Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 197: Lâm Lộc Vẫn Luôn Là Thói Quen Của Ngài






Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Lâm Lộc!"
Tiếng gầm gừ nghiến răng nghiến lợi của Ninh Trí Viễn truyền đến, Lâm Lộc lại không thèm để ý.

Đầu cậu rất đau, trong lòng cũng buồn chán.

Giờ phút này trái tim cậu còn chìm ở dưới đáy hồ đáng sợ kia, ướt đẫm lạnh băng, trên mặt đều là sự chán ghét.

Còn lo lắng đến sự phản ứng của Ninh Trí Viễn sao? Cậu là người đã từng chết một lần?
"Lâm Lộc! Cậu có ý gì, nói rõ ràng cho tôi!"
Ninh Trí Viễn dùng sức gõ, cánh cửa bằng gỗ đặc hơi hơi đong đưa, tiếng rầm rầm rầm rắn chắc ngày càng kịch liệt.

Đáp lại hắn là tiếng khóa cửa kêu cạch một tiếng —— Chẳng những đóng cửa lại, còn khóa thêm một lớp nữa.

Rất hiển nhiên, người bên trong không có nửa ý tứ đáp lại hắn.

"Cậu...."
Mặt mày Ninh Trí Viễn xanh mét.

Nếu không phải không dám, hắn tuyệt đối sẽ giơ chân đá bay cánh cửa vướng bận này!
Đáng chết! Thế mà còn học được lừa dối rồi? Lâm Lộc thuần lương ngoan ngoãn trước kia của hắn đâu?
Lúc trước, Lâm Lộc đối với mình chính là ngoan ngoãn phục tùng, không phải không cho một ánh mắt như thế này!
Ninh Trí Viễn còn nhớ rõ, cò đoạn thời gian hắn rất bận, mỗi ngày đều ở công ty tăng ca đến trời đất tối tăm, phải đến hai ba giờ sáng mới có thể kết thúc cuộc họp cuối cùng, mệt đến ăn không vô, tắm rửa một cái lại ngủ ở văn phòng.

Liên tục một tháng không trở về, ngay cả điện thoại cũng không gọi.

Cho đến khi có một ngày, cuộc họp buổi tối đột nhiên bị hủy bỏ, bốn dĩ hắn nằm ngủ ở gian phòng trong văn phòng kia, lại vẫn là nửa đêm bò dậy, khởi động xe ô tô.

Nhanh như tia chớp, gió lạnh quét qua đầu tóc còn mang hơi nước.

Ninh Trí Viễn cảm thấy được thả lòng, đáy lòng mang theo vài phần mong chờ bí ẩn —— Đã lâu không gặp, có lẽ Lâm Lộc không nghĩ rằng hôm nay mình sẽ về.

Không biết rằng lát nữa lúc làm cậu ở trên giường kêu lên, cậu sẽ có biểu cảm gì?
Khi về đến chung cư đã là mười hai giờ rưỡi.

Lại không nghĩ rằng, cửa mở, đèn vẫn sáng trưng như cũ.


Trong phòng bếp truyền đến tiếng gas phốc phốc, nồi cháo quay cuồng ùng ục, khí nóng ập đến trước mắt hắn.

"Trí Viễn ca!"
Lâm Lộc chạy ra từ phòng ngủ, đi chân trần dẫm lên sàn nhà.

Vẻ mặt của cậu kinh hỉ, trực tiếp nhào vào cái ôm của Ninh Trí Viễn.

"Anh về rồi? Hôm nay không bận sao? Trí Viễn ca tại sao tóc anh lại ướt như thế này, hôm nay có mưa sao? A trên người anh lạnh quá, có phải anh bị cảm rồi không..."
"Cậu nấu đồ trong bếp lại vào phòng ngủ? Cậu không sợ cháy sao?"
"Em đã canh giờ rồi, đợi lát nữa đồng hồ sẽ kêu lên.

Hơn nữa em đã vặn lửa rất nhỏ, cũng rất nhiều nước, em đã tính qua, nấu ba giờ cũng không có cháy.

