Nói là "Thần ban", lại là độc dược không mùi không vị.
Giấu ở trong một chiếc lọ đỏ tươi, một giọt nho nhỏ cũng đủ để giết người.
Lâm Lộc đã quên sự tồn tại của nó từ bao giờ.
Bây giờ nó lại xuất hiện ở trường hợp như vậy.
Im lặng nằm trong bàn tay Lâm Lộc, cảm giác hoa văn thô ráp trên thân lọ rất rõ ràng.
Cái này xem là như thần thử nghiệm sao? Lấy một loại phương thức kỳ diệu xuất hiện.
Tựa hồ đang hỏi cậu -- cậu lựa chọn cái gì?
Vốn dĩ, Lâm Lộc là tính toán muốn mê choáng hai người kia, sau đó trói bọn họ lại.
Cậu cũng không nghĩ tới muốn giết người.
Nhưng giờ phút này......!
Cúi đầu nhìn nhìn Ninh Trí Viễn bên người.
Lời vu y nói vang lên ở bên tai.
"Cậu sẽ cần nó, đây là thần ban.
Tin tưởng ta, nó có thể trợ giúp cậu giải quyết rắc rối của cậu, giúp cậu tránh thoát trói buộc trở về với tự do, nghênh đón cậu một với một cuộc sống mới......"
- - Cuộc sống mới sao?
Nếu là thật sự là cuộc sống mới, nói không chừng cậu nên bẻ miệng Ninh Trí Viễn ra, lấy thứ này đổ vào trong miệng hắn.
Nếu không thể hoàn toàn cắt đứt với hắn, cho dù cậu đi đến chân trời góc biển, cũng chưa nói tới cái gọi là "tự do", càng miễn bàn nói đến "cuộc sống mới"!
Hung hăng nhắm mắt, Lâm Lộc do dự trong một cái chớp mắt, vẫn là móc cái lọ đỏ tươi kia ra.
Vặn cái nắp ra, không một giọt dư thừa, toàn bộ đều đổ vào bình nước chưng cất.
Lúc sau, cậu nhét lại cái lọ vào lồng ngực mình, chỉ cảm thấy ngón tay phát run.
Lại nhìn về phía Ninh Trí Viễn lần nữa, cậu thấp giọng nói.
"Cái này, tôi cũng trở thành người giống như anh."
Tự giễu mà cười, cậu duỗi tay muốn kéo Ninh Trí Viễn lên.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại thay đổi ý định.
"Vốn dĩ tính toán bọn họ ngủ mới chạy trốn.
Nhưng hiện tại, dù sao cũng là tính giết người......Không bằng đập nồi dìm thuyền đi."
Vừa nói, cậu vừa nắm chặt súng trong tay.
Cúi đầu nhìn nhìn Ninh Trí Viễn, cậu nhịn không được thở dài.
Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là đem Ninh Trí Viễn trở thành mồi nhử.
Nhưng mà không có cách nào khác, nhìn thấy Ninh Trí Viễn còn ở đây, kia hai người kia mới có thể ở đây đến khi trời sáng.
Hy vọng bọn họ sớm khát một chút, chủ động tới lấy nước.
Còn Ninh Trí Viễn, không biết hắn tỉnh lại sẽ nghĩ như thế nào.
Có thể hắn cảm thấy mình vì mạng sống mà mặc kệ hắn? Có phải hắn sẽ rất tuyệt vọng không?
"Nhưng mà......Dù sao lúc trước anh cũng khiến tôi tuyệt vọng nhiều lần như vậy.
Vậy thì đáp lễ một lần đi, cũng coi như là huề nhau.
Chúc anh may mắn, Ninh tiên sinh."
Nói xong câu này, Lâm Lộc lại liếc nhìn Ninh Trí Viễn thật lâu, lặng lẽ đứng dậy.
Cậu tìm một nơi cực kỳ kín đáo, bò lên trên đỉnh theo vách đá, tránh ở phía sau một tảng đá ngầm nhô ra.
Co thân thể lại, nhìn qua cậu như hợp một thể với vách đá.
Chỉ còn lại một mình Ninh Trí Viễn ở bên hang động, nằm liệt trên mặt đất hình chữ đại (大).
Đầu lệch qua một bên, hoàn toàn không biết xung quanh xảy ra chuyện gì.
