Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 49: Từ Biệt Nhiều Năm Em Thật Sự Không Nghĩ Đến Anh Chút Nào Sao






Chờ đến khi ngồi vào trước bàn cháo trắng cái, Lâm Lộc nhìn một đĩa điểm tâm tinh xảo, nhìn Ninh Trí Viễn đối diện dùng thìa chậm rãi quấy chén cháo.

Cậu đột nhiên ý thức được.

Ninh Trí Viễn người này, tự chủ cực cường, cũng không tham ăn.

Hắn nếu thật sự ăn no, lại sẽ không ăn thêm nữa.

Chẳng sợ chỉ là một ngụm cháo.

"Trí Viễn ca, anh vừa rồi chưa ăn xong......!là, là vì em nên anh mới cố ý thay đổi chỗ sao?"
Lâm Lộc nhẹ giọng hỏi, trộm nhìn về phía nam nhân tuấn lãng đối diện.

Ninh Trí Viễn liếc nhìn cậu một cái.

"Mau ăn.

Đợi lát nữa tôi còn có việc."
"A."
Ngoan ngoãn ăn một chén cháo, trên người Lâm Lộc cũng thoải mái chút, dạ dày cũng không đau như vậy nữa.

Cậu theo Ninh Trí Viễn lên xe, ngồi ở bên cạnh người nọ.

Lúc trước, nếu không phải Ninh Trí Viễn chủ động, cậu cũng không dám chủ động thân mật.

Nhưng hôm nay, cậu lại lấy hết can đảm, chậm rãi dựa vào người Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn phát hiện động tác nhỏ của cậu, nghiêng đầu nhìn qua.

Lâm Lộc có chút khẩn trương, có thể lại bị chán ghét hay không?
Nhưng mà, vốn dĩ cũng đã bị Trí Viễn ca ghét rồi.

Lập tức phải bị đuổi đi, da mặt dày một chút, lại trộm một tia thân mật đi.

Lâm Lộc không dám nhìn biểu tình của Ninh Trí Viễn, rũ mắt vươn tay, chậm rãi bám lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.

Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, cư nhiên không bị ném ra.

Cậu quyết định lại da mặt dày một chút.

Nhắm hai mắt, đầu cũng dựa vào trên vai Ninh Trí Viễn.

Mùi hương quen thuộc lượn lờ, lam đáy mắt cậu nổi lên một tia lệ ý, khóe môi lại hơi hơi cong lên.

Như vậy là đủ rồi.

Em nhất thích anh, đừng đẩy em ta, cho em gần anh một chút nữa là tốt rồi.....!
Đột nhiên, một cái cánh tay vòng qua bên hông, đem Lâm Lộc ấn ở trong lòng ngực.


Lâm Lộc kinh ngạc mà mở mắt ra, lại không thể nhìn thấy trên mặt Ninh Trí Viễn có bất luật dao động gì.

Hắn chỉ là chặt chẽ ôm Lâm Lộc, một tay khác xoa xoa tóc của cậu, sau đó một lần nữa kéo đầu của cậu dựa ỏe trên vai mình cho tốt.

"Trí Viễn ca......"
"Im lặng."
Ninh Trí Viễn chậm rãi khép lại đôi mắt, sau lại tựa sát hơn một chút.

Vòng tay ôm eo Lâm Lộc lại càng siết chặt.

"Không được lộn xộn."
"......A."
Trong xe lại im lặng.

Trên đường rộng lớn, một chiếc Bentley chạy băng băng như gió.

Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ, lười biếng chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc.

Kính chiếu hậu, Ninh Trí Viễn đem Lâm Lộc ôm vào trong lòng ngực, nhắm mắt dưỡng thần.

Tóc Lâm Lộc xù lên cọ vào sườn mặt hắn, sấn đến gương mặt lạnh lùng của hắn cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

Trong lòng ngực hắn, Lâm Lộc cũng đóng mắt, rúc vào bên người hắn.

Mặt mũi đúng là xuân phong một sợi, làm người thấy, tâm cũng vui vẻ.

Hai người một cương một nhu, an tĩnh mà dựa vào một chỗ, lại có vẻ hài hòa như vậy.

__________________________________________
Xe ngừng ở dưới lầu chung cư.

Ninh Trí Viễn mở mắt ra, hướng ngoài cửa sổ xe nghiêng nghiêng đầu.

"Đi thôi."
Lâm Lộc giương mắt nhìn nhìn hắn, lại có chút khẩn trương.

