Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 186: Nhảy Xuống Trực Thăng






Trực thăng từ từ bay lên không, ánh sáng màu đỏ hồng đảo quanh trong không trung, tụ tập ở gần trực thăng tuy rằng chỉ là thoáng nhìn kinh hồng, nhưng người xem vẫn thấy được gương mặt thanh tú của Lâm Lộc và người đàn ông khí vũ hiên ngang.

Trường hợp lớn như vậy, càng phụ trợ cho một đôi ngọc bích này tựa như thần tiên hạ phàm.

Bao nhiêu cô gái đã bưng kín khuôn mặt.

Mở màn long trọng lại lãng mạn như vậy......Vì sao may mắn mời riêng khách quý này không phải là mình chứ?
Các cô gái ai cũng không nghĩ tới, giờ phút này ở trong cabin nào có nửa điểm kiều diễm lãng mạn?
Tay Lâm Lộc dùng sức gãi ở trên yết hầu, cậu hoàn toàn thở không nổi, sắp bị làn da tiếp cận bất thình lình bức điên rồi!
"Đừng chạm vào tôi......Buông tôi ra!"
Cánh tay người đàn ông ôm lấy vòng eo của cậu giống như là một rắn độc, khiến cả người cậu rét run, hô hấp khó khăn.

Giãy giụa vài cái, người phía sau lại không có ý buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn.

Hắn từ sau lưng đè ở trên người Lâm Lộc, nhấc chân tách hai chân cậu ra, đầu gối hướng từ giữa chân cậu cho đến đỉnh đầu.

Hoàn toàn bị áp chế.

Một tay chống trán Lâm Lộc lại, vén sợi tóc ướt mồ hôi lên.

Người đàn ông mang mặt nạ, hơn nửa khuôn mặt đều che giấu sau đó.

Trong cabin tối tăm, ánh đèn neon năm màu lại xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, Lâm Lộc cũng không thấy rõ thân hình của hắn.

Càng miễn bàn ảo giác như bóng với hình.

Rối loạn sau trấn thương của Lâm Lộc sắp phát tác.

Cậu rất sợ, thấp thấp thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống lưng như hạt đậu.

Sắp té xỉu.

"Đừng như vậy......Cầu anh, thả tôi......Tôi thật sự không được......Tôi không muốn làm khách quý gì hết......"
"Xuỵt."
Một ngón tay đặt ở môi Lâm Lộc.

Trực thăng đột nhiên chấn động, như là ngừng ở giữa không trung.

Đong đưa theo cabin, đầu Lâm Lộc đâm vào ngực người đàn ông.

"Ô......"
Không biết cố ý hay vô tâm, đôi môi người đàn ông cọ qua gương mặt Lâm Lộc.


Đỉnh đầu Lâm Lộc tê dại, cảm giác muốn nôn mửa càng thêm mãnh liệt.

"Em ra rất nhiều mồ hôi.

Vừa rồi dọa tới em rồi sao?"
Giọng nói này khàn khàn quá mức, trong tiếng gầm rú thật lớn của cánh quạt có hơi nghe không rõ.

Nhưng giọng nói này vẫn hung hăng đâm vào trong lòng Lâm Lộc, trong lồng ngực chợt đau xót.

Hoảng hốt ngẩng đầu.

Cậu ra quá nhiều hãn, cảm thấy rất lạnh.

Trên lông mi cũng dính mồ hôi, chảy vào trong mắt xót đến sinh đau.

Ánh đèn vẫn mãnh liệt như cũ, từ ngoài cửa sổ chiếu vào cabin.

Dưới phản quang, Lâm Lộc chỉ có thể nhìn thấy một thân âu phục, lại không thấy rõ mặt người này.

"Như thế nào, nhận không ra tôi?"
Giọng nói quen thuộc này như một tiếng sấm vang lên ở bên tai Lâm Lộc.

