Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 229: Cái Gọi Là Bỏ Lỡ






"Nhưng mà chứng mất ngủ của ngài ngày càng nghiêm trọng, thân thể cũng....Bác sĩ nói ngài là có tâm bệnh, dù sao tâm bện cũng phải dựa vào thuốc!"
"Tôi nói, đừng đánh chủ ý lên cậu ấy, càng đừng đi quấy rầy cậu ấy!"
Ninh Trí Viễn rống lên một tiếng, đột nhiên ho khan lên.

Tiểu Chu nói không sai, thân thể của hắn càng ngày ca sa sút.

Nhưng hắn vẫn luôn không đến bệnh viện -- Có cái gì tốt? Một đêm không ngủ được, trừ khi dựa vào cồn ngủ thiếp đi, cho dù là ngủ như vậy cũng không muốn mất đi Lâm Lộc trong mơ, hơn nữa còn bừng tỉnh trong ác mộng.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn duy trì làm việc với cường độ cao, bộ dáng này mà thân thể không suy sụp sao?
Đương nhiên hắn nhớ Lâm Lộc điên cuồng, càng muốn biết tin tức của cậu.

Nhưng hắn không dám, đừng nói nhìn hình của cậu một chút, ngay cả nghe hành tung của cậu hắn cũng không dám nghe!
Bởi vì hắn sợ hãi.

Trải qua thời gian dài trị liệu tâm lý đau khổ, hắn biết bệnh tình của Lâm Lộc nguy hiểm cỡ nào.

Làm sao hắn dám mạo hiểm xuất hiện trước mặt cậu lần nữa.

Càng quan trọng hơn là, Lâm Lộc đối với hắn giống như là không khí.

hắn đã từng không biết Lâm Lộc quý giá đến nhường nào, cho đến khi mất mới biết loại cảm giác bị siết chặt yết hầu hít thở không thông là đau khổ đến nhường nào! Hiện tại mỗi ngày hắn đều chịu dày vò, nếu thật sự gặp lại Lâm Lộc, có thể hắn sẽ không chế được chính mình, không cuốn dưỡng khí điềm mỹ đó vào trong lồng ngực mình sao?
Hắn không dám mạo hiểm.

Hắn chỉ có thể trốn ở nơi xa xa, chịu đựng đau đớn hít thở không thông, chờ đợi một ngày nào đó hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng chuyện này không cần thiết nói ra cho người khác.

"Vậy bác sĩ Lý, hiện tại thân thể Ninh tổng kém như vậy, còn luôn mất ngủ, ngài có thể nghĩ cách giúp ngài ấy không?"
Bác sĩ Lý mới muốn nói chuyện, Ninh Trí Viễn đã đạm mạc mở miệng.

"Không cần đầu.

Tôi không ngủ được, không phải bác sĩ có thể xử lý."
"Cái gì gọi là tôi không thể xử lý được?"
Mặt bác sĩ Lý hoàn toàn đen thui.

Hắn hầm hừ nói.

"Tôi là bác sĩ khoa tâm lý, tôi chính là làm cái này! Ninh tổng, tôi kê cho ngài nhiều thuốc bổ trợ giấc ngủ như vậy, ngài đều uống theo chỉ dẫn sao?"
"Không có."

"Ninh tổng!"
"Cái đó không cần thiết."
"Ninh tổng ngài làm rõ ràng một chút, tình huống của ngài rất không tốt! Mất ngủ chỉ là việc nhỏ, nhưng ảo giác của ngài càng ngày càng nghiêm trọng! Đến bây giờ ngài còn không tuân theo chỉ định của bác sĩ, không phối hợp trị liệu, ngài còn nghĩ tốt sao?"
"Không nghĩ tốt."
"Cái gì?!"
"Tôi không muốn chữa khỏi ảo giác."
"Ninh tổng, ngài đây là nói đùa với tôi sao? Hiện tại bệnh trạng của ngài rất nghiêm trọng, nếu mà cứ kéo xuống như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm!"
"Tôi biết!"
Cười cười, Ninh Trí Viễn thấp giọng nói.

"Nhưng mà trong giấc mơ, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy, còn có thể nghe được giọng của cậu ấy.

Trước kia đều trông cậy vào mỗi buổi tối, hôm nay là ban ngày lại nghe được.

