Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 237: Hắn Nghe Được Cái Gì






"Lâm ca, anh còn ở đó sao?"
"Ở đây.

Làm sao vậy?"
"Lâm ca, hình như em nghe được anh nói chuyện với ai đó? Là Ninh....Á, là có người ở gần đó sao?"
"Không có."
Lâm Lộc dựa vào thân xe, tay chống mặt có ướt lạnh.

Tiểu Chu gọi đến, Lâm Lộc mượn cơ hội tắt điện thoại của bác sĩ Fred.

Cậu cảm thấy vị bác sĩ này đối với cậu có hơi nhiệt tình quá độ.

Đặc biệt là chân cậu, càng là để ý đến thái quá.

Nhưng hỏi hắn nguyên nhân, hắn lại ấp a ấp úng không chịu nói rõ, không biết là vì lý do gì.

Nhưng mặc kệ là vì lý do gì, Lâm Lộc cũng không quá để ý.

Ít nhất vị bác sĩ nhiệt tình này có thể giúp cậu lấy được thuốc cấm, để cho cậu cuối cùng cũng có thể trở về nam thành một chuyến, không đến mức vì đau đớn mà một bước khó đi.

Vậy cũng đủ rồi.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì? Tôi nói, tôi không có bị xảy ra tai nạn, càng không bị thương.

Cậu yên tâm."
Bên phía đối diện có hơi ồn ào, có người hỏi chào Tiểu Chu, kêu hắn "Trợ lý Chu".

Lâm Lộc phát hiện hình như hắn còn đang ở trong văn phòng.

"Tiểu Chu, cậu đi đón Ninh tổng của cậu chưa?"
"Không có.

Tôi đã gọi điện thoại, nhưng Ninh tổng nói không cần đón ngài ấy.

Ngài ấy rất hung, hai người thật sự không cãi nhau sao?"
"Hắn uống rất nhiều rượu.

Cậu đừng nghe hắn nói gì hết, hắn say rồi, hiện tại nói chuyện không tính.


Tôi cho cậu địa chỉ, cậu đi đón hắn đi.

Để hắn trở về ngủ một giấc, không cần tự làm khó bản thân mình như thế."
"Lâm ca anh nói rất đúng! Ninh tổng của chúng ta chính là không nên tự làm khó bản thân, ngài ấy nên ngủ một giấc.

Lâm ca anh không biết, gần đây thân thể của ngài ấy rất kém, chính là bởi vì ngài ấy tự làm khó bản thân đó, bên người không có ai quản ngài ấy.

Ngài ấy bận không biết ngày biết đêm, buổi tối cũng ngủ không yên, em hỏi bác sĩ mấy thứ trợ giúp cho giấc ngủ, còn có huân hương, tinh dầu, thậm chí đặc biệt mời người massage đến massage thôi miên cho ngài ấy, nhưng đều bị ngài ấy vứt bỏ, đuổi đi đuổi đi! Ngài ấy không chịu nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối ngủ không được lại uống rượu, nhắc mãi chuyện lúc hai người học đại học!
Em nói Ninh tổng ngài đừng như vậy, ngài làm như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.

Nếu là Lâm ca biết ngài không yêu bản thân, anh ấy sẽ rất đau lòng! Nhưng mà ngài ấy nói Lâm ca sẽ không quan tâm đến ngài ấy, cũng sẽ không đau lòng cho ngài ấy.

Ăn cái gì cũng không ăn bị đau dạ dày, lại làm việc với cường độ cao, em thật sự rất lo lắng cho ngài ấy....Ài.

Nếu là có người có thể khuyên nhủ ngài ấy thì tốt rồi.

Lâm ca, anh xem Ninh tổng gầy thành cái dạng gì? Em thật sự không biết làm sao mới tốt."
Lâm Lộc không nói gì, chỉ là hơi hơi nhìu mày.

Đối diện chờ đợi một lát, cẩn thận mở miệng lần thứ hai.

