Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 235: Ninh Tổng Phá Vỡ






- - Chẳng lẽ tôi không lý do thì không thể gặp anh, cùng anh ăn một bữa cơm sao?
Buột miệng thốt ra, Lâm Lộc nói xong liền hối hận.

Nhưng sau khi Ninh Trí Viễn nghe xong, đôi mắt sáng lên.

"Em muốn gặp tôi?"
"Không phải, chỉ là tôi thuận miệng......"
"Em cũng nhớ tôi, muốn gặp tôi đúng không? Tại sao không thể chứ? Đương nhiên có thể! Đừng nói một lần, vài lần cũng có thể!"
Ninh Trí Viễn cao hứng mà đôi mắt cũng cong thành vầng trăng khuyết, căn bản không thấy tổng tài hung hăng uy nghiêm ngày thường.

"Khi nào em muốn gặp tôi, em cứ trực tiếp gọi điện cho Tiểu Chu......Không, em trực tiếp báo cho tôi biết đi! Lúc nào tôi cũng rảnh! Tiểu Lộc, em không biết em đi lâu như vậy, tôi gian nan bao nhiêu, tôi còn nghĩ rằng cuộc đời này cũng không thể gặp lại em nữa.

Vừa rồi em nói với tôi Bình tỷ, Tiểu Mỹ, Từ Thu Quân, em biết trong lòng tôi sợ hãi thế nào không? Tôi còn tưởng rằng em sẽ lại quyết tâm cao chạy xa không trở về nữa, là muốn gửi gắm......"
Ninh Trí Viễn nói xong, như trút được gánh nặng mà nở nụ cười.

Nhưng mà Lâm Lộc không cười theo, chỉ là im lặng nhìn hắn, trong ánh mắt có cảm xúc khó tả.

Ninh Trí Viễn cười ha hả vài tiếng lại ngừng ở giữa không trung.

Hắn ý thức được không đúng, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Tiểu Lộc?"
"Em làm sao vậy? Không phải em nói muốn gặp tôi sao? Em......Chẳng lẽ em vẫn còn đang giận tôi?"
"Tôi không giận."

"Vậy vì sao em không nói lời nào?"
"Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt."
"Tùy tiện nói cái gì đều có thể......Hiện tại em đang ở đâu, thiếu thiếu thứ gì không? Tôi tìm người đi mua giúp em.

Còn có lần này trở về em muốn làm gì? Nói mấy cái này cũng được.

Tôi sẽ sắp xếp giúp em! Em đừng không nói lời nào khiến lòng tôi hoảng hốt, còn tưởng rằng tôi lại làm sai chuyện gì."
Lâm Lộc rũ mắt xuống cười một chút.

Cậu nghĩ nghĩ, thật sự nói theo lời của Ninh Trí Viễn.

"Tôi ở nhà nghỉ của Bình tỷ, vẫn là phòng cũ, cũng không thiếu thứ gì."
"Tôi cũng không làm gì.

Chỉ là trở về xử lý chút việc."
"Cho nên Ninh tiên sinh anh cũng không cần sắp xếp gì hết.

Chuyện của tôi đã xong xuôi cả rồi."
Không khí đột nhiên an tĩnh.

Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lộc.

Mới vừa rồi ngọn lửa đột nhiên bị bật lên biến mất, hiện tại hắn đáng thương vô cùng, như là một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

"Vì sao phải đi?"
"Vì sao không đi chứ?"
"Nhà của em ở chỗ này! Người thân của em, trường học của em, còn có......Còn có những người thân cận của em đều ở đây không phải sao?"
"Nhà? Tôi đã từng ở rất nhiều nơi, đều là chỗ của người khác, chưa nói tới cái gì mà nhà hay không.

Đến nỗi người thân.....Anh nói Từ Thu Quân sao?"
Lâm Lộc lại cười cười.

"Thôi, duyên phận mẫu tử của tôi bà bà ấy đoạn tuyệt, thời điểm bà ấy dẫm lên mạng tôi lấy một tỷ kia, cũng đã cắt đứt sạch sẽ.

