Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 146: Thì Ra Anh Thật Sự Không Để Ý Đến Sự Sống Chết Của Tôi






Lâm Lộc trầm mặc, lông mi run đến đáng thương.

Cậu giống như là một mảnh pha lê điêu khắc thành hình người, trước mắt đã sắp tan nát.

Ninh Trí Viễn lại không có một chút thương hại.

Hắn cười đến lạnh thấu đến xương.

"Được, cậu có được đáp án rồi đấy.

Cho nên, hiện tại có thể cút ngay sao?"
Môi Lâm Lộc run rẩy cười thảm một tiếng.

"Anh sai rồi.

Tôi và anh, cũng chưa từng gặp dịp thì chơi.

Mặc kệ anh có nửa điểm để ý đến tôi hay không, nhưng thật sự tôi đã từng thích anh......A!"
Bật lửa kia nặng nề, hung hăng nện ở trên mặt cậu! Tính chất kim loại, góc cạnh rõ ràng, Lâm Lộc che mũi lại, máu mũi đỏ tươi chảy xuống thấm qua khe hở ngón tay.

"Đừng mẹ nó nói cậu thích tôi, tôi nghe xong đã thấy ghê tởm!"
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, biểu tình mang theo vài phần dữ tợn.

"Lâm Lộc, loại người giống như cậu, có cái tư cách gì nói thích tôi? Cút cho tôi!"
Lời còn chưa dứt, Ninh Trí Viễn đã chân dẫm chân ga.

Động cơ nổ vang một tiếng, chiếc xe lao đi vun vút.

Lâm Lộc còn ghé vào cửa sổ xe, trực tiếp bị lết về phía trước mấy mét, hung hăng ngã trên mặt đất.

Đầu gối trực tiếp nện ở trên đá cẩm thạch, chỗ khớp xương kêu răng rắc một tiếng, ngay sau đó chính là đau đớn đến cực điểm.

Lâm Lộc đau hô một tiếng, cuộn trên mặt đất không đứng dậy.

Tiếng gầm rú của xe thể thao càng ngày càng nhỏ, rất nhanh không gian đã trở nên tĩnh mịch.

Bốn phía im lặng, Lâm Lộc còn quỳ rạp trên mặt đất.

Máu mũi cậu rơi từng giọt từng giọt trên mặt đất, tạo thành một vũng máu.

Cho đến khi vũng máu này đã bắt đầu khô cạn, Lâm Lộc mới tỉnh lại từ đau đớn, loạng choạng ngẩng đầu lên.

Chiếc xe thể thao kia, đã sớm chạy không thấy hình ảnh.


Lại qua một thời gian đai, Lâm Lộc mới thất tha thất thểu từ trên mặt đất bò dậy, bộ âu phục đắt đỏ kia đã che kín tro bụi.

Bàn tay chống trên mặt đất, cũng cọ nát một mảnh, thịt non hồng phấn lộ ra bên ngoài, dính cát sỏi trên mặt đất.

Đau quá......!
Cực kỳ chua xót, nếu là trước kia, nói không chừng Lâm Lộc đã khóc lên.

Nhưng kỳ quái, giờ phút này cậu nhìn về phía Ninh Trí Viễn rời đi, thế nhưng không có một giọt nước mắt.

Cậu chỉ cảm thấy trái tim băng giá.

Động lực của chiếc xe thể thao kia rất lớn, vài giây là có thể có tốc độ rất cao.

Bị kéo túm đi như vậy, cậu nhất định sẽ té ngã, thậm chí khả năng bị thương.

Những điều này, Ninh Trí Viễn đều biết, nhưng hắn vẫn dẫm chân ga.

Cho dù là người xa lạ, cũng không cần thiết như vậy.

Ninh Trí Viễn hắn, là thật sự không để bụng sống chết của mình một chút nào.

Đúng vậy, ngay cả vứt bỏ mình, cũng không lý do gì khác.

Lúc trước mình nhiều đêm không ngủ được như vậy, lại không ngừng tìm ra sai lầm của mình......Nhưng vốn dĩ chỉ là, "Hắn chán".

