"Đừng nói giỡn."
Lời Trang Hiểu còn chưa nói xong, Lâm Lộc đã chặn ngang lời hắn.
"Em không biết chị Trình Tuyết đang nói cái gì.
Thi đấu ở Thánh Y Ti ai nói làm là có thể làm sao? Chính em cũng không có bổn sự bước lên sân khấu Thánh Y Ti này, em còn có thể nhường cho chị ấy? Lại nói, lần trước em cũng đã nói rõ với thầy, em không có tâm tư múa nữa, về sau cũng sẽ không muốn trở lại khoa."
"Thật sự?"
Trang Hiểu mang theo ý cười móc di động ra, quơ quơ ở trước mặt Lâm Lộc.
"Đây là ai?"
Một đoạn video trên màn hình, đám người phát ra tiếng hoan hô ầm ĩ không ngừng, nhưng tiết tấu trống mãnh liệt của dân bản xứ vẫn có thể nghe được rõ ràng như cũ.
Trên hình ảnh, một chiếc xe cao lớn sáng chói chậm rãi di chuyển, trên xe có rất nhiều cô gái người bản xứ mỹ lệ tận tình múa hát.
Nhưng trong đó khiến người ta chú ý nhất lại là một nam sinh soái khí thanh tú.
Tuy rằng chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản, nhưng động tác của cậu lại tràn ngập tùy ý vui thích vong tình.
Di động quay chụp, đương nhiên động tác không thể hiễn rõ như camera chất lượng cao, nhưng sức sống mãnh liệt trong ngoài lại tràn đầy màn hình, khiến người ta nhìn không rời mắt.
"A Hỉ Lợi Á".
Công viên trò chơi.
Một lần vũ đạo sinh mệnh.
"Trình Tuyết nhìn thấy em biểu diễn ở công viên trò chơi.
Tuy rằng là ngẫu hứng, nhưng rất xuất sắc, là không thua người biểu diễn chính thức —— Lúc đó cô ấy không muốn quấy rầy em, liền móc di động ra quay lại.
Em xem, em có tâm tư múa, hơn nữa vẫn múa rất tốt."
"Không phải.
Lần đó chỉ là ngoài ý muốn.
Hơn nữa......"
—— Hơn nữa tiêu hao quá mức thân thể của em, tiêm ba mũi thuốc giảm đau mới có thể cứu được mạng em.
Sau đó em lại hôn mê mấy ngày liên tục, thiếu chút nữa không tỉnh lại.
Ngón tay Lâm Lộc nắm chặt ở trên chăn đơn.
Vải dệt mềm mại lại cất giấu đùi phải cứng đờ của cậu.
Có nên nói tình hình thực tế cho Trang Hiểu hay không? Nhưng dù sao Trang Hiểu cũng là học sinh thầy Tiêu Doanh đắc ý nhất —— Ai biết cậu cũng không sợ, lo lắng duy nhất chính là Ninh Trí Viễn và thầy Tiêu Doanh.
Hai người kia lại không giống nhau, đặc biệt là thầy Tiêu Doanh tuổi lớn, yêu thương mình như vậy, thân thể lại không tốt lắm.
Chỉ sợ ông không chịu không nổi đả kích này.
Nếu không, cậu cũng không đến mức gặp thầy, nói cho thầy mình sợ khổ sợ mệt không có tâm tư tiến tới, chọc thầy giận dữ đuổi mình ra khỏi cửa......!
Hoặc là, dặn dò Trang Hiểu đừng nói ra ngoài? Cậu cũng hiểu Trang Hiểu, nói chuyện hẳn là giữ lời.
Lâm Lộc do dự hồi lâu, ngón tay nắm chặt theo bản năng, chăn đơn tràn đầy nếp uốn.
Rốt cuộc, cậu ngẩng đầu.
"Đàn anh......"
Nhưng mà lời nói mới nói được một nửa lại đột nhiên ngừng giữa chừng.
Lâm Lộc trợn to hai mắt.
Một chiếc vòng kim sắc bắt mắt ở trên tay Trang Hiểu xuất hiện ở trước mặt cậu.
Nguyệt quế tinh xảo, cành uốn lượn, quấn quanh thành kim vòng nguyệt quế sáng chói trên đỉnh đầu.
"Kim vòng nguyệt quế".
Đến từ sân khấu Thánh Y Ti, chỉ thuộc về vũ giả ưu tú nhất.