Khi Ninh Trí Viễn tỉnh lại, phát hiện chính mình đã bị trói lại, ném ở trong sơn động.
Lửa trại lập lòe, ánh lửa như con rắn vẹo bay lên không, khói lượn lờ làm sặc người.
"Mẹ nó, Tommy chết rồi! Cái tên Ninh Trí Viễn đáng chết kia, tại sao lại mưu mô như vậy? Không biết hắn lấy sợi dây ở đâu! Thời điểm kiểm tra người còn không cẩn thận, thế nhưng còn bị hắn giấu qua mắt!!"
Cuối cùng một tên đồng bọn cũng đã chết, tên lính đánh thuê còn lại có hơi mất khống chế.
Hắn rít gào, hung hăng đấm một quyền vào vách đá.
"Không được, đến báo cáo với đại hoàng tử! Hắn chưa nói đối mặt chính là địch nhân gian trá như vậy! Không phải nói ứng phó một tên thương nhân và người yêu của hắn sao? Vì cái gì......Đồng bọn tôi đã chết ba người!"
"Đây là các do các ngươi thất trách! Đại hoàng tử điện hạ cho đám lính đánh thuê các ngươi nhiều tiền như vậy, chính là kêu các ngươi làm chuyện này?"
Quan chấp hành chắp tay sau lưng ưỡn bụng, lạnh như băng quát lớn.
"Vốn dĩ Ninh Trí Viễn chính là một thương nhân, đám phế vật các ngươi, chỉ là một tên thương nhân cũng không đối phó được, còn dám tự xưng là chuyên nghiệp? Thế mà còn để hắn chạy! May mắn thể lực của hắn chống đỡ không nổi té xỉu ở chỗ này, nếu không sẽ rất phiền toái! Nếu là hắn chạy trốn, nhất định đại hoàng tử điện hạ sẽ rất tức giận! Ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy!"
- - Thể lực chống đỡ hết nổi?
Cho nên, bọn họ nhặt được mình bên ngoài hang động? Nói như vậy, bọn họ không gặp được Tiểu Lộc đúng không?
Thật tốt quá! Xem ra Tiểu Lộc không có việc gì......Từ từ, Tiểu Lộc đâu? Em ấy đi đâu? Em ấy không có việc gì chứ, tại sao mình lại hôn mê ở ngoài hang động......!
Sau khi đánh thuốc mê mình, liền mặc kệ mình sao?
Không có khả năng......!
Ninh Trí Viễn không hiểu chuyện gì, đầy mặt là dấu chấm hỏi.
Nhưng không rõ tình huống, cũng không biết tung tích của Lâm Lộc, hắn bị trói chặt, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại giả chết, tính nghe một chút tình huống rồi hãy nói.
Trong hang động, cảm xúc của tên lính đánh thuê rất kích động.
"Đồng bọn của ta đều đã chết......Quan chấp hành, cần phải yêu cầu tiếp viện ngay lập tức! Xin hãy liên hệ cho điện hạ nhanh lên, chỉ còn hai người chúng ta, ai biết hắn còn có quỷ kế khác hay không......"
"Cút ngay! Người nhát gan!"
Một tiếng nặng nề rơi xuống đất, là tên quan hành giơ một chân đạp qua.
Tên lính đánh thuê ước chừng cao hơn hắn chừng một cái đầu, thế nhưng không dám chống cự một chút.
Nhưng trong ánh mắt hắn tràn đầy oán hận.
Quan chấp hành dùng thế lực của đại hoàng tử tác oai tác quái, vẫn luôn rất thuận lợi.
Nhưng hiện tại, phần kinh sợ này hiển nhiên có vết rách.
"Tuyệt đối không thể để đại hoàng tử điện hạ biết hắn đã từng chạy trốn! Chỉ cần đến ngày mai, sự tình sẽ kết thúc......Tuyệt đối không thể nói ra ngoài! Nếu không đại hoàng tử điện hạ trách tội, ngươi và ta đều không có kết cục tốt!"
Nghe đến đó, thần kinh căng chặt của Ninh Trí Viễn lỏng xuống.
Bọn họ không nói với đại hoàng tử, điều đó có ý nghĩa sẽ không có tiếp viện.
