Tờ giấy trắng viết những con số kia bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Lâm Lộc.
Nếu có thể, cậu muốn trả lời một tiếng "Được."
Nhưng cậu không dám.
Một người ở trong đám người, tựa như một giọt nước tan vào đại dương.
Chỉ có có nước chân chính vô biên vô hạn có thể cất chứa một giọt nước nặng nề và bi thương.
Nhưng Ninh Trí Viễn không phải một giọt nước.
Hắn là một giọt dầu.
Rõ ràng cũng là sinh ở nhân gian, lại lơ lửng ở bên ngoài đám đông.
Trong biển rộng vô biên vô hạn, hắn vẫn cô độc một mình như cũ.
Nhân sinh không có chỗ cho hắn.
Giết mẹ, giết cha, sinh ra đã trở thành một quân cờ tôn quý.
Mỗi một người bên cạnh đều mang theo mặt nạ, a dua nịnh hót hoặc là muốn đưa hắn vào chỗ chết, mặt nạ không giống nhau nhưng lại có cùng một mục đích.
Tiền, hoặc là quyền lực.
Gặp gỡ tốt nhất trong cuộc đời hắn, cùng lắm chỉ có Phương Minh Sơn là cùng loại -- Niêm yết giá rõ ràng đôi bên cùng có lợi, hoặc là như Tiểu Chu -- Quan hệ trên dưới trung thành và thiện ý.
Nếu không phải gặp Lâm Lộc, có lẽ, hắn cứ như vậy mà cô độc đối diện với cuộc sống nặng nề.
Vậy Lâm Lộc có thế để Ninh Trí Viễn trơ mắt nhìn mình chết đi sao?
Cậu không thể.
Chính xác ra, là cậu không dám.
Rốt cuộc, Lâm Lộc vẫn yêu hắn như cũ.
Cậu biết cái gì sẽ thật sự hủy hoại hắn.
Trừ phi......!
"Ninh tiên sinh."
Lòng cậu mang suy nghĩ, chậm rãi mở miệng.
"Anh còn nhớ rõ, anh đã từng nói với tôi, anh và Bình tỷ không giống nhau chứ?"
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút.
Lúc sau lại lắc đầu.
"Tôi nhớ rõ.
Nhưng anh vẫn luôn không nhớ rõ, rốt cuộc là không giống nhau ở chỗ nào."
"Là về người.
Không phải người này hoặc là người kia.
Chính là con người -- Bản thân con người.
Ninh tiên sinh, anh nói anh muốn tiến vào thế giới của tôi.
Anh cảm thấy tôi rất đáng quý, hoặc là như anh nói -- Tôi rất đáng giá.
Cho nên, ở trong mắt anh hiện tại tôi là người hơn người.
Nhưng anh có từng nghĩ tới hay không.
Đã có người hơn người, đương nhiên sẽ có người dưới người.
Loại quy tắc này, người mãi mãi cũng có ba bảy loại.
Ở dưới cùng là những người mãi mãi bị khinh thường, nhưng người xếp hạng trên cùng thì sao.
Tuy rằng không bị khinh thường, nhưng hắn cũng sẽ rất cô độc đi.
Rất đáng thương, mỗi người đều cô độc mà lơ lửng ở trong chính thế giới của mình.
Giữa người và người, không có cách nào thật sự đồng tình cho nhau, cũng không có người nguyện ý ủng hộ người khác, cho người khác sức mạnh.
Khi tôi bị đuổi ra ngoài, ở trong mắt những bảo an kia và quản sự của chung cư kia, tôi cũng không xem như là người.
Cho nên bọn họ có thể tùy tiện khinh thường tôi, ép chết tôi cũng không sao.
Nhưng mà khi tôi tới trước mặt Bình tỷ, tất cả đều không giống như vậy nữa.
Trong thế giới của chị ấy không có thượng nhân và hạ nhân.
Chỉ có người chị ấy thích và người chị ấy không thích.
Nhưng mặc kệ có thích hay không, đó cũng đều là người -- Là người -- phải xem người ta như người.
Lần đầu tiên tôi xuất hiện ở trước mặt chị ấy, cực kỳ chật vật.
Chị ấy cũng không quen biết tôi, nhưng chị ấy vẫn giúp tôi.
Toàn thế giới đều mắng tôi là tiện nhân bán mình cầu vinh, chị ấy lại nguyện ý nghe tôi nói.
Ở trong mắt chị ấy, linh hồn của tôi bình đẳng với bất cứ ai.