Hai mắt Lâm Lộc mở to!
"Là anh......"
"Là tôi."
Ninh Trí Viễn cười.

Hắn nhéo cằm Lâm Lộc cằm, bỗng nhiên dùng sức! Càng nắm càng chặt, biểu cảm như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Đầu ngón tay Lâm Lộc phát run, môi phiếm xanh.

Dưới phản ứng của kích thích, cậu đã thở không nổi.

"Buông tôi ra......"
"Nằm mơ."
Ninh Trí Viễn đè Lâm Lộc để ở trên cửa khoang, hung tợn hôn xuống.

Tiếng nhạc ngoài cửa chợt vang lên, là vũ điệu Waltz mở màn! Trong tiếng hoan hô, champagne bang bang mở ra, bọt khí tràn ra rung động.

Có người phóng pháo hoa, từ mặt đất bốc lên đến giữa không trung rồi nở rộ ra, một cái lại một cái.

Tiếng gầm rú cắt thế giới làm hai phần.

Trên mặt đất vũ hội long trọng, hoan thanh tiếu ngữ, champagne toát ra mùi thơm nồng.

Mà trong cabin, Lâm Lộc bị Ninh Trí Viễn ấn ở dưới thân, mỗi một lỗ chân lông đều đang thét chói tai.

Môi lưỡi tương tiếp, ngón tay người đàn ông này cắm vào sợi tóc cậu chạm đến da đầu, lại kích thích đến hồi ức đáng sợ, kéo cậu xuống hồ nước lạnh băng sâu không lường được!
Lạnh như vậy, đau như vậy, cổ tay của cậu máu thịt lẫn lộn, máu tươi và sức lực tiêu tan trong hồ không ngừng......Cậu đi đến cái chết từng bước một, chính là đâu như vậy! Nước tiến vào mũi miệng, hít thở không thông mà đau khổ sặc khụ......!
"Ô ô......A!"
Xé nát hồi ức đáng sợ này, thế nhưng càng là vì hiện thực kinh hoàng.

Đau đớn xé rách truyền đến khiến Lâm Lộc than khóc một tiếng, hung hăng cắn xuống! Cậu cũng không biết mình đang cắn cái gì, lại nếm thấy vị máu trong miệng.

Cho đến khi bị người kia đè bả vai lại cạy khớp hàm ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng đè mặt cậu lại, miệng mũi đều bị đè ở phía dưới, chỉ lộ ra một đôi không ngừng rơi lệ.

"Đừng khóc."
Ninh Trí Viễn nói, cụng trán lên.

Chóp mũi chạm nhau, Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại, nụ hôn dừng ở giữa khóe mắt Lâm Lộc, như là phải dùng môi để đo nỗi nhớ.

"Tiểu Lộc, tôi nhớ em.

Về nhà với tôi đi."
"Đừng đụng vào tôi......"
"Tiểu Lộc, nghe lời."
"Vì sao phải nghe anh nói? Tôi nói đừng đụng vào rôi......Đừng chạm vào tôi!"
Cả người Lâm Lộc giống như là vớt ra từ trong nước, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

Khớp xương vừa đau vừa xót, huyệt thái dương dường như muốn bị đập vỡ ra.

Ninh Trí Viễn thở hổn hển, Lâm Lộc nghe thấy tiếng thở dốc kia, cũng như là nghe thấy tiếng máy hơi nước nổ vang thật lớn.

"Anh buông tôi ra!"
Không biết lấy sức lực ở đâu, thế nhưbg Lâm Lộc có thế đẩy Ninh Trí Viễn ra, lại hung hăng đạp một chân! Cũng không biết đá trúng nơi nào, chỉ nghe được người đàn ông kêu rên một tiếng, gông cùm xiềng xích trên người buông ra tức khắc.

Cậu không quan tâm đứng dậy bỏ chạy, bỗng nhiên đẩy cửa cabin ra.

Gió mạnh như bão thổi vào, cơ hồ muốn thổi bay cậu vào trong cabin.