Hơn nữa cũng có thiết bị báo cháy, em rất cẩn thận....Trí Viễn ca, anh có muốn ăn một chút cháo không?"
Không đợi hắn trả lời, Lâm Lộc dã chạy vào trong bếp, bưng một chén cháo đầy tràn ra.

Mới múc ra khỏi nổi, khí nóng xuyên thấu qua chén sứ khiến bụng ngón tay Lâm Lộc nóng đến đỏ bừng.

"Trí Viễn ca, ăn một chén được không?"
"Tôi ăn cơm rồi, cậu ăn đi."
"Nhưng mà em sợ Trí Viễn ca bị cảm lạnh, muốn cho anh ấm hơn...."
"Tôi không lạnh."
Ninh Trí Viễn cởi âu phục ra ném ở trên sofa.

"Ăn xong rồi thì đi tắm rửa đi, đi ngủ sớm một chút.

Không cần dọn phòng bếp, sáng mai kêu Tiểu Chu tìm người dọn vệ sinh tới.

Về sau buồn ngủ thì không cần nấu ăn nữa, đầu óc suy nghĩ cái gì? Còn có, hơn nửa đêm ăn thì có gì tốt? Mỗi ngày cậu ở nhà cũng không làm gì, ngay cả quy luật nấu ăn cũng không làm được?"
Lâm Lộc ủ rũ.

Cũng chỉ trong một chớp mắt, Ninh Trí Viễn nghĩ có phải mình nói hơi nặng lời rồi không.

Nhưng nhìn phòng bếp, lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên bừng bừng —— Nói là ba giờ cũng sẽ không cháy, nhưng loại chuyện này ai có thể tin chứ? Lỡ ngủ quên thì sao? Lửa lớn quá mức thì sao? Thậm chí nước trào ra dập tắt lửa, trúng khí than độc thì sao?
Lâm Lộc cái loại phế vậy này....Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không rõ sao?
Vì thế hắn lạnh mặt đi đến giường, không nhiều lời với Lâm Lộc một câu.

Cho dù lúc mê man ở trên gường, nghe được Lâm Lộc sờ lên giường thật cẩn thận, thấp giọng gọi một câu "Trí Viễn ca" cũng căn bản không phản ứng.

Sau đó, Lâm Lộc lặng lẽ kéo cánh tay hắn ra, nằm ở trên người hắn.

Cứ nhiên vậy biến thành bộ dáng bị ôm vào trong ngực.

Lúc này Ninh Trí Viễn mới cảm thấy nguôi giận đôi chút.

Hắn làm bộ không tỉnh, lại ôm chặt Lâm Lộc vào trong ngực, nặng nề ngủ rồi.

Cho đến ngày hôm sau.

Khi hắn mặc âu phục, đeo cà vạt, đi qua phòng khách chuẩn bị đến công ty lại nhìn thấy chén cháo vẫn còn y như cũ đặt ở trên bàn, cũng không có ăn qua một miếng.

Nguyên liệu bên trong đều là thứ hắn thích, đọng trong cháo lạnh băng.

Lúc này Ninh Trí Viễn mới suy nghĩ cẩn thận một chút.

Thì ra thứ này là chuẩn bị cho mình.

Tại sao cậu ta lại biết mình sẽ quay về? Tiểu Chu nói cho cậu ta sao?
Không đúng.

Tối hôm qua mình nhất thời nảy lòng tham với Lâm Lộc, Tiểu Chu cũng không biết.

Cho nên hay là cậu kết giao với thư ký nào trong công ty làm người theo dõi cho cậu ta, trộm nói cho cậu hành tung của hắn? Loại chuyện này những nhân viên cấp cao cũng dùng, Ninh Trí Viễn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Hắn chỉ là kinh ngạc, rốt cuộc Lâm Lộc vãn luôn rất ngốc, phương diện này lại càng không thông suốt.

Hắn cũng không quá tin cậu có cái đầu óc này.

Có tiền đồ.

Đại khái chính là có chuyện như vậy đi.

Rốt cuộc đã không về một tháng rồi, cậu cũng sẽ không mỗi ngày thức đêm nấu đồ ăn, chỉ vì lỡ đâu hắn sẽ trở về?

Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Lộc có tâm tư này thế nhưng hắn rất cao hứng.

Thậm chí còn chớp mắt một cái hối hận —— Nếu biết như vậy từ sớm, tối qua cũng không nói nặng đến thế.

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Rốt cuộc cậu là mặt hàng bán cho hắn.

Kỹ xảo lấy lòng hắn, chỉ sợ cũng chính là vì lợi ích đi.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, cho dù là nguyên nhân như thế nào, hành vi này vẫn rất nguy hiểm.

Thiêu hủy chung cư cũng không bao nhiêu tiền, nhưng nếu xảy ra thương vong thì sao? Cái loại ngu xuẩn này, tối hôm qua ở trong ngực hắn ngủ sâu như vậy, ngay cả hắn đứng dậy đi rửa mặt cũng không biết! Lỡ như thật sự lửa lớn nổi lên....!
"Trí Viễn ca!"
Ninh Trí Viễn vừa nghĩ đã đẩy cửa ra.

Nghe được tiếng của Lâm Lộc chạy chân trần ra đến.

Trên người cậu chỉ mặc áo ngủ, không khí buổi sáng hơi lạnh khiến mũi cậu đỏ lên.

"Trí Viễn ca, anh phải đi sao?"
"Ừ."
"Tối hôm qua....Thật xin lỗi, không phải em cố ý đâu."
"Ừ."
"Em...."
"Lần sau đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.

Nếu tôi muốn ăn, tự tôi sẽ gọi người đưa tới.

Không cần đến cậu nửa đêm nấu.

Loại chuyện thừa thãi này tốt nhất đừng làm nữa, nghe hiểu không?"
".....Ừm."
Ánh mắt Lâm Lộc ảm đạm, cúi thấp đầu.

Ninh Trí Viễn xoay người đi, nghe được cậu nhỏ giọng hỏi một câu.

"Vậy Trí Viễn ca, đêm nay anh có về không?"
"Sẽ không."
Nghĩ nghĩ lịch trình gần đây, Ninh Trí Viễn nhíu mày.

"Trong khoảng thời gian này rất bận, hẳn là sẽ không rảnh."
Ký ức càng ngày càng hiện lên, sắc mặt Ninh Trí Viễn lại càng khó coi.

Khi đó Lâm Lộc ngoan bao nhiêu? Chính hắn báo là đêm đó mình sẽ trở về, cậu chỉ hận không thể ngồi chờ ở cửa đại sảnh! Vậy mà còn có khả năng đuổi hắn ra khỏi cửa?
Học hư, hoàn toàn là học hư! Đáng chết.....Càng nghĩ càng khó thở, Ninh Trí Viễn sắn tay áo, chuẩn bị phá cửa.

Không nghĩ tới, một bàn tay vươn tới túm chặt cánh tay hắn.

Thế nhưng lại là dì nhân viên giao cơm luôn im lặng của khách sạn.

Ninh Trí Viễn quay đầu đi, phát hiện tuổi của bà cũng không nhỏ nữa, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn.

Nhưng thần thái hòa ái, trong ánh mắt lộ ra hiểu rõ năm tháng tôi luyện.

Ninh Trí Viễn trợn mắt giận nhìn bà, bà cũng không thèm để ý, ngược lại cười lắc đầu với Ninh Trí Viễn.

"Khách nhân, không cần quấy rầy cậu ấy.

Có lẽ cậu ấy thật sự cần thời gian an tĩnh một chút."
"Cậu ta có cần an tĩnh hay không thì liên quan gì đến bà?"
Lời này thốt ra lại làm trong lòng Ninh Trí Viễn rùng mình —— Đối với người phục vụ mình, quyết không thể vênh mặt hất hàm sai khiến, càng không thể lấy những người này làm hả giận.

Đây là giáo dưỡng hắn đã học từ nhỏ, đã sớm ăn sâu bén rễ khắc sâu ở trong xương cốt.

Mà hắn hôm nay, thế nhưng cả cái này cũng vi phạm?
Có thể nghĩ, tâm thái hắn đã loạn đến mức nào.