Tôi nghe được rất rõ ràng, cậu ấy kêu tên của bác sĩ Lý ông....Tuy rằng không phải kêu tôi, nhưng nghe được cậu ấy nói chuyện, tôi vẫn rất vui vẻ.

Bác sĩ Lý, tôi rất nhớ cậu ấy."
"Nhưng đây là bệnh."
"Đây không phải bệnh.

Đây là cứu mạng tôi.

Tôi cũng chỉ còn dư lại chút hy vọng này, vì sao phải chữa khỏi chứ? Bác sĩ, ông kêu tôi không nên quấy rầy cậu ấy, tôi làm theo.

Nhưng ông cũng không thể đoạt mất hy vọng cuối cùng của tôi.

Đối vối ông mà nói đây là ảo giác, nhưng mà đối với tôi mà nói, có Tiểu Lộc ở đây, so với cái gì cũng quan trọng hơn.

Đây không phải là ảo giác, đây là một giấc mơ đẹp.

Bác sĩ Lý, để cho quãng đời còn lại của tôi sống ở trong giấc mơ này đi, đừng đánh thức tôi."
"Nhưng chính ngài đã nói qua, không muốn hủy hoại hết tất cả.....Ngài đang hủy hoại chính mình, ngài không biết sao?"
"Lâm lộc chính là tất cả.

Không hủy hoại cậu ấy thì tốt rồi, nhưng cái khác cũng không quan trọng."
Ninh Trí Viễn dựa lưng vào ghế tựa phía sau.

Hiển nhiên, bác sĩ Lý nói gì hắn cũng không thể nghe lọt tai.

"Bác sĩ Lý, tôi tới tìm ông, chỉ là bởi vì tôi phát hiện tôi không không chế được bản thân.

Tôi cần ông trợ giúp, tới khóa con quái vật trong lòng tôi lại.

Có thể cậu ấy an ổn sống tốt, điều đó quan trọng hơn mọi thứ.

Về phía tôi...Đều không sao cả.

Ông thử dẫn tôi ra ngoài lần nữa."
Tự giễu cười một cái, Ninh Trí Viễn ấn nút, của sổ xe đóng lại, ngăn cách Ninh Trí Viễn ở sau lớp kính chống đạn dày đặc.

Tiểu Chu và bác sĩ Lý nhìn mặt nhau, đều thầy được sự lo lắng ở trên mặt đối phương.

"Nhưng mà Ninh tổng....Lâm Lộc đối với ngài mà nói là đã đi qua rồi! Hẳn là ngài nên đi ra ngoài, nhìn về phía trước!"
Bác sĩ Lý còn muốn nỗ lực nói một chút.

Sau đó cửa sổ xe lại từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt mệt mỏi của Ninh Trí Viễn.

"Bác sĩ Lý, Lâm Lộc cậu ấy không phải là đã từng qua đi.

Cậu ấy chính là mạng của tôi.

Tôi tồn tại một ngày, đều sẽ nghĩ đến cậu ấy một ngày.

Cậu ấy vĩnh viễn không qua được.

Cậu ấy sẽ vĩnh viễn ở bên tôi, sống ở trong ảo giác của tôi, cũng sống ở trong lòng trống rỗng của tôi.

Mỗi ngày tôi đều mong có thể nhìn thấy cậu ấy, thấy cậu cười một cái với tôi.

Nếu không, tôi tồn tại còn có ý nghĩ gì chứ? Cho nên, bác sĩ Lý ông không cần nhọc lòng cho tôi.

Tôi tốt như vậy.

Lại không thể nghĩ được biện pháp gì khác có thể khiến tôi tốt hơn hiện tại.

Rốt cuộc, đời này tôi cũng không thấy được cậu ấy nữa....Không phải sao?"
Dứt lời, hắn cười khổ một tiếng, tựa lưng về phía sau nhắm mắt lại.

Hắn có vẻ rất mệt mỏi, hốc mặt hãm thật sâu vào trong để lộ hai luồng xanh nhạt.


Hắn phân phó tài xế lái xe rời đi.

Xe chạy nhanh như chớp đến đầu phố, tiến vào dòng chảy xe cộ ồn ào.

[Một giờ trước]
Ở ngoài cửa lớn của bệnh viện, cùng một giao lộ.

Lâm Lộc đợi vài phút ở bến xe buýt liền lên một chiếc xe.

