Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 291: Trái Tim Yêu Đương Hồng Phấn Của Ninh Tổng Bùm Bùm Nát Đầy Đất






"Ninh tổng a a a ngài phản ứng lại tôi đi! Ngài không biết những phó tổng kia nhìn tôi không vừa mắt, dường như muốn ăn tôi vậy! Điều tra tôi khắp nơi, mặt sưng mày xỉa không có cách nào sống qua ngày! Động một cái là lấy Ninh rổng ngài áp chế tôi! Đặc biệt là phó tổng La, nói tôi là tên nhóc không biết chui từ đâu ra không có tư cách đại diện sự vụ cho Ninh thị, hắn làm như vậy tôi không thể mặc kệ, hoặc là tôi cút hoặc là để tôi nhìn hắn từ chức......"
Một lát sau, Tiểu Chu gọi điện thoại tới, há mồm ngao ngao bắt đầu kêu khổ, không thấy bộ dáng buông lời hung ác lạnh lùng cứng rắn vừa rồi.

"Được rồi."
Ninh Trí Viễn nhíu mày, giơ điện thoại ra ra xa tai mình.

"Ồn quá.

Có chuyện nói chuyện, đừng nói linh tinh nữa."
Nháy mắt Tiểu Chu không gào.

Hắn chột dạ mà ho khan hai tiếng.

"Ninh tổng ngài cũng thật là anh minh, tôi mở miệng ra một cái ngài liền biết tôi muốn nói gì.

Kỳ thật, những cái khác đều rất thuận lợi, nhưng mà La phó tổng kia......"
"La phó tổng nào?"
"Chính là con trai của em gái cha ngài! Nói theo huyết thống, hẳn là anh họ của ngài."
"A, là hắn."
Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng.

Người anh họ này hắn nhớ rõ.

Em gái của cha hắn có duy nhất một người con trai, chẳng làm nên trò trống gì ăn chơi trác táng, trừ bỏ ăn nhậu chơi gái cờ bạc, cái gì cũng không biết làm.

Bởi vì là quan hệ huyết thống, lúc cha hắn còn sống nể mặt mũi em gái, sắp xếp cho hắn cái danh nghĩa "phó tổng" ở Ninh thị, nhưng lại chưa bao giờ thực sự cho bất cứ quyền hành gì.

Sau đó Ninh Trí Viễn lại tiếp nhận tập đoàn Ninh thị, biết người như vậy tồn tại.

Nhưng hắn cũng không tính toán động tới hắn -- Một năm mấy trăm vạn, tiền lương này cũng không phải không cho được.

Tốt xấu gì cũng là cha sắp xếp, có thể chứng minh người đàn ông máu lạnh giết con không nháy mắt kia cũng sẽ bận đến dến thân tình, coi như khó có được.

Đại khái cũng biết mình tránh được một kiếp.

Vị anh họ kia cũng rất thức thời, nhiều năm như vậy cũng chưa từng dám lộ mặt ở công ty, ngoan ngoãn làm phế vật không tồn tại.

"Gần đây tâm tư của tôi đều đặt ở trên người Tiểu Lộc, không rảnh để ý những ngườirảnh rỗi này.

Giao công ty cho cậu, là bởi vì biết cậu đủ năng lực, cũng theo tôi rất nhiều năm, ở trước mặt mấy phó tổng quan chức cấp cao đó cũng coi như là có thể phục chúng.

Nói thật, vốn dĩ tôi có lo lắng về mấy người, nhưng tuyệt đối không bao gồm phế vật này.


Kết quả, người khác không nhảy ra, ngược lại hắn xông ra trước tới tìm chết? Lựa chọn thời gian này thật đúng là trùng hợp.

Nếu nói không có ai châm ngòi sau lưng, đứa ngốc cũng sẽ không tin."
Ninh Trí Viễn trầm ngâm một lát, hỏi.

"Có phải bà tôi, vị thích bắt người làm quân cờ kia phái tới không? Cậu tra xét chưa?"
"Báo cáo Ninh tổng, tôi không tra."
Tiểu Chu trả lời rất dứt khoát.

