Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 143: Lạt Mềm Buộc Chặt






Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Nơi này dù sao cũng là ngoại ô.

Gió thổi vào giếng trời không lớn, lại mang theo lạnh lẽo run rẩy.

Chân của Lâm Lộc trần trụi, tuy rằng áo khoác Ninh Trí Viễn cho cậu cũng đủ dày, lại cũng chỉ có thể che đến đùi —— Ở bên trong, cũng chỉ có chiếc áo thun mỏng và chiếc quần góc bẹt.

Cậu không nhịn được run lên.

"Lạnh?"
Phía sau, thân thể người đàn ông nhích lại gần.

Ninh Trí Viễn ôm cậu vào trong lồng ngực, không khí ấm áp sau lưng truyền đến.

Áo khoác đã cho Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn cũng chỉ mặc áo sơmi, nói thật cũng không tính là kín.

Nhưng hắn chẳng những không biểu hiện ra lạnh, còn tháo cúc áo ở cổ ra, lộ ra một nửa ngực.

Giờ phút này đường cong cơ bắp lưu loát xuyên thấu qua áo sơmi hơi mỏng, mơ hồ lăn lộn theo động tác.

Hắn tùy tay kéo cà vạt xuống, cũng ném cho Lâm Lộc.

"Cầm cà vạt cho tôi."
"Cái gì......"
Lâm Lộc không rõ nguyên do, chỉ là cúi đầu nhìn nhìn cà vạt trong ngực.

Lại nghe được Ninh Trí Viễn nói nhỏ ở bên tai.

"Lấy nhanh lên.

Không mặc âu phục mang cà vạt cái gì, cậu không cảm thấy như vậy có vẻ rất ngốc sao?"
—— Là rất ngốc cũng không sai.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?
—— Vì sao tôi phải cầm cà vạt của anh.

Tay anh cũng không phải không dài......!
Nhưng rốt cuộc mượn tiền từ tay người ta.

Lâm Lộc không cãi lại được, cũng chỉ có thể nhận mệnh gấp cà vạt lại cho gọn gàng, cất vào trong túi âu phục.

Tạm thời ẩn nhẫn.

Lâm Lộc nghĩ.

Chờ thêm một thời gian sau khi trả tiền, lại có thể đi rồi.

Không cần nhìn sắc mặt của Ninh Trí Viễn.


Cũng không cần dán đến hắn gần như vậy, trong lòng lại bắt đầu xuất hiện những hồi ức đó......!
Mà Ninh Trí Viễn phía sau cúi đầu nhìn cậu, càng thêm dùng sức mà ôm cậu vào trong ngực.

Thân mình Lâm Lộc cứng đờ.

Cậu lại không biết, điều người đàn ông sau lưng nghĩ lại là —— Hôm nay phải buộc Lâm Lộc lại bằng bất cứ giá nào, dù nói như thế nào cũng đừng nghĩ đi nũa.

Hắn không thể để Lâm Lộc rời đi!
Hai người đều không nói lời nào, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Cho đến khi giám đốc khu thương mại chạy tới, đánh vỡ không khí trầm mặc này.

"Ninh tổng, ngài đã tới?"
Một đường bước đi như chạy chậm tới nghênh đón, giám đốc khu thương mại tha thiết đưa hai người tới phòng VIP cho khách.

Vài người phục vụ bưng trà bánh và rượu vang đỏ lên, xếp theo thứ tự ở trước mặt Ninh Trí Viễn.

Bọn họ lại mở danh sách ra, đặt ở trên mặt bàn.

"Ninh tổng, mời ngài ngồi.

Đồng hồ và trang phục nam mới nhất đều ở đây.

Hôm nay ngài muốn chọn gì ạ? Là chuẩn bị cho tiệc tối, hay là muốn tham gia trao giải? Đúng rồi Ninh tổng, những nhãn hiệu ngài yêu thích cũng có sản phẩm mới, chúng tôi đều đã sắp xếp lại, cực kỳ hợp với phong cách của ngài.

Đặc biệt là đồng hồ này, số lượng có hạn, mã số của chiếc đồng hồ này vừa đúng là sinh nhật của ngài."
Mở ra một chiếc hộp tinh xảo, giám đốc cong lưng, tươi cười thân thiết muốn thử cho Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn lại không duỗi tay, mà là về dựa vào lưng ghế sofa phía sau.

"Chọn cho cậu ta một bộ quần áo, thay bộ quần áo trên ngươi đi."
Tách một tiếng, hắn bật lửa châm thuốc.