Vậy thật tốt quá.
Không rõ Tiểu Lộc đi đâu, nhưng ít nhất không rơi vào trong tay hai người này.
Vốn dĩ Ninh Trí Viễn còn lo lắng Lâm Lộc sẽ đụng phải người đại hoàng tử phái tới.
Nhưng nếu quan chấp hành muốn giấu giếm sự tình, vậy cho dù Lâm Lộc ở chỗ nào, cậu đều an toàn.
Tâm tình Ninh Trí Viễn thả lỏng rất nhiều, cũng không lo âu quá mức nữa.
Hắn còn có tâm tư suy đoán sự tình đã diễn ra, có lẽ Lâm Lộc muốn đưa mình đi trong lúc hôn mê, lại phát hiện không thể khiêng được người đàn ông cao to như mình.
Không có cách nào, đành phải tìm nơi an toàn phát tín hiệu, tìm Bạch Vụ tới cứu?
Cái quan chấp hành gọi là "ném ở cửa động" hẳn là từ để hình dung.
Lâm Lộc như thế nào cũng không đến mức làm ra loại chuyện này, trừ phi hắn tự mình trở thành mồi dụ địch.
Cậu thuần lương như vậy, hẳn là làm không ra loại chuyện này?
Phỏng chừng là đưa mình trốn ở góc nào đó.
Chỉ tiếc rằng giấu không tốt, thế nhưng lập tức đã bị tìm được rồi......Vẫn là không kinh nghiệm mà.
Đợi lát nữa cậu phát hiện không thấy hắn, có phải sẽ rất sốt ruột không?
Nhưng mà......Cậu có thể được cứu thì tốt rồi.
Trời xui đất khiến, cuối cùng vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu của mình, mình thành yểm hộ giúp cậu chạy trốn......Xem ra, ông trời cũng đang ở giúp mình.
Ninh Trí Viễn hoàn toàn thả lỏng ra, lộ ra vẻ tươi cười bên môi.
Tuy rằng gặp phải cửa sinh tử, bị trói chặt mặc người xâu xé, hắn lại cảm thấy trong lòng cực kỳ bình tĩnh.
Rất nhiều năm qua, dường như hắn có được tiền tài có thể mua được tất cả, lại chưa bao giờ có được thỏa mãn như vậy.
Phần thỏa mãn khó có được này đến liên tục trong lúc hắn vô ý ngẩng đầu chớp mắt một cái.
Hắn nhìn thấy vách đá ngầm đối diện có người đang bò.
Nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, thế nhưng còn nhanh chóng phất phất tay với hắn!
Lâm Lộc!?
Ninh Trí Viễn vừa mới có được bình tĩnh, nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Tại sao cậu còn ở chỗ này, thế nhưng không chạy trốn? Cậu muốn làm sao, sẽ không thật muốn đơn thương độc mã khiêu chiến với hai người kia chứ?
Chỉ là nghĩ đến khả năng này, Ninh Trí Viễn cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng mình.
- - "Đi mau!"
Ninh Trí Viễn không dám lộn xộn, chỉ có thể làm khẩu hình.
- - "Quá nguy hiểm!"
Tuy rằng kia hai người không nhìn đến đây, nhưng ai biết khi nào bọn họ sẽ quay đầu?
Lâm Lộc rốt cuộc em đang nghĩ cái gì!
Nhưng Lâm Lộc đối diện lại giống như không cảm giác được tình thế nguy hiểm.
Cậu vươn cánh tay ra.
Động tác "uống", sau đó hai tay giao nhau ở trước ngực, lại dùng sức lắc đầu.
- - Có ý gì? Không cần uống? Không cần uống cái gì?
Nhưng mà Lâm Lộc đã nhanh chóng nằm sấp xuống, lại hợp nhất với bóng tối lần nữa.
Để lại Ninh Trí Viễn vẻ mặt ngơ ngác, tràn đầy nôn nóng, ngay cả động đậy cũng không thể, cả người đều không ổn.
"Thật con mẹ nó......Khi nào trời mới sáng?"
Tên lính đánh thuê có hơi tức giận đi qua đi lại trong động, đột nhiên đi đến trước mặt Ninh Trí Viễn.
Nhưng trước khi hắn xoay người, Ninh Trí Viễn đã nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ chưa tỉnh lại.