"Chủ yếu là tới tìm tôi tra người quá nhiều.

Vừa rồi ngài nói không đúng, những người khác không phải không nhảy ra, nhưng đều giải quyết ở bên trong dàn quản lý.

Rốt cuộc, những người đó muốn sấn loạn vớt chút tiền, thăng chức, nhưng bọn họ đều là đi theo Ninh thị tranh đấu giành thiên hạ, vẫn là khăng khăng một mực muốn đi cùng Ninh thị.

Hơn nữa tương đối có tự mình hiểu lấy, không ai dám suy nghĩ sâu xa, muốn soán quyền của ngài.

Chỉ có vị này La phó tổng này, đầu óc có chút vấn đề.

Tám trăm năm cũng chưa tới công ty, gần đây lại hỏi tôi muốn chìa khóa văn phòng của ngài.

Tôi nói kia văn phòng ngay cả tôi cũng không thể vào được, trong cuộc họp, hắn liền duỗi tay quản tôi phải đưa biên bản quản lý.

Cái này......"
"Ừ, hắn cũng là phó tổng.

Thật muốn nhìn xem biển bản cũng không có gì vấn đề, chỉ sợ là hắn nhìn cũng không hiểu."
Ninh Trí Viễn cười cười.

"Cho nên, cậu xử lý như thế nào?"
"......Tôi kêu hắn cút."
"Hửm?"
Ninh Trí Viễn có hơi kinh ngạc.

"Cậu kêu hắn cút? Cậu giáp mặt cãi nhau với hắn?"
"Cái đó thật sự không có.

Tôi đưa bảng chấm công tới, còn có chế độ chấm công của Ninh thị chúng tôi.

Tôi nói cho hắn, Ninh thị là công ty lớn, vô cớ bỏ bê công việc liên tục mười lăm ngày, hoặc là tích lũy bỏ bê công việc ba mươi ngày, thì có thể sa thải -- Cái này đều viết rõ ở hợp đồng, lúc trước chính hắn ký tên.

Tôi để cho chính hắn tính, hắn nhiều năm đã không chấm công rồi, cũng đủ đuổi việc mấy trăm lần?"
"......"
Ninh Trí Viễn nhéo nhéo giữa mày.

Hắn cũng không nghĩ tới, Tiểu Chu thật đúng là "kêu hắn cút" -- Ý trên mặt chữ cuốn gói cút đi, không cho một chút chiếu khấu.

"Sau đó thì sao? Hắn ngoan ngoãn cút?"
"Không có."
"......Tôi cũng đoán không có."
Quang minh chính đại, lấy lý phục người.

"Lúc ấy sắc mặt hắn xanh lên.

Kỳ thật có cái gì không phục? Còn không phải cảm thấy mình và ngài có chút quan hệ huyết thống, dù sao cũng tính là hoàng thân quốc thích.

Hừ, hoàng thân quốc thích thì làm sao vậy? Ninh tổng ngài tự mình đến hải đảo truy Lâm ca, vẫn là trừ vào kỳ nghỉ đông tích lũy bao nhiêu năm đúng không!
Tóm lại đâu, hắn ở bên ngoài văn phòng nháo lên.

Đập nát một cái máy in và hai cái điện thoại, còn đá một cái cái bàn, kính cũng nát.

Tôi tính ra một chút, đủ rồi, có thể gọi điện báo trị an."
"Cái gì đủ rồi? Đủ cái gì?"
"Đủ hủy hoại tài sản của người khác trên năm vạn nguyên đó!"
Ngữ khí của Tiểu Chu cực kỳ tự nhiên.

"Nếu không báo trị an cũng chính là cảnh cáo giáo dục, giáo dục xong việc sẽ còn thả hắn ra.

Như vậy sao được, nếu là ngày mai hắn còn tới nháo thì sao? Chỉ bởi vì hắn, chậm trễ buổi tối hẹn hò của tôi.....Khụ, không phải, chậm trễ Ninh thị chúng ta kiếm tiền.

