Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 222: Tiểu Lộc Không Phát Uy Với Anh






"Phiền toái!"
Tên lính đánh thuê không kiên nhẫn mà tấm tắc hai tiếng, lại vẫn đứng dậy đi lấy nước cho Ninh Trí Viễn.

Rốt cuộc, qua ngày mai nhiệm vụ của bọn họ sẽ kết thúc, tiền thù lao sắp đến tay rồi, hà tất cành mẹ đẻ cành con?
Tiếp nửa ly nước, đựng ở trong chiếc ly dùng một lần.

Trọng lượng rất nhẹ, Ninh Trí Viễn dùng tay nâng ly còn có chút run rẩy.

Hắn thật sự uống rất chậm, nhấp từng ngụm nhỏ vào.

Ban đầu tên lính đánh thuê còn hết sức chuyên chú mà nhìn hắn chằm chằm.

Nhưng sau đó hắn liền bắt đầu gãi tóc ngáp.

Rốt cuộc đêm đã khuya, Ninh Trí Viễn lại uống quá chậm.

Qua một thời gian, ai cũng không có cách nào tập trung tinh thần trong một khoảng thời gian dài.

Trong lòng Lâm Lộc vừa động.

Cậu biết, đây là một cơ hội!
Nhưng tựa như Ninh Trí Viễn không phát hiện tên lính đánh thuê đang thất thần.

Hắn tiếp tục cúi đầu rũ mắt, chậm rãi uống nước.

"Rót cho ta thêm một ít nữa đi."
"Ngươi thật đúng là cho rằng ngươi vẫn là đại tổng tài sao? Nửa đêm ông đây không ngủ đến đây hầu hạ ngươi!"
Lấm bẩm mắng, tên lính đánh thuê đứng lên đi rót nước.

Trong lòng không thoải mái, động tác cũng thô lỗ, ly nước tùy tiện đặt vào trong tay Ninh Trí Viễn, nước ở trong lắc lư đổ ra hơn phân nửa.

"Uống nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian, ta còn muốn trở về ngủ đấy! Không có thời gian kéo dài......Ô!"
Hắn dựa rất gần Ninh Trí Viễn, lại vội vàng hùng hùng hổ hổ, lực chú ý càng không đặt ở trên người Ninh Trí Viễn.

Chờ đến Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng dậy, thế nhưng hắn còn chưa có phản ứng lại.

Có tâm tính vô tâm, Ninh Trí Viễn nhân lúc hắn đi rót nước lần thứ hai, bẻ chiếc nhẫn ra, giờ phút này hai tay cầm hai chiếc nhẫn, sợi dây kim loại mỏng đột nhiên kéo ra, vòng ở trên cổ tên lính đánh thuê rồi đột nhiên siết chặt!
Chỉ kịp rên rỉ một tiếng, tên lính đánh thuê đã bị siết chặt cổ không có một chút khoan dung.

Mặt hắn đỏ au, hai chân đạp mạnh, ngón tay cào ở trên cổ, nhưng làm sao có thể túm ra được? Gương mặt kia từ đỏ tím chuyển sang trắng tái.

Đầu lưỡi và tròng mắt đều sưng ra, run rẩy mạnh vài cái, sau đó đầu nghiêng về một bên không nhúc nhích nữa.

Ninh Trí Viễn lại không buông tay.


Hai tay giữ trạng thái căng chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Mùi máu tanh đặc tỏa ra khắp hang động.

"Có phải miệng vết thương của anh lại nứt ra rồi không."
Lâm Lộc lộp cộp chạy tới.

Ánh mắt đầu tiên của cậu không nhìn người chết, mà là đẩy thi thể sang một bên, cúi đầu nhìn bụng Ninh Trí Viễn —— Cậu biết, miệng vết thương sâu nhất là ở đây.

"Quả nhiên nứt toạc ra rồi.

Vừa rồi anh dùng sức như vậy! Cũng đã chết, tại sao anh còn không buông tay?".

Truyện Dị Giới
"Tôi sợ hắn giả bộ.

Nếu là tôi, khẳng định sẽ trốn thoát được, ngược lại sẽ giả chết —— Nếu như mạng lớn, nói không chừng đối phương cho rằng em đã chết, sớm buông lỏng tay."
Ninh Trí Viễn cười cười.