"Lâm ca, anh còn ở đó không?"
"Có."
"Em nghĩ, em không khuyên được Ninh tổng, người khác nói ngài ấy cũng không chịu nghe.

Hôm nay ngài ấy lại uống rượu, càng không thể nghe ai khuyên, chỉ sợ còn muốn lăn lộn suốt đêm.

Cũng chỉ có anh nói, ngài ấy mới có thể nghe vào.

Lâm ca, vì sao anh không nói lời nào? Em biết trong lòng anh còn nhớ thương ngài ấy.

Nếu không anh căn bản là sẽ không thúc giục em đón ngài ấy về nhà.

Anh cũng sợ ngài ấy xảy ra chuyện, đúng không, Lâm ca?"
Vẫn là một mảnh trầm mặc như cũ.

Lâm Lộc thật lâu cũng không có nói chuyện.

Gió thổi qua bên người, cỏ cây rào rạt.

Dường như có tiếng bước chân của ai đó tới gần, rồi lại biến mất sau câu nói của Tiểu Chu.

Vì thế xung quanh lại khôi phục sự trầm mặc vốn có, ngay cả tiếng gió cũng đột nhiên ngừng lại.

Mọi âm thanh đều im lặng.

Dường như tất cả xung quanh đều đang căng thẳng chờ đợi Lâm Lộc trả lời.

"Lâm ca?"
Đợi lâu không thấy hồi âm, Tiểu Chu thử hỏi một câu.

"Tại sao anh không nói gì?"
"Không có để nói hết."
"Tại sao lại không có gì để nói chứ? Em thật sự không hiểu chuyện của hai người là như thế nào! Hỏi anh anh cũng không chịu nói, Lâm ca, rốt cuộc có phải Ninh tổng làm anh bực mình hay không? Cãi nhau cái gì chứ, thật vất vả mới gặp mặt."
"Hắn không trêu chọc tôi tức giận.

Chúng tôi cũng không có cãi nhau."
"Cho nên rốt cuộc là vì cái gì?"
Tiểu Chu là thật sự rất sốt ruột.

"Lâm ca em nhìn ra được, khẳng định trong lòng anh còn có Ninh tổng!
Có phải anh không yên tâm không, anh sợ Ninh tổng sẽ bắt nạt anh như trước kia? Nhưng mà anh không biết, Ninh tổng ngài ấy không giống trước kia, ngài ấy thật sự sửa đổi rất nhiều! Nửa năm nay ngài ấy rất khổ sở, ngài ấy có lỗi với ngài, trong lòng ngài ấy cũng biết......Về sau ngài ấy thật sự có thể sửa! Em dám cam đoan giúp ngài ấy!
Lâm ca, Ninh tổng hiện tại, anh nói cái gì ngài ấy đều chịu nghe, chỗ nào làm anh không thoải mái anh nói ra đi, Ninh tổng ngài ấy đều có thể sửa.

Thật sự, ngài ấy vì anh bệnh......Ai, em không có cách nào nói, tóm lại ngài nhất định sẽ rất quý trọng anh, cùng anh ở bên nhau rất tốt!"
"Lâm ca, có phải anh không không tin em không? Vậy anh tán gẫu với Ninh tổng một chút, trong lòng anh sẽ hiểu rõ!"
"Tôi đã nói chuyện với hắn rồi."
Giọng Lâm Lộc rất thấp, vững vàng đến không có một tia gợn sóng.

"Những lời này của cậu, lòng tôi cũng đều hiểu."
"Vậy tại sao anh còn không tin?"
"Tôi chưa nói không tin.

Chỉ là chuyện tới nước này, tôi tin hay không cũng không có tác dụng gì."
"Làm sao mà không có tác dụng gì chứ?"
"Cậu sẽ không hiểu.


Đừng khuyên nữa, cậu đi đón hắn đi."
"Lâm ca!"
"Cậu đi đón hắn sớm một chút đi.

Hắn thật sự uống rất nhiều rượu.