Đó là vinh dự, là đứa con nghệ thuật cùng mỹ thần hôn qua mới dám ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng.
Đó cũng là mộng tưởng suốt cuộc đời Lâm Lộc.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm lóe lên màu sắc vàng óng lấp lánh trên vòng nguyệt quế.
Rõ ràng là kim loại cứng rắn, nhưng lại cho người ta cảm giác như nó đang sống, còn có sinh mệnh, mới từ cây quế cao lớn đẹp đẽ trong hoa viên bẻ xuống, hoàn toàn thành một hình dạng mỹ lệ như vậy.
Dường như còn đang rung động.
Đây đương nhiên là ảo giác.
Rung động chính là đôi mắt Lâm Lộc, tầm mắt dần dần mơ hồ.
Cậu dùng sức chớp chớp mắt, thế giới trước mắt lại rõ ràng lần nữa.
Cỗ nhiệt lưu từ hốc mắt đi xuống, khiến trái tim nóng phát đau.
"Mỗi năm một lần, một lần một cánh cửa.
Mỗi năm có một kim vòng nguyệt quế, đều sẽ trao cho vũ đạo gia ưu tú nhất năm đó.
Đáng tiếc, kim vòng nguyệt quế của chúng ta lại không thể đến được đến tay người nó nên đến.
Nếu nó có linh, có lẽ cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối?
Giọng Trang Hiểu trầm thấp.
"Em còn nhớ rõ năm đó sao? Anh mới tốt nghiệp, em mới năm ba.
Là người đầu tiên của khoa vũ đạo học viện đế quốc chưa tốt nghiệp đã có thể được tiến cử vào cuộc thi Thánh Y Ti.
Tổng hợp tố chất em còn mạnh hơn so với anh, đương nhiên năm ấy em mới là người đứng đầu tiên.
Em biết không Tiểu Lộc, thậm chí năm đầu tiên anh không lấy được kim vòng nguyệt quế cũng không có gì, cùng lắm thì chuẩn bị tâm lý năm sau tái chiến....."
"Nhưng anh không nghĩ tới, nắm đó anh lấy được kim vòng nguyệt quế lại là cách thức như vậy.
Còn trở thành quán quân trẻ tuổi nhất từ trước đến này? Thật là châm chọc.
Em, thầy Tiêu, chính anh -- Ở trong kiếp sống vũ đạo, anh nể nhất, ngưỡng mộ nhất và hiểu nhất hai người, kỳ thật trong lòng anh cũng rõ ràng, anh chỉ là hàng giả."
"Không, đàn anh......"
"Không cái gì mà không chứ? Tới hiện tại rồi em còn muốn an ủi anh? Trong lòng chúng ta đều rõ ràng, người trẻ tuổi nhất đạt giải quán quân đội lên kim vòng nguyệt quế, vốn dĩ nên là em!"
"......"
"Nhiều năm như vậy.
Tiểu Lộc, thật sự không lấy đồ của em về sao?"
"Đàn anh, em làm không được......"
"Em làm được! Em múa ở công viên trò chơi tôi nhìn thấy, em có thể, em được -- Tiểu Lộc, nhiều năm như vậy! Nếu không đi nữa, thật sự không còn kịp!"
................!
"Tên hỗn đản kia bỏ được đi rồi?"
Mặt Ninh Trí Viễn xụ xuống, lắc lư qua lại ở trong phòng bệnh.
Tay hắn đút túi quần, cái mũi không khách khí mà ngửi ngửi.
Đầy mặt ghét bỏ, đó thật sự là không có một chút ý tứ che giấu.
"Còn xịt nước hoa? Xịt thì xịt, phẩm vị gì vậy! Khó ngửi muốn chết.
Tiểu Lộc của chúng ta không thích cái mùi tự cho mình là siêu phàm này....."
Vừa nói vừa dán sát vào một chút.
Cúi đầy ngửi ngửi sau tai Lâm Lộc, đột nhiên trên mặt "piu" một tiếng.
"Vẫn là mùi trên người Tiểu Lộc nhà ta thơm nhất."
Dừng một chút, hắn lại thấp giọng nói.
"......Ăn cũng ngon."
Ninh Trí Viễn ngồi xuống ở bên mép giường, duỗi tay ôm Lâm Lộc vào trong ngực, không chút khách khí mà "ăn" một ngụm.
