửa hàng chỉ hơi giảm dần một chút. Cũng có nghĩa là đa số người đều tự có khả năng phán đoán của mình, sẽ không dễ dàng bị một vài ngôn luận trên mạng dắt mũi.
“Nếu cô cảm thấy khó xử, bên phía tôi cũng có thể -”
Tô Nhan ngồi thẳng lưng, cả giận nói: “Rốt cuộc anh đang khinh thường Hâm Trạch hay là co ro thành thói quen vậy? Anh nên suy nghĩ thật kỹ, anh và đội ngũ của các anh tốn công vô số ngày đêm mới cải tiến được hương vị tuyệt hảo như hôm nay. Anh thật sự cam tâm để bao công sức và sự đầu tư của mình uổng phí? Lúc nói lời này, anh có hỏi đội ngũ của anh có bằng lòng hay không chưa?”
Cô biết ý định của Hoàng Căn Sinh là không muốn tăng thêm phiền phức cho Hâm Trạch, nhưng thứ thừa thải nhất trên đời là rắc rối, nếu chỉ bởi vì chút rắc rối đã co rúm không dám bước tiếp, vậy Hâm Trạch sẽ không phát triển đến ngày hôm nay. Cô không quên được lịch sử làm giàu của Hâm Trạch mà trước kia bà Liễu từng kể với cô, lúc ấy tất cả mọi người đều phản đối ông Tô, nói ông Tô phát triển cửa hàng thực phẩm phụ thành siêu thị gì đó chính là con đường chết. Nhưng ông Tô vẫn kiên trì làm việc của mình, dùng sự thành công cuối cùng vả mặt mấy người không xem trọng ông ấy.
Sau này siêu thị trở thành trung tâm thương mại, lại gặp phải sự nghi ngờ, cứ việc trong lòng bà Liễu cũng không biết sẽ ra sao nhưng bà ấy vẫn ủng hộ ông Tô. Cuối cùng ông Tô cũng có được thành tựu, nói với bà Liễu rằng bà ấy đặt cược không thua.
Tình huống bây giờ mới chỉ ở điểm xuất phát, cô còn chưa chiến đấu đã bắt cô nhận thua. Dù cô có đồng ý thì ông Tô cũng không đồng ý.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, bấy giờ mới truyền đến một giọng nói kiên định: “Cảm ơn sự tin tưởng của Tổng giám đốc Tiểu Tô giành cho tôi và cả Hồng Hỉ. Lần này tôi sẽ không lùi bước nữa, nếu Tổng giám đốc Tiểu Tô có chuyện gì cần tôi giúp, mong cô nhất định phải nói ra.”
“Anh yên tâm, anh bận việc là chắc rồi đó, cụ thể lát nữa thư ký Tống sẽ liên lạc với anh.” Nghĩ đến gì đó, cô lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, lần này chiến thắng, sản lượng phía anh phải tăng thêm, có lẽ sẽ thiếu hàng.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Tiểu Tô.”
Tô Nhan buông điện thoại xuống, mở nền tảng video ngắn ra, cô còn chưa cố tình tìm hiểu thì ứng dụng đã đưa thẳng cô đến chuyện Hâm Trạch lừa gạt người tiêu dùng. Cô còn chưa xem xong một video, điện thoại của cô lại vang lên, là một chuỗi dãy số.
“Tổng giám đốc Tô, tôi là Đại Dương, tôi muốn đưa đội ngũ của tôi đến trung tâm thương mại của Hâm Trạch, dùng chất lượng để vả mặt những người kia, có được không?”
Đại Dương là một blogger có được ba triệu fan, trước đó phát sóng trực tiếp trên căn cứ trồng rau củ quả cũng có cô ấy ở đó.
Tô Nhan điều chỉnh ghế dựa cao lên, khi hai chân cách mặt đất cảm nhận được cảm giác bay lên không, cô nói: “Tuy Hâm Trạch không có quy định rõ ràng về việc blogger không thể vào trong, nhưng cũng thật sự không nên mở ra hướng đi mới này. Suy xét đến chuyện cô thật sự có lòng, tất nhiên tôi sẽ tìm mọi cách thỏa mãn.” Cô tạm dừng một lát: “Tuy nhiên tôi vẫn không thể cho cô vào trung tâm thương mại, nhưng cô có thể đi vào kho hàng của Hâm Trạch, nhớ kỹ, chỉ một lần này thôi.”
“Thật chăng? Cô cho tôi đi vào kho hàng thật á? Cô không sợ tôi bán sạch hàng trong kho của cô à?”
“Vậy cô cũng quá coi thường Hâm Trạch rồi.” Tô Nhan thản nhiên nói.
“Vậy sao? Nhưng tôi đâu đi một mình, những blogger tôi thường xuyên liên lạc cũng đi chung, fan của họ còn nhiều hơn tôi.”
Tô Nhan nhìn chằm chằm hai chân, sau khi hai chân chạm đất thì đứng lên, tròng mắt nhanh chóng đảo vòng, cuối cùng cắn răng nói: “Được, nhưng tôi không có nhiều tiền để thuê các cô như vậy.”
“Nói tiền tổn thương tình nghĩa quá, bọn tôi làm miễn phí, coi như tôi trả ơn chuyện lần trước cô giúp tôi tăng năm mươi nghìn fan trong một đêm đi.”
“Được, xong việc tôi mời mọi người ăn cơm.”