Tóm lại, tôi phải đảm bảo hắn bị giam đủ mười lăm ngày.

Ninh tổng, may mắn lúc trước trong ngoài văn phòng của ngài, tất cả bố trí đều là một tay tôi xử lý, đồ đạc đều là tôi mang theo người ra ngoài mua mới biết được giá cả rõ ràng như vậy.

Vị anh họ này của ngài cũng quá cùi bắp, tay trói gà không chặt, đập đồ cũng không có sức.

Tôi đợi đã lâu, hắn mới quăng ngã cái bàn kia được một cái khe, nếu không chỉ bằng điện thoại, máy in, không biết lúc nào mới có thể đủ năm vạn khối......"
"Cậu chờ một chút, để tôi nghĩ."
Ninh Trí Viễn chặn ngang lời hắn.

Không vì cái gì khác.

Chủ yếu là hắn có hơi hoảng hốt.

Lúc này mới rời đi một tháng mà.


Tại sao hắn có chút cảm giác không quen biết Ninh thị của hắn chứ?
Nếu hắn nhớ không lầm, hình như Ninh thị hắn là đi lên từ tinh phong huyết vũ? Hắc bạch lưỡng đạo đều xài được? Ở nước cũng có căn cứ, kho hàng có súng ống đạn dược, lúc nào cũng có thể chia cắt các thế lực bất cứ lúc nào?
Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
Tại sao nghe Tiểu Chu nói như vậy, cảm giác tựa như đoàn thể nhà trẻ, chuẩn bị mọi lúc mọi nơi "cậu chờ đó, tôi kêu thầy đến phạt cậu" chứ?
"Tiểu Chu.

Cậu là nói, có người đến văn phòng tôi náo loạn.

Sau đó, cậu mặc cho hắn nháo, không quản hắn, cuối cùng chờ hắn đập đủ rồi mới báo nguy bắt người -- là ý tứ này sao?"
"Không sai, Ninh tổng.

Chính là có chuyện như vậy."
"Cậu còn rất đắc ý?"
Ninh Trí Viễn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

"Có người dám đến cửa chúng ta làm loạn, chẳng lẽ không nên cho hắn một dao sau đó ném hắn đến đường cái cho tôi sao? Cho dù cậu không nhúc nhích có được dao nhỏ, cậu gọi điện thoại kêu A Hoan đến đó! Lúc trước tôi giao toàn quyền cậu ta cho cậu, chính là để lại cho cậu một con dao, cho cậu lập uy cậu có biết không?"
"Tôi biết mà, Ninh tổng."
Giọng nói Tiểu Chu nhỏ đi nhiều.

"Nhưng là lấy bạo khắc chế bạo là không đúng nha."
"......"
Ninh Trí Viễn đỡ trán, không biết nói gì.

"Tiểu Chu, sao cậu lại thế này.

Cậu là ngày đầu tiên đi theo tôi sao? Cậu có còn nhớ không, Ninh thị là dựa vào cái gì lập nghiệp?"
"Đương nhiên tôi nhớ rõ chứ Ninh tổng! Nhưng mà ngài biết không, kỳ thật đội trị an đã theo dõi Ninh thị chúng ta rất lâu, bọn họ muốn lấy chúng ta khai đao, làm một đại án khiến toàn đế quốc đều khiếp sợ! Cho nên chúng ta càng không thể thiếu cảnh giác, cho bọn hắn nhược điểm."
Lời lẽ Tiểu Chu chính đáng.

"Ngài yên tâm, tôi sẽ để ý Ngô Phong giúp ngài, không cho hắn xằng bậy."
"Ngô Phong? Ngô Phong nào?"
"Là đội trưởng đội trị an kia đó, luôn luôn đối nghịch với ngài."
Không biết vì cái gì, giọng nói Tiểu Chu đột nhiên yếu dần đi, hình như rất chột dạ.

"Tóm lại......Dù sao......Hắn muốn lấy chút nhược điểm, tôi càng không để hắn thực hiện được.