"Vốn dĩ em còn tưởng rằng, anh sẽ đuổi anh ấy đi rất nhanh......"
"Nhưng hai người đã ngồi rất lâu.
Anh vẫn luôn đợi hắn cút đi, để em kêu tôi trở về.
Nhưng mà em vẫn luôn không gọi điện thoại cho tôi."
Môi đè ở gáy Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn ủy ủy khuất khuất mà nói.
"May mắn trên mùi lạ trên người hắn không dính lên người em.
Nếu không tôi sẽ ghen."
Im lặng một hồi.
Ninh Trí Viễn nhíu mày.
"Tiểu Lộc?"
"......"
"Bảo bối."
Thẳng cho đến khi ngón tay hắn nắm lấy cằm Lâm Lộc, nhẹ nhàng kéo mặt cậu về phía mình, Lâm Lộc mở như từ trong mơ tỉnh lại, đột nhiên mở to hai mắt.
"Trí Viễn ca."
Nếp nhăn giữa mày Ninh Trí Viễn càng sâu.
Nhìn kỹ Lâm Lộc, giọng nói cũng thấp xuống.
"Làm sao vậy, Tiểu Lộc? Tên vô lại kia nói gì với em sao?"
"Vô lại?......Anh là nói đàn anh sao?"
"Ừ."
"Không có.
Đàn anh cũng không nói gì hết."
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, không hề hỏi nữa.
Hắn lại vòng Lâm Lộc ở trong ngực lần nữa, hôn từ bên tai một đường đi xuống.
Đầu lưỡi vươn ra, răng khẽ cắn, rất nhanh, Lâm Lộc bị hắn ma sát đến trên mặt đỏ bừng, mắt tràn đầy hơi nước, hai đùi nhịn không được khép lại, bắp đùi cọ cọ qua lại.
Ninh Trí Viễn cười một tiếng, toàn bộ tay tiến vào trong chăn.
Mới có động tác, Lâm Lộc liền nức nở một tiếng, eo mềm đến độ ngồi không được.
Còn tốt, Ninh Trí Viễn còn ở đằng sau.
Lâm Lộc ngã về phía sau, cũng sẽ có người ôm chặt lấy cậu.
Đâm vào ôm ấp quen thuộc, trong lòng Lâm Lộc liền an tâm.
"Thích sao?"
Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng hôn môi Lâm Lộc một chút.
Lâm Lộc gật gật đầu, bên má đều là đỏ ửng.
Ninh Trí Viễn lại cười nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Ninh Trí Viễn rất dịu dàng, không có một chút ý tứ bức bách Lâm Lộc.
Nhưng hắn cũng quá hiểu thân thể của Lâm Lộc.
Cho dù cánh tay động nhẹ, cho Lâm Lộc tiết tấu như thủy triều cũng làm cậu chịu không nổi thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Đến cuối cùng, tầng tầng thoải mái rốt cuộc đẩy đến đỉnh điểm.
Lâm Lộc mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn, xương cốt cũng mỏi đến lợi hại.
Có hơi mệt, lại cũng mang theo thoải mái bủn rủn.
Mắt Lâm Lộc cũng sắp mở không ra.
"Ngủ đi.
Mệt mỏi thì ngủ một hồi."
"Trí Viễn ca......"
Lâm Lộc rầm rì, ý thức nửa mê nửa tỉnh.
Nói mê gọi ba chữ này không ngừng, giống như trong miệng không chứa tên của hắn, ngủ cũng không thể an tâm.
Sau đó ngón tay cậu lại nhéo góc áo sơ mi của Ninh Trí Viễn, nói gì cũng không buông tay.
Lúc này mới yên tâm, đã ngủ say.
Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn khuôn mặt trong mơ của mình, khẽ hôn lên trán cậu.
Thần sắc lại có hơi trầm, không có một chút ý cười —— Trang Hiểu kia, rốt cuộc nói gì với Tiểu Lộc?
—— Vì sao khiến cậu mất hồn mất vía, tâm sự nặng nề như vậy!
Hắn ở bên người cậu, làm nũng với cậu, thân mật với cậu.
Cũng không biết hồn cậu lại bay phương nào.......!
Trong nháy mắt, Ninh Trí Viễn thật sự có loại xúc động, muốn ấn cậu ở dưới thân một phen, hung hăng bức cậu nức nở xin tha! Đầy người cũng chỉ có thể lưu lại ấn ký của mình, ngay cả chỗ sâu nhất trong linh hồn cũng vậy! Cậu không nên nghĩ đến người đàn ông khác, muốn bỏ qua mình -- Không được, hắn không cho phép!