“Thế Tổng giám đốc Tiểu Tô phải bao ăn sung túc vào đấy, bọn tôi ăn nhiều lắm.” Đại Dương trêu ghẹo nói.
“Yên tâm, tôi sẽ không để các cô gán nợ đâu.”
Kết thúc trò chuyện, Tô Nhan lập tức cất bước ra ngoài, nói với trợ lý: “Trong vòng mười phút mở cuộc họp khẩn cấp, mặt khác thông báo cho quản lý của những chi nhánh khác cũng vào tham gia bằng phương pháp liên lạc từ xa.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó, Sở Ngữ Hâm đang ở phòng làm việc quỹ từ thiện Duy Ái, sau khi nhìn thấy video ngắn bôi nhọ Hâm Trạch thì lo lắng sốt ruột, đứng dậy cầm túi xách định đi ra ngoài nhưng lại bị Bạch Duyệt gọi lại.
“Sao cậu không có xíu tin tưởng nào với Tô Nhan vậy? Nếu cậu ấy không đủ bản lĩnh thì ông Tô có yên tâm đưa tất cả trung tâm thương mại cho cậu ấy xử lý không?”
Sở Ngữ Hâm dừng bước, giải thích: “Không phải tôi không tin cậu ấy, tôi muốn đi xem thử tôi giúp được chuyện gì không.”
“Cậu thôi đi, khác nghề như cách cả núi, tuy cậu là nhân vật của công chúng, có chút sức ảnh hưởng, nhưng cậu cũng đừng quên ai cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Tô Nhan. Dù lúc này cậu làm vì Hâm Trạch, những cư dân mạng thấy gió sẽ thổi thành mưa kia cũng tưởng rằng cậu đang giải vây cho Hâm Trạch, ngược lại làm mọi chuyện phiền phức hơn.” Bạch Duyệt ôn tồn nói.
Con người cô ấy làm việc không đáng tin nhưng trong nhà lại có một anh trai rất đáng tin cậy, khó tránh khỏi mưa dầm thấm lâu. Xảy ra chuyện đừng để bản thân luống cuống, haizz, một khi luống cuống nóng nảy sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
Sở Ngữ Hâm nghe vậy từ bỏ ý định, thả túi xách về chỗ cũ, trong lòng hơi ảo não.
Nàng oán trách bản thân không thể giúp gì được khi Tô Nhan cần hỗ trợ, cũng oán trách mình không hiểu chốn thương trường, nếu không nhờ Bạch Duyệt khuyên ngăn nàng, không chừng nàng còn thành trở ngại chứ không giúp gì được.
Bạch Duyệt uống miếng nước, thấy Sở Ngữ Hâm cứ mãi nhíu mày, không khỏi nói tiếp: “Làm theo mình nói, cậu cũng đừng để việc này trong lòng quá, nên làm gì thì làm đó đi, Tô Tiểu Nhan cũng không phải người bị gánh chịu hậu quả, cậu cứ chờ xem, chưa đến ba ngày cục diện sẽ xoay chuyển, đến lúc đó người sầu khổ là đối phương.”
Sở Ngữ Hâm quay đầu nhìn Bạch Duyệt, khẳng định: “Cậu rất rõ Tô Nhan.”
Lúc nàng nói ra câu này rất bình tĩnh, như trình bày một sự thật nhiều hơn. Còn ghen ghét ư? Đúng là trước đó nàng có ghen, nàng là người yêu của Tô Nhan nhưng lại không hiểu biết cô bằng một người bạn là Bạch Duyệt, vậy nên ngoại trừ ghen ghét còn có cảm giác thất bại. Nhưng nàng cũng không nhụt chí, tuy bây giờ nàng không hiểu biết Tô Nhan bằng Bạch Duyệt, nhưng năm năm, mười năm sau, thậm chí là cả đời, nàng đều có thể tìm hiểu về Tô Nhan.
Không lo lắng Tô Nhan và Bạch Duyệt có gì đó với nhau.
Nếu thật sự có thì đã có lâu rồi, sao còn đến lượt nàng nữa?
Huống hồ Tô Nhan đã lén nói với nàng, Bạch Duyệt là một hải vương*, chay mặn không kỵ.
*Hải vương: ám chỉ thích nhiều người cùng một lúc, bắt cá nhiều tay
Tô Nhan là một chúa ghen tị, trừ khi bị đứt dây thần kinh mới có thể thích Bạch Duyệt.
Bạch Duyệt một tay vuốt cằm, sau khi suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Vốn cũng hiểu biết, nhưng chẳng phải khi không xuất hiện biến số là cậu sao? À, trước khi Tô Nhan tiếp nhận Hâm Trạch, mình còn tưởng cô ấy sẽ khiến Hâm Trạch lụi bại, ông Tô tức đến mức cầm roi tẩm quất cô ấy đấy.”
Trước mắt Sở Ngữ Hâm không khỏi hiện ra hình ảnh Tô Nhan vì tránh né roi mà nhảy nhót lung tung, nghĩ đến dáng vẻ buồn cười đó của Tô Nhan, khóe môi nàng không khỏi nhếch lên một độ cung nhợt nhạt.
“Giữ trạng thái lúc này của cậu đi.” Bạch Duyệt cầm chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy nói: “Mình có hẹn, không cần chuẩn bị bữa trưa cho mình.”