Không phải hắn tự xưng sẽ theo làm theo quy chế sao? Tôi đây liền bày mấy thứ đắt tiền ra bên ngoài, ví dụ như cái bàn kia.....Số tiền hơn năm vạn trực tiếp báo nguy.

Khiến hắn chẳng không bắt được tật xấu của chúng ta, còn phải thay chúng ta tiêu tai giải nạn.

Hắc hắc, ngày đó lúc tới bắt La phó tổng, Ngô Phong tự mình dẫn người tới.

Sắc mặt hắn rất vi diệu, đại khái không nghĩ tới cũng có thể bị tôi lợi dụng một lần? Nghe nói, sau khi Ngô Phong trở về nổi trận lôi đình, vị kia La phó tổng giao tiền cũng không được tạm tha, hiện tại còn nhốt ở chỗ đội trị an đó.

Ngài không cần nhọc lòng Ninh tổng, tôi sẽ xử lý tốt."
- - Thật vậy chăng?
Ninh Trí Viễn thật sự có hơi hoài nghi.

Cũng không phải không tin Tiểu Chu.

Nhưng là đội trưởng đội tri an kia, nhìn ánh mắt là xảo trá miễn bàn, vừa thấy đã biết không phải cái thứ gì tốt.

Ninh Trí Viễn thật sự thực hoài nghi, rốt cuộc tiểu trợ lý của mình có thể hay đấu lại tên cáo già ngàn năm nay không.

Hơn nữa, không biết vì sao......Hắn lại cảm thấy lúc Tiểu Chu nhắc tới người kia, ngữ khí rất kỳ quái?
"Tiểu Chu, người muốn đảo ngược Ninh thị, lấy nhược điểm của Ninh thị chúng ta rất nhiều, không chỉ có một đội trị ăn hắn.

Ninh Trí Viễn tôi có thể giữ vững nhiều năm không ngã như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân.

Hiện tại tinh lực của tôi chủ yếu vẫn là ở phía Tiểu Lộc, tạm thời không rảnh để ý cậu.

Chính cậu đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, Tiểu Chu, không cần quá miễn cưỡng, cũng không chắc phải làm mọi việc hoàn mỹ.

Cậu chỉ là cấp dưới, Ninh thị không phải sản nghiệp của cậu.

Giữ được ranh giới là được, không cần liều mạng như vậy."
Ninh Trí Viễn nhịn không được, vẫn là mở miệng khuyên một câu.

"Cho nên, cậu cũng đừng tiếp xúc với tên Ngô Phong kia nhiều quá.

Không cần thiết.

Chờ sau khi tôi trở về, tất cả đều sẽ giải quyết.

Cậu kéo dài là được rồi, lúc cần thiết cho hắn ba phần.

Tôi không muốn bởi vì hắn, thiệt hại thủ hạ tốt nhất của tôi."
"Ặc, cảm ơn Ninh tổng.

Nhưng mà, kỳ thật......Tôi cùng hắn......Cái đó, tóm lại......Tóm lại Ninh tổng ngài không cần lo lắng chuyện trong nhà, đều giao cho tôi là được rồi!"
Ngược lại không thấy Tiểu Chu có nửa điểm cảm kích.

Ngược lại, hình như rất sợ Ninh Trí Viễn tiếp tục truy vấn, rất nhanh đã thay đổi đề tài.

"Nhưng mà Ninh tổng, tôi vẫn luôn rất lo lắng cho Lâm ca đó.


Lần trước Lâm ca ở bệnh viện dọa người như vậy, hơn nữa sau khi ngài dẫn anh ấy đi, tôi liền lại không thể liên hệ được với ngài.

Hiện tại anh ấy thế nào?"
"Khá tốt."
Nói tới đây, Ninh Trí Viễn nhịn không được mỉm cười, giọng nói cũng nhu hòa xuống.

"Tiểu Chu, cậu tuyệt đối không đoán được bọn tôi đang ở đâu.

