"Chờ một chút!"
Bác sĩ Fred nhướng mày.
Y không nghĩ tới, thế nhưng Ninh Trí Viễn vứt bỏ thể diện, lại gọi y một lần nữa.
"Câu nói vừa rồi, là chính miệng cậu ấy nói sao?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn phát run.
Bác sĩ Fred cười.
"Câu nào? Câu không cần anh, là bởi vì anh không đáng sao? Loại chuyện này sao lại hỏi tôi, anh trực tiếp hỏi hỏi cậu ấy, không phải đều biết sao?"
Nói xong, y mở khóa màn hình, trực tiếp gọi điện thoại.
Hình của Lâm Lộc chớp động ở trên màn hình.
Trong lòng Ninh Trí Viễn rùng một cái, đoạt lấy theo bản năng.
"Không, đừng hỏi!"
"Anh làm gì? Ai nói muốn hỏi giúp anh? Anh thật đúng là không xem mình như người ngoài, bạn trai cũ tiên sinh."
Bác sĩ thong dong giơ cao điện thoại.
"Tôi muốn hẹn gặp mặt Lâm Lộc.
Chuyện của các người các người tự nói, tôi không muốn quản."
Tít tít tít......!
Điện thoại trong tay bác sĩ gạt ra, truyền đến âm chờ đơn điệu.
Cơ hồ là đồng thời, trong phòng bếp truyền ra giai điệu êm tai.
Thời gian tựa như yên lặng.
Ninh Trí Viễn hoảng sợ quay đầu lại.
Hắn đột nhiên ý thức được, Lâm Lộc ở bên trong.
Hẳn là cậu đã nghe được mình và Bình tỷ nói chuyện.
Nhưng là cậu không xuất hiện.
Đại khái cậu cũng nghe được mình và người nước ngoài này xung đột.
Vì cái gì? Cậu ấy trốn tránh mình sao?
"Bác sĩ, anh tới rồi?"
Giọng nói của Lâm Lộc từ loa điện thoại truyền đến.
Âm thanh ép rất thấp, tựa như sợ bị người nghe được.
"Anh ở đâu? Tôi vừa nhận được tin nhắn của anh.
Nhưng mà hiện tại tôi không tiện ra ngoài lắm....Trước tiên anh tìm một chỗ nghỉ ngơi được không? Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm anh."
"A? Không tiện sao?"
Bác sĩ Fred ngước mắt nhìn Ninh Trí Viễn.
"Có thể hỏi tại sao không? Không phải là bị bạn trai của cậu chặn ở cửa nhà chứ."
"A? Bác sĩ, tại sao anh lại biết......"
"Ha ha, tôi đoán."
Bác sĩ Fred cười sang sảng cười.
"Đồ cậu muốn tôi đã mang đến.
Thuận tiện còn làm chuyện khác giúp cậu.
Lâm Lộc, chừng nào thì cậu rảnh? Điện thoại cho tôi, chúng ta gặp mặt."
"Được, bác sĩ.
Tôi cũng muốn nhanh chóng gặp mặt, nhưng là hắn thật sự canh rất chặt.
Muốn một mình ra cửa rất khó...."
Lâm Lộc khẽ than thở, dường như thật sự phiền não.
"Tóm lại, anh chờ điện thoại của tôi đi.
Tôi sẽ tận lực tìm cơ hội."
"Được."
Bác sĩ dứt khoát tắt điện thoại.
Y nghiêng con mắt, đánh giá Ninh Trí Viễn.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn trắng bệch.
Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Thì ra, người trong lòng hắn tránh ở bên trong.
Không dám lớn tiếng nói chuyện, là vì sợ bị hắn phát hiện.
Hắn không rời một tấc, thủ người trong lòng của mình, lộ răng nanh về phía cửa, muốn cắn chết đám hung thú dám cả gan tiếp cận......Nhưng người hắn một lòng bảo vệ lại đè thấp giọng nói, trộm gọi điện thoại cùng người đàn ông khác, thương lượng lén gặp mặt hắn như thế nào.
Bác sĩ nhìn hắn chằm chằm, nhịn không được lộ ra một nụ cười ái muội.
