Tách!
Bật lửa vang lên một tiếng nhỏ, ngọn lửa ấm áp nhảy lên.
Mí mắt Ninh Trí Viễn rũ xuống, chậm rãi ngẩng đầu.
Lâm Lộc giơ bật lửa, quỳ ở trước mặt hắn.
Rũ mi mắt, thần thái đoan nghi, như là một vị thần rơi xuống nơi này, lẳng lặng nhìn tín đồ của cậu.
"Đời này còn chưa có xong.
Ninh tiên sinh, không nên gấp gáp kiếp sau."
Ngữ khí đều đều bình tĩnh, không nghe ra là oán giận, Ngọn lửa tắt, bật lửa dư lại chút ấm áp, lại bị nhét ở trong tay Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc ghé sát vào, thấp giọng hỏi ở bên tai hắn.
"Tôi sẽ không nổ súng, cũng không giết người, anh cảm thấy hiện tại dạy cho tôi, còn kịp sao?"
!?
Ninh Trí Viễn mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Nhưng chỉ sửng sốt một giây, thế nhưng hắn giãy giụa bò lên, một tay đẩy Lâm Lộc trở về sau vách đá cậu mới vòng qua.
"Quay về....Trốn đi! Đáng chết, em biết em đang làm gì không?"
Giọng nói cực kỳ thấp, lại phẫn nộ đến cực điểm, như là một con thú rít gào trước khi hấp hối.
Ai có thể nghĩ hắn bị trọng thương như vậy, thế nhưng còn có thể tuôn ra sức lực thế này?
Lâm Lộc bị đẩy đến lảo đảo hai bước, nhịn không được nói.
"Anh làm gì?"
"Quay trở về! Lâm Lộc, coi như là tôi cầu xin em, trước tiên trở về trốn đi, đừng lên tiếng! Cầu xin em, nhanh lên!"
....Cầu cậu?
Một tay Ninh Trí Viễn chống lên, hiển nhiên không còn sức lực.
Lại nửa quỳ ở trên mặt đất, chật vật bất kham.
Hắn chưa từng yếu ớt như vậy, lại sợ hãi như vậy.
Hắn càng chưa từng nói "cầu xin" với ai.
Cho dù đối với đại hoàng tử nắm giữ tính mạng hắn, hắn cũng khinh thường không thôi, chưa từng cúi đầu, đừng nói đến cầu xin.
Lâm Lộc cực kỳ kinh ngạc.
Đầy bụng cậu là nghi vấn, nhưng Ninh Trí Viễn có vẻ quá sợ hãi, Lâm Lộc cũng không có cách nào hỏi.
Cậu chỉ có thể gật gật đầu, nghe lời trở lại phía sau vách đá.
Một trận vội vàng, không biết Ninh Trí Viễn làm gì đó.
Sau đó là tách một tiếng.
Ninh Trí Viễn ấn bật lửa, một đốm lửa mỏng manh chiếu sáng nửa vách đá.
Lâm Lộc lại rụt rụt sâu vào bên trong lần nữa, để cho vách đá dày đặc hoàn toàn che giấu tung tích của cậu.
"Ninh tổng, ngươi đang làm gì?"
Dường như là đồng thời, tiếng của quan chấp hành vang lên.
Sau lưng Lâm Lộc đột nhiên toát lên một tầng mồ hôi lạnh.
Quan chấp hành tới quá nhanh, cậu hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân! Cho nên mới vừa rồi mình mới bật lửa lên, kỳ thật đã kinh động tới hắn? Là quan chấp hành cố ý rón rén đi tới, cho đến khi Ninh Trí Viễn bật lửa lên lần thứ hai, hắn mới lên tiếng dò hỏi!
Nếu vừa rồi mình không kịp đi...Hiện tại, chỉ sợ đã bị bắt!
Không kịp sợ, Ninh Trí Viễn đã mở miệng.
"Lấy đèn pin tới cho ta, ta không thấy rõ lắm."
"A? Ninh tổng bật bật lửa là muốn tìm thứ gì?"
"Vốn dĩ máu đã ngừng, lại bắt đầu chảy ra bên ngoài.
Các ngươi cho ta thứ gì?"
"Là đồ tốt, dược linh đan."
"Rốt cuộc là thuốc gì? Tim ta đập nhanh đến không bình thường, ngực với phổi cũng đau."
Ngọn lửa bốc lên, ánh lửa đong đưa.
Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn trên người mình, giống như đang quan sát gì đó.
"Máu chảy nhanh.
