Làm nghiệp diễn này thì ngày đêm đều đảo lộn, ăn uống không theo quy luật, xã giao lại nhiều nên đa số đều mắc bệnh dạ dày, trước đây Tống Nghi cũng thường xảy ra tình trạng này, chỉ là gần đây phát sinh thường xuyên quá.
"Cậu như thế này mà còn đòi đi uống rượu!" Cố Hành Xuyên cau mày.
Tống Nghi súc miệng, cảm giác chua chua buồn nôn trong người được áp xuống, anh đứng thẳng lưng, xoa xoa hai má: "Phiền cậu đưa tôi đến vịnh Thiên Tân, không cần đến quán bar nữa."
Không thể uống rượu thì chỉ còn cách đi tìm bạn tâm sự thôi.
Cố Hành Xuyên lườm anh một cái, "Cậu đi tìm ai?"
"Tôi đi gặp bạn."Tống Nghi ngồi vào ghế, nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại tóc tai.
Cố Hành Xuyên vừa nhìn thấy anh như thế là biết anh đi gặp người quan trọng, hai tay hắn đút trong túi quần, giả bộ lơ đãng hỏi, "Là Alpha hay Omega, kết hôn chưa?"
"Trình Tụng, cậu từng gặp rồi đó." Tống Nghi thuận miệng nói, anh lười trả lời mấy vấn đề kì quái lắm.
"Ông già Trình Tụng mà tìm cậu lúc ở Tân Hải đó à?" Cố Hành Xuyên vô cùng ấn tượng với Trình Tụng, đặc biệt là dáng vẻ cao hứng của Tống Nghi khi gọi điện cho y.
Tống Nghi lườm hắn một cái, nghiêm túc nói: "Trình Tụng mới ba mươi tuổi thôi, không thể nói là ông già được, cậu đừng gọi y như thế."
Cố Hành Xuyên sa sầm mặt: "Cậu muốn tôi đưa cậu đi gặp Trình Tụng?"
"Nếu cậu không tiện thì tôi có thể tự gọi xe." Tống Nghi giả vờ xuống xe.
Cố Hành Xuyên nhanh chóng ngồi vào ghế lái, rồi khóa cửa xe, hắn hừ lạnh một tiếng: "Cậu có thể gặp y, nhưng phải có tôi đi chung với cậu."
Tống Nghi nhớ rõ vào lần đầu gặp thì Cố Hành Xuyên đâu cho Trình Tụng chút mặt mũi nào, anh cau mày: "Cậu đừng đi với tôi, cậu đi theo làm gì?"
"Vậy thì cậu không được đi." Cố Hành Xuyên nắm vô lăng, đạp chân ga lái xe ra khỏi chỗ giữ xe.
Tống Nghi sửng sốt vài giây, tâm tình anh không được tốt nên quay mặt ra ngoài nhìn cảnh vật đang không ngừng chuyển động ngoài cửa xe.
Cố Hành Xuyên nhịn cơn giận xuống, hắn nhìn chằm chằm đường một hồi, trong đầu không ngừng nghĩ đến lần gọi điện trước của Tống Nghi và Trình Tụng, được gọi một cú liền vui vẻ, còn muốn đi xem phim, mẹ nó, còn có chuyện như vậy.
Một lúc sau, hắn mới hỏi thăm dò: "Tối rồi mà cậu còn đi tìm Trình Tụng, không sợ vợ y ghen à?"
Tống Nghi xoay đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Trình Tụng chưa kết hôn, quan hệ của chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."
"Bạn bè gì mà rủ nhau đi xem phim, tối mịt mà còn đi tìm nhau?" Cố Hành Xuyên biết hỏi điều này vô cùng quá quận nhưng hắn không kiềm được khó chịu.
Tống Nghi không chịu nổi nữa: "Bộ cậu không có bạn à, sao suy nghĩ của cậu lại xấu xa như thế?"
Cố Hành Xuyên siết chặt tay lái, hắn thở dốc: "Tôi không cùng bạn đi xem phim như thế."