Nhìn bóng dáng Bạch Duyệt dần dần đi xa, đôi mắt Sở Ngữ Hâm nhiều thêm chút trầm ngâm, hình như nàng đã hiểu tại sao Tô Nhan và Bạch Duyệt trở thành bạn của nhau.
Hai người họ trông có vẻ vô tư nhưng thực ra tâm tư rất tỉ mỉ, nên vừa rồi mới khiến nàng dời lực chú ý.
Mười tiếng đồng hồ sau khi Hâm Trạch bị nghi ngờ về chất lượng sản phẩm, cư dân mạng dần phát hiện ra rằng thực sự có blogger đang bán hàng trong kho của Hâm Trạch.
Các blogger không nói thay Hâm Trạch mà trực tiếp đưa chất lượng sản phẩm ra trước mắt mọi người.
Đầu tiên là nhu yếu phẩm hàng ngày, sau đó là đồ gia dụng. Dù cách màn hình nhưng vẫn có thể nhìn thấy chất lượng của sản phẩm từ ống kính độ phân giải cao, cũng khiến vô số cư dân mạng quen với việc mua sắm online nhận ra rằng cái gọi là chất lượng sản phẩm trong trung tâm mua sắm mà họ đã mua trước đây là giả dối.
Lấy khăn tắm làm ví dụ, dù là sợi mỏng hay độ dày nhìn thấy được kia đều khiến cư dân mạng nhìn không dời được mắt.
Tất nhiên, cư dân mạng không đặt hàng một cách mù quáng chỉ vì điều này, mà sau khi các blogger nói rằng nếu đặt hàng ngay hôm nay, họ có thể được hưởng dịch vụ ưu đãi tương tự như mua hàng offline, miễn là không ảnh hưởng đến lần tiêu thụ thứ hai thì đều có thể đổi hàng trong vòng ba ngày.
Có cư dân mạng hỏi rằng tại sao vẫn là giá gốc? Chẳng phải nên rẻ hơn hàng offline ư?
Blogger: Tổng giám đốc Tiểu Tô nói không thể phá giá được, cùng lắm sẽ cho các bạn một vài ưu đãi giảm giá. Hơn nữa chỉ áp dụng trong đợt livestream này.
Tôn Ba luôn ở trong phòng livestream nghe điều này không khỏi cười khẩy, trên cơ sở không hạ giá từng sản phẩm mà còn muốn tăng độ nổi tiếng của mình thông qua việc bán hàng trên livestream, tưởng dễ ăn lắm à?
Gã khẳng định lần này Tô Nhan sẽ thua.
Đây là cái giá phải trả cho việc gây sự với gã.
Hai mươi phút sau, gã ấn vào giỏ hàng trong phòng livestream, thấy lượng tiêu thụ của từng mặt hàng không ngừng tăng vọt, gã đập bàn đứng dậy, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Gian lận, chắc chắn là đang gian lận. ”
Tô Nhan cũng không biết sự nghi ngờ của Tôn Ba, cô chỉ biết số lượng cuộc gọi trong văn phòng sắp bùng nổ rồi
Tại sao ư?
Cô đã đánh giá thấp khả năng bán sản phẩm của những các blogger đó nên rất nhiều chủ thương hiệu đã gọi điện cho cô, sôi nổi yêu cầu cô làm cầu nối với những blogger đó để quảng cáo sản phẩm cho bọn họ.
Làm sao cô ấy có thể đồng ý được? Có ít nhất hơn 200 thương hiệu hợp tác với Hâm Trạch, thương hiệu tốt chút còn có nhiều sản phẩm khác nhau, nếu thương hiệu nào cũng quảng bá thì phải quảng bá đến khi nào?
Cốc cốc cốc…
Thư ký Tống mở cửa bước vào, đẩy mắt kính nói: “Sắp xong rồi.”
Tô Nhan búng ngón tay, đứng dậy nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Đưa quà lớn cho Tổng giám đốc Tôn thôi!”
Vốn dĩ kế hoạch của cô là trực tiếp vạch trần vụ bê bối Tôn Ba đã làm gì để chèn ép Hồng Hỉ đến cùng, lời nói của Đại Dương khiến cô thay đổi kế hoạch, đầu tiên cô sẽ dùng buổi livestream để trấn áp những người nghi ngờ chất lượng sản phẩm của Hâm Trạch, để mọi người thấy được chất lượng của Hâm Trạch một cách thiết thực nhất. Ngoài ra cũng có nhiều thời gian hơn để thu thập bằng chứng cho thấy Tôn Ba chó cùng rứt giậu vu khống cho Hâm Trạch.
Giờ đây không chỉ số lượng người nghi ngờ chất lượng sản phẩm của Hâm Trạch giảm sút mà các bằng chứng gần như đã được thu thập, bộ phận pháp lý đã lấy được bằng chứng và đi đến Thường Nguyệt tìm gặp Tôn Ba. Về việc Tôn Ba chèn ép Hồng Hỉ và Tôn Ba chó cùng rứt giậu vu khống Hâm Trạch, hai tin tức này cũng nên được công bố.
Nhận được chỉ thị, thư ký Tống lấy điện thoại di động ra đăng tin lên WeChat, chưa đầy một phút hai tin nhắn đã lên sàn.
Hai tiếng sau, lượt chia sẻ của hai tin tức này đã vượt hơn 10 triệu, tất nhiên một phần cũng là do Hâm Trạch nhúng tay vào thúc đẩy, nguyên nhân còn lại là sự lên tiếng của các cư dân mạng cùng mua sắm online và offline.