Thật vất vả mới có thể ngừng lại, rốt cuộc các ngươi sợ ta chết hay là sợ ta không chết?"
"Ninh tổng, thần khí hiện tại của ngài vẫn còn chất vấn ta được như vậy, đã nói lên thuốc này rất tốt.
Xem ra ngươi cũng không có việc gì.
Chảy tí máu cũng không sao, dù sao trên người ngươi cũng có rất nhiều máu, một đêm cũng không chảy hết.
Đúng không? Đến nỗi ngày mai...."
Quan chấp hành ý vị thâm trường mà cười ha hả một tiếng.
"Chuyện ngày mai, ngày mai rồi nói."
Nghe Ninh Trí Viễn bật lửa là muốn xem miệng vết thương, quan chấp hành không còn nghi ngờ.
Thậm chí hắn còn để lại cho Ninh Trí Viễn nửa bao thuốc --
"Dù sao cũng có thuốc rồi, đêm nay Ninh tổng đừng nghĩ ngủ.
Đêm còn dài, hút thuốc nghĩ về cuộc sống của mình cũng không tồi đúng không?"
Dứt lời, hắn dạt dào đắc ý rời đi.
Lần này, tai nghe hắn đi xa dần dần, Lâm Lộc vẫn không dám động đậy.
Mãi cho đến khi Ninh Trí Viễn thở dài một hơi, bật lửa lên một lần nữa, châm cho mình một điếu thuốc.
"Ra đây đi."
Lâm Lộc từ sau vách đá vòng ra.
Ở đầu điếu thuốc có ánh sáng đỏ lập lòe.
Một ngày không gặp, Ninh Trí Viễn gầy đi một vòng.
Mặt mày càng sắc bén, hốc mắt tiều tụy hãm sâu vào.
Sắc mặt hắn tái nhợt, môi hơi mỏng ngậm điếu thuốc kia không có một chút huyết sắc.
"Tiểu Lộc, em đừng lỗ mãng.
Không nên tùy tiện bật lửa.
Trên đá ngầm ở đây toàn là lỗ nhỏ, trong ban đêm có thể lộ ra ánh sáng rất xa.
Cho dù bọn họ đi xa, nhưng ánh lửa bên này vẫn dễ dàng khiến bọ họ cảnh giác.
Còn tên kia là đồ đầu lợn, nhìn ra được cảnh ngộ không thuận, thích nịnh bợ đại nhân vật, càng thích nhìn đại nhân vật gặp nạn.
-- Khiến hắn có cảm giác cao cao tại thượng, em cảnh giác một chút, hắn sẽ không dùng nhiều tâm tư kiểm tra.
Nếu là đổi thành người khác, chỉ sợ không thuận lợi như vậy."
"Thật xin lỗi."
Tay Ninh Trí Viễn chống đất ngồi dậy.
Hắn thở dài.
"Em phải học được cách tự bảo vệ mình.
Ít nhất, phải đợi đến lúc Bạch Vụ tìm thấy em.
Bọn họ không biết em ở trong này, hiện tại là một lòng một dạ ép tôi đi vào khuôn khổ, em có cơ hội chạy thoát rất lớn.
Nhưng tuyệt đối không thể lỗ mãng, càng không thể đâm họng súng về phía bọn hắn! Hiểu chưa?"
"......"
"Không phải là tôi đang trách em."
Nhìn ra sắc mặt Lâm Lộc rất khó coi, Ninh Trí Viễn bổ sung nói.
"Chỉ là tôi không muốn em gặp nguy hiểm."
"Cho nên anh dùng thuốc mê lên tôi, để tôi nằm trong động như chết.
Chờ khi tôi tỉnh lại, hoặc là anh chết, hoặc là anh được cứu.
Dù sao tôi cũng không kéo chân sau của anh, bởi vì tôi chính là phế vật! Anh muốn hành động một mình, không bị tôi liên lụy -- Tôi nói sai sao, Ninh tiên sinh?"
"Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
"Nếu không thì sao? Tôi nên nghĩ như thế nào? Là anh kéo tôi vào mớ hộn độn này, hiện tại lại tiêm thuốc mê ném tôi ở trong động? Tự anh cảm động, hy sinh vì nghĩa cứu tôi? Tôi cần anh cứu tôi sao? Dùng thuốc mê, anh thật đủ có thể! Ninh tiên sinh, nếu là tôi không tỉnh, anh tính để tôi ngủ ở đó bao lâu?"
Lâm Lộc nghiến răng nghiến lợi.