Tống Nghi bĩu môi: "Không phải chúng ta cũng đi xem phim cùng nhau đó à?"
"Cậu không phải là bạn." Cố Hành Xuyên không chút nghĩ ngợi nói.
Tống Nghi ồ một tiếng, lời này có hơi đau lòng, anh cho rằng mấy ngày nay ở cùng nhau cũng phải có chút tình cảm chứ.
Không ngờ đến cả là bạn cũng không được tính.
Chờ đến khi dừng đèn đỏ, Cố Hành Xuyên nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu, buồn bã của Tống Nghi thì mới ý thức được hắn nói sai, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ: "Cậu cao hơn mức bạn bè."
"Vậy à?" Tống Nghi lấy lại tinh thần, trong lòng cũng thoải mái hơn, là bạn học, là đồng nghiệp mà trong mắt người ta không phải là bạn nổi thì cũng quá thảm rồi.
Cố Hành Xuyên mím chặt môi, cái từ bạn bè này làm hắn vô cùng khó chịu, cút mẹ nó đi chứ bạn với bè.
Cố Hành Xuyên lái xe đến nhà hắn, Tống Nghi ngẩn ra rồi cùng tiến vào cửa nhà quen thuộc.
Căn nhà so với ngày trước còn sạch sẽ hơn, Tống Nghi đổi dép đi trong nhà, anh ngồi xuống ghế sopha mềm mại trong phòng khách, lướt điện thoại xem những tin nhắn liên quan đến công việc.
Còn Cố Hành Xuyên không biết đang làm gì ở trong bếp, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.
Tống Nghi xem hết tin nhắn thì cảm thấy vô cùng chán, anh đứng dậy đi dạo một vòng quanh nhà của Cố Hành Xuyên.
Ngôi nhà của hắn rất lớn, gồm ba tầng, có cả sân vườn cùng hồ bơi, mấy lần trước anh đến đều mang theo cục tức trong bụng nên không có để ý nhiều.
Lần này nhìn kĩ thì anh mới thấm thía được thế nào là sức mạnh của tư bản, nếu mà anh cố gắng phấn đầu chừng tám năm mười năm nữa thì cũng có thể coi là mua được một khu như thế này để dưỡng lão, lúc đó sẽ nuôi thêm một con chó trông nhà, cuộc sống tuổi già cũng sẽ nhiều niềm vui hơn.
Anh đi hết một vòng thì quay lại tầng trệt, dừng bước trước một căn phòng khép hờ, tường trong phòng đều dùng vật liệu cách âm, nhạc cụ treo đầy trên tường, còn có một giá micro, nhìn giống như là một phòng luyện hát.
Anh đẩy cửa đi vào, cầm lấy micro trên giá, đang cân nhắc trọng lượng micro thì anh thấy màn hình trước mặt đang chạy chữ để hát, Cố Hành Xuyên rảnh rỗi đến nỗi hay hát karaoke lắm à?
Tống Nghi là diễn viên, thời gian cả ngày đều dành cho việc diễn xuất, đặc biệt là dân nghiệp dư như Cố Hành Xuyên càng không có thời gian, đặt anh vào hoàn cảnh của hắn thì Cố Hành Xuyên làm gì có thời gian rảnh rỗi mà hát karaoke ở nhà đâu.
Đang suy tư thì Tống Nghi ngửi thấy mùi thơm thức ăn vô cùng mê người.
Cố Hành Xuyên đứng ngoài cửa, vẻ mặt kì quái nhìn anh, "Cậu làm gì ở đây vậy?"
"Tôi đi dạo vài vòng thôi." Tống Nghi nhún vai, đôi mắt đảo một vòng, "Phòng này tuyệt thật."
Biểu tình Cố Hành Xuyên dịu xuống không ít, "Chẳng có gì đẹp cả, thỉnh thoảng tôi mới thu âm ở đây thôi."
"Cậu chờ một chút." Tống Nghi chỉ chỉ giá để cúp bên tường, đủ loại kiểu dáng bằng vàng, thạch anh vô cùng rực rỡ, một trong số đó còn có một nhân vật hoạt hình đứng ngạo nghễ.