"Không có việc gì, cũng không đau."
"Đương nhiên không đau! Thuốc giảm đau này, cho dù chặt đứt tay chân cũng sẽ không cảm thấy đau......Vết thương trên bụng anh sâu bao nhiêu, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?"
"Lòng tôi hiểu rõ."
Ninh Trí Viễn lại liếc nhìn Lâm Lộc, nghĩ nghĩ mới mở miệng.

"Lọ thuốc của em đúng là rất lợi hại.

Mua ở đâu vậy? Tôi sẽ kêu Tiểu Chu mua mấy lọ."
"Tôi cũng không nhớ rõ ở tùy tay mua ở đâu."
Biểu cảm của Lâm Lộc có hơi không được tự nhiên.

Ninh Trí Viễn nhìn cậu chằm chằm, lại không truy vấn.

"Ừ, không nhớ rõ thì thôi.

Cũng không biết nó có thể trụ bao lâu? Nếu là có mấy lọ để dự phòng thì tốt rồi."
"Có dự phòng, không cần lo lắng.

Hơn nữa thuốc này có hiệu quả mười mấy tiếng, sau đó hiệu lực sẽ dần dần mất cũng sẽ không chịu không nổi.

Khi đó, khẳng định là chúng ta đã được cứu trợ."
"Vậy là tốt rồi."
Tay Ninh Trí Viễn nắm lấy túi của mình.

Cách vải dệt, có thể sờ rõ ràng lọ thuốc.

—— Tùy thân mang theo thuốc giảm đau mạnh như vậy, còn rõ hiệu dược trong lòng bàn tay.

Hơn nữa, không chỉ mang theo một lọ......!
——Tiểu Lộc.

Em gạt tôi, rốt cuộc em đang làm gì?
Tuy nói dược hiệu mạnh mẽ, cũng không thể ngồi chờ chết.

Huống chi tên lính đánh thuê kia chậm chạp không về, chỉ sợ sẽ khiến cho bọn hắn cảnh giác.

Hai người hít thở sâu một chút liền rón ra rón rén mà xuất phát.

Lâm Lộc nhìn ra được Ninh Trí Viễn mệt đến quá sức, lại đỡ hắn một phen.

Người cao người thấp, bất hòa nói chuyện với hắn.

Vì thế cứ im lặng mà xuyên qua hang động đá ngầm.

Ở lần thứ ba Lâm Lộc nhận sai lối rẽ, lại bị Ninh Trí Viễn yên lặng kéo về quỹ đạo, rốt cuộc bọn họ tới rồi —— Nơi phía trước cửa động rẽ phải hai lần, có thể nghe được tiếng ngáy, một chút ánh đèn cắm trại chiếu đến.

"Tôi đoán người ngủ là tên quan chấp hành.

Tên lính đánh thuê còn lại hẳn là đang còn tỉnh.

Trừ khi đồng bọn của hắn trở về, hắn sẽ không đi ngủ.

Một người ở trạm canh gác rất dễ xảy ra chuyện, hắn là người chuyên nghiệp, hẳn là rất rõ ràng."
Ninh Trí Viễn thở dài.

"Nếu người ngủ là tên kia thì tốt rồi.

Hiện tại chỉ còn lại một mình tên lính đánh thuê, ngược lại càng thêm cảnh giác.

Mạnh bạo giết hắn không dễ dàng như vậy.

Bảo bối, đêm nay chúng ta không gặp may rồi."
Hai người cẩn thận né tránh cục đá dưới bàn chân.

Nhưng ngay ở dưới chân bọn họ, Lâm Lộc phát hiện ra thứ gì nho nhỏ —— Trên hộp bao trùm một tầng lá mỏng, bọt nước ngưng kết ở phía trên, chảy xuống theo một ống dẫn nhỏ, thu vào trong một cái bình bên cạnh.

Bình đã sắp đầy, đều là nước sạch.

"Cái này là chưng cất nước?"

"Ừ.

Chưng cất nước.