Nói là gặp dịp thì chơi, cậu đánh giá quá cao mối quan hệ của hai người.

Đối với mình, kỳ thật cũng lười diễn trò......Chỉ là mình quá ngu.

Nói cái gì cũng không chịu thừa nhận sự thật rõ ràng này.

Chua xót cười cười, Lâm Lộc loạng choạng đứng lên.

Mới vừa rồi té quá tàn nhẫn, hai đầu gối nện trên đá cẩm thạch cứng rắn, giờ phút này đi đường cũng không vững.

Khi cất bước, đầu gối lại càng đau như có kim châm.

Nhưng Lâm Lộc lại giống như không có cảm giác gì, khập khiễng mà xoay người rời đi.

Vòng qua bãi đỗ xe trống rỗng, Lâm Lộc lại về đến cửa khu thương mại lần nữa.

Vài người phục vụ đã ném cho cậu một cái nhìn quái di —— Một thân mặc âu phục mười mấy vạn, lại tràn đầy bụi đất, cọ trên mặt đất đến dơ dáy bẩn thỉu.

Còn chưa nói đến cậu chảy máu mũi, tùy tay lau một cái, trên mu bàn tay dính một màu đỏ chót.

Cổng khu thương mại sang trọng giàu có.

Cậu đứng ở chỗ này, giống như là một vai hề, nhỏ bé lại có thể cười.

"Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi yêu cầu có thẻ hội viên mới có thể vào.

Hơn nữa, quần áo không chỉnh tề cũng không thể nào......"
Một người phục vụ mới mở miệng, đã bị một người bên cạnh túm lại.

"Đây là khách Ninh tổng mang đến, ngươi cũng cản? Muốn bị đuổi việc sao?"
Cắn răng thấp giọng nói xong, người phục vụ kia cười rộ lên với Lâm Lộc.

"Vị tiên sinh này, hắn mới đến, không hiểu chuyện.

Mời ngài đi vào."
Lâm Lộc khập khiễng mà đi vào cửa.

Phía sau, có thể nghe được tiếng nói nhỏ khe khẽ của hai người.

"Ngươi điên rồi? Làm sao Ninh tổng sẽ mang một người như vậy tới đây chứ......Ngươi xem người hắn kìa, dơ muốn chết!"
"Ngươi mới điên rồi! Chính ta tận mắt nhìn thấy Ninh tổng dẫn hắn đến đây, một bộ quần áo này đều là mới mua.

Nhưng ngươi đừng ngăn đón hắn, Ninh tổng vui vẻ động tay đánh chửi hắn đó là Ninh tổng để mắt hắn, chúng ta không đắc tội nổi được những người này!"
"Nhưng Ninh tổng sao có thể coi trọng người......"
"Được rồi, không phải khuôn mặt không tồi sao.

Dù sao chính là chơi chơi, chơi chán thì quăng thôi.

Người như Ninh tổng, muốn chơi cái dạng gì không có? Nói không chừng chính là muốn thay đổi khẩu vị.

Ngươi đừng mù mắt lo chuyện này nữa."
Lâm Lộc mắt điếc tai ngơ.

Cậu chậm rãi trở về gian phòng VIP kia.

Giờ phút này cửa phòng rộng mở như cũ, đèn treo lộng lẫy chiếu rọi xuống, bên trong hỗn độn.

Nước trà hắt ở trên mặt đất, thảm dính đầy nước.

Lâm Lộc đi qua, đế giày dẫm lên thảm, tiếng dính ướt lép nhép vang lên theo bước đi.


Áo thun của cậu còn nằm trên mặt đất.

Lâm Lộc ngồi xổm xuống.

Đầu gối kêu rắc một tiếng, xương đau đớn đánh úp lại.

Lâm Lộc trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, đau đến ra một đầu mồ hôi lạnh.

Mới vừa rồi bị Ninh Trí Viễn kéo túm, đầu gối cậu bị thương.