Thấy bình luận trên mạng đã hoàn toàn đổi phe, tất cả đều đổ lỗi cho Thường Nguyệt, cuối cùng Tô Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dù trời đã tối nhưng ánh đèn trong thành phố vẫn sáng rực, soi sáng con đường phía trước cho những ai còn đang mê mang.
Khi trở về căn hộ, cô cố tình bước đi chậm rãi, không muốn đánh thức Sở Ngữ Hâm, nào biết Sở Ngữ Hâm lại không hề ngủ mà lại tiến tới ôm cô.
“Cậu đói không? Ăn chút đồ ăn khuya nhé?”
Sở Ngữ Hâm không nhắc tới thì cô không cảm thấy gì, nhưng nàng vừa hỏi, cô cảm thấy đúng là đói thật.
Cô đưa túi xách cho Sở Ngữ Hâm, xoay người đi về phía phòng bếp: “Để cậu nếm thử món mì sợi mình nấu.”
Sở Ngữ Hâm vội vàng đặt túi xách lên bàn, đuổi theo cô: “Để mình làm cho!”
Thấy Sở Ngữ Hâm kiên trì, Tô Nhan vẫn là tránh sang một bên: “Vậy cậu nấu mì, mình chiên trứng.”
Sở Ngữ Hâm gật đầu: “Được.”
Bên nàng đã nấu mì xong, trứng chiên của Tô Nhan cũng vậy. Tô Nhan cẩn thận phết trứng chiên lên mì, xắt nhỏ hành lá để trang trí, một tô mì cỡ vừa đã sẵn sàng.
Kể từ lúc lui vòng thì Sở Ngữ Hâm đã không cố ý giữ dáng, món mì trứng chiến với lượng calo cao lần này nàng cũng ăn một cách ngon lành.
“Giải quyết xong hết chưa?” Nàng quay đầu hỏi.
Tô Nhan ăn một miếng mì, lúc này mới gật đầu đáp: “Xong rồi, cũng không xem là ai ra tay.”
“Đúng đúng, Tổng giám đốc Tiểu Tô lợi hại nhất.” Sở Ngữ Hâm nương theo lời cô cũng khen ngợi cô một chút, trái tim thấp thỏm cũng thoáng yên tâm. Nàng không thể trực tiếp giúp đỡ Tô Nhan, nàng chỉ có thể thắp một ngọn đèn cho Tô Nhan trong ngôi nhà này, ôm Tô Nhan một cái.
Tô Nhan vô cùng hưởng thụ những lời này, sau khi ăn xong, cô nhẹ nhàng đặt đôi đũa trong tay xuống, dặn dò nàng: “Lần sau đừng cố tình đợi mình nữa.”
Sở Ngữ Hâm sửng sốt một lát, cuối cùng gật đầu: “Ừ.”
Nàng không muốn lúc Tô Nhan bận rộn còn phải phân tâm để lo lắng cho nàng.
Nhìn thấy Sở Ngữ Hâm ăn xong, Tô Nhan vội vàng đứng dậy đem bát bỏ vào bồn rửa, Sở Ngữ Hâm cũng không nhàn rỗi, ở lại cùng cô cọ rửa bệ bếp.
Mỗi lần cô ngoái đầu đều có thể nhìn thấy bóng dáng Sở Ngữ Hâm, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ngày hôm sau Tô Nhan đến Hâm Trạch không lâu đã nhận được cuộc gọi nội bộ nói rằng Tôn Ba muốn gặp cô.
Cô không từ chối, cô muốn xem hôm nay Tôn Ba tới đây là muốn nói gì.
Tôn Ba nhanh chóng được trợ lý mời vào, trong giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, trong đôi mắt khôn ngoan của gã hiện lên một tia tức giận không kìm nén được, khi gã nhìn lại lần nữa, cơn tức giận tiêu tán, thay vào đó là một loại nhẫn nại.
“Lát nữa tôi có cuộc họp, Tổng giám đốc Tôn không ngại thì cứ đi thẳng vào vấn đề.” Cô thẳng thắn nói, không muốn lãng phí thêm thời gian cho kẻ thua cuộc này, cô đã đồng ý với Ngữ Hâm là tối nay sẽ ra ngoài ăn cơm rồi.
Tôn Ba kéo ghế ngồi đối diện với cô, chủ động hạ mình: “Tổng giám đốc Tiểu Tô không chỉ có bản lĩnh mà còn có thủ đoạn, tôi sẵn sàng chịu phục.”
Tô Nhan mỉm cười đáp: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tôn đã khen.”
“Thường Nguyệt và Hâm Trạch đã hợp tác được năm năm, trong năm này chúng ta đều rất vui vẻ. Nếu sự việc của Hồng Hỉ không xảy ra, tôi tin rằng chúng ta có thể tiếp hợp tác vui vẻ như vậy.” Tôn Ba giơ tay lên ngắt lời Tô Nhan định nói, tiếp tục nói: “Trong 5 năm hợp tác vừa qua, doanh số của Thường Duyệt Tổng giám đốc Tiểu Tô cứ điều tra là biết. Xem thử Thường Nguyệt chúng tôi đã đóng góp bao nhiêu cho thành tích của Hâm Trạch các cô.”