Có không ít nước, khả năng buổi tối bọn họ chưa lấy đi."
Nếu là đến hoàn cảnh khó khăn, lại là bị đuổi giết, cần phải quần áo nhẹ nhàng ra trận, sẽ không mang quá nhiều nước.

Quá nặng, đi lại không tiện.

Cho nên mấy tên lính đánh thuê lại lựa chọn cách sử dụng chưng cất nước.

Ninh Trí Viễn thuận tay lấy bình lên, uống hai ngụm nước.

"Bảo bối, em cũng uống một chút đi.

Chờ đến trên đường chỉ sợ không cơ hội uống nước nữa.

"
"Bọn họ muốn uống nước, cũng chỉ có thể đến đây lấy.

Đúng không?"
"Không sai.

Em sợ lúc bọn họ đến đây phát hiện thiếu chút nước, sẽ cảnh giác có người đến đây? Yên tâm, không cần chờ đến lúc đó, tôi sẽ nổ súng."
Ninh Trí Viễn nói, đôi mắt còn nhìn chằm chằm hướng cửa động.

Hắn cũng không chú ý tới Lâm Lộc đang suy tư điều gì, ánh mắt ở ngừng ở nơi chưng cất nước rất lâu.

"Xử lý một người, còn có hai người.

Trong tay tên quan chấp hành có máy định vị, cũng có liên hệ với đại hoàng tử.

Không thể buông tha cho hắn, nếu không truy binh sẽ càng ngày càng nhiều.

Đáng tiếc một tên khác lại tỉnh, không có biện pháp đánh.

Có hơi khó giải quyết....."
Ninh Trí Viễn lầm bầm lầu bầu.

"Tiểu Lộc, hay là em đến bờ biển trước đi.

Khởi động ca nô chờ tôi......!"
"A."
Lâm Lộc cười một tiếng, nghe tới lạnh như băng.

"Lại muốn đuổi tôi đi, đúng không?"
Đột nhiên sau lưng Ninh Trí Viễn chợt lạnh.

Nói đến cũng quái.

Hắn đã gặp bao nhiêu sóng to gió lớn, đàm phán ở trên thương trường luôn luôn thuận lợi, tình huống như thế nào cũng đều trấn định tự nhiên.

Nào nghĩ đến nghe được một tiếng cười lạnh này của Lâm Lộc, thế như đầu lưỡi cứng lại, lắp bắp vài tiếng mới nhớ tới mình muốn nói cái gì.

"Sao có thể? Tôi chính là vì......Vì kêu em tiếp ứng tôi mà.

Tóm lại......Cái đó.....Trước tiên em lại, tự tôi giải quyết hắn."
"Lại có chủ ý này, đúng không.

Anh đi làm mồi nhử, kêu tôi chạy trốn.

Tôi vừa nói không được, có phải anh không nghe thấy hay không?"
"Bảo bối, em nói đạo lý một chút đi.

Cả nổ súng em cũng không biết, đi rồi có thể dùng cái gì? Hà tất phải mạo hiểm như vậy?"
"Ừ, cho nên anh muốn nói tôi là phế vật, đúng không."
"......"
Sau lưng Ninh Trí Viễn lại là chợt lạnh.

Cái từ phế vật này, chẳng lẽ không qua được sao?
—— Cứu mạng! Làm sai chuyện bị vợ bắt lấy nhược điểm không bỏ, động hay không động liền chọc sau lưng một cái thì phải làm sao bây giờ!
Lâm Lộc căn bản không để ý đến hắn.

Cậu đứng dậy, nhặt khẩu súng lục dưới đất cắm ở đai lưng của mình.

"Lại nói, tôi sẽ không nổ súng, nhưng ngay cả súng anh cũng không có.

Súng lục là của tôi, tôi không cho anh mượn.

Nếu anh thật sự có bản lĩnh, tay trần đi giết bọn họ đi."
"......Bảo bối, đừng như vậy."
"Đã sớm nói cho anh, tôi với anh không thân.

Đừng gọi tôi là bảo bối được không, Ninh tiên sinh?"
"......"
Nói đến mức này, còn có thể nói cái gì nữa.

Ninh Trí Viễn nhận mệnh mà thở dài, nắm trong tay súng và dao của tên lính đánh thuê kia ở trong tay.