Tên lính đánh thuê kiềm trụ hai má Ninh Trí Viễn, nâng đầu hắn lên nhìn xem.
"Ta mặc kệ ngươi có kế hoạch quỷ gì, nhưng cũng đừng nghĩ đụng đến ta! Ta không giống tên chó chết kia đâu, tuyệt đối sẽ không chết ở đây! Chờ giết ngươi, cầm tiền, ta lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này......"
"Ngậm miệng lại!"
Bên kia là tên quan chấp hành thấp giọng rít gào.
"Nếu là hắn tỉnh lại nghe được thì làm sao bây giờ? Ngày mai còn trông cậy vào hắn thu phục Phương Minh Sơn!"
"Quan chấp hành đại nhân! Ngươi nhìn những anh em của ta, bọn họ chết quá kỳ quặc! Một mình hắn sao có thể làm được, ta nghi ngờ hắn có đồng bọn......Nói không chừng cũng là một tên rất nguy hiểm Chúng ta đang gặp nguy!"
Đong đưa nắm tay giống như say rượu, tên lính đánh thuê càng thêm kích động.
"Chúng ta gọi tiếp viện đi, nhanh báo cho đại hoàng tử, phái tiếp viện đến đây! Không thể để như vậy nữa......Ta không muốn chết!"
"Ngươi tỉnh lại cho ta!"
Tên quan chấp hành không thể nhịn được nữa, cầm một bình nước đổ ập qua.
Nước quý giá cứ như vậy đổ ướt một thân tên lính đánh thuê, theo đầu tóc hắn chảy tí tách xuống.
Tên lính đánh thuê trừng mắt, môi run rẩy.
Đôi mắt hắn có hơi đỏ lên, lại mạnh mẽ đè ép xuống.
Ai cũng có thể nhìn ra được, hắn ở bên cạnh đã không chịu nổi.
Nhưng tên quân chấp hành vẫn kiêu căng ngạo mạn mà ra lệnh.
"Đi rót đầy nước đi! Không được làm loạn nữa, bọn hắn chết không phải đúng lúc rồi sao? Chờ đến ngày mai, một mình ngươi là có thể lấy được thù lao của bốn người, ngươi còn bất mãn cái gì!"
"Nhưng bọn họ đều đã chết......"
Đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm tên quan chấp hành.
Ánh mắt kia khiến trong lòng tên quan chấp hành không thoải mái, lại đá một chân qua.
"Còn không mau đi đi! Mấy tên lính đánh thuê các ngươi, còn không phải là vì tiền sao? Sợ cái gì, sẽ không có việc gì, ngày mai là có thể lấy được tiền!"
Ăn một chân, tên lính đánh thuê rụt người lại, bộ dáng cực kỳ quái lạ.
Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là che chỗ bụng bị đá lại xoay người đi ra ngoài.
Nhưng chưa được một phút hắn đã ôm bình chạy về, còn đang khàn cả giọng mà thét chói tai.
"Quả nhiên hắn có đồng lõa! Bọn họ......Bọn họ đụng vào nước, bọn họ muốn chúng ta chết khát! Không thể lại nữa, chúng ta đều sẽ chết ở đây!"
"Ngươi ồn ào cái gì! Nước đâu?"
Tên quan chấp hành quan đoạt bình nước trong tay hắn, thoáng nhìn vào bên trong.
"Không phải có nước sao?"
"Không nên ít như vậy......Không nên! Bọn họ lấy màng chưng cất đi, bọn họ muốn chúng ta khát chết! Này thứ ma quỷ này, nói không chừng đồng bọn của Ninh Trí Viễn đang ở bên ngoài nhìn chúng ta!"
"Ngươi hoảng cái gì? Ngày mai chúng ta sẽ đi ra ngoài, nhiều nhất là chờ đến ngày mốt.
Chỉ có hai ngày, cho dù không có nước thì có gì mà sợ?"
"Nhưng nếu ngày mốt chúng ta đi không được thì sao?"
Tên lính đánh thuê ngước mặt lên.
Đôi mắt hắn mở to, giống như con ngươi muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Đầy mặt hắn hoảng sợ, hầu kết di chuyển lên xuống.
Ngay cả tên quan chấp hành nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng không nhịn được lui về phía sau một bước.