Cậu cũng nói, gần đây thân thể của hắn không tốt, vậy cậu chăm sóc hắn nhiều hơn một chút đi.

Nhưng mà cũng không cần thiết nói với hắn tôi nói cậu đi đón hắn, miễn cho hắn lại......Cậu cứ nói, cậu đã gọi điện thoại cho tôi, nhưng là tôi không nghe, còn tắt điện thoại của cậu."
"A? Tại sao?"
"Cậu đừng hỏi tại sao.

Nào có nhiều tại sao như vậy."
Tiểu Chu còn muốn nói chuyện, lại bị Lâm Lộc cướp lời.

"Tôi chơi chán rồi, không muốn bồi hắn chơi nữa không được sao? Hắn xem tôi như món đồ chơi, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ muốn nhặt lên thì lại nhặt lên, tôi lại nhất định phải bồi hắn chơi đến cuối cùng sao?"
"Nhưng mà......"
"Nhưng mà, nhưng mà -- Tiểu Chu, trên đời này sao có nhiều nhưng mà như vậy? Cậu cũng kêu tôi một tiếng Lâm ca, tôi cũng cậu em trai này.

Vậy hôm nay anh trai cậu không muốn phụng bồi, chỉ muốn có được thanh tịnh được không? Hay là nói, cậu cảm thấy cho dù ngày mai tôi chết, hôm nay cũng cần phải bồi Ninh tổng đến cuối, phải trói chặt ở trên người hắn, đời này cả không chết cũng không ngừng?"
"A? Hai người phân phân hợp hợp, ai nhìn không ra hai người là của nhau.

Lại nói, lúc Ninh tổng không nổi điên rất đẹp trai mà, có tiền có sắc có tình thú.

Lâm ca, anh không muốn cột vào cùng Ninh tổng, anh còn muốn đạp chân lên thuyền của ai khác sao?"
"Vì sao không được? Nói không chừng, hiện tại tôi có người yêu đang ở nước ngoài chờ tôi trở về đấy."
"Sao có thể......"
"Không có gì là không có khả thể.

Trên đời này cái gì cũng có khả năng.

Cũng nói không chừng, hiện tại tôi bị bệnh nan y, sau khi chia tay với anh ấy liền trở về chờ chết.

Tiểu Chu, trên thế giới này chuyện ngoài ý muốn nhiều như vậy, căn bản không có cái gì mà phải là của nhau.

Tôi cũng muốn tôi và Ninh tổng của các cậu chia tay trong hòa bình, quay đầu lại tìm một người trẻ tuổi hơn tôi, cùng hắn sống hạnh phúc qua ngày.

Đừng nhớ thương tôi, đừng lưu luyến tôi, càng đừng đi tìm tôi nữa.

Buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính hắn đi."
"Ca, anh là muốn lấp kín miệng em, mới nói những lời này sao? "
Tiểu Chu cũng cảm giác được Lâm Lộc không thích hợp.

Nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào, hắn cũng nói không nên lời.

Chỉ là nghe thấy trong lòng khó chịu, âm thanh cũng rầu rĩ.

"Anh muốn nói như vậy, em thật sự không có gì để khuyên."
"Vậy đừng khuyên nữa."
"Nhưng mà......Nhưng mà cho dù thật sự muốn chia tay, cũng đừng đem bệnh nan y chết người treo ở bên miệng.

Lâm ca, em nghe được tại sao trong lòng lại không dễ chịu như vậy?"
"Có cái gì không dễ chịu? Mỗi người đều sẽ chết, tôi cũng vậy.

Lại hy vọng ngày tôi sắp chết sẽ được thanh thản, không có gì phải vướng bận.

Vậy cũng coi như đời này của tôi cuối cùng có một chuyện vừa lòng đẹp ý."
Lâm Lộc nhịn không được cười một tiếng, cũng không biết là tự giễu hay là cái gì.

Nhưng thấy Tiểu Chu khó chịu, cậu cũng có hơi mủi lòng.

