Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 292: Tất Cả Đều Không Thể Vãn Hồi Mà Đi Đến Cuối Cùng






Một sợi nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dịu dàng mà phất qua mặt Lâm Lộc.

Cậu nặng nề ngủ, thẳng cho đến khi nghe được một tiếng chuông nhỏ từ phía đại lễ đường truyền đến.

"Ô...Trí Viễn ca..."
Mơ hồi lẩm bẩm, Lâm Lộc xoa xoa mắt, ngáp một cái thật lớn.

Theo thói quen duỗi tay ra lại không sờ thấy người.

Nháy mắt cậu tỉnh táo, lập tức ngồi dậy.

"Trí Viễn ca?"
Không ai trả lời.

Cậu cầm di động nhìn thoáng qua.

Mới bảy giờ, nhưng thành Thánh Y Ti ở vĩ độ cao, mặt trời lặn rất muộn.

Giờ phút này mới xem như là hoàng hôn, mới vừa rồi cậu nghe được Thánh Y Ti mấy trăm năm qua, mỗi năm khi làm lễ mừng nữ thần đều ở là từ lúc chạng vạng đến tối muộn.

Tiếng chuông, tiếng trưng cho tình yêu và nhân từ.

Ban ngày thuộc về thần, mà ban đêm thuộc về tiệc rượu -- Sau khi kết thúc, một trận uống rượu cuồng hoan sắp kéo ra mở màn.

Lửa trại nhen nhóm, âm nhạc vang lên, vũ hội màn trời chiếu đất sẽ diễn ra ở quảng trường."
"Trí Viễn ca đâu rồi? Mới vừa rồi, không phải anh ấy đi tắm sao? Cho dù mình chưa tỉnh ngủ, anh ấy cũng nên đánh thức mình chứ..."
Đúng lúc này, trên quảng trường truyền đến một trận hoan hô.

Lâm Lộc nhịn không được đi đến bên cửa sổ.

Quả nhiên, trên lễ đường và trước quảng trường đều là biển người tấp nập.

"Đinh....Đinh....Đinh...."
Cuối cùng là một tiếng chuông hạ màn, dư âm lượn lờ.

Tiếp theo lại là tiếng hoan hô, đuốc lửa ở bốn phía quảng trường sáng lên, điều đó có nghĩa rằng màn đêm đã buông xuống, lễ hội sắp bắt đầu.

"A, thầy!"
Cậu thấy được thầy Tiêu đang ngậm một điếu thuốc, tay khoanh trước ngực đứng ở bên sân.

Đàn anh đàn chị cởi áo khoác, ném ở trên mặt đất, tùy tiện dính bụi bẩn.

Cuối cùng bọn họ đứng dậy, dưới chân nhanh chóng xoay tròn.

Tư thái trương dương, ngẩng đầu lên, mồ hôi chảy xuống theo đường cong cổ rơi trên phiến đá.


Tiếng cười lan tràn.

"Bọn họ đều tới sao?"
Thân trên Lâm Lộc dường như là nhoài hết ra ngoài cửa sổ.

Cậu có thể thấy đầu tóc Trình Tuyết ướt đầy mồ hôi dính ở trên mặt.

Người qua đường reo hò, một người da đen cao to đột nhiên nhảy đến trước mặt cô, cùng cô múa.

Vỗ tay, giậm chân, giai điệu trào dâng qua đi, người nọ đột nhiên bám vào người cô hôn một cái hôn ở trên trán -- Lễ tiết nhiệt tình ở khu vực này khiến cô hoảng sợ.

Nhưng lập tức, hai người đối diện cười to, một cái ôm lễ phép cáo biệt.

Trình Tuyết múa trận đầu, sau đó là Trang Hiểu.

Sau lần này là mấy người cùng trường thay phiên nhau.

Cuối cùng, Tiêu Doanh hoạt động eo, một đoạn múa đơn khiến người qua đường reo hò.

Lâm Lộc nhìn đến đôi mắt tỏa sáng, kích động đến cơ bắp cả người căng chặt.

