Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 216: Đi Mà Quay Lại






Tắt thiết bị liên lạc đi, Ninh Trí Viễn lưu loát chạy đến bên đá ngầm cao khoảng ba mét, hướng về phía trước leo lên đến đỉnh, cúi người bò xuống.

Nếu người của đại hoàng tử đang nghe lén thiết bị truyền tin của Phương Minh Sơn, nhất định đã định vị được tín hiệu mà hắn phát ra từ sớm.

Những người đó sẽ chạy tới đây nhanh thôi.

Vừa lúc.

Ôm cây đợi thỏ, dĩ dật đãi lao, tìm đúng cơ hội trước đi rồi hãy nói! Dù sao đối phương chỉ có năm người, cách đại dương xa xôi, cũng rất khó gọi tiếp viện từ trên đất liền đến.

Hiện tại một bộ phận lớn bị Phương Minh Sơn giữ chân, đúng là cơ hội tốt! Vốn dĩ hắn muốn kéo dài thời gian giúp Lâm Lộc có cơ hội chạy thoại, giết chết một người, sự an toàn của Lâm Lộc lại đảm bảo thêm một bậc......!
Dĩ dật đãi lao: Lấy lực lượng tại chỗ sung sức (dĩ dật) để thắng quân địch từ xa đến, mệt mỏi (đãi lao).

Đầu óc Ninh Trí Viễn nhanh chóng chuyển động, tất cả đều là an nguy của người kia.

Đến nỗi chính mình sau khi nổ súng thoát hiểm như thế nào, căn bản là không ở trong vòng suy xét của hắn.

Khối đá ngầm này cũng đủ cao, nếu không phải cố ý bò lên tìm, rất khó phát hiện có một người nằm bò ở trên, tầm nhìn cũng đủ rộng, ba phía đều không có vật cản, mặt còn lại dựa vào biển, phía dưới là sóng nước quay cuồng.

Ninh Trí Viễn móc súng ra, im lặng chờ đợi --
"Con mẹ nó, người đâu!"
"Tín hiệu mới biến mất không lâu, khẳng định bọn hắn chưa đi xa!"
Quả nhiên, giọng nói hùng hùng hổ hổ từ phía dưới truyền đến.

Ninh Trí Viễn ngừng thở, bắt đầu nhắm chuẩn.

"Điện hạ một hai phải bắt sống một người, còn phải là cái tên yếu đuối kia! Ở đây khắp nơi đều là núi với động, kêu chúng ta đi đâu tìm? Nếu là chết hay sống, cứ hỏa tiễn bắn một lần, còn sợ bọn hắn không ra? Chính là bởi vì sợ nổ chết......"
"Ngươi biết cái gì! Đại hoàng tử điện hạ muốn bức tên họ Ninh kia nhượng bộ, không thể để hắn chết! Gần đây hắn điên cuồng vì một tình nhân nhỏ, ngay cả nhóm qua chức cấp cao của Ninh thị cũng không buông tha......Mấy cái đinh chúng ta sắp xếp vào Ninh thị đều bị nhổ ra, đáng giận! Nhưng là bọn họ quay lại truyền lời nói, chỉ cần tìm được tên Lâm Lộc, muốn khiến Ninh Trí Viễn làm gì cũng được.

Cho nên dù đứt tay đứt chân cũng không sao, đến bắt vật nhỏ kia tới tay! Nhưng ngươi đừng tự tiện hành động, hỏng đại sự của điện hạ, chúng ta đây đều xui xẻo theo! Nghe hiểu chưa?"
Ninh Trí Viễn đôi mắt co rụt lại, sắc mặt thay đổi.

Theo kế hoạch ban đầu của hắn, đều dựng lên từ cơ sở "Mình mới là người tên đại hoàng tử kia phải đối phó".

Cho nên chỉ cần hắn di chuyển sự chú ý của đám lính đánh thuê này, là có thể bảo đảm Lâm Lộc bình an.

Nhưng không nghĩ tới, mục tiêu chân chính của bọn hắn lại là Lâm Lộc......!
Đáng chết! Thế nhưng muốn dùng tính mạng của cậu hiếp bức hắn đi vào khuôn khổ?