Bởi vì mỗi người đều rất đáng quý, không chỉ tôi, hoặc là chính chị ấy -- Là mỗi người.
Anh hiểu không? Không phải bởi vì tình yêu của anh, cho nên tôi mới đáng quý.
Mà là vốn dĩ người đáng quý, chỉ bởi vì người là người mà thôi.
Cho dù anh không yêu hắn, thậm chí hận hắn....Cho dù hắn nghèo, khổ, phế vật....Hắn cũng là người, hắn cũng có lòng.
Cho nên hắn cũng rất đáng quý.
Cho nên mặc kệ gặp được chuyện gì, đều có thể ỷ lại người khác.
Có lẽ gặp được người nào đó là một người xấu, nhưng người loại này giống với bản thân, tôi cảm thấy mãi mãi đều có hy vọng.
Chỉ cần ở trong đám người, chân thành đối với người khác, cũng có thể gặp được người chân thành đối với mình.
Tựa như tôi gặp Bình tỷ và Tiểu Mỹ, gặp thầy Tiêu Doanh, cũng gặp Bạch Vụ cùng Tiểu Chu, bọn họ đều người rất rất tốt.
Cho nên người trên thế gian đáng giá, mãi mãi đều đáng giá.
Giữa những người xa lạ cũng có thể giúp đỡ lần nhau, giữa người với người có thể tạo nên sự ràng buộc mới.
Nếu là có thể giúp nhau một phen, cuộc sống sẽ không vất vả như vậy......Tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì......Ninh tiên sinh, anh có thể nghe hiểu tôi đang nói cái gì không?"
Lúc sau trầm mặc giằng co thật lâu.
Lâm Lộc bắt đầu cảm thấy trên mặt có hơi xấu hổ, những lời cậu nói không có trật tự gì cho cam.
Nhưng một lát sau, cậu lại không thẹn thùng, ngược lại cảm thấy thản nhiên.
Đã là những lời xuất phát từ nội tâm, nói không rõ cũng không có gì mất mặt.
Hơn nữa những lời này, có thể nghe hiểu được chính là nghe hiểu được, nghe không hiểu chính là nghe không hiểu.
Nếu thật sự nghe không hiểu, vậy kỳ thật cũng không trách cậu nói được không tốt.
Cậu nhìn Ninh Trí Viễn, biểu cảm Ninh Trí Viễn rất phức tạp.
Trầm mặc, Lâm Lộc dần dần sinh ra một chút chờ mong bí ẩn.
Nếu Ninh Trí Viễn thật sự có thể nghe hiểu.
Nếu hắn thật sự rõ ràng.
Vậy có lẽ mình cũng có thể đủ thản nhiên nói cho hắn, chân tướng mình giấu giếm lâu nay.
Đương nhiên, hẳn là hắn đã biết.
Nhưng cái đó không giống nhau.
Hắn nghe được từ trong miệng người khác và chính miệng mình nói cho hắn, chung quy là không giống nhau.
Cậu muốn nói cho hắn, cậu sắp chết.
Trước khi chết, không ai có thể nắm lấy tay cậu, cùng cậu đối mặt với đau đớn và sợ hãi.
Không phải cậu không sợ.
Nhưng cậu lại có thể chia sẻ tương lại nặng nề như vậy với ai?
Trừ bỏ anh......!
Tôi rất lo lắng cho anh, anh biết không.
Tôi không muốn để lại anh một mình tại nhân thế binh hoang mã loạn này, tuy rằng anh quyền thế ngập trời, nhưng anh cô độc như vậy.
Tôi sợ hư không vô biên vô hạn sẽ bao phủ anh, thậm chí huỷ hoại anh.
Tôi không muốn làm ngươi khổ sở.
Nếu có thể nói, tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng quên tôi đi, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu không được, tôi đây tình nguyện tự mình đi.
Tôi không thể đem gông nặng nề như vậy tự tay đặt lên vai anh.
Nhưng nếu......Anh thật sự có thể hiểu thì sao?
Vậy Lâm Lộc nghĩ đôi khi hủy diệt cũng không chỉ là hủy diệt.
Bởi vì trong phế tích cũng có thể sinh ra hoa, mà hủy diệt cũng có thể là sinh ra lần nữa.
Nếu sau khi mình chết, Ninh Trí Viễn có thể lựa chọn cuộc sống mới.
Nếu hắn có thể tiếp nhận cái thế giới không tính là tốt đẹp này, cũng bị thế giới tiếp nhận.