Có lẽ, hiện tại không gặp mặt Lâm Lộc mặt là đúng.

Nếu không, chính hắn cũng không biết mình sẽ làm ra cái gì.

Đấm một quyền lên tường, Ninh Trí Viễn thở dài một tiếng.


Hắn bực bội mà nhéo giữa mày, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.

Hơi chút khó khăn bình phục chút tâm tình, Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, lại phát hiện vị kia còn im lặng mà đứng tại chỗ chờ hắn.

Hắn rút một xấp tiền trong bóp ra đưa qua.

"Xin lỗi.

Tiền boa cho bà, bà đưa đồ ăn xuống đi."
Tiền mặt mới tinh run lên.

Số tiền mặt có giá trị lớn như vậy, bằng số tiền mấy ngày làm công của bà.

Nhưng bà lại không lập tức nhận lấy, ngược lại lắc đầu với Ninh Trí Viễn.

"Tiên sinh, cảm ơn tiền boa của ngài, nhưng tôi muốn nhiều lời vài câu.

Vị khách ở trong phòng này ở đây rất lâu rồi, tôi thật sự rất thích cậu ấy.

Cậu ấy rất hòa thuận, cũng rất lễ phép đối với người khác.

Nhưng tôi nhìn ra được cậu ấy cũng không vui vẻ.

Tiên sinh, trên đảo của chúng tôi có thần linh, chỉ dẫn trái tim chúng tôi.

Thần linh có thể làm rất nhiều chuyện cho chúng tôi.

Tôi có thể nhìn ra được, có một cái bóng rất lớn che trong lòng cậu ấy.

Tôi biết, người trong lòng bệnh thành như vậy, chỉ sợ là sống không lâu.

Cậu ấy còn sống, lại tái nhợt giống quỷ hồn.

Nhưng mà hôm nay, tôi nhìn thấy ở trước mặt ngài, tựa hồ cậu ấy mới khôi phục chút sinh khí.

Cậu ấy tức giận —— Chỉ có người sống mới có thể tức giận, người chết sẽ là không để ý đến bất kỳ chuyện gì.

Tôi nghĩ, kỳ thật cậu ấy vẫn luôn đợi ngài.

Cho nên mới không bị bóng ma kia đánh bại.

Tiên sinh, ngài cũng có thể thử đối với cậu ấy hiền lành một chút.

Cậu nói không thích bánh kem dâu, vậy đổi chút đồ cậu ấy thích ăn đi.

Để cậu ấy thấy tâm của ngài còn quan trọng hơn tranh chấp, ngài nói đúng không?"
"Nói thì dễ dàng! Làm sao tôi biết cậu ta ăn cái gì?"
Ninh Trí Viễn rốt cuộc lại bạo phát.

"Trước kia tôi cho cậu ta ăn cái gì, cậu ta sẽ ăn cái đấy! Cậu ta chưa bao giờ cự tuyệt qua! Tôi nói cái gì cậu ta đều nghe, tôi kêu cậu ta làm cái gì cậu ta cũng đều làm —— Trước kia cậu ta cũng không xa cách như vậy! Vốn dĩ mỗi lần dẫn cậu ta đến tiệm bánh ngọt, cậu ta đều có một bộ dáng vui vẻ, cho cậu ta một chút bánh kem dâu cậu ta sẽ ăn sạch sẽ, không để thừa một chút nào! Kết quả hiện tại nói cho tôi, cậu ta căn bản chưa từng thích ăn?"
Người phục vụ a một tiếng, như là bừng tỉnh đại ngộ.

Bà không nhịn không được nhìn vào trong phòng liếc mắt một cái.

"Thì ra là như thế này.

Thoạt nhìn, cậu ấy là thật sự rất yêu ngài."
"Bà nói cái gì......"
"Hơn nữa cậu ấy rất chiều ngài, chiều ngài thành bộ dáng xấu tính như vậy.

Vị tiên sinh này, khi hai người ở bên nhau đều là đứa nhỏ kia ở bao dung ngài, ngài không cảm giác được sao?".