"Đứt tay đứt chân cũng không sao"......!
Thế nhưng đại hoàng tử dám hạ lệnh như vậy! Hàm răng Ninh Trí Viễn cắn chặt muốn chết, hắn sẽ kêu hắn ta phải trả giá đắt!
Đè nén lửa giận ngập đầu xuống, hắn bóp cò súng, đùi của người còn đang lải nhải nọ tức khắc tuôn ra một dòng máu tung tóe! Hắn hét lên một tiếng té ngã trên đất.

Dường như là đồng thời, đầu một tên lính đánh thuê khác bên cạnh hắn đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy giống quả dưa hấu, dịch đỏ văng khắp nơi!
"Phía trên!"
Sau một cái chớp mắt kinh ngạc, vài người dư lại đã phản ứng rất nhanh.

Bọn họ nhanh chóng rút súng bắn trả, mắng về phía đá ngầm.

Ninh Trí Viễn không ham chiến chút nào, nhảy về phía sau, bùm một tiếng nhảy vào trong nước biển trào dâng.

Tiếng mắng phẫn nộ vang lên.

Đã không nhìn thấy bóng dáng của Ninh Trí Viễn, bọn họ vẫn bắn về phía mặt biển cho hả giận như cũ.

Một chuỗi tiếng súng nổ tung, gợn nước văng lên khắp nơi.

Ngay sau đó liền hiện lên một mảnh màu đỏ tươi!
"Ở đó! Bắn trúng rồi, xem bên kia, đó là máu!"
Bọn lính đánh thuê hô to gọi nhỏ, họng súng cùng nhau nhắm ngay nào một vùng biển, tiếng súng kịch liệt vang lên.

Lại là một mảnh hồng hiện lên, nhưng ngay sau đó chính là màu tím đen -- Có người đổ mực ở dưới nước! Nhiên liệu màu lan tràn đầy mặt biển, một khu vực biển thật lớn như là bị mực của bạch tuộc bao phủ, hoàn toàn không ra màu đỏ ở nơi nào.

"Con mẹ nó! Hắn chạy!"
"Không chạy được! Hắn bị thương, không thể bơi nhanh! Tiếp tục xạ kích, không nhìn thấy cũng không sao, chỉ tới bằng cảm giác! Nói không chừng một súng trực tiếp bắn trúng động mạch, trực tiếp lộng chết hắn!"
Khi nói chuyện, tiếng súng trút xuống càng thêm mãnh liệt, nhóm lính đánh thuê giết được đôi mắt đỏ lên, khóe miệng mang theo ý cười dữ tợn.

Đàn hải âu sống ở gần đó hoảng loạn bay lên.

Chim hót thê lương, truyền tới nơi rất xa.......!
.............!
"Tiếng gì vậy?"
Sau tầng tầng lớp lớp đá ngầm, vang lên chỗ sâu trong hang động, Lâm Lộc đột nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó đứng lên.

Mới vừa rồi là gì vậy? Tiếng súng sao? Âm thanh lớn nổ ra liên tục, chẳng lẽ gần đây có người đánh nhau?
Có thể là Ninh Trí Viễn hay không? Hắn gặp những tên lính đánh thuê đó sao?
Không, sẽ không! Ninh Trí Viễn nói với mình, phiến đảo nhỏ dưới chân bọn họ có địa hình phức tạp, cũng chỉ là một hòn đảo.

Những người đó vài ngày cũng chưa thể tìm được bọn họ, xét đến cùng vẫn là không dám bức bách quá mức -- Bọn họ sợ trong tay Ninh Trí Viễn sẽ có át chủ bài, cho nên vẫn luôn không dám hành động tùy tiện.

Chỉ cần Ninh Trí Viễn không bại lộ hành tung, bọn họ căn bản không dám làm xằng bậy.

Trốn ở chỗ này, tạm thời rất an toàn.

Cho nên, chẳng lẽ Ninh Trí Viễn hắn "xằng bậy"?
Suy nghĩ này mới hiện lên đã bị Lâm Lộc đè xuống.

Sẽ không, hắn là người máu lạnh lại lý tính như vậy, đối mặt với cha ruột cũng......Hắn luôn luôn tâm tư trầm ổn, tại sao lại lỗ mãng như vậy.

Một mình hắn, đối phương lại là một đám người, khẳng định hắn vạn phần cẩn thận.

