Dù thế nào Ninh Trí Viễn cũng không nghĩ tới, với nguyện vọng ăn cơm mà hắn mong chờ này, Lâm Lộc lại chọn lẩu.
Hơn nữa, Lâm Lộc còn muốn kiên trì gọi lẩu đơn.
"Này...."
Đứng ở trong tiếng người ồn ào trong tiệm, trong lòng Ninh Trí Viễn xuất hiện dự cảm không ổn -- Nói đến tiệm lẩu này, đó là bàn chật người đông, căn bản không có một hơi thở lãng mạn, ngược lại rất giống Thủy Hử Lương Sơn tụ tập, đặc biệt là hai cái bàn ăn bên cạnh kia, giống như lúc nào cũng có thể quỳ thịch trên mặt đất móc cái lư hương ra kết bái huynh đệ ngay tại chỗ.
Lại nói tiệm lẩu này....Đây không phải là tiệm lúc trước hắn bỏ Lâm Lộc lại không nói một câu đã rời đi sao?
Không chỉ có tiệm lẩu vẫn là tiệm lẩu, hoàn cảnh vẫn y chang, ngay cả phục vụ cũng không đổi!
Nhưng lịch sử tối đen không cần điều tra kia cũng biết kia, lúc trước Ninh Trí Viễn xem như là đương nhiên.
Nhưng hiện tại hắn hơi nghĩ một chút cũng cảm thấy lông tơ sau lưng dựng lên, trong lòng càng là khiếp đảm kinh hồn.
Tại sao Tiểu Lộc lại chọn tiệm lẩu này chứ? Không thích hợp mà....Cậu ấy sẽ không đột nhiên nổi lên ý tưởng gì đó, cũng nghĩ đến ăn miếng trả miếng, ăn được một nửa liền mặc kệ mình đi?
Bị cậu nhục nhã một trận cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề là dựa theo kịch bản lúc trước mà nói, chính là chạy trốn vô tung vô ảnh, trực tiếp mất tích, không có cơ hội nhiều lời một câu...!
"Cái kia, Tiểu Lộc..."
"Cái gì?"
Lâm Lộc quay đầu.
Ánh mắt sạch sẽ, giống như đã được nước rửa qua.
Ninh Trí Viễn ngửa cổ nửa ngày mới có dũng khí hé miệng, kết quả bị một cái liếc mắt của Lâm Lộc làm tan biến hoàn toàn.
......Hơn nữa lâm vào giấc ngủ thật sâu của mình bỏ bên trong.
Tiểu Lộc là người như thế nào chứ.
Cậu ấy cũng không phải Bạch Vụ, sao có thể hư đến trình độ kia.
Muốn thật sự trả thù, hà tất phải chờ đến lúc này, từ lúc bắt đầu không để ý đến mình không phải tốt rồi sao.
Huống chi, cậu ấy nói là có chuyện muốn nói với mình.
Nói cái gì chứ?
Tóm lại là chuyện tốt đi....Cậu ấy lại cho mình một cơ hội sao? Cho dù không cho cơ hội, bắt đầu từ làm bạn cũng được.
"Hửm?"
Hắn không phản ứng, Lâm Lộc lại im lặng quay đầu lại, chờ hắn mở miệng.
"Ặc...Tiểu Lộc, có muốn chúng ta đổi nơi khác hay không? Gần đây có một tiệm ăn mới mở, đầu bếp đạt giải thưởng cao trong lĩnh vực ẩm thực quốc tế, cách trường học cũng không xa."
"Nhưng tôi không muốn ăn cơm tây.
Ở nước ngoài, mỗi lần đều ăn "cơm tây".
Vất vả lắm mới về nhà một lần, vẫn là muốn ăn đồ trong nước đi."
Huống chi, hiện tại cũng không ăn nhiều một chút, về sau không biết còn có cơ hội hay không.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm buồn bã.
Lần này trở về, cũng là suy nghĩ tâm nguyện cuối cùng một chút, cuối cùng nhìn vài người nhớ thương trong lòng, Bình tỷ, Tiểu Mỹ, thầy....Thậm chí vốn tưởng rằng không có cơ hội gặp lại Ninh Trí Viễn, cũng bị cậu gặp ở trước cửa nhà nghỉ.
Nếu không biết đây là lần cuối cùng, cậu quả quyết sẽ không nhất thời xúc động, xuống xe buýt ngăn cản người đàn ông này.
Nhưng thật sự gặp mặt, cậu lại không biết còn có thể nói cái gì.
Cũng không thể nói cho hắn tình hình thực tế.
Tính cách của người nọ cậu hiểu hơn bất cứ ai, chỉ sợ hắn xúc động lên, cái gì cũng không làm được?