Đau như vậy, như là khớp xương bị cạy ra, xương cốt ma sát ở bên cạnh nhau......!
Sẽ bị thương đến xương cốt sao? Mình còn có thể luyện tập vì Thánh Y Ti sao?
Cho dù có thể luyện tập, tiền lại đâu ra? Tiền thuốc men của Tiểu Mỹ, nhà nghỉ của Bình tỷ, vốn dĩ đã nói là có tám mươi vạn......!
Bao nhiêu chuyện lớn nhỏ dạo quanh ở trong đầu Lâm Lộc, lại biến mất không còn tung tích.

Lâm Lộc quá mệt mỏi.

Những đáp án này cậu không biết một cái, càng không sức lực suy nghĩ.

Cậu giờ phút này, chỉ nghĩ cắn răng chịu đựng một trận đau nhức.

Chỉ cần cố nhịn qua là cậu có thể đứng lên.

Hồi lâu, Lâm Lộc duỗi tay cầm quần áo của mình.

Cậu loạng choạng đứng lên, ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, lại đụng phải giám đốc khu thương mại nghe tin chạy đến.

Giám đốc nhìn cậu một cái, biểu cảm kinh ngạc lộ ra ngoài.

Nhưng hắn còn nhớ rõ thân phận của mình, lập tức khôi phục vẻ tươi cười.

"Vị tiên sinh này, Ninh tổng đâu?"
"Anh ta đã đi rồi."
"Đi rồi?"
Giám đốc duy trì nụ cười không nổi nữa.

Khó khăn lắm Ninh tổng mới tới một lần, tại sao lại đi nhanh vậy? Người trực ban đụng trúng thần tài như hắn, không phải bán đi thứ hơn trăm vạn cũng là hơn một ngàn vạn? Tiền trích phần trăm cũng cầm đến mỏi tay! Cố tình đến lần của mình.

Cũng chỉ bán được một bộ âu phục, mười ba vạn!
Nhất định là do tên tiểu bụi đời kỳ quái này! Vừa rồi hắn còn tranh luận với Ninh tổng, nhất định là hắn làm Ninh tức giận rồi! Mẹ nó, cũng không nhìn xem mình là mặt hàng gì, còn dám chọc ninh tổng bực bình! Dơ dáy, chướng mắt muốn chết!
Giám đốc cố gắng cười một tiếng, giọng nói lãnh đạm hơn rất nhiều.

"Nếu Ninh tổng đã rời đi, ngài cũng không thể ở lại nơi này.

Chỗ của chúng tôi là tổ chức theo hình thức hội viên, khách hàng không phải hội viên phải đóng phí hoạt động.

Tới, tôi đưa ngài tới bên kia."
Lệnh đuổi khách đã hạ thấp đến rất khách khí, lại không hề thương lượng đường sống.

Giám đốc ngẩng đầu đi ở phía trước, nói là dẫn đường, lại đi nhanh như vậy.

Lâm Lộc cố hết sức đi theo, khập khiễng, đầu gối đau đến trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Thoạt nhìn chật vật lại đáng thương.

Nhưng giám đốc rõ ràng thấy được, chẳng những không đi thong thả nửa phần, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn.

Cho đến khi đến cửa sau, giám đốc mới đột nhiên dừng lại.

Nơi này tới gần cửa, vừa là chỗ của một cái quạt gió.

Chỉ là đứng ở chỗ này cũng cảm thấy tiếng gió gào thét, nghe một hồi đã khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

Nếu là ngồi ở đây lâu, nhất định sẽ nhiễm lạnh mà sinh bệnh.

Giám đốc lại như không cảm giác được gió, cười giả tạo nói.

"Được rồi, chính là bên này.

Ngài có thể ngồi ở chỗ này.

Nhưng mà ngài không thể rời khỏi nơi này.

Khách của chúng tôi rất hay bắt bẻ, không thể để bọn họ nhìn thấy người không phải là hội viên, hy vọng ngài có thể hiểu được."
Dứt lời, hắn liền xoay người phải đi.

Lâm Lộc mở miệng gọi hắn lại.

"Từ từ."
Giám đốc xoay người, có hơi không kiên nhẫn.