—— Tư vị này, chỉ sợ không dễ chịu đi?
—— Nhưng rồi cũng sẽ có một ngày phát hiện xa rời mãi mãi.
Phát hiện muốn nói cũng không nói nên lời, khí phách nhất thời thành vết thương khó lành.
—— Anh nên quỳ xuống cảm ơn tôi, bạn trai cũ tiên sinh.
Nói thật, nếu không phải Lâm Lộc giống cậu ấy như vậy, tôi cũng lười quan tâm đến anh.
—— Đặc biệt là cái loại có lòng tự trọng cao như anh, bộ dáng vừa cao ngạo lại vừa nhút nhát......Thật sự là quá ghê tởm.
Làm người ta cảm thấy không khỏe.
Đặc biệt là giống với tôi nhiều năm trước......Lại càng làm cho người ta buồn nôn!
【 Trong phòng bếp】
"Bình tỷ, tôi phải đi ra ngoài một chuyến."
Lâm Lộc tắt điện thoại, nhón mũi chân ra ngoài cửa nhìn một cái.
Chỉ là phòng bếp này chỉ có một cái cửa sổ thông khó, cao cao trên nóc nhà.
Bên ngoài còn có người hay không, là không nhìn thấy một chút.
"Gấp như vậy sao? Cũng không biết tên vô lại kia đi chưa."
"Đúng vậy, không biết......Không biết hắn đi chưa.
Bình tỷ, tôi phải đi gặp bạn, cũng không thể để Ninh Trí Viễn chạm mặt anh ấy.
Làm sao bây giờ, chị có thể đi ra ngoài nhìn xem giúp tôi không?"
"......"
Bình tỷ có ý vị sâu xa mà nhìn Lâm Lộc.
Mới vừa rồi cuộc điện thoại này cô nghe được từ đầu đến đuôi, không biết Lâm Lộc có cảm thấy hay không, nhưng nghe vào lỗ tai cô chính là quá ái muội.
Có ý như thế nào? Bạn trai mới sao? Hơn nữa nghe khẩu âm, người nước ngoài đối diện này cũng biết sự tồn tại của tên vô lại kia?
Cái này......!
"Tiểu Lộc, vẫn là chị xem thường cậu.
Sẽ chơi vẫn là các cậu sẽ chơi, thời gian dài bao lâu rồi?"
"A?"
"Giả vô tội cái gì chứ! Chị của cậu lúc trước cũng không phải không có gì, là một cành hoa của xóm nghèo cậu biết hay không! Nếu không phải sau này gả cho người chồng bạc mệnh của tôi......Ai, không nói nữa.
Tiểu Lộc, cậu đừng có gấp.
Nếu cậu có quyết đoán, đương nhiên tôi cũng sẽ ủng hộ cậu.
Cậu chờ, tôi đi ra ngoài xem giúp cậu, cho dù hắn không đi, cũng khẳng định đuổi hắn đi giúp cậu.
Cậu cứ yên tâm đi thôi, cố lên!"
Lâm Lộc:???
Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng không đợi cân nhắc, Bình tỷ đã vỗ vỗ bả vai cậu, đưa qua một ánh mắt cổ vũ.
Sau đó lại lau lau tay lên tạp dề, xoay người đi ra ngoài.
【 Ngoài phòng bếp】
Bác sĩ Fred quá hiểu rõ đạo lý.
Nói chuyện điện thoại với Lâm Lộc xong, y kéo vali muốn đi, cho nên sau khi Bình tỷ ra cửa, không thấy nửa bóng dáng của hắn, chỉ có một mình Ninh Trí Viễn ngồi trên ghế.
Sắc trời cũng không còn sớm.
Sâu trong sân sau của nhà nghỉ, ánh nắng từ ngõ nhỏ nghiêng nghiêng chiếu vào, kéo thành một cái bóng thật dài ở dưới chân Ninh Trí Viễn.
"Này, còn chưa đi sao?"
"Chị cũng cảm thấy tôi phải đi, đúng không?"
Ninh Trí Viễn đứng dậy, tiến về phía Bình tỷ vài bước.