"Lá gan của anh rất lớn, tôi cũng không phải súc vật! Anh cho rằng anh đang săn thú sao? Thuốc mê....Anh không sợ sẽ để lại di chứng, tôi căn bản vẫn chưa tỉnh sao?"
"....Di chứng gì.
Tôi và bác sĩ gây mê này đã hợp tác mười mấy năm, tuyệt đối không có khả năng làm sai.
Nhưng mà dựa vào liều lượng, đúng là em không nên tỉnh lại sớm như vậy."
Ninh Trí Viễn đánh giá mặt Lâm Lộc, có hơi sầu lo.
"Lâm Lộc, hiện tại em cảm giác thế nào? Thân thể có gì bất thường không?"
"Ninh tiên sinh, người có gì bất thường là anh đi.
Tôi tự mình đến đây, anh thì sao? Hình như là anh bị người ta khiêng đến đây."
"....."
Thần sắc Ninh Trí Viễn vi diệu mà nhìn Lâm Lộc một cái.
"Tiểu Lộc, em học được nhanh mồm dẻo miệng như vậy từ khi nào thế? Cái ngày không giống em."
"Anh cũng không quen biết tôi, làm sao biết cái dạng gì mới giống tôi?"
"Đến bây giờ em còn làm bộ không nhớ rõ tôi sao?"
"Tôi không giả bộ, vốn dĩ tôi không quen biết anh."
"Phải phải phải, em không quen biết tôi...Vậy em khóc cái gì?"
Lâm Lộc sửng sốt.
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Hắn duỗi tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ ở khóe mắt Lâm Lộc.
"Mắt cũng sưng lên như vậy rồi, đầy mặt đều là nước mắt.
Khóc đến thế này, chính em cũng không phát hiện sao?"
!!!
Lâm Lộc cuống quít lau mắt đi, lại bị người đàn ông cầm tay.
Vừa kéo không ra, lòng bàn tay lạnh băng của người đàn ông toàn là mồ hôi lạnh, nhưng vẫn là mạnh mẽ như vậy.
Giằng co một hồi, giọng nói âm trầm của hắn lại vang lên, còn mang theo hơi thở của thuốc lá.
"Tiểu Lộc, tôi nắm tay em.
Em không đẩy tôi ra, càng không muốn nôn -- Em đối với tôi, không có phản ứng kích ứng.
Có phải tôi có thể nói rằng, em không né tránh tôi như lúc ban đầu nữa?"
"Anh buông tôi ra!"
"Không buông."
(Đừng có mà chày cối)
Lâm Lộc bực mình, một cái tát bay qua, giữa không trung đã bị Ninh Trí Viễn tiếp được cánh tay.
Sau đó người đàn ông tiến đến mu bàn tay cậu, tiếp theo ấn xuống một cái hôn.
"Hiện tại không được, âm thanh quá lớn, sẽ đánh thức bọn họ.
Chờ ra ngoài, tôi sẽ cho em đánh đủ."
.......Đi ra ngoài.
Một từ này đã dập tắt toàn bộ phẫn nộ của Lâm Lộc, thay vào đó chính là lo lắng.
Hai người bọn họ, một người bị trọng thương, một người lại không hề có kinh nghiệm đánh nhau, ngay cả súng cũng không biết dùng.
Thật sự có thể thuận lợi chạy đi sao?
Lâm Lộc mím môi nhìn Ninh Trí Viễn, hắn lại khí định thần nhàn, còn vỗ vỗ tay Lâm Lộc an ủi.
Sau đó hắn hỏi.
"Chiếc nhẫn tôi cho em đâu?"
Biểu tình Lâm Lộc cứng đờ.
"Em sẽ không tùy tiện vứt bỏ bởi vì là tôi đưa chứ?"
Ninh Trí Viễn ý vị thâm trường mà nhìn Lâm Lộc.
"Bảo bối, đó là máy phát tín hiệu.
Cả tôi và Phương Minh Sơn đều có thể mở ra từ hai bên, định vị chuẩn đến từng mét vuông.
Tôi để lại cho em, để em dùng để bảo vệ mạng mình."
"....."
"Thôi, ném thì ném đi.
Lúc trước tôi đã nói với Phương Minh Sơn một lần rồi.
Khu đá ngầm này cũng không lớn, hắn cũng có thể tìm thấy nơi này.
Không sao.
Chỉ là ngoại trừ máy phát tín hiệu, bên trong còn có những thứ khác.
Không có nó, sợ là chúng ta muốn chạy ra ngoài lại càng khó hơn."