Chính là, hôm nay đã được rất nhiều, không nên tham lam nữa.

"Trí Viễn ca, Em.....Đi đây."
"Ừ."
"Em......!Em sẽ nhanh chóng tìm phòng ở, rất mau sẽ dọn ra đi.

Sẽ không, sẽ không lại chọc anh phiền lòng nữa."
Lâm Lộc lắp bắp nói lời cáo biệt, nỗ lực đem chua xót áp trở lại trong lòng.

Chính là mới nói được một nửa, liền nhịn không được vành mắt đỏ au.

Nhưng cậu không muốn khóc.

Nói cái gì cũng không thể khóc.

Một lần cuối cùng, không thể vô dụng nhue vậy......Bằng không Trí Viễn ca ngày sau nhớ tới mình, chẳng phải tất cả đều là khinh miệt?
......Nếu ngày sau, hắn thật sự sẽ còn nhớ rõ lời mình nói.

"Sáu năm qua, em vô dụng như vậy, cảm ơn Trí Viễn ca anh.....Em sẽ vĩnh viễn nhớ rõ anh, nhớ rõ anh đối với em......Ô! Đau quá!"
Chịu đựng lệ ý lại nói vài câu, cánh tay Lâm Lộc đoạn đột nhiên bị kiềm lại.

Cậu giật mình mà ngẩng đầu, phát hiện Ninh Trí Viễn sắc mặt khó coi cực kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

"Cậu nói cái gì?"
"Em liền dọn ra khỏi chung cư......!A!"
Ninh Trí Viễn căn bản không cho cậu nói chuyện.

Hắn đột nhiên dùng sức, túm Lâm Lộc đụng vào cửa xe.

Lần này bị đập vào rất mạnh, khuỷu tay nổi gân, nước mắt Lâm Lộc đều ở hốc mắt rơi xuống.

Ninh Trí Viễn chậm rãi nâng mắt lên.

Đáy mắt như là kết một tầng băng.

"Cậu lặp lại lần nữa, muốn từ nơi nào dọn ra đi?"
"Đau......"
"Trang Hiểu trở về, cậu liền muốn dọn ra ngoài? Cậu muốn đi tìm ai......Hả?"
"......Đau quá!"
Nói một câu, lực trên tay Ninh Trí Viễn lại lớn hơn ba phần.

Không vài câu, cánh tay Lâm Lộc đã bị nắm chặt đến nỗi hiện một vệt đỏ.

Máu không thông, đầu ngón tay đều bắt đầu phát run, ngón tay trắng bệch.

"Đau quá, Trí Viễn ca, buông ra được không......"
Lâm Lộc thấp thấp cầu xin, Ninh Trí Viễn lại căn bản không có ý định buông tay.

Bức cho Lâm Lộc chịu không nổi, rốt cuộc run rẩy phun ra một câu.

"Nhưng mà, rõ ràng là anh không cần em a......"
"Cái gì?"
"Em không muốn lại chọc cho anh chán ghét, em tự mình đi, tóm lại về sau......Amh đuổi em đi a......"
Âm thanh Lâm Lộc càng ngày càng thấp, cũng lúc càng mơ hồ.

Nói câu này cậu càng không dám ngẩng đầu, gương mặt giấu nghiêng đi một bên.

Lộ ra chiếc cổ thon gầy, dọc theo cằm phác họa ra đường cong yếu ớt.

Góc độ này chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi cậu đỏ bừng, cùng nửa bên lông mi dài, còn ướt dầm dề mang theo nước mắt.

Ninh Trí Viễn buông lỏng tay.


Giam cầm cường đại đột nhiên biến mất, Lâm Lộc xoa xoa cánh tay, mặt trên vài đạo cương ngân đỏ lên, nóng rát mà đau.

"Cậu là heo sao?"
Một tay Ninh Trí Viễn ấn ấn mi tâm, mặt đầy bực bội.

Ánh mắt như đao, hung hăng cứa lại đây.

"Không ngừng vô dụng, còn ngu như vậy —Tôi khi nào nói qua tôi muốn đuổi cậu đi?"
"Nhưng mà thư ký Vương nói......"
"Cái gì thư ký Vương? Cái thư ký Vương khua môi múa mép kia? Tôi đã đuổi cô ta rồi!"
"A......?"
"Có cái gì đáng kinh ngạc? Trên thế giới này, chỉ có một người có thể quyết định cậu đi hay đi.

Cô ta không thể, cậu cũng không thể.