Bình tỷ còn nhớ mình phải đuổi hắn đi, cho nên phá lệ đón nhận, ngược lại có vẻ hơi nhiệt tình.
Nhưng không nghĩ tới Ninh Trí Viễn không muốn đến chỗ cô, dường như ngược lại muốn vòng qua cô đi đến phòng bếp -- Cái này đương nhiên không thành.
Bình tỷ nhanh chóng kéo một tay hắn lại.
"Làm gì? Còn muốn lắm mồm? Không phải đã nói cho ngươi là ta sẽ về nghĩ lại, mấy ngày nữa sẽ trả lời cho ngươi sao?"
Ninh Trí Viễn đứng lại.
Lúc này Bình tỷ mới phát hiện mình nói có hơi kỳ quái.
Ninh Trí Viễn người ta muốn đưa tiền cho Lâm Lộc, liên quan gì đến cô? Vốn dĩ cô cũng không có quyền quyết định, cùng lắm là nói đỡ vài câu....Hoặc là ngược lại.
Nhưng xét đến cuối, không tới phiên cô trả lời.
Không xong.
Là Lâm Lộc ở bên cạnh cô, cô lại một lòng suy nghĩ giúp đứa trẻ kia.
Thương lượng qua, đã biết thái độ của Lâm Lộc, không cẩn thận liền đứng nói một tràng.
Ninh Trí Viễn không phát hiện ra vấn đề gì đi?
Trong lòng Bình tỷ có hơi không tự tin.
Cũng may Ninh Trí Viễn không thật sự đi đến phía trước.
Chỉ là nơi hắn đứng rất trùng hợp, vừa lúc gần với phòng bếp.
Tuy rằng cách một cánh cửa, chung quy vẫn là rất gần.
Cái này, hai người nói chuyện bên trong khẳng định nghe được rõ ràng.
"Tiểu Lộc đâu? Để cậu ấy nói chuyện với tôi di."
"Không phải ta đã nói với ngươi hôm nay cậu ấy không ở đây rồi sao?"
"Phải không?"
Ninh Trí Viễn hít sâu, ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn tuần tra Bình tỷ tới lui, cuối cùng dừng ở trên cửa ở phòng bếp.
"Đúng vậy, chị đã nói rồi.
Là tôi quên mất.
Cậu ấy không ở đây......!Hiện tại còn chưa về?"
"Lời của ngươi cũng thật có ý tứ.
Ngươi vẫn luôn ở đây, ngươi không biết cậu ấy trở về hay chưa sao?"
Ninh Trí Viễn đứng lộ ra một nụ cười khổ.
"Đúng vậy, tôi nên biết chứ.
Tôi không nói nhiều lắm, vài phút là được rời.
Nếu là cậu ấy không chịu lộ diện, Bình tỷ, tôi nói với chị đi."
"Ha?"
Khóe miệng Bình tỷ kéo lên, lại muốn mắng người — Có mấy lời nói buồn nôn đến muốn mạng như vậy lại không nín được, một hai phải lôi kéo quần chúng vô tội ra pháp trường ăn cơm chó?
Nhưng nhìn Ninh Trí Viễn, câu "Có phải đầu óc ngươi không cảm thấy gì không?" lại là nghẹn đi trở về.
Ánh mắt kia của Ninh Trí Viễn quá dọa người.
Như là vụn băng vỡ văng ra khắp nơi.
Tầm mắt dừng ở trên mặt cũng đau đến xương, nhưng duỗi tay sờ một cái cũng đã rớt.
Chỉ để lại một giọt nước, chảy xuống dọc theo làn da.
Đây là làm sao vậy? Trong lòng Bình tỷ sợ sệt.
Nhưng Ninh Trí Viễn đã rũ mi mắt xuống.
Nếu hắn đã từng lộ ra cảm tình gì, giờ phút này cũng đều bị hắn nuốt trở lại trong bụng.
Khối băng có thể hợp lại nuốt máu, lưỡi dao cũng có thể đi.
Sợ hãi khả năng mất đi em như vậy, lại có thể không?
"Bình tỷ, chị nói với Tiểu Lộc giúp tôi.
Cái gì tôi cũng có thể làm gì cậu ấy.