"Thứ gì?"
Lâm Lộc nghe xong, duỗi tay vào túi khóa kéo sâu bên trong áo, lấy chiếc nhẫn ra.
Ánh sắc kim sắc chợt lóe qua, đúng là chiếc nhẫn mà Ninh Trí Viễn để lại.
"Thì ra em không vứt đi?"
"Bên trong còn có thứ gì quan trọng, anh mở ra ra xem đi."
"Nếu không vứt bỏ, tại sao không đeo lên? Tôi cảm thấy màu này rất hợp với em."
"Chiếc nhẫn này nhìn qua rất bình thường, nhỏ như vậy, ngoại trừ máy phát tín hiệu cũng không thể bỏ cái gì vào.
Chẳng lẽ bên trong còn có cơ quan?"
"Em không vứt bỏ, cũng không đeo lên.
Để ở trong túi bên người, còn không quên khóa kéo lại.
Tiểu Lộc, em sợ mất sao?"
Chiếc nhẫn lóe ra ánh sáng, bị dùng sức ném ra ở trên mặt Lâm Lộc.
Cậu đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.
"Ninh tiên sinh, anh đủ chưa? Anh muốn chạy trốn ra ngoài hay là muốn chết ở chỗ này?"
- - Thẹn thùng sao? Thật đáng yêu...!
Nếu không phải là tình huống nguy cấp, Ninh Trí Viễn cũng muốn kéo Lâm Lộc qua, trộn hôn một cái.
Nhưng hắn cũng đã nhìn ra được sắc mặt Lâm Lộc đen như đáy nồi.
Thời điểm mấu chốt này, vẫn là đừng xằng bậy đi.
"Tiểu Lộc, em nhìn kĩ."
Ninh Trí Viễn dùng cái hộp không đặt ở trên mặt đất, sau đó mới cầm chiếc nhẫn lên, dùng sức bẻ một cái! Vốn dĩ chiếc nhẫn có hơi dày bị bẻ thành hai chiếc nhẫn mỏng, ở giữa có sợi dây mỏng sáng lấp lánh.
Ninh Chí Viễn lần lượt đưa hai ngón tay trái và phải vào, kéo căng sợ dây mỏng kề sát vào cái hộp -- Cũng không biết hắn dùng lực như thế nào, thế nhưng lưỡi dao như đụng trúng mỡ vàng, trực tiếp cắt đứt hộp sắt thành hai nửa.
Lâm Lộc lắp bắp kinh hãi.
Duỗi tay ra muốn sờ vào, bị Ninh Trí Viễn quát ngưng lại.
"Đừng chạm vào.
Sợi dây này như lưỡi dao mỏng sắc bén, hộp đồ cũng có thể san bằng, cẩn thận đứt tay.
Em dùng súng không tốt, tôi sợ em làm mình bị thương, chỉ có thể cầm súng trong tay khóa chốt an toàn lại dọa người.
Nếu thật sự đụng đến truy binh, em ngàn vạn lần đứng đối cứng với bọn hắn.
Làm bộ nghe theo lời bọn hắn nói, tìm cơ hội dùng chiếc nhẫn báo tin cho Phương Minh Sơn -- Nhìn thấy cả hai cái nhẫn đều có một cái nhô lên không? Hai bên cùng nhau đè lại, sau ba giây sẽ tự động phát ra tín hiệu.
Em nhớ rõ đừng làm bừa, thật sự gặp nguy hiểm, hãy dùng thứ này mà giải quyết đối phương, nói không chừng có thể cứu em một mạng.
Thấy rõ nó dùng nhưng thế nào chưa? Tôi phục hồi nó lại như cũ, còn có hộp đồ ăn này, tự em cắt cho tôi xem."
Dứt lời, hai chiếc nhẫn lại đóng chặt ở bên nhau, trở thành một chiếc nhẫn hoàn chỉnh.
Đưa cho Lâm Lộc, cậu lại không nhận lấy, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Ninh Trí Viễn thúc giục nói.
"Cầm, nhanh lên, thừa dịp trời chưa sáng, em nhanh lợi dụng thời cơ đi."
Nói xong, hắn nhét chiếc nhẫn vào trong tay Lâm Lộc.
Lâm Lộc lại lạnh mặt nhìn hắn, mặc cho chiếc nhẫn rơi leng keng trên mặt đất.
"Ninh tiên sinh, anh có ý gì? anh muốn một mình tôi chạy trốn, để lại anh chờ chết sao?".