Đây chính là lấy mạng ra nói giỡn!
Cũng không biết sao lại thế này, càng nghĩ trong lòng Lâm Lộc càng loạn.

Những lời nói trước kia, cùng biểu cảm của Ninh Trí Viễn nói "ngủ ngon" lúc gần đi, hoảng loạn ở trong đầu cậu không ngừng.

Cho đến khi tiếng chạy vội bừng tỉnh cậu.

Tiếng bước chân kia nặng nề lại hỗn độn, nghiêng ngả lảo đảo tới cửa.

Lâm Lộc đứng lên, nhìn thấy cái bóng của Ninh Trí Viễn đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Hình như hắn ướt đẫm, tóc rũ xuống chảy nước tách tách.

Lâm Lộc thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, khẩu khí này lại chợt nhấc lên -- Toàn bộ nửa thân trên Ninh Trí Viễn của Ninh Trí Viễn lộ ra ở cửa động.

Sau đó nặng nề mà ngã ở trên mặt đất.

Cả người hắn đều là máu.

"Ninh tiên sinh!"
Lâm Lộc kinh hô một tiếng chạy qua, một tay Ninh Trí Viễn túm ngã cậu xuống đất, che miệng cậu lại.


"Đừng ồn ào.

Bọn họ cách nơi này không xa."
"Anh như thế nào......"
"Đừng nói chuyện.

Cho tôi băng vải, còn có dây thừng......Ba lô ở đâu? Lấy lại đây."
Lâm Lộc nhanh chóng hành động.

Đầu cậu cực kỳ loạn, cậu biết có lẽ mình không nên nghe theo Ninh Trí Viễn, cũng biết đây là thời cơ tốt nhất để cắt đứt liên hệ với người đàn ông này......Đối đãi lạnh nhạt, khiến hắn hết hy vọng......Nhưng chẳng lẽ muốn cho cậu mắt thấy Ninh Trí Viễn nằm trên mặt đất đổ máu?
Cho dù là một người xa lạ, cũng không thể mặc kệ hắn trên mặt đất như vậy.

"Sao lại thế này?"
Nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn dùng đao xẻo viên đạn ra, lại hung hăng quấn băng vải vài vòng.

Lại nhìn hắn móc mấy viên thuốc từ trong balo ra nuốt vào, nhắm mắt lại hơi hơi thở dốc, ngực phập phồng có hơi cố sức.

Lâm Lộc chỉ là nhìn, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh, dạ dày thắt lại thành một đoàn.

"Không có việc gì."
Mở mắt ra, Ninh Trí Viễn nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu.

"Sợ sao? Đừng lo lắng.

Có mấy viên thuốc này, làm thế nào cũng đủ để tôi chu toàn mấy tiếng."
"Chúng ta phải đi sao? Hiện tại đi?"
Lâm Lộc lập tức đứng lên, muốn đỡ Ninh Trí Viễn dậy.

"Tôi nghe được tiếng, những tên đang truy đuổi anh thật sự cách đây rất gần.

Chúng ta không thể ngồi chờ ở đây? Anh nói sẽ chu toàn, chúng ta nên đi con đường nào?"
"Không phải chúng ta phải đi, là tôi phải đi."
"Có ý gì? Anh bộ dáng này, có thể tự mình đi? Lại nói tôi không đi, tôi cũng không thể ở chỗ này chờ bọn họ đến đây......"
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài.

"Tôi nói rồi, em không cần lo lắng.

Cũng đừng sợ."
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Phát hiện không ổn, Lâm Lộc muốn quay đầu lại, đột nhiên đụng phải ngực Ninh Trí Viễn.

Bên tai thở dài một tiếng, Ninh Trí Viễn liền đứng ở phía sau cậu, gắt gao kéo cậu vào trong lồng ngực mình.

Mùi máu lẫn với mùi tanh của biển ập đến trước mặt.

Sau cái ôm ngắn ngủi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.

"Kỳ thật em chưa từng đã quên tôi.

Đúng không?"
!!!
Đôi mắt Lâm Lộc co rụt lại.

Cả người cậu căng chặt muốn chạy thoát, lại cảm giác được gáy đau đớn một trận!
"Anh......"
Gian nan quay đầu lại, chân Lâm Lộc đã bắt đầu nhũn ra.