Vốn dĩ tôi còn có chút lo lắng, sợ bà ấy lớn tuổi lại còn hai bàn tay trắng, để những người đó khinh nhục.

Nhưng Ninh tiên sinh cho bà ấy một nơi rất tốt, rất sạch sẽ, hàng xóm xung quanh cũng đều là gia đình đứng đắn.

Tôi biết, Ninh tiên sinh ở chỗ này, bà ấy cũng không đến mức đói chết.

Tôi rất yên tâm.

Còn Bình tỷ và Tiểu Mỹ......Ninh tiên sinh, tôi biết cái này cũng không phải, nhưng là tôi cũng không thể nhờ ai khác, chỉ có thể nhờ Ninh tiên sinh.

"Còn tôi thì sao?"
Lâm Lộc không có trả lời.

Cậu cũng không ngẩng đầu lên.


"Tôi nên làm cái gì bây giờ, Lâm Lộc, em nghĩ tới sao?"
"Lâm Lộc, những người đó em đều nghĩ tới, đều đã sắp xếp tốt cho tất cả! Không có tiền em thu xếp tiền, tuổi còn nhỏ em thu xếp sự nghiệp, ngay cả người thầy không cần em nhớ thương kia, em cũng đã nghĩ tới đường lui cho ông ấy! Cả mẹ em làm chuyện có lỗi với em như vậy, em cũng nghĩ thỏa đáng giúp bà ta! Nhưng mà tôi......Tiểu Lộc, em thật sự nhẫn tâm nhìn tôi tự sinh tự diệt?
Tiểu Lộc, Tiêu Doanh tôi không so được, Bình tỷ tôi cũng không so được, nhưng tôi có lỗi với em chẳng lẽ Từ Thu Quân không có lỗi với em sao? Đến bây giờ bà ta vẫn chưa thôi có ý định moi móc tiền từ em, em cũng tha thứ cho bà ta! Tôi thiệt tình sửa đổi, nửa năm nay tôi đã rất nỗ lực, tôi chịu đựng không đi quấy rầy em, nhưng hiện tại em đã trở lại mà! Nếu ngay cả Từ Thu Quân em cũng đã nghĩ đến đường lui cho bà ta, vậy em cũng nghĩ lại cho tôi một chút được không?
Chúng ta đi qua nhiều năm như vậy! Lại xóa bỏ toàn bộ sao?"
Ninh Trí Viễn dừng lại, cầu xin mà nhìn về phía Lâm Lộc.

Nhưng Lâm Lộc vẫn không ngẩng đầu như cũ, thậm chí quay mặt đi không chịu nhìn hắn.

Thấy cậu như vậy, lòng bàn tay Ninh Trí Viễn lạnh lẽo, ngón tay dùng sức siết chặt nắm tay, còn không đè nén được phát run.

Khi mở miệng lần nữa, tiếng nói cũng đã khàn khàn.

"Em thật sự nhẫn tâm nhìn tôi đau khổ vạn phần, không được chết tử tế?"
"Không được nói bậy, Ninh tiên sinh."
"Tôi không có nói bậy! Tiểu Lộc, em không trở lại nữa, tôi thật sự sẽ chết không có chỗ chôn!"
"Ninh tiên sinh, nói như vậy có chút không đúng.

Năng lực của anh tôi có biết đến, nếu nói những người tôi quen biết ở nam thành, kiên cố nhất không thể phá vỡ nổi chỉ sợ cũng là Ninh tiên sinh anh.

Ai chết, ngài cũng sẽ không có việc gì.

Toàn bộ Ninh thị đều bị anh nắm giữ chặt chẽ ở trong tay, trước kia sóng to gió lớn như vậy, anh cũng chưa từng mất đúng mực.