Có thể sống vì cậu ấy, chết vì cậu ấy.
Đương nhiên có thể vì cậu ấy từ bỏ vật ngoài thân, vì cậu ấy tôi từ bỏ chính tôi, cũng không có gì không thể.
Đương nhiên tôi biết tôi sai, cũng biết có khả năng sau này tôi sẽ phạm sai lầm, tôi có thể lấy dao chặt hết xương, tôi cũng có thể đeo dây xích ở trên cổ, lại nhét đầu ki vào trong tay cậu ấy, lúc nào cũng có thể giết chết tôi.
Tôi nói được thì làm được.
Tiểu Lộc em nên biết tôi, nhiều năm trước đây tôi cũng là nói được làm được.
Ngoại trừ thỏa thuận kia, còn có đồ của tôi, đáng tiếc hôm nay không thể lấy ra cho em xem.
Không sao, tôi lại trở về hoàn thiện một chút.
Chỉ cần em muốn, cái gì tôi cũng có thể cho em.
Tất cả đều có thể làm vì em."
"Nhưng mà có một việc......Em đã nói, muốn tôi đi ra ngoài, lại đóng cửa lại giúp hai người.
Tôi cho rằng là em nói giỡn.
Tôi thật sự không nghĩ tới......Thật xin lỗi, tôi không được.
Tôi thật sự không làm được.
Cho dù là em muốn, tôi cũng......Thật sự không làm được."
Nói tới đây, thậm chí Ninh Trí Viễn cười cười.
Đáy mắt hiện lên một tầng băng vụn, xấp xỉ ôn nhu.
"Nếu em nhất định muốn, trước tiên hãy giết tôi đi.
Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ chuẩn bị tốt thay em.
Em chỉ cần nói một câu là được.
Tôi sẽ không để cho bọn họ phiền toái đến em......Nhưng trước đó, không cần như vậy.
Đừng đối với tôi như vậy.
Đừng để tôi nhìn thấy tất cả những điều này.
Đừng tàn nhẫn với tôi như vậy, được không Tiểu Lộc? Mạng tôi cũng có thể cho em, em muốn nói......"
Bình tỷ nghe xong ngây người.
Có ý gì? Tên vô lại này điên rồi sao? Lời hắn nói, tại sao mình nghe một câu cũng không hiểu?
"Tôi nói xong rồi."
"A?"
Bình tỷ do do dự dự, hỏi một câu.
"Những lời này, cần tôi nói lại cho Lâm Lộc sao?"
"Không cần."
Ninh Trí Viễn cười cười.
"Nên biết thì đã biết.
Lại làm bộ như vậy, không thú vị."
Bình tỷ nhìn Ninh Trí Viễn đi ra ngoài.
Chờ đến khi động cơ xe hoạt động, cô mới nghi ngờ đầy mình chạy vào phòng bếp.
"Tiểu Lộc à......"
Vừa ngẩng đầu, Bình tỷ hít phải một ngụm khí lạnh.
"Tiểu Lộc, cậu không sao chứ? Tại sao mắt đỏ thành như vậy?"
Nhớ lại Ninh Trí Viễn mới vừa rồi, nhìn nhìn mắt Tiểu Lộc sưng đỏ lên, làm sao Bình tỷ còn đoán không ra? Cô nhanh giữ chặt tay Lâm Lộc, đưa một tờ khăn giấy qua.
"Đừng khóc, đứa nhóc này.
Đừng khóc.
Ai da, thấy cậu như vậy, trong lòng tôi......Đứa nhóc, cậu muốn khó chịu như vậy, nếu không thì người bạn kia, chúng ta không gặp nữa?"
"Không, phải gặp."
Lâm Lộc lắc đầu.
Nước mắt còn đang lăn ra bên ngoài, chóp mũi đỏ bừng.
Nhưng cậu nhắm mắt, biểu cảm lại không có một phân dao động.
"Người bạn này tôi nhất định phải gặp.
Bình tỷ, chị không cần xen vào, tôi sẽ không có việc gì."
Đây cũng sẽ là quá khứ.
Cho dù khó chịu, cũng nhất định sẽ đi qua..