Hình ảnh cuối cùng trong mắt cậu là trong tay Ninh Trí Viễn cầm một cây châm gây tê, nhìn chăm chú vào cậu.

Ánh mắt hắn mềm mại.

Trầm mặc liếc mắt một cái, bi thảm hỗn tạp với thoải mái, tựa hồ ở dùng ánh mắt cáo biệt nhìn cậu.

......Cáo biệt?
Trong lòng Lâm Lộc chấn động, hé miệng, lại không thể nói ra một chữ nào.

Bóng đem vô biên vô hạn bao phủ lấy cậu, cậu mất đi ý thức, mềm mại ngã xuống ở bên trong khuỷu tay Ninh Trí Viễn.

.............!
Bên ngoài cửa động, tiếng bước hộn độn càng ngày càng rõ ràng.

Đương nhiên, ở con đường phức tạp, huyể động đá ngầm hay hay thay đổi gấp khúc, có lẽ tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, cần phải thật sự quẹo vào cửa động này, còn mất một chút thời gian để tìm kiếm.

Cho nên Ninh Trí Viễn còn kịp đưa Lâm Lộc vào trong huyệt động nhỏ kia để ẩn nấp.

Hang động này đã từng cứu mạng hắn trong tay Rooney, hiện tại, hắn phải dùng nó cứu mạng người hắn yêu thương.


Động tác của Ninh Trí Viễn rất nhanh, đặt mấy món đồ hộp và nước ở bên người Lâm Lộc.

Sau đó hắn cởi chiếc nhẫn trên cổ mình xuống, đeo lên ngón giữa trên tay Lâm Lộc.

Máy định vị.

Chờ đến khi sắp xếp xong tất cả, Phương Minh Sơn nhất định sẽ đến nơi này.

Con đường trong sơn động này gập ghềnh, Ninh Trí Viễn không dám mạo hiểm.

Có thứ này, chờ sau khi Phương Minh Sơn phá bỏ đường dây nghe lén, chỉ cần phát tín hiệu, là có thể định vị chuẩn xác vị trí của đến chiếc nhẫn.

Chính hắn không thể ở bảo vệ ở bên cạnh cậu.

Cho nên, muốn bảo đảm cậu có thể được cứu lấy một cách bình an.

"Tạm biệt, bảo bối.

Ngủ một giấc thật ngon đi.

Hy vọng lúc này đây, trong giấc mơ của em không hề có tôi."
......Quên đi tôi và tội nghiệt, cũng quên đau và thương của em.

Còn tôi không có cách nào từ bỏ em, càng không có cách nào chấp nhận một kết cục khác -- Nếu phải để mắt tôi thấy em sống trong lồng ngực người khác, chỉ sợ ghen ghét sẽ cắn nuốt lý trí của tôi.

Không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì, có lẽ tôi sẽ lại làm em tổn thương, có lẽ tôi sẽ hủy hoại em lần nữa.

Nhưng tôi biết, tôi không nên đụng vào em.

Cho nên tạm biệt đi.

Để tôi em không còn gặp lại, có lẽ là kết cục tốt nhất.

Chờ em tỉnh lại, nghe nói tôi đã chết, có thể đủ an tâm mà đi vào giấc ngủ hay không, sẽ không khóc thút thít ở trong ác mộng nữa?
Đừng lo lắng, cũng đừng sợ.

Em sẽ không có việc gì.

Tôi sẽ giết chết con quái vật đã tổn thương em.

Em sẽ không có việc gì, tôi hứa.

Hết thảy đều chuẩn bị tốt.

Ninh Trí Viễn nâng mu bàn tay Lâm Lộc lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.

Cuối cùng hắn nhìn Lâm Lộc một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài, kéo khối đá ngầm kia trở lại chỗ cũ.

Bên ngoài không còn có sơ hở.

Mà bên trong là một mảnh tối đen.

Lâm Lộc nằm trên mặt đất, đầu nghiêng qua một bên.

Tiếng bước chân đi xa khỏi hang động, rất nhanh, lại nghe không được bất kỳ âm thanh gì.

Trong hang động, Lâm Lộc hôn trầm trầm ngủ.

Một chiếc nhẫn ở trên ngón tay cậu an tĩnh mà lóe lên ánh sáng.

(Mẹ kiếp, tôi thật khốn nạn, sao tôi lại rung động).