Lúc mười bốn tuổi, Ninh tiên sinh có thể đơn thương độc mã đấu với nhiều lính đánh thuê như vậy, tôi biết không gì có thể đánh bại được anh."
"Sẽ! Làm sao không chứ? Không có em, tôi căn bản không có khả năng chống chịu được nữa! Tiểu Lộc, rốt cuộc là em thật sự không biết hay là nhẫn tâm giả ngu?"
Lâm Lộc nhắm mắt.

Hồi lâu cậu mới miễn cưỡng cười cười.

"Ninh tiên sinh, nhất định phải như vậy sao? Cố nhân gặp nhau, vui vẻ ăn bữa cơm, như vậy không tốt sao? Nhất định phải khó khăn thế này, cuối cùng bữa cơm này cũng ăn không vô đi?"
"Em......"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn đã là trắng bệch.

Tới lúc này, hắn còn có thể nhìn không rõ nữa sao?
Bất kể là thật không tin, hay là thuần tâm giả ngu, ý của Lâm Lộc cũng đã quyết.

Cho dù cầu xin như thế nào, cậu cũng sẽ không ở lại.

Trước mặt Ninh Trí Viễn là một trận hoảng hốt, trong cổ họng phát tanh.

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm nồi lẩu trước mắt -- Thức ăn cũng nấu xong, sôi ùng ục nổi lên trên.

Nhưng cũng không có người duỗi đũa ra, trong tiệm lẩu lửa nóng sung sướng, trong lòng Ninh Trí Viễn lại lạnh đến muốn mạng.

"Được."
Hồi lâu, Ninh Trí Viễn dùng sức gật gật đầu.

"Nếu cái em muốn chính là cái này, tôi nghe em là được.


Vui vẻ mà ăn một bữa cơm, đúng không?"
Cười sầu thảm, Ninh Trí Viễn ngồi thẳng thân thể.

Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn bất đồng.

Mặt mày sắc bén, ánh mắt thâm trầm -- Thần sắc này Lâm Lộc lại rất quen thuộc, là tổng tài Ninh thị bễ nghễ trong văn phòng, cũng là hội trưởng kiêu ngạo trong trường học.

Đó là biểu cảm Ninh Trí Viễn đối với mọi người.

"Phục vụ."
Ở giữa ngón trổ kẹp một tờ tiền lớn.

Người phục vụ nhanh chạy lại đây, Ninh Trí Viễn đưa tiền cho hắn.

"Lấy rượu.

Nếu muốn vui vẻ, sao có thể không uống rượu chứ? Lâm Lộc, nếu là một buổi cuối cùng, em có muốn bồi một ly không? Hay là nói, em đã căm ghét tôi đến nước này, cùng tôi uống một ly rượu cũng không muốn?"
Nói xong lời cuối cùng, hắn nhìn Lâm Lộc chằm chằm, lộ ra vẻ tươi cười.

Cưỡi xe đi qua con đường quen, dùng một gương mặt giả ở trên thương trường.

Trong lòng Lâm Lộc chua xót.

Cậu thấp giọng nói.

"Ninh tiên sinh, cũng không cần như thế."
Cậu không muốn nhìn thấy bộ dáng khách sáo dối trá đã bị mài giũa bởi sóng gió này của Ninh Trí Viễn, nói cũng ảm đạm, biểu cảm cũng ảm đạm.

Hiển nhiên nhìn được lông mi Ninh Trí Viễn run lên, vành mắt cũng phiếm hồng.

Vẻ tuơi cười vẫn dính ở trên mặt, nhưng cũng đã là lung lay sắp đổ.

"Không cần như thế? Là tôi làm không tốt, biểu hiện không đủ vui vẻ, không hợp ý em sao?
Vậy Lâm tiên sinh muốn như thế nào? Em cứ việc nói đi.

Em muốn kêu tôi vui vẻ như thế nào, tôi sẽ vui vẻ như thế đấy.

Nhất định bồi em ăn xong bữa cơm này, khiến em vui vẻ mà rời khỏi tôi, chúng ta cứ thế từ biệt.".