Gương mặt nóng lên, ngay cả sau lưng cũng ra mồ hôi.

Cậu nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Trong tưởng tượng, người đứng ở giữa sân khấu kia chính là cậu.

"Xin chào quý vị và các bạn.

Mời mọi người cùng thưởng thức, diễn viên vũ đạo Lâm Lộc mang đến một phần độc vũ -- Mỹ thần tụng."
Nhẹ giọng báo tên, Lâm Lộc nghiêm trang khom người ở trong phòng không một bóng người.

Sau đó ngồi dậy, ngẩng đầu, bày ra tư thái mở màn xinh đẹp.

Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.

Cậu phải bắt đầu rồi.

Trong tưởng tượng, tiếng nhạc đã vang lên.

Giai điệu tươi đẹp chảy xuôi, trọng âm rung động cộng minh cùng không khí.

Cậu nhảy lên cao cao, giống như là một con chim tự do, ở trong âm nhạc, ở trên sân khấu, ở dưới ánh đèn, ở trong tầm mắt người xem......!
Mỗi một động tác, mỗi một nhịp, hô hấp cũng phối hợp với điệu múa, tăng thêm hoặc là nín thở.

Một vòng lại một vòng, xoay tròn càng nhanh, rốt cuộc đẩy âm nhạc và tình cảm hướng về phía tối cao dâng lên! Đột nhiên im bặt.

Vỗ tay như nước.

Người xem đứng dậy hoan hô, cậu khom lưng thật sâu......!
Cậu không chịu mở mắt, càng không muốn ngẩng đầu.

Phòng yên tĩnh, không có một bóng người.

Cậu cũng không trở lại sân khấu.

Cậu chỉ là đứng ở chỗ này mà thôi.

Cho dù như vậy, đầu gối phải cũng đã ẩn ẩn đau.

"Thánh Y Ti."
Nhẹ giọng gọi.

Chỉ cái tên này mà thôi, lại giống như dòng điện từ đầu lưỡi thoáng quá, trong lòng đều chua xót.

Cậu ở Thánh Y Ti.

Cả đời này, rốt cuộc cậu có thể đến được Thánh Y Ti.

Cậu cũng đã đến Thánh Y Ti rồi.

Làm sao có thể không múa?
Ngoài cửa sổ, lại một trận hoan hô truyền đến, tiếng cười hỗn loạn trong đó.

Lâm Lộc hít một hơi thật sâu.

Cậu đỡ cửa sổ, thử nhón mũi chân.

Cậu thật cẩn thận, không cho trọng lượng cơ thể đè ở trên đùi, nhón chân xiêu xiêu vẹo vẹo, dạo qua một vòng tại chô.

Lúc sau, lại là một vòng.

Lại một vòng.

Gió từ ngoài cửa sổ tới, thoải mái mà mát mẻ.

Lâm Lộc nheo đôi mắt lại, nhịn không được mỉm cười lên.

Cậu đang múa.

Càng là một vòng càng nhanh, sau đó lại là một vòng......!
Răng rắc một tiếng, khớp xương cọ xát tỏa vang.


Đầu gối đập xuống mặt đất.

Đau đớn bén nhọn bổ xương cốt ra, đi lên dọc theo thần kinh.

Lâm Lộc một thân mồ hôi lạnh, ngồi ngã trên mặt đất.

Lại ngẩng đầu, cửa sổ còn mở, chỉ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nơi đó —— Nhưng cửa sổ quá cao.

Trước mặt cậu chỉ có một bức tường lạnh băng.

..........!
"Cậu nói tham gia tụ hội là có ý gì? Tại sao cậu ấy chưa từng nói với tôi một câu!"
Rõ ràng giọng Ninh Trí Viễn không đúng lắm.

Tiểu Chu sợ mình lắm miệng gây phiền toái cho Lâm Lộc, nhanh chóng bổ sung vài câu.

"Vậy Lâm ca cùng Ninh tổng ra ngoài chơi, thuận tiện hội tụ cùng bạn học cũng không cần phải nói trước chứ? Cũng không phải chuyện gì lớn.