Tống Nghi thở dài nói: "Trạm fan của cậu nhân khí thật, cái này là cúp của bên nào vậy?"
Cúp này không dễ có, chỉ khi nào trạm fan đạt một triệu trạm thì mới nhận được, không ngờ Cố Hành Xuyên lại có được.
Cố Hành Xuyên nhìn anh, mặt không đổi sắc, "B trạm, đồ ăn nguội bây giờ, cậu có ăn hay không?"
Trong lòng Tống Nghi vô cùng hiếu kì, "Cậu làm gì ở B trạm vậy?"
Tuy anh không quan tâm lắm nhưng người đạt được fan trên hàng triệu ở B trạm không nhiều lắm.
Cố Hành Xuyên xụ mặt: "Cậu có muốn ăn không hay là cứ đứng đây phí lời vậy?"
Tống Nghi tất nhiên là đang đói bụng, cả buổi chiều không có gì vào bụng, nên anh ngoan ngoãn đi đến bên bàn ăn, không tới một phút thì Cố Hành Xuyên đã bưng cháo hoa từ trong bếp ra, một đĩa ngó sen và một bàn rau xanh.
Vẻ ngoài cũng ổn, làm cho anh muốn động đũa ngay.
Mùi cháo rất nhạt, lại nóng hổi, uống vào một chốc là ấm cả ruột gan, thêm một miếng dưa muối thì vô cùng ngon, rất có hương vị.
Cố Hành Xuyên thả đũa xuống rồi đi vào bếp rửa chén, vô cùng bận rộn, hắn mở hé cửa phòng bếp, Tống Nghi chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy được dáng lưng thon dài, kiên cường của hắn đang ngâm nga một bài ca tiếng Anh không rõ tên, nhởn nhơ lại vênh váo.
Trong lòng Tống Nghi đột nhiên cảm động đến lạ, thật ra từ rất lâu rồi anh chưa từng trải qua một bữa ăn bình thường như thế, lúc ở trong đoàn phim thì không có thời gian ăn, về đến nhà thì Triệu Hồng Nham cứ bận chơi mạt chược nên làm cơm cũng theo kiểu đối phó, anh chỉ còn cách ăn bên ngoài.
Đã từ rất lâu rồi, anh không cảm nhận được bầu không khí gọi là "gia đình".
Tống Nghi cười khổ, thật là thảm, hồ đồ đến mức này rồi, anh lại ảo tưởng cảm giác ấm áp từ trên người tình địch.
Đúng là anh nên tìm một người có thể sống chung.
Cơm nước xong xuôi, Cố Hành Xuyên mở một bộ phim, màn hình xoay chuyển một lúc, là bộ phim "XXX" mà hai người đã từng xem qua ở rạp.
Tuy rằng Tống Nghi rất thích bộ phim này nhưng xem hai lần trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ rất chán, "Cậu có thể đổi phim khác được không?"
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh, duỗi chân dài ngồi xuống bên cạnh anh rồi bình tĩnh nói: "Không phải cậu rất thích à?"
Hắn suy nghĩ rất đơn giản, cho Tống Nghi xem đến phát chán thì Tống Nghi sẽ không đến nhà Trình Tụng xem nữa.
"Cậu xem đi." Tống Nghi bắt đầu mệt mỏi rã rời, vừa mới trở về từ đoàn phim nên anh chưa cân bằng công việc và nghỉ ngơi.
Đợi cho đến khi Cố Hành Xuyên tắm xong thì anh đã ôm gối ngủ trên ghế sopha.
Đồng hồ đã điểm mười một giờ khuya, xung quanh yên lặng như tờ, chỉ có tiếng phim rất nhỏ vang lên từ tivi.