Ngọn lửa nhỏ bừng lên sau những ngón tay.

"......Nhanh lên.

Cái áo thun này, tôi nhìn là thấy bực mình."
"Vâng, Ninh tổng!"
Giám đốc khu thương mại quay đầu đi, ánh mắt lộ liễu nhìn kỹ, nhìn Lâm Lộc từ trên xuống dưới giống như đèn pha —— Áo thun mặc đến bạc màu, vừa thấy chính là món hàng bên đường, khách hàng tới nơi này cho dù chọn giẻ lau cũng không chọn loại mặt hàng này! Đùi lộ ra hơn một nửa, lại không thấy ược mép quần, nói đi rốt cuộc người này có mặc quần hay không!
Đến nỗi bộ âu phục bên ngoài......Nhưng thật ra hàng thật giá cao, vải cũng là thượng hạng.

Nhưng bộ quần áo kia không hợp với cậu ta chút nào, nói là oversize? Cũng không giống, chẳng ra cái gì cả! Nhìn qua không giống như là phối đại, hình như là trộm mặc quần áo của người khác......!
Từ từ, quần áo của người khác?
Giám đốc nhìn trộm nhìn Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái, lập tức thay đổi một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

"Xin hỏi, ngài thích kiểu dáng như thế nào?"
"Không cần hỏi cậu ta.

Ngươi chọn cho cậu ta một bộ là được."
"Vâng, Ninh tổng!"
Giám đốc cười đến càng xán lạn.

Đã biết sớm mà, loại khu khu thương mại này đều bán những món hàng cấp bậc xa xỉ, còn hạn chế số lượng hội viên.

Khách hàng VIP dẫn theo người tới đây là chuyện bình thường, nhưng mang đến không phải là người nhà bạ bè thân thiết, chính là bao tiểu tình nhân, quần áo mặc trên người bọn họ cũng phải thật cao cấp.

Đối bọn họ mà nói, mua một chút hàng xa xỉ là việc nhỏ, nhưng đồ vật của mình sẽ không tùy tiện cho người khác.

Rốt cuộc tiền đối với bọn họ không phải vấn đề, điều đó có nghĩa là trong mắt những người mình quan tâm, đã là ý vị sâu xa quá mức.

Cho nên, vị bên cạnh này, và Ninh tổng......?
Hắn lại cẩn thận đánh giá Lâm Lộc một phen.

Đương nhiên, khuôn mặt là không thể chê, dáng người cũng thật sự rất tốt.

Đặc biệt là khí chất kia, thuần khiết như một hồ nước, làm người nhìn thấy trong lòng đã yêu thích.

Chẳng lẽ......Ninh tổng lại thích như vậy? Khuôn mặt thanh thuần, hình mẫu học sinh?
"Tại sao còn không đi!"
Ninh Trí Viễn đột nhiên trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

"Nhìn chằm chằm cậu ta làm gì, thoạt nhìn không để yên có phải hay không?"
"Ha ha, xin lỗi Ninh tổng.

Lâu rồi tôi vẫn chưa thấy tiểu thiếu gia nào có khí chất xuất chúng như vậy, nhịn không được thất thần.

Xin hỏi vị thiếu gia này xưng hô như thế nào?"
"Liên quan gì đến ngươi? Không cần ngươi phải xưng hô.

Người trả tiền cho ngươi là ta, ngươi rõ ràng một chút."
Nhăn mày lại không vuu, Ninh Trí Viễn kéo lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu vào ngực mình.

Phù mà tiếng phun một ngụm khói ở trên mặt cậu, Lâm Lộc sặc đến không chịu được ho khan.

"Nếu là có một ngày ngươi phát hiện cậu ta đến ngươi nơi này tiêu phí, người đàn ông đi bên cạnh không phải là tôi......Ngươi liền đánh gãy chân hắn thay ta, trực tiếp đưa đến văn phòng của ta đi! Nghe hiểu không?"
Ninh Trí Viễn nói chuyện với giám đốc, đôi mắt lại gắt gao nhìn Lâm Lộc chằm chằm, một câu cuối cùng như phun ra từ kẽ răng, một tay nắm yết hầu Lâm Lộc, ép cho Lâm Lộc không thể động đậy.

Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, ánh đỏ cháy lập lòe ở đầu điếu thuốc, tựa như giây tiếp theo sẽ ấn lên da thịt Lâm Lộc.

Giám đốc sợ tới mức run run, lại không dám nói nhảm.

Hắn gật đầu như giã tỏi.