"Ngươi......Ngươi nói lời này là ý gì?"
"Ta đã từng gặp rồi, khi đó ta còn là tân binh, rơi vào bẫy của đối phương ở trên biển! Một tiểu đội bị nhốt ở trên hoang đảo, bị đối phương chơi đến xoay quanh.
Cuối cùng bọn họ chết hết, chỉ có ta còn sống! Không có nước chúng ta sẽ chết! Lỡ như bọn họ đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm chúng ta thì sao? Lỡ như bọn họ là mèo đuổi chuột, tra tấn từng người trong đám chúng ta đến chết? Đồng bọn của ta đều chết sạch, chỉ còn lại dưới năm người.
Nếu bọn họ chặn đường lui của chúng ta, không cho chúng ta rời đi, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!"
"Đừng nói bậy! Sao có thể, Ninh Trí Viễn một mình một người đến hòn đảo này, Đại hoàng tử đã điều tra rõ ràng! Ngươi......Ngươi không được hù dọa quân tâm!"
Quan chấp hành nói xong câu này, mới phản ứng lại nơi đây làm gì còn quân tâm?
Ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ có tên lính đánh thuê đối diện này! Vốn dĩ tên này rất âm trầm trong nhóm lính đánh thuê, ngày thường cũng không nói một câu, hắn cũng chưa từng thấy hắn cười.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy hắn nhiều lời như vậy.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, thậm chí hắn còn không biết tên của tên lính đánh thuê này.
Nhìn hiện tại chẳng những hắn âm trầm, dường như đầu óc còn có vấn đề!
Lại thế nào, đây cũng là người cao hơn một mét tám.
Nếu là đột nhiên hắn nổi điên lên......!
Trong lòng tên quan chấp hành phát lạnh, nhịn không được lại lui về phía sau một bước.
Nhưng hắn không chú ý tới chính là tên lính đánh thuê vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bình nước trong tay hắn.
Nhìn thấu hắn lui về phía sau liên tục, dường như tên lính đánh thuê chứng thực suy đoán đáng sợ nào đó, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo!
"Quan chấp hành, có phải ngươi muốn....Muốn độc chiếm? "
"Cái gì? "
Tên quan chấp hành chưa kịp phản ứng lại, lại lui một bước theo bản năng.
Tay chân căng chặt, gắt gao ôm lấy bình nước.
Thoạt nhìn, giống như là nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Đôi mắt của tên lính đánh thuê càng đỏ.
Hắn cắn răng, thở phì phò, nhanh bước về phía tên quan chấp hành.
"Ngươi muốn độc chiếm? Tên đầu heo như ngươi, ngươi muốn độc chiếm, ha? Tên đầu heo như ngươi muốn cho ta khát chết, nằm mơ! Ta giết ngươi!"
"Ngươi làm gì! Ngươi đừng tới đây! Dám làm ta bị thương, đại hoàng tử mà biết tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi......"
Pằng!
Họng súng có khói bay lên, tiếng vang chấn động ở trong hang.
Tên quan chấp hành nặng nề ngã xuống đất, máu tươi từ ngực hắn chảy ra bên ngoài.
Ninh Trí Viễn ở trong góc hang động nhìn một màn này, khiếp sợ mà mở to mắt.
Hắn cách khá xa, nghe không rõ kia hai người nói gì.
Nhưng hắn lại tận mắt nhìn thấy tên lính đánh thuê đột nhiên móc súng ra, trực tiếp bắn vào ngực tên quan chấp hành! Nhìn trạng thái của vết thương là có thể biết tên chấp hành quan đã chết, tuyệt đối không cứu nổi.
Sao lại thế này? Bọn họ nội chiến? Nếu như vậy, có phải mình có cơ hội đụng đến tên lính đánh thuê......!
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, Ninh Trí Viễn đã nhìn đến tên lính đánh thuê kia đột nhiên xoay người, họng súng còn hôi mùi khói bị hắn nắm chặt ở trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Bại lộ.
Hắn gắt gao trừng trừng Ninh Trí Viễn.
Ánh mắt kia điên cuồng, trên tròng mắt đều là tơ máu.
Trong lòng Ninh Trí Viễn phát lạnh, tức khắc sinh ra dự cảm không ổn..