"Có thể đỡ tôi không?"
"Ừ."
—— Trong miệng nói được rất hung, tâm vẫn là mềm như vậy.

Tiểu Lộc à Tiểu Lộc......Nếu là biết tôi lại muốn lừa em, đưa em tới nơi an toàn.

Chờ em tỉnh lại, khẳng định sẽ tức giận đi?
—— Nhưng mà không có biện pháp.

Tôi không thể để em mạo hiểm với tôi như vậy.

Em cũng không nên trách tôi.

Ninh Trí Viễn quay đầu đi, nhìn Lâm Lộc đi tới.

Bàn tay hắn duỗi thẳng, nhìn chằm chằm cần cổ gầy yếu của Lâm Lộc.

Đánh cậu bất tỉnh, giấu ở bên ngoài, một mình quay về giải quyết kia hai tên còn lại.

Nhẫn để lại cho cậu, chỉ cần cậu liên lạc được cho Phương Minh Sơn, sẽ hoàn toàn an toàn......!
Nghĩ như vậy, Ninh Trí Viễn nín thở.

Lâm Lộc đi tới, vươn cánh tay về phía hắn, dường như muốn nâng hắn nâng dậy.

Ninh Trí Viễn nhân cơ hội đột nhiên ra tay —— Trên cánh tay lại bị châm một thứ đau xót!
Sao lại thế này?
Đột nhiên cảm giác choáng váng tập kích đại não.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lâm Lộc.

"Anh hạ thuốc mê tôi, kim tiêm ném không xa.

Khi đó tôi nghĩ nhất định phải trả thù, rốt cuộc anh đã gây mê tôi hai lần......Xin lỗi, ai bảo anh luôn muốn ném tôi ở phía sau."
"Cái gì? Tiểu Lộc, em bình tĩnh......Đừng!"
Ninh Trí Viễn cực kỳ hoảng sợ —— Người tính không bằng trời tính, ngay cả Tiểu Lộc thuần lương cũng học được cách tính kế hắn! Làm sao bây giờ? Trong động rất nguy hiểm......Không được!
Ninh Trí Viễn dùng sức giữ chặt cánh tay Lâm Lộc, muốn ngăn cản cậu mạo hiểm.

Nhưng trước mắt hắn đã biến thành màu đen, cánh tay muốn giữ chặt Lâm Lộc cũng càng ngày càng vô lực.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể mềm mại ngã trên mặt đất, hoàn toàn không có ý thức.

"Anh tính kế tôi nhiều lần như vậy, cũng nên đến phiên tôi tính kế anh một lần, Ninh tiên sinh."
Nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn đang hôn mê, trên mặt trên còn mang theo vẻ kinh hoảng và không dám tin tưởng chưa tiêu tan.

Lâm Lộc nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.

Tuy rằng người đang ở hiểm cảnh, tâm tình cậu lại tốt đến khó có được.

Nếu không phải sợ bị người trong động phát hiện, cậu đã muốn hát lên.

"Phía dưới, nên đãi bọn người xấu này một chút cho tốt đúng không.

Ở một chỗ lâu rồi, bọn họ cũng sẽ khát nước?"
Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, Lâm Lộc ngồi xổm xuống.

Cậu đổ bình nước chưng cất ra một nửa, chỉ thừa một chút, để cho kia hai người kia uống không đủ, sẽ không tùy tiện đổ đi.

Sau đó, cậu duỗi tay sờ túi sờ lui trong balo tùy thân —— Vẫn luôn không ngủ được, bác sĩ cho cậu không ít thuốc ngủ công hiệu mạnh.

Tuy rằng không biết hiệu quả sau khi pha loãng như thế nào, nhưng đáng giá thử một lần.

Lại không nghĩ rằng, ngón tay cậu sờ đến một cái lọ thô ráp rất nhỏ.

Là cái lọ màu đỏ tươi kia.

"Thần ban".

Sau khi cậu lấy được từ chỗ vu y, không dám đặt ở phòng, vẫn luôn mang ở trên người.

Nhưng ngày thường ngay cả chạm vào cậu cũng không dám, vẫn luôn giấu ở chỗ sâu nhất.

Không nghĩ tới, giờ phút này lại bị cậu sờ trúng..