"Vâng vâng vâng, Ninh tổng, tôi đều nghe hiểu! Ngài muốn quần áo tôi đây liền đi chuẩn bị, ngài chờ một lát!"
Lại không dám ở trước mặt Ninh Trí Viễn khiến hắn chướng mắt, giám đốc khu thương mại khoát tay, kéo theo người phục vụ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Ninh Trí Viễn và Lâm Lộc.


Nơi như thế này, quan trọng nhất là sự riêng tư của khách hàng.

Cửa sổ sát bốn phía đều đóng lại, bức màn vẫn luôn kéo dài tới mặt đất, che lấp đi ánh nắng.

Phòng ở giữa, treo một chiếc đèn trần bằng thủy tinh hoa lệ.

Một vòng ánh đèn lóng lánh bốn phía, phản chiếu qua lớp thủy tinh, tạo thành một tầng quang ảnh sáng chói.

Rõ ràng là ban ngày, lại làm như cõi tối tăm ban đêm.

Bốn phía trang trí rất nhiều giá cắm nến, mùi nến thơm bay lên, tạo thành những cái bóng màu cam ấm áp trên tường.

Trên mặt đất là thảm lông dê Ba Tư, bày một bộ ghế sofa bằng nhung màu đỏ tươi.

Ninh Trí Viễn ngồi ở chính giữa ghế sofa kia, dựa lưng vào sau ghế.

Một tay hắn Lâm Lộc ôm vào trong ngực, một tay kia đặt ở lưng ghế sofa, ngón tay không chút để ý mà gõ nhẹ lưng ghế.

Bộ dáng của hắn rất tùy ý.

Nhưng Lâm Lộc ở trong lồng ngực hắn, chỉ có thể ngẩng đầu cao lên.

Điếu thuốc mang theo ánh lửa kẹp giữa ngón tay của Ninh Trí Viễn, kề sát yết hầu của cậu.

Mỗi một lần ngực phập phồng, đều có thể cảm giác được trên yết hầu đau đớn nóng rực.

Lâm Lộc chỉ có thể lui về phía sau, lại về phía sau nữa, cho đến khi một tấc da đều kề sát ở trên người Ninh Trí Viễn.

Cho dù như thế, sợ hãi bị bỏng vẫn theo cậu như hình với bóng.

Sợ hãi, cũng không đến từ chính tổn thương, mà là đến từ chính khả năng tổn thương.

Một thở một hít, như đi trên lớp băng mỏng.

Trên trán Lâm Lộc toát ra mồ hôi.

Không có cách nào hít thở bình thường, đương nhiên sẽ thiếu oxi.

Trước mắt có quầng sáng tán loạn, ảo giác, bóng dáng Ninh Trí Viễn dày đặc giương nanh múa vuốt lên, máu đặc đến không thể tan được chảy xuôi xuống dưới.

Cái này đại khái là sức lực của hắn.

Sức lực của hắn rất cường đại, có thể tùy ý giơ nanh vuốt ra, Lâm Lộc lại nhỏ yếu quá mức, chớ nói nanh vuốt, ngay cả thở cũng không thể tùy ý.

Loại sức lực này, bởi vì cường đại mà không cố kỵ chỗ nào, ngược lại tùy ý lấy được quyền lợi —— Hắn quá mức mạnh mẽ, đủ để đè nát Lâm Lộc như một con kiến.

Vì thế, coi như hắn thực sự có quyền nghiền nát Lâm Lộc như trong quá khứ.

Không ai sẽ cảm thấy không đúng.

Thậm chí, bọn họ sẽ nói, cậu bị người cường đại như vậy gây nên thương tích, chính là vinh hạnh của cậu.

Lâm Lộc cảm giác được một cỗ phẫn nộ, phồng lên ở trong máu.

Cậu bắt đầu hít thở không xong, đau đớn trong cổ họng càng ngày càng kịch liệt.

Ngực phập phồng, cậu đột nhiên ngồi dậy, cứ như vậy đưa yết hầu đâm vào điếu thuốc!
"Lộn xộn cái gì?"
Ninh Trí Viễn lập tức ngồi dậy, vứt đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất.

Hắn kiềm trụ cằm Lâm Lộc dùng sức nâng lên, cúi đầu xem vết thương bên trên.

"Điên rồi sao? Tự mình đâm vào tàn thuốc?"
"Nếu thật sự không muốn làm tôi đụng phải, vì sao muốn đặt tàn thuốc ở đó?"
Ninh Trí Viễn ngưng lại.