Gần đây không phải có lễ hội vũ đạo sao? Bọn họ đều là làm cái này, có lẽ liền chọn bên này gặp mặt.

Khả năng hội tụ xem thi đấu cũng không tệ, ngài nói đi Ninh tổng?"
"Ừ, có lẽ đi."
Ninh Trí Viễn miễn cưỡng trấn an cảm xúc.

Cũng không biết sao lại thế này, trong lòng luôn không an tâm.

Giống như nơi nào không thích hợp lắm, lại nghĩ như thế nào cũng không rõ.

"Tiểu Chu.

Hay là, cậu tìm người điều tra......"
Nói một nửa, đột nhiên ngừng lại.

Tiểu Chu kỳ quái hỏi.

"Ninh tổng, ngài muốn tôi tra cái gì?"
"Tra......"
Do dự một lát, Ninh Trí Viễn thở dài.

"Thôi.

Không tra xét, tra cái gì? Cũng không phải cậu ấy lại coi trọng Trang Hiểu nữa, tính toán chạy cùng hắn......"
Đương nhiên không có khả năng, suy nghĩ này chính hắn cũng cảm thấy vớ vẩn buồn cười.

Nhưng trong lòng Ninh Trí Viễn, hiện tại ngoại trừ Lâm Lộc thì trên đời này không có chuyện gì lớn, chỉ cần Lâm Lộc không hai lòng đối với hắn, vậy Tiểu Lộc của hắn muốn làm gì, hắn còn ý kiến sao?
"Trước kia bệnh đa nghi của tôi rất nặng, điều tra cái này cái kia đối với cậu ấy, sinh sôi muốn nhìn thấu tâm cậu ấy.

Khó khăn cậu ấy mới có thể tha thứ cho tôi, tôi còn có cái gì để tra chứ? Chỉ cần cậu ấy sống tốt, cậu ấy muốn làm cái gì cũng được.

Hiện tại, tôi chỉ hy vọng cậu ấy phẫu thuật sớm một chút, chữa khỏi bệnh sớm một chút.

Ngàn vạn lần đừng giống lần trước, mệt tới chân, lại lo lắng mà đau như vậy.....Ngoại trừ cái này, cái gì tôi cũng có thể chấp nhận."
Tuy rằng Tiểu Chu nghe không hiểu lắm cụ thể Ninh Trí Viễn muốn nói cái gì, nhưng dù sao cũng là nghe được, đây là lãnh đạo của hắn tự khuyên bảo chính mình.

Không để tâm vào chuyện vụn vặt, đương nhiên là chuyện tốt.

Cho nên hắn nhanh chóng nói tiếp.

"Đúng đó.

Cho nên Ninh tổng, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, nếu cũng đi ra ngoài nghỉ phép rồi, chăm sóc Lâm ca mới là chính sự.

Những cái khác đều không quan trọng, đúng không?"
"Đúng.

Tiểu tử cậu thành thục không ít?"
Ninh Trí Viễn cười rộ lên.

"Không nhiều lời với cậu nữa.

Cậu tiếp tục quản chuyện trong công ty đi, có việc thì gửi tin nhắn.

Ta bớt thời giờ nhìn một cái, cho cậu hồi phục.

Không có chuyện cấp tốc, tốt nhất đừng gọi điện thoại......"
"Ninh tổng ngài yên tâm, có chuyện cấp tốc tôi cũng không gọi điện thoại, bảo đảm không ảnh hưởng tới thế giới hai người của ngài và Lâm ca! Là ý tứ này đi?"
"Ừ, cậu biết là được rồi."
Dăm ba câu tắt điện thoại.

Ninh Trí Viễn thở dài một cái, lại nghe thấy ngoài cửa sổ đang ầm ĩ.

Quay đầu, nhìn đến một loạt lửa trại bốc lên, vừa lúc vòng quanh thành một tròng tròn ở quảng trường.

Phía sau quảng trường, Lâm Lộc cho hắn nói nửa ngày lịch sử của lễ đường, ánh lửa làm nổi bật nữ thần lên trông hết sức đẹp đẽ.