Nghĩ nghĩ lại thở dài trong lòng một tiếng.
Lâm Lộc che giấu mà quay đầu lại xem xem đáy nồi, miệng lẩm bẩm.
"Nồi uyên ương còn mắc hơn cả hai nồi đơn....Phục vụ, một mình tôi gọi hai cái nồi được không? Không được sao?...Đưa mâm đựng trái cây sao? Vậy cũng được.
Vậy chọn nồi uyên ương đi."
Ninh Trí Viễn đối diện nhìn Lâm Lộc cò kè vì năm đồng tiền, thật sự không thích ứng được.
"Trước kia tôi không nhớ rõ em nói nhiều với người ta như vậy? Nếu là em có cần...."
"Tôi không thiếu tiền."
Ninh Trí Viễn còn chưa móc ví tiền ra Lâm Lộc đã lắc lắc đầu.
"Trước kia tôi mua đồ cũng nhất định sẽ mặc cả, cái này không liên quan đến thiếu tiền.
Cuộc sống phải tính toán tỉ mỉ mà.
Hơn nữa Ninh tiên sinh, anh nói chưa từng thấy tôi mặc cả, kỳ thật là chưa từng thấy tôi tiêu tiền đi.
Cũng đúng.
Thời điểm trước kia gặp mặt Ninh tiên sinh, ăn mặc đều dùng được, Ninh tiên sinh nói cái gì chính là cái đó.
Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi, tôi chưa bao giờ làm chủ mua qua thứ gì, đừng nói đến mặc cả."
Ninh Trí Viễn không dám hé răng.
Lời này thật sự không có cách nào trả lời.
Im lặng một hồi, Lâm Lộc chọn xong đồ ăn, đẩy thực đơn cho Ninh Trí Viễn.
"Ninh tiên sinh, anh muốn ăn cái gì? Anh tới chọn đi.
Không cần khách khí, chầu này tôi mời khách."
Vốn dĩ Ninh Trí Viễn không thích ăn lẩu.
Lại nghe xong câu "Tôi mời khách" này, liền càng không muốn ăn uống.
Nhưng mà hiện tại Ninh Trí Viễn ở trước mặt Lâm Lộc, thật giống như Tôn Ngộ Không đeo vòng kim cô, thở mạnh cũng không dám.
Đành phải tùy tiện chọn mấy món liền trả thực đơn trở về.
Người phục vụ đi rồi, bọn họ trầm mặc ngồi ở hai bên bàn.
..............!
Đáy nồi trên bàn sôi ục ục bay lên khí nóng, hơi nước bốc lên phân cách hai người đã từng thân mật nhất, trở thành hai người xa lạ nhất.
Ở giữa bàn, một mâm trái cây nằm lẻ loi.
Vài miếng dưa hấu ngã trái ngã phải mà nằm ở mâm, Lâm Lộc dùng tăm xỉa răng chọc vài cái lỗ nhỏ ở trên.
Nước dưa hấu chảy ra, Lâm Lộc mở to đôi mắt, giống như đang thất thần.
"Lâm Lộc."
"Hửm?"
Một tiếng kêu, Lâm Lộc ngẩng đầu.
"Em nói em có chuyện muốn nói với tôi......"
"Hả?"
"Em muốn nói cái gì? Hiện tại nói cho tôi được không."
"Ừ, kỳ thật cũng không có gì quan trọng.
Thuận miệng nói thôi."
"Thuận miệng nói?"
"Anh coi như là tôi khách khí một chút đi.
Rốt cuộc Ninh tiên sinh đưa tôi đến chỗ thầy, lại đợi tôi ở ngoài cửa lâu như vậy.
Tôi cũng phải khách khí, không thể tự mình chạy tới ăn cơm, ném Ninh tiên sinh ở một bên.
Không nghĩ tới Ninh tiên sinh xem là thật, lại tới cùng tôi -- Cũng được, nồi lẩu một người ăn tịch mịch quá mức.
Nhiều người sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Ninh tiên sinh, anh không cần hỏi nhiều, bồi tôi ăn bữa cơm này cũng không tốn nhiều thời gian của anh."
"Cho nên em chỉ là thuận miệng nói......Tôi cho rằng em thật sự có chuyện muốn nói với tôi."
Ninh Trí Viễn ủ rũ cụp đuôi, đầu gục xuống.
Lâm Lộc mang theo vẻ tươi cười nhìn hắn chăm chú.
Nhưng hắn còn chưa từ bỏ ý định, hữu khí vô lực mà lẩm bẩm.
"Nhưng ở trên đường, là chính em ngăn cản xe tôi.
Tôi còn cho rằng......"
"Cho rằng cái gì?"