Phía sau, tiếng la Ninh Trí Viễn thay đổi âm điệu.

"Trở về, Tiểu Lộc! Nguy hiểm!......Không được nhảy!"
Nhưng Lâm Lộc không suy nghĩ một chút nào, thả người nhảy xuống!
Đột nhiên rơi vào không trung, gió gào thét đến bên tai.


Lâm Lộc mở hai tay ra, ngẩng mặt......Đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh đen đặc, ai đó từ cánh cửa bên trong cabin nhảy xuống không chút do dự! Bàn ray như kìm sắt nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, bỗng nhiên mà đến kéo túm, kéo cậu xoay vòng trong không trung.

Cùng lắm ở trong không trung chỉ ngắn ngủn vài giây.

Xoay tròn ngã vào ôm ấp của một người, người kia căng thân mình dùng sức ôm lấy cậu, kéo đầu cậu vào trog ngực mình.

Cùng với tiếng thủy tinh vỡ nát, Lâm Lộc cảm giác được đau đớn nặng nề.

Tựa hồ đập trúng thứ gì, rất nhiều mảnh nhỏ cọ qua mặt cậu, cắt vỡ làn da.

"Ô ô......"
Lâm Lộc rên rỉ, thần trí không thanh tỉnh.

Phản ứng kích thích, ý thức của cậu đã hoàn toàn cuộn vào trong thân thể, cự tuyệt tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Cậu tránh trong thể xách đen kịt vô hình, lại vẫn có thể cảm giác được có người ở kêu cậu.

Một tiếng lại một tiếng, xa cuối chân trời, lại gần ở bên tai.

Kêu hồi lâu.

Sau đó lại không hề kêu nữa.

Có người ôm cậu vào trong ngực.

Sờ sờ thân thể cậu một lần, như là đang xác nhận rốt cuộc cậu có bị thương hay không.

Hoặc là bị thương nặng bao nhiêu.

Sau đó cậu bị đặt ở trên mặt đất.

Cậu nghe thấy được mùi máu.

Nhưng cậu không thể xác định đây có phải là ảo giác hay không.

Rốt cuộc, từ lần trước sau khi cậu cắn đứt mạch máu, cậu rất nhạy cảm với mùi máu.

Bác sĩ nói đây là PTSD, bệnh này chỉ có thể chờ, lại không thể trị.

Có lẽ ngày mai thì tốt rồi, cũng có lẽ cả đời sẽ không tốt lên.

* Rối loạn stress sau chấn động (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.

Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.

Cũng may cậu tỉnh lại rất nhanh.

Vẫn có mùi máu, nhưng cậu lại không thấy vết thương trên người mình.

Cho nên quả nhiên là ảo giác.

Hôn mê bò dậy khỏi mặt đất, nhìn đến nơi nào cũng là thủy tinh vỡ vụn.

Lâm Lộc lảo đảo bước vài bước về phía trước, đỡ lấy nửa bức tường đã vỡ nát.

Đây tựa hồ là một gian nhà.

Thực vật bốn phía xanh um tươi tốt, phiến lá cao lớn phấp phới.

Chỉ là trên mặt đất hỗn độn, ngoại trừ có thủy tinh lóe sáng, chính là cành cây bị bọn họ đè gãy và dấu chân tứ tung.

Lâm Lộc lung lay đi về phía trước, lại thấy được Ninh Trí Viễn đứng ở cánh cửa cách đó không xa.

Ninh Trí Viễn đối mặt với cánh cửa kia, nửa quỳ trên mặt đất.

Một cánh tay hắn chống lên.

Cánh tay kia lại vô lực rũ bên người, tạo thành một tư thế vặn vẹo kỳ quái.

Nghe được âm thanh, hắn quay đầu lại.

Trên mặt hắn toàn là máu —— Máu vẫn luôn chảy từ trán ra, trên lông mi cũng có tầng huyết tương dính nhớp.