"Tuy rằng không biết đây là làm cái gì, nhưng mà thoạt nhìn còn rất náo nhiệt.

Tiểu Lộc em ấy hẳn là rất thích đi?"
Nghĩ đến Lâm Lộc ở phòng bên cạnh, mặt mày Ninh Trí Viễn cũng không tự giác mà trở nên dịu dàng.

Em ấy còn đang ngủ sao?
Có nằm mơ không?
Trong mơ có thể mơ thấy mình không......!

Tiểu Chu nói đúng.

Muốn cùng bạn học tụ tập, vậy thì có sao.

Cậu thích, để cho cậu đi là được rồi.

Chỉ cần cậu vui, cậu có cái gì không thể dựa vào hắn?
Thời gian cũng không còn sớm, đến kêu cậu rời giường thôi.

Cùng nhau ăn qua cơm, đến quảng trường kia đi dạo, bồi cậu vui vẻ một chút.

Hạ quyết tâm, Ninh Trí Viễn gập máy tính lại, xoay người liền ra cửa.

Vài phút sau, trong lòng ngực hắn ôm một đóa hoa tươi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

"Tiểu Lộc."
Không có hồi âm.

Nhưng trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao.

Hẳn là đang tắm rửa đi.

Ninh Trí Viễn liền đặt hoa ở trên bàn trà.

Còn điều chỉnh hướng một chút, để cho Lâm Lộc vừa ra phòng tắm là có thể nhìn thấy.

Điện thoại Lâm Lộc cũng đặt ở trên bàn trà.

Nhẹ nhàng rung vài cái, màn hình sáng lên.

[Thầy Tiêu: Đúng là hôm nay muộn rồi, vậy ngày mai gặp mặt hãy nói.]
Là Tiêu Doanh? Ông cũng tới?
Ninh Trí Viễn nhìn lướt qua, không có để ý.

Chỉ cảm thấy quy mô lần gặp mặt này không nhỏ, thế nhưng còn mời Tiêu Doanh đến.

Lại nói tiếp, người này là nhà mẹ đẻ của Lâm Lộc.

Cho nên, có phải mình cũng nên lấy bổn phận của con rể, mời bọn họ ăn một bữa cơm, bao trọn nhà hàng năm sao gì gò đó......Ninh Trí Viễn đang cân nhắc, màn hình lại sáng lên.

[Thầy Tiêu: Tiểu Lộc, trước tiên dựa theo suy nghĩ của con mà làm.

Nhưng sau khi Thánh Y Ti chấm dứt, chúng ta vẫn phải nói chuyện.

Con như vậy là không được, Ninh Trí Viễn người này, không đáng để con phó thác cả đời.]
Ninh Trí Viễn chăm chú nhìn màn hình, ánh mắt hơi trầm xuống.

Nhưng hắn không tức giận, ngược lại gợi khóe môi, lộ ra vẻ tươi cười.

Chỉ là kia ý cười cũng không tới ánh mắt liền biến mất.

"Vẫn luôn cảm thấy thầy không quá thích tôi.

Quả nhiên không phải ảo giác, Thầy Tiêu."
Ninh Trí Viễn hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.

Hắn nhìn thấy màn hình liên tiếp sáng lên, hình như là Tiêu Doanh nói hết những lời trong lòng ra, không nói không được.

[Thầy Tiêu: Hắn đã huỷ hoại nửa đời của con, không thể để hắn huỷ hoại cả cuộc đời của con nữa.

Nếu không phải hắn, con đường của con sẽ không đi đến hôm nay.

Chuyện tới nước này, con cũng nên tỉnh ngộ.


Dường như không có việc gì mà sửa sang lại bó hoa.

Cẩn thận một chút bẻ nụ hoa ra, khiến cho nó nở ra càng thêm xán lạn.

Ninh Trí Viễn mặt vô biểu tình, ngón tay lại ngừng run lên.

"Huỷ hoại cả cuộc đời con".

Sáu chữ, huyết hồng.

Đâm vào trong ánh mắt Ninh Trí Viễn khiến tròng mắt hắn phát đau..