Người trên xe không nhiều, còn có vị trí bên cửa sổ có thể ngồi được.

Dòng xe ngoài cửa sổ như nước chảy.

Tới gần nơi phồn vinh nhất thành phố, lại đến gần học viện đế quốc, những tòa cao ốc ở đây là tấc đất tấc vàng, những chiếc xe đi qua đây đương nhiên cũng khác xa những chiếc xe khác mấy bậc.

Nhưng trong đó, cũng không có bóng dáng chiếc xe Bently xa hoa quen thuộc kia.

Phát hiện mình vô thức tìm kiếm tung tích của người nào đó, Lâm Lộc nhịn không được nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng.

Nhiều năm một lòng như vậy, sao có thể nói quên là quên chứ.

Lúc trước hạ quyết tâm rời khỏi hắn, xem như hoàn toàn chặt đứt sợ hãi và né tránh.

Cái bóng tâm lý cũng bị đè ép lại, dường như ở mùa đông giá rét thấy được mặt trời, nhưng thật ra cũng dần tan ra.

Nhưng phía dưới lớp băng lạnh là tình cảm thật sâu, làm đau gân cốt.

Nội tâm đau đón cũng cần có thời gian khép lại vết thương.

Cũng không biết....Có một ngày có thể thật sự khép lại được hay không.

Lâm Lộc thở nhẹ một hơi, nâng mắt lên, nhìn thấy tháp hoa giữa trời của học viện đế quốc hiện lên.

Nó đối diện với tòa nhà cao ngất của tổng bộ Ninh thị.

Bảng hiệu neon rực rỡ lấp lánh.

Cậu nhịn không được kéo cửa sổ xe ra, gió phần phật thổi vào làm tóc cậu bay lên.

Cậu ngơ ngác nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, trong lòng phiền muộn.

"Tiểu Lâm Lộc!"
Điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Lộc tiếp máy, giọng nói mười phần nguyên khí của Bạch Vụ vang lên quang quác làm màng tai cậu sinh đâu.

"Nghe nói anh trở về đế quốc rồi? Anh về đế quốc làm gì? Cho dù anh phải về đế quốc, tại sao không đến khu thủ phủ hành chính! Đó là địa bàn mà tôi và Phương ca có thể che chở cho anh! Thế nhưng anh lại chạy về nam thành.

Rốt cuộc muốn làm sao! Anh không biết tên cẩu đồ vật đáng chết Ninh Trí Viễn kia ở nam thành, hắn lại dùng mánh khóe thông thiên, anh không sợ bị hắn biết lại truy tìm tung tích của anh sao?"
"Hắn sẽ không."
"Làm sao anh biết hắn sẽ không! Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra! Anh trốn lên trên đảo hắn cũng bị hắn bắt được, đây không phải là dê chui vào miệng cọp sao?"
"Bạch Vụ, cậu cũng biết, lấy thế lực của hắn, tôi trốn đi chỗ nào hắn cũng có thể tìm được tôi như nhau thôi."
"Đúng vậy! Cho nên tôi mới lo lắng...."
"Nhưng sau khi tách ra ở trên đảo kia, đã lâu như vậy, hắn cũng chưa từng xuất hiện một lần."
"Vậy thì thế nào.

Anh cảm thấy hắn đã từ bỏ anh rồi sao? Nhưng trong lòng tôi không an tâm, tôi vẫn cảm thấy hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy!"
"Có lẽ hắn đã vĩnh viễn từ bỏ tôi, có lẽ hắn không có nữa.

Tôi cũng không biết.

Nhưng nếu hắn muốn tìm đến tôi, hắn cũng có cách khác, tôi trốn đến nơi nào cũng không xong.

Một khi đã như vậy, tôi còn trốn cái gì chứ?"
Bạch Vụ không hề hé răng.

Nhưng nghe được tiếng thở dốc phì phò của hắn, Lâm Lộc cũng có thể nghe được hắn không phục đến nhường nào.

Cậu không nhịn được cười được, ngữ khí dịu dàng như đang dỗ trẻ con.

"Được, tôi biết rồi.

Tôi sẽ cẩn thận.

Tôi chỉ đi một vòng sẽ rời đi thôi.

Nhưng thật ra Bạch Vụ, cậu cũng phải chú ý thân thể.