Tô Nhan mở đôi tay ra ra, hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vậy nên chỉ cần tổng giám đốc Tiểu Tô không hợp tác với Hồng Hỉ thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác. Tổng giám đốc Tiểu Tô à, cô phải suy nghĩ lại. Thường Nguyệt và Long Nhãn chiếm 2/3 định mức mì ăn liền trên thị trường. Một khi chúng ta kết thúc hợp tác, người thiệt hại duy nhất sẽ là Hâm Trạch của các cô.”
“Tổng giám đốc Tôn quả là vẫn hống hách như ngày nào.” Tô Nhan đặt một tay lên bàn, gõ nhịp nhàng: “Đúng là Thường Nguyệt của các người và Long Nhãn chiếm giữ rất nhiều định mức trên thị trường, nhưng tổng giám đốc Tôn cũng đừng quên, Hâm Trạch của chúng tôi không chỉ dựa vào hai nhà các anh để kiếm lợi nhuận.”
Tôn Ba bị nghẹn, mặt đỏ bừng, lửa giận trong mắt không thể che giấu, tất cả bị bộc phát ra ngoài, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi có thể gánh được khoản lợi nhuận mà Hồng Hỉ nguyện ý đưa ra, tôi vẫn nói câu nói đó, hãy đá Hồng Hỉ ra khỏi chuyện này.”
Tô Nhan lắc đầu, không để ý tới sự tức giận của Tôn Ba: “Thật ra tôi rất tò mò tại sao tổng giám đốc Tôn lại kiêng kị Hồng Hỉ như vậy.” Cô hơi giơ tay lên: “Anh còn nói Thường Nguyệt và Long Nhãn chiếm hơn một nửa định mức trên thị trường, vậy mà Hồng Hỉ chỉ mới gia nhập vào Hâm Trạch chưa đầy một tháng, anh đã không thể ngồi yên.” Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chống hai tay lên mặt bàn, phóng toàn bộ khí chất: “Là biết sản phẩm của mình không tốt bằng Hồng Hỉ chăng?”
Mặt Tôn Ba càng đỏ hơn, gã nhấn mạnh lần nữa: “Tổng giám đốc Tiểu Tô phải suy nghĩ thật kỹ, cô thật sự muốn từ chối tiền đưa đến tận cửa ư?”
Tô Nhan không hề sợ hãi trước ánh mắt của Tôn Ba, bình tĩnh nói: “Nếu là trước đây có lẽ tôi sẽ cân nhắc lời đề nghị của tổng giám đốc Tôn, nhưng bây giờ…” Cô lắc đầu, “Con người tôi rất mang thù.”
Tôn Ba nghe vậy liền biết chuyện này không thể thương lượng được nữa, gã dùng sức đẩy ghế ra, đứng dậy lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta chờ xem.”
Nhìn bóng lưng tức giận của Tôn Ba, Tô Nhan nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Tôn đi cẩn thận.”
Đáp lại cô là tiếng cánh cửa đóng sầm thật lớn.
Thư ký Tống vốn đợi ngoài cửa nhìn thấy Tôn Ba rời đi liền gõ cửa bước vào, nhìn cô hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tô Nhan chậm rãi uống mấy ngụm nước rồi mới nói: “Tôi đã nhìn rồi, hợp đồng của Hâm Trạch với Thường Nguyệt và Long Nhãn sẽ hết hạn sau ba tháng nữa. Xét thấy hai công ty này đều có lịch sử mờ ám, nói không trừng họ sẽ gian lận từ sản phẩm rồi làm mất uy tín của Hâm Trạch. Anh bảo kho hàng thống kê số liệu lại, xem thử còn bao nhiêu lượng mì gói của hai nhà này.”
“Chúng tôi đã thống kê hết rồi, dựa vào doanh số bán hàng lần này thì có thể chống đỡ được hai tháng.”
Tô Nhan sờ cằm suy nghĩ một lát: “Đã như vậy, ta sẽ gọi điện cho phía tổng giám đốc Hoàng, tranh thủ lấy một ít phúc lợi từ anh ta, giảm bớt lượng tiêu thụ hằng ngày cho hai nhà này.”
Đề xuất mà cô đưa ra trùng hợp với suy nghĩ của thư ký Tống.
“Được rồi, giờ tôi sẽ thu xếp ngay.” Nói xong, Thư ký Tống quay người rời đi, Tôn Ba là kẻ thủ đoạn đê tiện, anh ta phải cảnh báo để tránh việc Tôn Ba lợi dụng sơ hở.
Tô Nhan hiểu ý trong lời nói của anh ta, nhắc nhở: “Nếu phải đề phòng, vậy thì đề phòng sát sao một chút.”
Một tiếng sau, nhân viên của Hâm Trạch nhận được chỉ thị rằng bất kỳ ai bị tra ra được là ăn cây táo rào cây sung và bôi nhọ Hâm Trạch sẽ phải chịu trách nhiệm theo pháp luật. PS: Sau khi việc tố cáo được xác nhận, không chỉ sẽ có phần thưởng bằng tiền mặt mà còn sẽ đưa việc này vào việc đánh giá hiệu quả công việc.
Tô Trạch Viêm và Liễu Văn Hân đang ở ở nước ngoài xa xôi đều nhận được tin tức này, hai người nhìn nhau cười.
Liễu Văn Hân động đậy cơ thể, tựa đầu vào vai Tô Trạch Viêm: “Giờ con bé có chút phong thái của ông rồi.”
Khuôn mặt Tô Trạch Viêm chứa đầy vui mừng và kiêu ngạo, vòng tay qua vai vợ mình: “Con bé có mối quan hệ tốt hơn tôi, cũng có thể đưa Hâm Trạch đi càng xa hơn.”