"Không nói được, vẫn là không nói được.
Em thật sự không muốn gặp tôi, cản xe tôi làm gì?"
"Anh coi như là ta muốn gặp mặt cảm ơn anh đi."
"Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn ngươi chiếu cố Tiểu Mỹ và Bình tỷ."
Lạch cạch một tiếng, chiếc đũa trong tay Ninh Trí Viễn ném ở trên bàn.
Hắn bực bội mà xoa xoa hai bên thái dương.
"Tiểu Lộc, em là đặc biệt tới chơi tôi sao? Tôi biết đại tỷ kia chán ghét tôi, nhưng tôi thật sự không có ý xấu! Tôi cũng không có ép chị ấy, em hà tất phải tới châm chọc tôi?"
"Không có châm chọc anh, tôi thiệt tình muốn cảm ơn anh.
Không riêng gì mẹ con họ, còn có Từ Thu Quân."
"......Từ Thu Quân? Em đi gặp bà ta rồi sao?"
Ninh Trí Viễn nâng mí mắt lên.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Từ hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy mặt Lâm Lộc, hắn thật giống như say rượu đỏ mắt, thần trí cũng có hơi trì độn, mắt hay trong lòng cũng chỉ có một mình Lâm Lộc.
Nhưng hiện tại đột nhiên nhắc tới Từ Thu Quân, hắn lại lập tức thanh tỉnh.
Cái loại căng thẳng thất thố khi say rượu này dần dần biến mất.
Ninh Trí Viễn trốn thoát khỏi ảo giác hồng phấn bồng bềnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Lộc, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác hoang đường.
Chỉ sợ đây mới là vấn đề chính đi.
Nếu không không có lý do gì Lâm Lộc lại đồng ý để mắt tới mình chứ.
Đúng là hắn đã thu thập Từ Thu Quân.
Cướp đi xí nghiệp Lâm thị từ trong tay bà, niêm phong tài sản và biệt thự, bao gồm toàn bộ tài sản của bà -- Cả một tỷ trước kia bà đến trộm cướp, cùng tài khoản tiết kiệm ba ngàn vạn của Lâm Lộc.
Hắn thật sự hận Từ Thu Quân, nếu không phải nể bà là mẹ ruột của Lâm Lộc, chỉ sợ sẽ trực tiếp đuổi tận giết tuyệt, khiến bà đến xóm nghèo đi xin cơm!
Nhưng rốt cuộc ở giữa còn có Lâm Lộc.
Lại hận bà ta như thế nào, cũng chỉ có thể ném bà trong một phòng ở cực kỳ bình thường, kêu Tiểu Chu đưa cho bà tiền sinh hoạt sống qua ngày.
Cũng không thể đói chết, nhưng ước mơ hưởng thụ những chiếc xe xa hoa và y phục đắt đỏ đã không còn.
Từ Thu Quân cũng từng tìm đến văn phòng của hắn, nước mũi nước mũi khóc lóc kể khổ.
Như là biết phân lượng của Lâm Lộc trong lòng Ninh Trí Viễn, bà luôn là ba câu không có câu nào không nhắc đến Lâm Lộc, kéo con trai ra bán đáng thương.
Nói đi nói lại, đơn giản là Lâm Lộc hiếu thuận cỡ nào, hai mẹ con mẫu tử tình thâm.
Nếu là Lâm Lộc trở về nhìn thấy mình thảm như vậy, không biết trong lòng khó chịu cỡ nào......!
Ninh Trí Viễn còn nhớ rõ chính mình ngồi ở trên chiếc ghế lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Từ Thu Quân đối diện.
Cái trò khóc lóc nỉ non khôi hài này, hắn nhìn trong lòng cũng không hề có gợn sóng.
Nhưng mỗi lầnhai chữ "Tiểu Lộc" từ miệng người phụ nữ kia phát ra, hắn lại chỉ cảm thấy ngực bị xé rách đau đớn.
Hắn thật sự rất muốn nhào lên đi bóp chặt cổ người đàn bà đáng chết này -- Làm sao bà dám nhắc tới cậu ấy? Nếu không phải bà, tôi bà cậu ấy sao sẽ có kết cục như ngày hôm nay!
Hắn muốn bóp chết bà, rồi lại chịu đựng bà ta diễn trò khôi hai trong văn phòng mình lần nữa.
Vỗn dĩ chỉ hắn muốn nghe được tên Lâm Lộc.
Cho dù là từ trong miệng người hắn hận nhất không xứng đáng nói ra tên Lâm cũng có thể.
Một bên hắn hận đến nội tâm cũng nứt ra, bên kia lại đánh gãy cũng luyến tiếc.