Cậu có thể thử xem, nếu là đoán được, thưởng cuối năm tôi cho cậu gấp đôi."
Thở dài một tiếng, cả người Ninh Trí Viễn tản ra phấn hồng bay bổng, một hơi thở yêu đương ngốc nghếch bạch ngọt.

Ngay cả ngữ khí cũng mềm mỏng, cực kỳ buồn nôn.

"Thật sự, tôi có cảm giác giống nằm mơ.

Cho dù nằm mơ, cũng không dám nghĩ cậu ấy thể thật sự có thể tha thứ cho tôi.

Tôi còn tưởng rằng, đời này trong lòng của chúng tôi cũng sẽ có cây châm, lại không thể nghĩ rằng, cậu ấy sẽ chủ động đi một bước này......"
"Ặc, thế mà Lâm ca chủ động mời ngài đi Thánh Y Ti?"
Ngữ khí của Tiểu Chu cũng cực kỳ kinh ngạc.

"Thiệt hay giả vậy! Tôi còn tưởng rằng là Ninh tổng ngài lì lợm la liếm......Không phải, là năn nỉ ỉ ôi, anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý đưa ngài đi theo."
Ninh Trí Viễn đột nhiên không động tĩnh.

Lúc sau chính là một tiếng bạo rống.

"Tại sao cậu lập tức đã đoán được!"
"A, cái này còn phải đoán sao?
Tiểu Chu càng kinh ngạc.

"Lâm ca đăng ảnh chụp ở trên mạng mà.

INS gì đó, hôm nay vừa đến Thánh Y Ti, anh ấy đăng tận chín hình, tôi còn bấm like đó.

Chẳng lẽ Ninh tổng ngài không biết sao?"
"A, tôi quên mất.

Ninh tổng ngài quá bận, không chơi mạng xã hội."
"Nhưng mà vừa rồi tôi còn cảm thấy kỳ quái, tại sao Lâm ca chụp nhiều ảnh như vậy, một tấm cũng không có ngài.

Ninh tổng ngài đẹp trai như vậy, lại không phải không đi theo......Có phải hôm nay hai người không ở bên nhau không? Phân công nhau đi ra ngoài chơi?"
"Đó là Lâm ca không đúng.

Nếu là hai người cùng nhau đi, tốt xấu gì cũng nên đề cập đến ngài một chút, cho dù chỉ là một câu cũng được.

Nếu không thì rất xa lạ đó.

Thật giống như còn đang độc thân vậy, cái này không đúng, tôi phải phê bình anh ấy.

Rốt cuộc, hai người cũng đã hòa hảo không phải sao? Ngài chờ chút, tôi đây liền đi gửi tin nhắn cho Lâm ca......"
Lúc này hồng phấn bay bổng trên người Ninh Trí Viễn bùm bùm nát đầy đất từ sớm.

Nhưng hắn ở trong buồn bực cực độ, vẫn là bắt giữ được từ ngữ mấu chốt nào đó.

"Tin nhắn? Đó là cái gì?"
"Chính là mạng xã hội có thể gửi tin nhắn cho nhau.

Có thể nói chuyện phiếm và gửi tin hắn."
Tiểu Chu không để bụng mà trả lời.

"Lúc trước mỗi ngày ngài muốn chết muốn sống ngủ không yên, lúc nào cũng uống rượu, di động của Lâm ca cũng gọi không được.

Khi đó tôi liền gửi tin nhắn trên mạng xã hội cho anh ấy.

Gần nhất cũng vậy, Ninh tổng ngài không tiếp điện thoại, ngẫu nhiên tôi rảnh cũng phải tìm Lâm ca tâm sự, nhìn xem hai có người có ổn không, đừng xảy ra chuyện gì.

INS của Lâm ca gần đây rất náo nhiệt, tôi thấy vài bạn học của anh ấy đều tìm anh ấy nói chuyện.

Hình như vài người cũng đi Thánh Y Ti -- Như thế nào Ninh tổng, không phải ngài bồi Lâm ca hội tụ cùng mấy bạn học của anh ấy sao? Nếu không là ngài đi làm gì? Cũng không phải là đi hưởng tuần trăng mật......".