Chỉ có tôi có thể! Nghe hiểu chưa? Ngu xuẩn!"
Lâm Lộc ngây dại.

Thấy cậu không phản ứng, Ninh Trí Viễn vẻ mặt hận sắt không thành thép mà trừng lại đây.

"Cậu liền ở chung cư đợi, không cần đi đâu hết.

Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, nghe hiểu chưa?"
"......"
"Hỏi cậu nghe có hiểu không!"
Lâm Lộc nắm lấy cánh tay, vội vàng gật đầu.

Ánh mắt cậu còn có chút ngốc ngốc, bộ dáng gật đầu thật nghiêm túc, phảng phất bọn nhỏ ở nhà trẻ.

Thấy cậu như vậy, Ninh Trí Viễn thở hắt ra thật dài, trong lồng ngực sự bực bội không tên kia lại thần kỳ mà tiêu tán không ít.

Hai người tương đối trầm mặc một lát.

Lâm Lộc có chút nhút nhát sợ sệt, vành mắt còn hồng, mới vừa rồi nước mắt còn treo ở trên mặt.

Ninh Trí Viễn lại thở dài, nhịn không được vươn tay tới.

"Lại đây."
Bắt lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu đến bên cửa xe.

Ninh Trí Viễn đè tóc cậu lại xoa xoa.

Tư thế này làm Lâm Lộc không thể không cong lưng, tiến đến bên cửa sổ xe.

Âm thanh Ninh Trí Viễn ở bên tai cậu vang lên.

"......!Tôi sẽ trở về trước khi trời tối."
Lâm Lộc sửng sốt.

Cậu chớp đôi mắt, ngẩng đầu lên, không biết làm sao mà nhìn Ninh Trí Viễn.

"Trở về đi.

Nơi này gió lớn."
"Trí Viễn ca......"
"Nghe lời."
Nói xong, Ninh Trí Viễn dâng cửa sổ xe lên.

Lâm Lộc nhìn thấy hắn lại ấn ấn mi tâm, người kia tựa lưng về phía sau.

Xe khởi động, Ninh Trí Viễn nguyên bản cũng nhìn cậu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lại nhìn về hương trước xe.

Lâm Lộc ngơ ngẩn đứng ở nơi xa, mãi cho đến chiếc xe Bentley màu bạc rời đi không còn bóng dáng, còn chưa thể phục hồi tinh thần lại.

___________________________________________
Thời điểm Lộc trở lại chung cư, có chút mệt mỏi như cũ.

Có thể tưởng tượng tới lời Ninh Trí Viễn vừa nói, cậu lại nhịn không được cong khóe môi, đôi mắt sáng lên vui vẻ.

Ý tứ của Trí Viễn ca, là sẽ không đuổi mình đi......Mình có thể ở lại bên người anh ấy?
Thật tốt quá......!
Nhào vào trên giường, ôm lấy gối lăn một vòng.

Lâm Lộc vui vẻ cực kỳ.

Mới vừa rồi lo lắng đảo qua, chỉ cần có thể ở bên cạnh người kia, có thể vẫn luôn cùng hắn ở bên nhau, trong lòng cậu liền kiên định như vậy.

Giống như ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, vừa ấm áp vừa an tâm.

Đang vui vẻ, di động đột nhiên vang lên.

Khi Lâm Lộc cầm lấy điện thoại, bên môi còn mang theo ý cười không kiềm chế được, giọng nói cũng hết sức mềm nhẹ.

"Xin chào?"
Bên kia trầm mặc một lát.

Một giọng nam ôn tồn lễ độ vang lên, tựa hồ cũng mang theo chút cười.

"Tiểu Lộc? Là em sao?"
Thanh âm quen thuộc này làm Lâm Lộc lập tức ngồi dậy.

Cậu không thể tin được mà tạm dừng một lát, mới lắp bắp mở miệng.

"Đàn......Đàn anh?"
"Ha, Tiểu Lộc lập tức nhận ra anh."
Giọng nam cười rộ lên.


Âm thanh ôn hòa, làm người ta như tắm mình trong gió xuân.

"Là anh.

Tiểu Lộc, anh phải về nước.

Vài ngày sau về trường học, muốn gặp mặt hay không?"
"Mấy ngày sao? Em......"
Lâm Lộc có chút hoảng.

Kỳ thật cậu không phải không muốn thấy Trang Hiểu.