Cố Hành Xuyên đứng bên cạnh Tống Nghi, nghiêng đầu nhìn anh, hô hấp Tống Nghi vẫn đều đều, keo xịt tóc đã hết tác dụng, mấy sợi tóc rối dán lên mặt, nhìn qua vô cùng mềm mại, kính mắt trượt khỏi sống mũi cao thẳng, nhìn vô cùng an tường, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Vì quá yên lặng nên Cố Hành Xuyên nghe vô cùng rõ được tiếng tim mình đập, hắn dừng một chút, tay vỗ vỗ má của Tống Nghi: "Muốn ngủ thì lên giường mà ngủ, ngủ ở đây cho bị cảm à?"
Tống Nghi cọ cọ vào gối vô cùng uể oải, mắt nửa mở nửa nhắm: "Không cần đâu, tôi sẽ về nhà."
"Muộn quá rồi, đêm nay ngủ lại nhà tôi đi." Cố Hành Xuyên ấn vai anh xuống rồi không nói gì nữa.
Tống Nghi nào dám ở lại qua đêm, nói thế nào thì hai người họ cũng từng ngủ với nhau rồi, đến ăn bửa cơm nghe còn tạm được chứ ở lại nhà Cố Hành Xuyên qua đêm thì... một Alpha một Omega, nghe là biết sẽ dễ dàng cọ đến tóe lửa.
Tống Nghi chống tay muốn ngồi dậy mà không chống lại nổi sức trâu bò của Cố Hành Xuyên, so kèo một lúc lâu thì anh vẫn không nhúc nhích nổi, Tống Nghi tức giận nói: "Cậu đừng có mà động tay động chân với tôi!"
Cố Hành Xuyên nhìn xuống Tống Nghi, tay hắn nắm lấy mặt của anh, bóp chặt hai má trên khuôn mặt trắng nõn của Tống Nghi: "Tôi cứ động đấy, làm sao nào?"
Tâm trạng Tống Nghi vốn đã không tốt, nghe xong câu này thì liền nổi nóng, nhưng bị ngăn bởi bàn tay đang bóp má, một câu cũng không nói được.
Thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, cút mẹ nó đi, Tống Nghi nghiêng mặt, há miệng muốn cắn lấy bàn tay đang bóp mặt của anh, nhưng Cố Hành Xuyên giống như đã nhận ra anh định làm gì nên trong lúc Tống Nghi vừa hé miệng thì hắn liền dùng sức hôn lên, khí tức vô cùng ngang ngược, cướp đoạt lấy hô hấp của anh.
Tống Nghi thoáng chốc liền bối rối, giống như bị sét đánh vậy.
Không giống với nụ hôn vội vã ở Tân Hải, bầu không khí hôm nay thật sự vô cùng tốt, Cố Hành Xuyên hôn đến chuyên chú, Tống Nghi nhìn lông mi cách vô cùng gần mà kích động, vừa tức vừa ngớ người, không biết nên làm gì.
Tống Nghi đẩy vai hắn ra, mặt nóng lên, anh chùi chùi đôi môi ướt át, mắng to: "Cậu đúng là có bệnh!"
Mặt anh bây giờ hồng hồng, đôi môi vì hôn mà đỏ hơn, làm cho người khác không khỏi suy nghĩ, ngực nhảy loạn xạ.
Cố Hành Xuyên liếm môi, trong lòng vô cùng đắc ý, bày ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi chỉ chứng minh một chút rằng tôi không chỉ có thể động tay động chân với cậu mà còn có thể 'động môi' với cậu nữa đấy."
Tống Nghi vẫn còn đang thở gấp, anh chụp lấy gối bên cạnh mà ném vào người hắn: "Cậu đúng là đồ lưu manh!"
Anh không muốn nhớ đến hai cái đêm kia chút nào, nhưng mỗi lần tiếp xúc thân mật với Cố Hành Xuyên đều khiến anh nhớ đến chúng.
Editor có lời muốn nói: Chương này có đoạn trong phòng thu âm của Cố Hành Xuyên đa phần là mình chém, bởi bản raw khá là khó hiểu nên mong mọi người thông cảm.
Thứ hai, mình biết có vài bạn đã đọc bản QT rồi, biết được vài bước ngoặc của truyện, do là toàn bước ngoặc quan trọng nên mình mong sẽ không ai tiết lộ mất hay nha ~