"Còn có cái gì có thể phục vụ cho ngài sao?"
"Tôi......"
Lâm Lộc cúi đầu nhìn nhìn chính mình.


Vừa rồi ma sát quá tàn nhẫn, chưa nói đến quần áo đầy bụi đất, trên quần cũng bị mài ra vết chỉ.

"Tôi có thể tìm một chỗ thay quần áo không?"
"Ngài cứ thay ở chỗ này đi.

Phòng thay quần áo của chúng tôi đều rất quý, bị ngài làm dơ thì làm sao bây giờ?"
Cuối cùng, Lâm Lộc lại tránh ở một góc trong phòng, đón gió to, run rẩy thay âu phục.

Vài phút sau, cậu mặc lại áo thun của mình, gấp lại bộ quần áo đến gặp mặt giám đốc.

"Tại sao ngài còn tới đây? Không phải tôi đã nói rồi sao, thành viên không trong hội không thể đi lại lung tung?"
"Xin lỗi, tôi tìm ngài có việc."
Lâm Lộc nâng âu phục, thật cẩn thận mà mở miệng.

"Tôi có thể trả lại quần áo không?"
Lúc này đây, sự khinh bỉ của giám đốc trực tiếp viết ở trên mặt, che giấu cũng lười làm.

Hắn cười khinh miệt, như là hoàn toàn không nghe lời nói của cậu, không có một câu trả lời.

"Tôi biết, quần áo đã bẩn không thể trả lại......Nhưng mà......"
Giọng nói Lâm Lộc thấp một chút, mang theo ý vị khẩn cầu.

"Nhưng mà áo sơ mi bên trong vẫn còn sạch sẽ.

Tôi chỉ mặc thử một chút, còn có dây thắt lưng này......Có thể phiền ngài trả lại giúp tôi không?"
"Tiên sinh, tôi ăn ngay nói thật với ngài.

Đúng là bộ âu phục ngài mặc rất đắt, còn phối thêm trang sức cũng là ba trăm vạn.

Hơn nữa, càng quan trọng là —— Cho dù trả lại, khoản tiền cũng là trực tiếp gửi đến tài khoảng của Ninh tổng, cũng sẽ không đưa tiền mặt cho ngài."
Kia giám đốc nhe răng cười.

"Cho nên, trả lại cũng không lấy được tiền, còn sẽ tổn thất mất quần áo.

Hiện tại, ngài còn muốn trả lại sao?"
"......"
Lâm Lộc rũ mắt xuống.

Cậu thật sự không biết, cho dù trả lại bộ quần áo này, cậu cũng căn bản không có cách nào lấy được tiền.

Tiền thuốc men của Tiểu Mỹ......!
Trong đầu kêu loạn, trong lòng càng là lung tung rối loạn.

Nhưng cuối cùng Lâm Lộc cũng thanh tỉnh một chút.

Cậu ý thức được, cậu không thể tiếp tục trì hoãn nữa.

Mặc kệ là phải đếm chỗ mẹ vay tiền, hay là nghĩ cách khác, thời gian đều rất gấp gáp.

Cần cần phải rời đi.

"Quần áo, vẫn là trả lại đi."
Hạ quyết tâm, Lâm Lộc lấy âu phục và toàn bộ trang sức phối theo đưa cho giám đốc.

Giám đốc kia vốn dĩ khóe miệng nhếch lên, cười khinh miệt, giờ phút này vẻ tươi cười kia lại cương cứng.

"Tiên sinh, có phải ngài nghe không hiểu không? Vừa rồi tôi nói......"
"Tôi biết.

Tiền này sẽ trả lại cho Ninh Trí Viễn, tôi sẽ không lấy được một phân."
Lâm Lộc đánh gãy hắn,
"Vậy cứ trả lại cho anh ta đi.

Vốn dĩ chính là đồ vật của anh ta.

Thứ đồ quý giá như vậy, tôi không cần, càng không muốn.

Huống chi, người như tôi, cũng căn bản không xứng với những thứ này.

Là của anh ta, liền trả lại anh ta cho tốt đi.".