Vậy có lẽ mình cũng không phải không thể lâm vào hôn mê ở trong lồng ngực hắn?
Chờ mong bí ẩn này, Lộc trầm mặc chờ đợi.
Cậu cảm giác được bả vai mình căng chặt, sau làn da ở cổ hơi hơi đau đớn.
"Tôi hiểu."
Lâm Lộc ngẩng đầu.
Tim đập càng nhanh, hô hấp cũng có vẻ dồn dập.
Trái tim cậu dần dần bị nhấc lên ——
"......Nhưng tôi không ủng hộ."
Một lòng, chậm rãi trầm trở về vực sâu.
Bả vai Lâm Lộc sập xuống.
Một trận vô vọng nhẹ nhàng.
Thậm chí cậu có thể cười cười nói.
"Không sao.
Không ủng hộ cũng không sao.
Tôi......Mệt rồi.
Tôi muốn ngủ một hồi.
Hoặc là đợi lát nữa lại nói chuyện?"
"Thật xin lỗi, Tiểu Lộc.
Em rất thất vọng đi."
"Tôi không có."
"Nhưng bộ dáng của em, thoạt nhìn cũng sắp khóc ra rồi."
Ninh Trí Viễn hít sâu một hơi, mở đôi tay ra.
"Bảo bối, tôi có thể ôm em một cái không? Tôi có lời muốn nói với em."
Lâm Lộc mím môi.
Đúng là cậu rất thất vọng.
Phân thất vọng này thật lớn, ầm ầm đập trên đầu vai, khiến eo cậu cũng cong xuống.
Không có sức lực nhiều lời một chữ, càng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Ninh Trí Viễn.
Cậu héo đầu héo não ngồi ở trên giường, cảm giác được nệm trầm xuống.
Ninh Trí Viễn ngồi ở bên người cậu, cánh tay ôm bả vai cậu, để cậu dựa vào người mình.
"Kỳ thật tôi đã biết.
Bệnh của em, ngày hôm qua tôi và bác sĩ Fred đã nói qua.
Hắn đã nói cho tôi tất cả.
Hắn nói bệnh của em tuy rằng rất nặng, nhưng cũng không phải không có biện pháp trị liệu.
Nhưng mà em sợ tôi sẽ ép em chọn lựa chọn mà em không muốn, ví dụ như, ép em để lại tôi ở bên cạnh em.
Tôi sẽ không, Tiểu Lộc.
Em đi thực hiện liệu pháp kia đi.
Bác sĩ Fred nói, liệu pháp điều trị có cơ hội thành công rất cao, cơ hồ là trăm phần trăm.
Chỉ là em sợ tôi giam em ở Nam Thành lần nữa, cho nên mới muốn gạt tôi là bệnh nan y, đúng không?
Lần này tôi sẽ không ép em.
Tôi muốn chăm sóc em.
Chúng ta làm bộ vẫn còn ở bên nhau, tôi vẫn còn là Trí Viễn ca của em, em vẫn là Tiểu Lộc của tôi.
Em không cần sợ hãi.
Tôi sẽ không để em lẻ loi một mình.
Tôi sẽ bên em cho đến ngày em làm phẫu thuật.
Sau đó, chính em có thể chọn —— Nếu em nguyện ý gặp tôi, em liền sẽ thấy tôi.
Nếu em không muốn, hãy đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi sẽ biết, đường tương lai, em muốn đi một mình rồi.
Tôi sẽ không dây dưa với em nữa.
Tôi sẽ tự mình im ắng tránh ra, đi qua những ngày tháng của tôi.
Tôi đảm bảo mãi mãi cũng sẽ không điều tra em, sẽ không truy vấn em đi nơi nào.
Tôi chỉ cần một đoạn thời gian cuối cùng này.
Coi như là trước cuộc sống mới của em, cho tôi một món quà cuối cùng.
Có thể chứ, Tiểu Lộc?"
Lâm Lộc ngây ngẩn cả người.
Rất lâu sau đã không nói nên lời.
Liệu pháp kia có khả năng chữa khỏi rất cao, gần một trăm phần trăm?
Thật là trăm phần trăm.
Chẳng qua là phần trăm thất bại —— Nói cách khác, dường như là chết cũng không thể nghi ngờ.
Là bác sĩ Fred sao? Lời nói của y, vì Ninh Trí Viễn mà xây một cái ảo mộng như vậy? Thậm chí thuyết phục hắn, chờ ngày đến trị liệu nếu mình không thể đáp lại hắn, tất cả lại đột nhiên im bặt?