Liễu Văn Hân không khỏi bật cười: “Giờ ông chịu nhận bản thân không có mối quan hệ rộng rồi?”
“Thương trường như chiến trường, tôi cũng không biết mấy chuyện đấu đá lòng vòng lung tung kia, chỉ biết nghiêm mặt lại để họ biết được mấy cái thủ đoạn hoa hòe lòe loẹt kia đều vô dụng với tôi.” Tô Trạch Viêm bất đắc dĩ nói.
Đến giờ ông ấy vẫn còn nhớ tổn thất từ cái lần bản thân mềm lòng bị người khác mưu hại kia, mặc dù lúc đó vợ ông ấy không trách móc gì nhưng ông lại không nuốt nổi cục tức này, lúc sau mới nghĩ ra biện pháp như vậy.
Liễu Văn Hân đã gả cho Tô Trạch Viêm nhiều năm, hồi đó lúc gả cho Tô Trạch Viêm, ông ấy chỉ mới mở cửa hàng tiện lợi nhỏ thành siêu thị. Khi đó, để tiết kiệm chi phí, mọi việc đều do Tô Trạch Viêm tự tay làm, bà ấy nhìn không đành lòng nên căng da đầu giúp đỡ. Bà ấy nhớ rõ lúc đó tuy con người Tô Trạch Viêm có chút ngay thẳng nhưng cũng không đến mức bất cận nhân tình như những lời đồn đoán bên ngoài giống bây giờ.
“Tính cách của Nhan Nhan rộng rãi, cũng rất giỏi ăn nói, từ nhỏ đi đến đâu cũng có người vây quanh con bé. Mới đầu tôi còn lo lắng tính cách tùy tiện của con bé sẽ khiến nó không thể giải quyết mọi việc. Bây giờ có vẻ như tôi là một người hơi định kiến rồi.” Bà ấy cảm khái nói.
“Tôi với giáo viên của con bé là bạn bè.” Tô Trạch Viêm nói với ý vị sâu xa, nếu không phải vậy, ông ấy cũng sẽ không yên tâm với con bé như vợ mình.
Đây là lần đầu tiên Liễu Văn Hân nghe ông ấy nói về việc này, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng một lúc sau lại khôi phục bình tĩnh, cứ như thế mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng.
Ngày ông ấy buông tay, bà ấy còn tưởng ông ấy điên rồi, nhưng bây giờ xem ra ông ấy không điên mà đã có kế hoạch từ trước.
Cũng may Tô Nhan không nghe thấy lời này, nếu không thế nào cô cũng nhảy dựng lên.
Sau khi xử lý xong việc trước mắt, cô tan làm sớm và đi đến nhà hàng mà cô đã hẹn với Sở Ngữ Hâm.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cô đi tới phòng bao, mở cửa ra đã nhìn thấy Sở Ngữ Hâm đang cười nói cùng ai đó, cô tò mò bước nhanh vào trong, nhìn thấy người ngồi cạnh Sở Ngữ Hâm là người phụ nữ dịu dàng mà cô nhìn thấy ở nhà tang lễ. Cô nhớ Sở Ngữ Hâm gọi người phụ nữ này là cô giáo Bạch.
Khoảnh khắc cô chạm mắt với người phụ nữ kia, cô dường như quay trở lại giấc mơ đó, trong giấc mơ, người phụ nữ đã mỉm cười với cô như thế này, trong nụ cười bí ẩn mang theo một loại ân cần, đáng tiếc trong giấc mơ cô chỉ đắm chìm trong ghen tuông mà không hề nhìn thấy.
Sở Ngữ Hâm thấy cô đã đến liền đứng dậy đi tới trước mặt cô, vươn tay nắm lấy cánh tay cô, cười giới thiệu: “Đó là cô giáo Bạch, Bạch Đồng, trước đây mình nói với cậu, cô ấy là học sinh của mẹ mình, sau khi bố mẹ mình mất, cô giáo Bạch đã luôn chăm sóc cho mình.”
Bạch Đồng đứng dậy, đưa tay về phía Tô Nhan: “Lúc trước ở nhà tang lễ đã muốn chào hỏi em, nhưng dường như em không khỏe, rất vui được gặp em.”
Tô Nhan đưa tay ra, đang định giới thiệu bản thân thì giọng nói của Bạch Đồng lại vang lên.
“Em là Tô Nhan, chị biết ít nhiều về chuyện của em và Ngữ Hâm, nhìn thấy hai người thế này chị rất vui.” Bạch Đồng nhìn Sở Ngữ Hâm, mỉm cười: “Em không biết đâu, mỗi lần con bé nhắc đến em trước mặt chị đều sẽ cười rất tươi, hết lần này đến lần khác.” Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy rất tiếc khi hai người đã bỏ lỡ nhau.
Ngữ Hâm nhắc đến cô đều sẽ cười ư?
Vậy có phải Ngữ Hâm trong giấc mơ vì nói chuyện về cô với Bạch Đồng nên mới cười như thế? Nghĩ vậy, việc cô bước đến tuyên thệ chủ quyền với Bạch Đồng là buồn cười và vô lễ đến nhường nào.
Chẳng trách trong giấc mơ Ngữ Hâm đã bảo cô đừng gây rắc rối nữa.