Hắn lại ngừng thở tham lam mà nghe, một chữ cũnh không thể buông tha.
"Nếu cậu ấy thật sự nhìn không được, để cậu ấy tới tìm tôi.
Để cho chính cậu ấy mở miệng.
Chỉ cần cậu ấy muốn, cái gì tôi cũng có thể cho cậu ấy."
Mỗi khi nháo đến cuối cùng, Ninh Trí Viễn sẽ nói như vậy cho Từ Thu Quân.
Hắn biết, lời này sẽ khiến bà ta sinh ra ảo tưởng vô vị, cho rằng Ninh Trí Viễn còn có thể buông lỏng đường sống, lần sau sẽ tiếp tục tới náo loạn -- Cũng có lẽ, bà tiếp tục tới, cũng là mục đích của chính Ninh Trí Viễn.
Nếu không, lại có ai sẽ đặc biệt treo cờ cho Lâm Lộc, đến nơi này này của hắn đề cập tới cái tên quấn quanh linh hồn hắn?
Huống chi hắn cũng không nói dối.
Hắn thật sự cái gì cũng có thể cho Lâm Lộc.
Từ tập đoàn Ninh thị, đến chính mạng của hắn.
Chỉ cần Lâm Lộc muốn, chỉ cần Ninh Trí Viễn hắn có.
Nhưng hắn không nghĩ tới vì chính người đàn bà mình hận nhất kia, thế nhưng Lâm Lộc sẽ vì còn sắp xếp ra mặt vì bà ta?
Chẳng lẽ Lâm Lộc không hận bà ta sao? Một tỷ kia của bà, sinh sôi huỷ hoại quan hệ của hai người, đến bây giờ chính mình cũnh hối hận vạn phần, kết quả Lâm Lộc cậu ấy căn bản không thèm để ý sao?
Đúng vậy, đó là mẹ cậu ấy.
Cậu vì người mẹ này, không phải vẫn luôn chịu thỏa hiệp mọi thứ sao......!
Chua xót thật lớn ập vào trong lòng.
Ninh Trí Viễn nói không nên lời.
Không ra phân biệt là xót hay là giận, hay là đau lòng.
Nhưng đối diện dù sao cũng là Lâm Lộc mà hắn ngày đêm nhớ mong, hắn cũng cố gắng kéo dậy tinh thần, gật gật đầu.
"Không nghĩ tới, bà ta thật sự có thể khiến em ra mặt.
Một khi đã như vậy, tôi còn gì để nói chứ?
Tiểu Lộc, em cứ việc mở miệng đi.
Muốn cái gì, tôi có thể cho em tất cả."
Cười khổ một tiếng, đôi tay Ninh Trí Viễn chà xát mặt.
"Kỳ thật, vốn dĩ vài thứ kia của Lâm thị tôi cũng muốn muốn giao cho em.
Rốt cuộc bọn họ khiến em chịu khổ nhiều như vậy, chút tài sản đó để bồi thường cho em cũng là tiện nghi bọn họ rồi.
Nhưng nếu là em nguyện ý để cho bà Từ, tôi cũng sẽ nghe theo em......Đợi lát nữa tôi kêu Tiểu Chu lấy công văn chuyển nhượng, em ký tên là được."
"Không phải tôi tới đòi tiền cho Từ Thu Quân......"
"Không sao, là đòi tiền cho bà ta cũng không sao.
Em vui vẻ thì tốt rồi."
"Ninh tiên sinh."
"Thật sự, chỉ cần em vui vẻ, em muốn làm gì lòng tôi cũng sẽ rất vui vẻ."
"Ninh tiên sinh!"
Rốt cuộc Lâm Lộc nhịn không được lớn tiếng đánh gãy hắn.
Ninh Trí Viễn "A" một tiếng ngẩng đầu, phát hiện đầy mặt Lâm Lộc là vẻ bất đắc dĩ.
"Tật xấu không nghe người khác nói chuyện của anh rốt cuộc khi nào có thể sửa? Tôi nói câu nào đến đòi tiền cho Từ Thu Quân sao!"
"Không phải ra mặt cho bà ta? Vậy......Vậy em đột nhiên chặn xe tôi......"
"Chẳng lẽ tôi cũnh đã nhìn thấy anh, anh muốn là tôi phải giả bộ không thấy được? Chẳng lẽ tôi không có bất kỳ lý do gì liền không thể gặp mặt anh, cùng anh ăn một bữa cơm sao?"
Tác giả có chuyện nói:
Nai con: Lão bà đại nhân kêu ngươi tới ăn một bữa cơm, là kêu không được động đậy ngươi vẫn làm sao? Ngoan ngoãn đi theo! Còn thế nào cũng phải cho ngươi lý do sao?.