Hắn hung hăng đè nén chính mình xuống.
Lại vẫn là nhịn không được, siết chặt cậu trong ngực mình, dùng phương thức của mình khiến cậu sa vào vui sướng, lại không có nửa điểm suy nghĩ khác.
"Tiểu Lộc, ngủ rồi sao?"
Lâm Lộc nhắm hai mắt, hô hấp trầm ổn.
Nhìn dáng vẻ, là thật sự ngủ rất say.
"Tiểu Lộc ngoan."
Hôn một cái ở trên trán cậu, Ninh Trí Viễn đứng lên.
Để Lâm Lộc nằm ngay ngắn ở trên giường, lại đắp kín chăn giúp cậu.
Sau đó hắn mới đứng dậy rời đi, đóng cửa lại.
"Thay tôi điều tra một chút, gần đây Trang Hiểu đang làm cái quỷ gì.
Có phải liên quan đến Lâm Lộc hay không?......Tôi không kêu cậu thu thập hắn!"
Tiếng điện thoại ẩn ẩn từ ngoài của truyền vào, giọng Ninh Trí Viễn lộ ra sự nôn nóng.
Một bên nói, một bên hắn nhìn xung quanh trong cửa.
Thấy dường như Lâm Lộc thật sự ngủ say, hắn mới yên tâm tiếp tục nói tiếp.
"Hôm nay hắn tìm Lâm Lộc, không biết đã nói những gì......Không cần cậu phải trói hắn lại khảo vấn, nếu là tôi muốn tôi tự mình trói lại!"
Ninh Trí Viễn quát lớn vài tiếng, lại thở dài.
"Là tôi lo lắng cho Tiểu Lộc.
Sau khi hắn đi, Tiểu Lộc liền không thích hợp, tôi sợ hắn có chuyện nhờ đến Tiểu Lộc, Tiểu Lộc không đành lòng từ chối, lại không mở miệng với tôi.
Tôi không muốn làm Tiểu Lộc phiền lòng, càng không muốn khiến cậu ấy khó xử, nếu phải dể cậu ấy mở miệng cầu tôi thế tên Trang Hiểu đáng chết kia, cậu cho rằng cậu ấy sẽ không áp lực sao? Cậu trở về nhìn xem Trang Hiểu có chuyện gì, nếu là vì nhà cái, cậu liền thả cho bọn họ một con ngựa.
Nếu là vì cái khác......Các cậu tự nhìn mà làm đi."
Không vài giây loại, lại là một tiếng gầm nhẹ.
"Kêu cậu xem đó mà làm, là kêu cậu nhìn mà làm thế hắn! Không phải nói cậu xử hắn! Tôi thật là......Tại sao tôi lại dưỡng ra thủ hạ bạo lực như các cậu chứ! Thật là! Cậu báo cáo sự tình cho Tiểu Chu một chút, nói thế nào thì cậu làm thế ấy! Không được tự mình quyết, nghe hiểu chưa, không được tự quyết! Nếu là cậu lộng chết Trang Hiểu, để Tiểu Lộc biết, tôi không tha cho cậu!"
Rầm một tiếng.
Khí thế ném điện thoại đến tường.
Cũng có thể là Ninh Trí Viễn thật sự giận đến đấm tường.
"Cái này là chuyện gì chứ......Trang Hiểu đáng chết! Nếu không phải vì Tiểu Lộc......"
Lẩm nhẩm lầm nhầm, giọng nói dần dần nhỏ.
Cuối cùng, chỉ còn lại có một tiếng thở dài sâu nặng.
Trong phòng bệnh.
Bức màn kéo lên, ánh sáng trong phòng ảm đạm.
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa.
Lâm Lộc trên giường đưa lưng về phía cửa, chậm rãi mở mắt.
"Trí Viễn ca, cảm ơn anh.
Đáng tiếc, không phải việc anh nghĩ"
Cậu cười thở dài, không thể nói là vui mừng hay là phiền muộn.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn là lấy di động từ dưới gối ra, gọi một dãy số nào đó.
......Trí Viễn ca, đại khái sẽ đau lòng đi.
Suy nghĩ này đột nhiên vọt vào trong óc.
Nhưng cậu đã hoàn toàn không quan tâm được cái này nữa..