Nhìn thấy cô sửng sốt, Sở Ngữ Hâm không khỏi hạ giọng hỏi: “Sao vậy? Cậu khó chịu gì hở?”
Sau khi lấy lại suy nghĩ, Tô Nhan lắc đầu, ngồi xuống cùng Sở Ngữ Hâm, bàn tay nắm lấy nàng không kiềm được siết chặt, cũng may lần này cô không bỏ lỡ Ngữ Hâm.
Để bầu không khí bớt im lặng, Sở Ngữ Hâm hỏi: “Cô giáo Bạch, lần này về nước thì chị còn đi nữa không?”
“Không đi nữa, trốn tránh nhiều năm như vậy, cũng nên đối mặt.” Bạch Đồng cười nói, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút bi thương không thể hòa tan được.
Cô ấy nuốt nước miếng, hỏi ngược lại: “Còn em, em còn định ở lại giới giải trí không? Trước đây em đã từ bỏ ước mơ vì bà ngoại của mình, bây giờ bà ngoại đã mất lâu vậy rồi, sao em không thử đến gần hơn với giấc mơ của mình?”
Tô Nhan nắm được mấu chốt, cô chưa bao giờ biết được giấc mơ của Sở Ngữ Hâm.
Sở Ngữ Hâm rũ mắt trầm tư một lát, đáp: “Chờ thêm một thời gian đi, dù sao cũng đã đợi được nhiều năm như vậy, một hai ngày nữa chẳng nhằm nhò gì.”
“Vậy tiếc quá. Chị vừa xuống máy bay thì đã nhận được điện thoại của một người bạn hỏi chị có ai để giới thiệu không, tình cờ họ lại thiếu một giáo viên dạy tiếng Trung”.
Giáo viên?
Tô Nhan nghĩ tới chuyên ngành Sở Ngữ Hâm học, đột nhiên hiểu được ước mơ của Ngữ Hâm là trở thành giáo viên.
Trong ấn tượng, bố mẹ của Ngữ Hâm cũng là giáo viên, mà Bạch Đồng trước mặt cũng là giáo viên. Nghĩ đến điều này, cô dường như hiểu được tại sao Ngữ Hâm lại muốn làm giáo viên. Ngoài việc kế thừa tâm nguyện cuối cùng của bố mẹ là dạy học, nàng còn biết ơn sự giúp đỡ của Bạch Đồng dành cho mình và muốn tiếp tục truyền lại hơi ấm này cho người kế tiếp.
“Muốn thì đi đi, phía phòng làm việc có mình lo rồi.” Cô động viên, Bạch Đồng không hiểu được sự do dự của Ngữ hâm, nhưng cô biết Ngữ Hâm vẫn còn lo cho Quỹ từ thiện Duy Ái.
Lông mi rũ xuống của Sở Ngữ Hâm khẽ run lên, ngập ngừng nói: “Nhưng cậu còn phải quản lý Hâm Trạch.”
“Cậu đừng quên phòng làm việc là một gia đình lớn, mọi người đều có cảm giác giống như chúng ta. Họ đều mong APP sẽ ra mắt càng sớm càng tốt người bị hại sẽ được trở về sớm hơn. Huống hồ nếu cậu đến trường học, vừa hay có thể ân cần dạy bảo rồi tuyên truyền cho các học sinh của cậu nữa mà?”
Bạch Đồng nghe hai người nói chuyện cũng tán thành lời nói của Tô Nhan, nói đỡ: “Đã đến lúc phải sống cho chính mình rồi.”
Sở Ngữ Hâm có chút kích động, nhưng lại hơi thiếu tự tin: “Em, em có thể làm được không?” Trước kia nàng chỉ thực tập một khoảng thời gian, sau khi tốt nghiệp chưa bao giờ dạy học sinh, nàng sợ bản thân dạy sai con cháu người khác.
Bạch Đồng và Tô Nhan đồng thanh đáp: “Cứ tin tưởng bản thân.”
Bạch Đồng cụp mắt xuống, liếc nhìn ngày tháng trên màn hình điện thoại rồi nói: “Còn một tháng nữa là kết thúc học kỳ thứ hai vào mùa thu, em có thể vào ngồi nghe người khác giảng trong một tháng, sang năm khai giảng thì chính thức nhậm chức, thời gian rất sung túc.”
Dưới sự cổ vũ của hai người, cuối cùng Sở Ngữ Hâm vẫn gật đầu.
Ăn cơm xong, Sở Ngữ Hâm vừa bước vào nhà đã bị Tô Nhan ôm lấy từ đằng sau.
Cô cảm nhận rõ ràng cái ôm này khác với những cái ôm thường ngày, sự khác biệt này đến từ chính cảm xúc của Tô Nhan.
“Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta đừng giấu ai cả, được không?” Giọng Tô Nhan run run, cô không thể chịu đựng được việc họ sẽ bỏ lỡ nhau vì hiểu lầm hay tự suy diễn nữa. Giá như trước kia cô cẩn thận hơn, nếu trong mơ cô không nóng nảy như thế, có phải cô sẽ không bỏ lỡ Sở Ngữ Hâm lâu như vậy?
Sở Ngữ Hâm không chút do dự, xoay người nhìn chằm chằm cô: “Được, sau này có chuyện gì mình cũng sẽ chia sẻ với cậu.”
“Mình cũng vậy.” Lời còn chưa dứt, cô đã nghiêng đầu hôn lên môi Sở Ngữ Hâm.