Lúc trước, không phải Phương tổng đốc đã tìm được một trái tim cho cậu, qua một thời gian là có thể cấy ghép được rồi sao? Đến lúc đó tôi chăm sóc cậu.


Chờ khi cậu làm phẫu thuật, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy tôi.

Tôi nấu cơm cho cậu ăn, còn làm điểm tâm cho cậu, cậu có chịu không?"
"Vậy.....Được đi.

Giữ liên hệ, đừng để tôi lo lắng."
Bạch Vụ rầm rì, rất không tình nguyện mà cúp điện thoại.

Ý cười trên mặt Lâm Lộc cũng phai nhạt đi đôi chút, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nam thành lớn như vậy.

Ngàn vạn con người sinh sống ở dây, mỗi ngày đều rộn ràng nhốn nháo, mỗi một giao lộ đều đầy kín người, rất có thể cả đời này cũng sẽ không gặp lại.

Cậu cũng chỉ tới đi dạo một vòng, tham dự hiệp nghị thực nghiệm liệu pháp mới thì sẽ rời đi ngay.

Nơi nào có thể dễ dàng đụng phải Ninh Trí Viễn như vậy?
Người kia bận rộn đến thế.

Mỗi ngày chỉ thay đổi hai chỗ là chung cư và công ty.

Ngẫu nhiên có việc cũng là có xe chuyên dụng đưa, trực thăng đón -- Nếu như cố tình tìm hắn, cũng không thể thấy được mặt.

Trước đây, vì muốn có thêm nhiều thời gian ở cạnh hắn một chút, Lâm Lộc lại ngồi ở trong văn phòng hắn, ngồi chờ một thời gian rồi cũng không nhất định có thể có được ôn tồn của hắn một lát.

Cho dù chờ được rồi, cùng lắm chỉ là năm phút ngây ngốc, phải giương mắt trông mong nhìn Ninh Trí Viễn kéo theo đám người lao tới lịch trình công việc tiếp theo.

Khi đó, nếu là Ninh Trí Viễn có thể bỏ chút thời gian ra ăn một bữa cơm cùng Lâm Lộc, cậu cũng đã cảm thấy vui vẻ đến ba ngày.

Ai có thể nghĩ đến, thế nhưng còn có một ngày cậu chỉ e sợ tránh né hắn không kịp?
Tạo hóa trêu người.

Cho nên Bạch Vụ hoàn toàn là lo lắng không đâu.

Lâm Lộc cảm thấy không có khả năng ngẫu nhiên gặp được hắn, cho dù thật sự gặp được, Ninh Trí Viễn có thể nhỡ rõ mình hay không, đều vẫn là không biết.

Ngước mắt lên, cảnh vật ngoài cửa sổ đã thay đổi, không nhìn thấy tháp hoa giữa trời và tổng bộ Ninh thị nữa.

Xe buýt đi một vòng quanh bức tường ngoài của học viện đế quốc, nơi này chiếm diện tích rất lớn, phía trước là cổng chính tráng lệ của học viện.

Từ xa có thể thấy dòng chữ "BAKING!", đèn neon nhấp nháy trên biển hiệu hình kẹo mút.

Xe buýt dừng lại, lại rời đi rất nhanh.

Trên xe buýt vẫn là trống rỗng không có mấy hành khách như cũ.

Một chiếc xe Bently màu xám bạc từ phía sau đuổi tới, chạy song song trên đường với chiếc xe buýt.

Cửa sổ phía sau chiếc xe mở ra một nửa, một người đàn ông tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc tối tăm mà mệt mỏi.

Ánh mắt hắn đảo qua cửa sổ, lại nhanh chóng rời đi.

Cánh cửa của chiếc xe Bentley mở ra.

Gió phần phật ùa vào, chỗ ngồi bên cửa sổ không còn bóng người.

Chỉ có cảnh nam thành vô tận, ảnh ngược chiếu ở trên cửa sổ xe.

Như dòng nước chảy tới chảy lui không nhìn thấy điểm cuối.

Rốt cuộc, thành phố này thật sự quá lớn.

Dòng người rộn ràng nhốn nháo.

Có lẽ, bạn từng gặp dược người nào đó ở giao lộ, nhưng một khi bỏ lỡ, cuộc đời này có khả năng bạn sẽ không còn gặp lại người ấy nữa..