Rốt cuộc lúc trước ở trường học, Trang Hiểu là đàn anh học cùng ngành, cũng là bạn múa của cậu, đối với cậu luôn chiếu cố rất nhiều.

Có thể nói, Trang Hiểu chứng kiến toàn bộ thời sinh viên của cậu.

Cậu đối với Trang Hiểu rất cảm kích, cũng có tình nghĩa tha thiết chân thành.

Nguyên nhân chính là vì thế, nghĩ đến Trang Hiểu, cậu liền không thể không nhớ tới cậu đã từng coi múa là sinh mệnh, lại tự mình từ bỏ sân khấu.

Loại này từ đáy lòng đau khổ như cắt vào da thịt cậu.

Cho nên cậu vẫn luôn lảng tránh quá khứ, thậm chí chặt đứt liên hệ với thầy cô bạn bè.

"Đàn anh, em gần đây......Thân thể không tốt lắm.

Chỉ sợ......"
"Tiểu Lộc, thầy cũng sẽ đến."
Trang Hiểu nhẹ nhàng một câu, trực tiếp chọc nát cự tuyệt của Lâm Lộc.

"Anh là nói, thầy Tiêu cũng sẽ tới?"
"Thầy cũng rất nhớ em, Tiểu Lộc.

Rõ ràng ở lại trong nước, lại suốt sáu năm không kiên hệ với thầy.

Tiểu Lộc, em quá mức nhẫn tâm.

Em không nghĩ tới thầy sẽ thương tâm sao?"
Lâm Lộc cúi đầu, trong lòng bắt đầu khổ sở.

"Đàn anh, là em bất hiếu, cô phụ bồi dưỡng nhiều năm của thầy Tiêu như vậy.

Vậy nên đàn anh, em nào còn có mặt mũi đi gặp thầy? Năm đó là ta em giải nghệ, làm thầy tức giận như vậy......"
"Thầy Tiêu xác thật thực tức giận, nhưng càng có rất nhiều lo lắng.

Em có phải sợ thầy jhoong dám gặp em hay không? Anh trộm nói cho em, kỳ thật anh gọi cho em cuộc điện thoại này, ông ấy cũng biết.

Mấy ngày hôm trước, ông ấy cũng bay đến Thánh Y Ti xem thi đấu, hiện tại chúng ta ở sân bay cùng nhau chờ đăng ký......"
Âm thanh Trang Hiểu đột nhiên thấp đi xuống, mang theo một tia thần bí.

"Tiểu Lộc em biết không? Vốn dĩ anh chỉ nói mời huynh đệ cùng nhau hội tụ, thầy nói thẳng không rảnh, căn bản không tính đi.

Nhưng nghe anh nói có thể liên hệ đến em, ông lập tức liền thay đổi khẩu phong, nói ông ấy cũng không bận đến như vậy......"
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho khan rõ ràng, tựa hồ từ bên cạnh Trang Hiểu truyền đến.

Microphone đối diện mơ hồ truyền đến một tiếng rít gào quen thuộc.

"Nói hươu nói vượn! Trang Hiểu, nó không muốn tới! Tiêu Doanh tôi không còn mặt mũi, là mời không được Lâm Lộc đại phật tới! Nó không tới, ta đây coi như không có học sinh như nó! Ngươi còn muốn thay ta cầu nó không thành?"
Hốc mắt Lâm Lộc nóng lên, lẩm bẩm nói.

"Thầy Tiêu......"
Điện thoại lại truyền đến tiếng nói của Trang Hiểu.

"Thầy Tiêu, thầy hung cái gì? Gần đây thân thể Tiểu Lộc không tốt, em ấy vừa rồi còn nói cho con em ấy sinh bệnh.

Thầy còn mắng em ấy, nói không chừng đều nghe được, thầy mắng em ấy khóc thì làm sao bây giờ?"
Cười nói xong vài câu này, Trang Hiểu lại quay lại bên điện thoại.

"Tóm lại, Tiểu Lộc à, ngươi không vì gặp anh một lần, cũng phải đến xem thầy chứ.

Bằng không, ông ấy sẽ thất vọng?
Huống chi......Em thật sự không muốn gặp anh một sao? Từ biệt nhiều năm, em thật sự không nghĩ đến anh một chút nào sao?"
(Lâm Lộc gọi Trang Hiểu là sư huynh, sư ca.

Mình thấy dịch vậy nó hơi cổ trang, nên dịch làm đàn anh.

Một cái quá cổ trang, một cái quá hiện đại.

Mọi người cho ý kiến nhé.).