Thật tốt.
Nếu là như vậy, cho dù mình chết ở trong phòng phẫu thuật, hắn cũng sẽ không biết.
Hắn sẽ ảo mộng về cuộc sống mới, tiếp tục sống sót.
Mà chính mình......!
Lâm Lộc cắn môi.
Cậu dựa vào Ninh Trí Viễn ngực.
Cách một tầng áo sơmi hơi mỏng, trái tim người kia đập vang ở bên tai.
Một tiếng lại một tiếng.
Hắn mang theo mùi thuốc lá.
Mơ mà thôi.
Nhưng có mơ cũng tốt.
Có mơ, hôn mê sẽ sẽ không lạnh như vậy.
Đôi mắt Lâm Lộc ẩm ướt.
Chóp mũi cậu cũng có chút hồng.
Qua hồi lâu, cậu thấp giọng hỏi.
"Anh nói chuyện có giữ lời không?"
"Giữ lời."
"Thật sự giữ lời?"
"Thật sự giữ lời."
"Đến lúc đó tôi không cần anh, anh cũng phải tiếp tục đi về phía trước.
Đừng ngừng ở chỗ đó chờ tôi, nếu không tôi không an tâm."
"Em yên tâm.
Đến lúc đó em cứ đi qua ngày tháng của em, không cần lo lắng cho tôi."
"Thật sự? Nói như vậy anh cũng không thể đổi ý nữa."
"Ừ, không đổi ý."
Lâm Lộc không nói nữa.
An tĩnh hồi lâu, cậu đột nhiên duỗi tay ôm lấy Ninh Trí Viễn.
Đầu của cậu chôn ở trước ngực Ninh Trí Viễn, cũng không nhúc nhích.
Hốc mắt Ninh Trí Viễn chậm rãi ướt.
Hắn vùi đầu ở trong cổ Lâm Lộc, giọng nói có hơi nghẹn.
"Tiểu Lộc, tôi rất nhớ em."
Lâm Lộc cũng "ừ" một tiếng.
Trong lòng đột nhiên nhẹ tâng, như là dỡ xuống một gánh nặng.
Ngay sau đó, nước mắt liền chảy ra.
Cứ như vậy im lặng mà ôm hồi lâu.
Quần áo ướt, bọn họ mới chậm rãi tách ra.
Nhưng tách ra cũng không tách ra hoàn toàn, vẫn là một người dựa vào một cánh tay.
Cũng không nói lời nào, tiếp tục an an tĩnh tĩnh mà ngồi.
Hai người, một chiếc giường.
Phòng rất nhỏ, ấm áp như xuân.
Lâm Lộc nheo đôi mắt lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ —— Đã là buổi chiều, ánh mặt trời đỏ cam lười biếng chiếu vào trong phòng.
Có một chút chói mắt, nhưng cậu cũng lười che đậy.
Một bàn tay duỗi lại đây, cong lại đáp ở trên mi cậu, che khuất ánh mặt trời chiếu thẳng đến giúp cậu.
Bàn tay Ninh Trí Viễn rất lớn, ngón tay rất dài.
Khe hở ngón tay khép lại, mơ hồ có ánh sáng lọt qua.
Dưới bàn tay, nhìn thẩy không trung lớn ngoài cửa sổ.
Trời thật xanh.
Mây cùng rất trắng.
Từng đám bồng bềnh ở trong không trung xanh thẳm, vừa uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa xinh đẹp.
"Anh cảm thấy đám mây nào đẹp nhất?"
"Em đẹp nhất."
"Ninh tiên sinh, tôi là đang nói mây."
"Tôi biết."
Ninh Trí Viễn nói trong lòng, tôi biết.
Tôi đều biết.
Mây rất đẹp, trời cũng rất đẹp.
Nhưng đối với tôi mà nói, chỉ có em mới đẹp.
Đôi mắt của em, hẳn là nhìn về phía em sẽ nhìn thấy hết tất cả.
Một đám mây, một thân cây, một mộng tưởng rách nát, một hồi tự do chết đi.
Cũng không sao, trong thế giới của em có thể có hết tất cả, chỉ cần em thiệt tình muốn.
Nhưng trong thế giới của tôi, chỉ cần có em là được.
Em muốn thế nào cũng có thể.
Cũng không sao.
Tiểu Lộc.
Trước kia là tôi cô phụ em.
Lúc này đây, đến lượt tôi tới bồi em..