Nụ hôn bá đạo và cuồng nhiệt đó khiến Sở Ngữ Hâm có chút không thể cưỡng lại, chỉ mới vài hơi thở, cơ thể nàng đã yểu xìu trong vòng tay Tô Nhan, nàng hơi ngẩng đầu, đôi mắt như ngọc dần dần mờ đi, tận hưởng sự nhiệt tình của Tô Nhan.
Căn phòng như được bao phủ bởi ánh hoàng hôn chiếu vào hai người, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi hương thơm của hoa hồng trong bình hoa đến bên mũi hai người.
Hương hoa hồng và mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể hai người hòa quyện vào nhau như mái tóc đen không biết đã xõa tung bện lấy nhau tự lúc nào, hơi thở trở nên hoặc dày hoặc nặng theo mức độ đùa bỡn với nhau của hai người.
Theo giai điệu dâng trào bên tai, nước thạch lựu từ trong hạt đậu phun trào ra ngoài.
Bận rộn mấy ngày, trước khi tan làm Tô Nhan đã lên kế hoạch cho mình một kỳ nghỉ. Vì thế khi bắt đầu vui chơi cũng không hề biết tiết chế, chuyện thứ nhất cô làm sau khi thức dậy là giặt khăn trải giường.
Cô nhìn máy giặt liên tục xoay tròn, cảm thấy may mắn vì đã mua thêm khăn trải giường.
Ừ, lần sau lại đi dạo trong kho hàng, có cái nào đẹp thì mang thêm vài cái về.
Những ngày lười biếng luôn trôi qua rất nhanh, thấy không, Tô Nhan lại bị thư ký Tống thúc giục đến Hâm Trạch đi làm.
Khi lượng tồn kho cuối năm kết thúc đồng nghĩa với việc năm mới đang đến gần. Phòng làm việc của Quỹ từ thiện Duy Ái cũng nhận được tin vui sau một tháng làm việc chăm chỉ, APP của riêng họ đã có trên nền tảng online.
Ngoài việc tự động tải thông tin người mất tích theo thời gian thực từ nhiều trang web, APP này còn có thể đẩy chính xác thông tin về những người mất tích ở gần đó để người dùng có thể ngăn chặn nhiều thông tin vô ích.
Ngoài ra, Quỹ từ thiện Duy Ái cũng đang liên lạc với cảnh sát, cố gắng chia sẻ thông tin nhưng vẫn chưa có kết quả cụ thể. Một khi phía cảnh sát đồng ý, nó cũng có thể cải thiện tính chính xác của thông tin còn thiếu.
Trước mắt bên phía quỹ từ thiện Duy Ái đã đưa APP Duy Ái lên tài khoản chính thức, không chỉ vậy Sở Ngữ Hâm cũng cập nhật nền tảng video ngắn lên APP, đổi mới về tác dụng của APP này, chỉ mười ngày ngắn ngủi đã có hơn hai triệu lượt tải về.
Mà phía cảnh sát cũng truyền đến tin tức cụ thể, sẵn sàng chia sẻ tin tức với Duy Ái. Ngoài ra quỹ từ thiện Duy Ái cũng nhận được nhiều lời khen từ phía cảnh sát và chính phủ.
Trong khoảng thời gian này, Quỹ từ thiện Duy Ái đã giải cứu thêm mười đứa trẻ bị bắt cóc và đưa chúng về nhà, khi Tô Nhan thực sự nhìn thấy cảnh tượng những đứa trẻ đoàn tụ với người thân, mắt cô không khỏi ươn ướt. Không chỉ cô mà tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đỏ mắt, điều này cũng khiến mọi người xác định mình đang làm một việc vô cùng ý nghĩa, họ cũng tin tưởng chắc chắn rằng một ngày nào đó những người thân đã mất tích sẽ quay lại với họ.
Khi ngày càng có nhiều người quan tâm đến Quỹ từ thiện Duy Ái, nhiều công ty đã liên hệ với Quỹ từ thiện Duy Ái hoặc phòng làm việc và tỏ ý sẵn sàng quyên góp tình cảm của mình để hỗ trợ sự phát triển của Quỹ từ thiện Duy Ái.
Điều đáng mừng nhất là đến cuối năm, Quỹ từ thiện Duy Ái đã có thêm hơn chục thành viên trong nhóm, có người còn trẻ, có người đã ở độ tuổi trung niên nhưng tất cả đều có tấm lòng tận tâm.
Thoắt cái đã đến ngày ăn Tết, Tô Nhan đã sớm bị Sở Ngữ Hâm kéo ra khỏi giường: “Tối qua dì nói không được ngủ nướng vào ngày mùng một.”
Tô Nhan nhìn đồng hồ, lại nằm xuống: “Còn chưa tới tám giờ, không tính là ngủ nướng.”
Sở Ngữ Hâm cúi người, ghé sát vào tai Tô Nhan, nhỏ giọng nói: “Mình vừa nhìn thấy chị Mạch đang nói chuyện với ai đó, thái độ của chị ấy dịu dàng lắm kìa.”
Tô Nhan cho rằng mình nghe nhầm, nửa người bật dậy: “Cậu nói ai dịu dàng?”
“Chị gái của cậu.”
Cô nhanh chóng lộn mèo đứng dậy trên giường: “Chẳng lẽ chị ấy lén lút yêu đương sau lưng mình?” Cô bước xuống giường: “Không được, mình phải đi hỏi một tí.”