Cậu thở dài.

"Nếu là cậu không thích nghe, cậu coi như tôi và hắn chơi chán rồi, muốn tìm một bạn trai mới đi.

Chờ tôi tìm được rồi, tôi và anh ấy sẽ cao chạy xa bay, không bao giờ trở lại nữa.

Đến lúc đó cậu cũng không cần nhớ tôi, càng không cần tìm tôi, tìm cũng tìm không thấy.

Cậu chỉ cần biết rằng tôi sống rất tốt là được."
"A?"
"Tiểu Chu, tôi đã trì hoãn lâu lắm rồi, nên đi trước thôi.

Giữa tôi và Ninh Trí Viễn cũng đã dây dưa rất lâu, ai cũng không nên liên lụy ai nữa."
"Anh là nói nmNinh tổng liên lụy anh?"

"Tôi......"
Lâm Lộc ngừng lại, nhẹ giọng nói.

"Cậu coi như là tôi ghét bỏ hắn, không muốn bị hắn liên lụy nữa đi."
Nói câu này, Lâm Lộc trực tiếp tắt điện thoại.

Trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng rất nhiều chuyện cậu không có khả năng nói cho Tiểu Chu nghe.

Để cho Tiểu Chu cảm thấy là cậu thất tín bội nghĩa, vứt bỏ Ninh Trí Viễn đi.

Để cho cậu cảm thấy một ngày không thấy tin tức của mình, là ở bên bạn trai mới đi.

Có lẽ Ninh Trí Viễn sẽ thương tâm như cũ, nhưng sẽ không bị cậu liên lụy cũng rơi vào vực sâu.

Hắn không cần nhìn cậu đi một đường bước vào đường chết.

Đây là chút ôn nhu và thiện ý cuối cùng dư lại mà cậu có thể dành cho người đàn ông kia.

Không phải cậu không muốn cho nhiều thêm.

Nhưng mà cậu đã đào rỗng chính mình.

Cậu đã không còn có bất cứ thứ gì có thể lấy ra cho Trí Viễn ca của cậu nữa.

Cho nên, cứ như vậy đi.

Gọi điện thoại lâu như vậy, thuốc giảm đau đã bắt đầu có tác dụng.

Đau đớn khó có thể nhẫn nại ở chân phải dần dần chết lặng, Lâm Lộc thử thăm dò hoạt động khớp xương một chút.

Hẳn là có thể đi đường.

Bốn phía trở nên an tĩnh.

Lâm Lộc biết, mình cần phải đi.

Cậu đứng dậy, phát hiện trong tay còn nắm chặt thuốc lá Ninh Trí Viễn.

Hộp thuốc đã bị nắm chặt đến thay đổi hình dạng, nhăn nhúm bèo nhèo.

Lâm Lộc nhìn chằm chằm hồi lâu, rút một điếu thuốc ra đặt ở trong lòng bàn tay.

Nhưng lần này, cậu không bật lửa nữa.

"Cũng không biết đời trước thiếu anh bao nhiêu tiền, nhưng đời này cũng nên trả hết đi.

Trả hết thì tốt rồi, hy vọng kiếp sau, cũng đừng gặp lại anh nữa."
Lâm Lộc tự giễu mà cười cười, cẩn thận đặt điếu thuốc kia vào trong túi áo.

"Xem như là giữ kỷ niệm đi.

Tạm biệt, Trí Viễn ca."
Thấp giọng nói xong, Lâm Lộc xoay người muốn đi.

Ai có thể đoán được, thế nhưng đầu lại đụng vào ngực người nào đó.

Cậu chấn động, bước chân không xong, lảo đảo về phía sau thiếu chút nữa té ngã.

Nhưng một cánh tay cường tráng đã vòng qua ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong ngực.

Mùi hương mộc điều và sự ấm áp ập đến trước mặt, trong lòng Lâm Lộc chấn động.

Cậu ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt của Ninh Trí Viễn..