Gương mặt anh tuấn trước đây giờ phút này lại có vẻ tiều tụy yếu ớt.

Nhưng thời điểm nhìn thấy Lâm Lộc, mặt hắn dịu lại.

Ánh mắt trầm ảm đạm lại nháy mắt liền có ánh sáng.

"Em tỉnh rồi."
Lâm Lộc không nói gì.

"Trên người có đau chỗ nào không? Vừa rồi tôi đã kiểm tra giúp em, không có vết thương nghiêm trọng.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm, em nhanh đến bệnh viện......"
Ninh Trí Viễn lầm bầm lầu bầu cau mày.


Hắn nhìn cánh cửa phía trước, sau khi trầm tư một lát lại nỗ lực đứng lên, máu chảy theo động tác của hắn, nhỏ giọt ở trên cỏ xanh lại chảy xuống.

Dùng sức đẩy đẩy, vẫn là không có chút sứt mẻ như cũ.

Ninh Trí Viễn nghiêng thân, dùng sườn vai không bị gãy của hắn đập lên!
"Ô!" một tiếng, sắc mặt tức khắc trắng bệch.

Hắn bị thương rất nặng, không màng tất cả mà va chạm như vậy, miệng vết thương sao có thể không bị toạc ra?
Không nói cái khác, riêng cánh tay rũ bên người lại lung lay theo vài động tác mạnh.

Lâm Lộc có thể tưởng tượng được, chặt đứt xương cốt chọc thịt đến chảy máu là đau như thế nào.

Nhưng Ninh Trí Viễn tựa hồ không cảm giác được đau.

Hắn vẫn đâm ở cửa, nhưng dù đâm thế nào cũng không mở ra.

Ngược lại nơi cỏ xanh mà hắn đứng đã mau bị máu làm ướt sũng.

Rốt cuộc hắn cũng ngừng lại.

Cánh tay ướt mồ hôi chống đỡ cánh cửa kia, hắn quay đầu lại nhìn về phía Lâm Lộc.

Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt tối đen.

Đèn trên đỉnh đầu trong nhà chiếu rọi xuống đầu thấy rõ hai vành mắt xanh xao của hắn.

"Tiểu Lộc, lại đây giúp tôi một chút."
Lâm Lộc không nói chuyện.

Giống như cậu không hề quen biết Ninh Trí Viễn, càng không nghe được người đàn ông này cậu sự trợ giúp.

Cậu đứng tại chỗ không động đậy.

"Tiểu Lộc, em làm sao vậy?"
Ninh Trí Viễn cũng phát giác có điểm không thích hợp.

Hắn đi về phía nLâm Lộc.

"Nói chuyện.

Đau ở đâu? Có phải vừa rồi đập đến nội tạng hay không, hay là đụng vào đầu......!"
Lâm Lộc nhìn thấy môi Ninh Trí Viễn mấp máy, nhưng câu nói kế tiếp cậu cũng không nghe rõ.

Chỉ là nhìn mặt Ninh Trí Viễn, loại ảo giác có thể bức điên người lại tới lần nữa.

Không khí uớt át mang theo bùn đất giống như chậm rãi rút khỏi bốn phía, Lâm Lộc không thấy một chút không khí nào —— Cậu há to miệng, lại nghe đến lỗ tai có tiếng nước trong hồ dao động.

Tiếng nước nặng nề.

Ục ục.

Ục ục.

Thong thả ngầm trầm.

Lạnh băng.

Hít thở không thông.

Đáy hồ tối đen vô tận, chỉ có âm thanh này.

Ục ục.

Ục ục......!
Cậu nhìn thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn thay đổi, biên độ đóng mở miệng lớn hơn nữa.

Nhưng hết thảy đều như là hình ảnh tua chậm......!
Cậu lại bắt đầu thở không nổi.

(Mình đang suy nghĩ đến chuyện sẽ convert thôi chứ oải quá).