Hắn nâng mắt lên, sắc mặt nặng nề.

"Cho nên, là cậu cố ý?"
"Ninh tiên sinh, ngài buông tôi ra đi.

Tôi thở không nổi."
Ninh Trí Viễn lại dừng lại.

Giương đôi mắt sâu không thấy nhìn Lâm Lộc liếc mắt một cái, thoạt nhìn như là hắn có rất nhiều lời muốn nói.

Hoặc là, nói cho chuẩn xác hơn một chút —— Có rất nhiều lời muốn rống lên.

Nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì, càng không có rống.

Chỉ là trầm mặc buông lỏng tay.

Lâm Lộc liền đứng lên.

Cậu cúi đầu, vuốt cổ của mình.

Đau đớn, nhưng vẫn có thể chịu được.

Sợ hãi mới vừa rồi đột nhiên có vẻ buồn cười.

Còn không phải là đau? Thói quen, cũng cùng lắm là như thế.

Cánh tay Ninh Trí Viễn vẫn đặt lên lưng ghế sofa như cũ, ngón tay khẽ gõ gõ.

Nhưng là Lâm Lộc không thấy được, hắn đang chờ đợi cậu mở miệng.

Mà Lâm Lộc chỉ là cúi đầu, cậu nhìn thảm lông dê, bị tàn thuốc cháy thành một cái lỗ màu đen to bằng ngón cái, một mảnh tro tàn.


"Ninh tiên sinh."
Lâm Lộc thấp giọng kêu một tiếng.

Ninh Trí Viễn chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía cậu.

Ánh mắt hắn nặng nề, bao phủ ở trên mặt Lâm Lộc.

"Rốt cuộc ngài muốn cái gì? Ngài nói ra đi, đừng làm khó tôi."
"Tôi muốn thế nào? Lâm Lộc, vấn đề này nên hỏi chính cậu."
"Ninh tiên sinh, tôi nghe không hiểu."
"Thiên Hương Lâu, không phải tôi ép cậu đi."
"Ninh tiên sinh, tôi không biết ngài cũng sẽ đến Thiên Hương Lâu, nếu không tuyệt đối sẽ không đi ngại ngài chướng mắt."
"Sẽ ngại tôi chướng mắt? Lâm Lộc, cậu cũng dám nói."
Ninh Trí Viễn cười.

"Vì sao tôi đến Thiên Hương Lâu, không phải trong lòng cậu rõ hơn bất kỳ ai sao?"
"Tại sao tôi phải rõ ràng......"
"A."
Lại là một tiếng cười lạnh, Ninh Trí Viễn đánh gãy lời cậu.

"Được, không cần nói những lời vô nghĩa này nữa.

Trước tiên cậu cứ thay quần áo đi.

Mặc thành như vậy, còn nói không phải muốn làm tôi mất mặt?"
"......"
Lâm Lộc cúi đầu nhìn nhìn chính mình.

Trên người cậu vẫn là quần áo mua lúc đại học, đã rất cũ, vẫn là khi bị hắn đuổi ra khỏi chung cư, soạn bên trong túi hành lý.

Những quần áo khiến Ninh Trí Viễn chướng mắt này, cũng rất bình thường.

Nhưng hiện tại trong tay cậu đang túng quẫn, là thật sự không có tiền mua thêm quần áo.

Huống chi, cậu cũng chưa từng nghĩ qua, hôm nay sẽ gặp được Ninh Trí Viễn.

Nhưng cho dù như vậy, nghe được Ninh Trí Viễn ghét bỏ mình, trong lòng Lâm Lộc vẫn có điểm khác thường.

Mím môi, cậu thở dài.

Mà Ninh Trí Viễn rũ mắt, hốc mắt hãm sâu xuống.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Một lát, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa.

Giám đốc khu thương mại mang theo vài người đến, xếp một loạt áo ở trên bàn.

"Ninh tổng, đây là tất cả quần áo tôi đã chọn trong các sản phẩm mới của mùa này, mời ngài xem qua."
Ninh Trí Viễn cũng không ngước mắt lên, tùy ý vẫy vẫy tay.

"Ta không cần xem.

Ngươi tùy ý chọn một bộ, kêu cậu ta thay đi.

Đừng mặc thành như vậy ở trước mặt ta."
"Tùy tiện chọn một bộ? Cái này......"
"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
Giám đốc khu thương đang muốn trả lời, Lâm Lộc đã mở miệng trước.

"Ninh tiên sinh, cái này thật sự không cần thiết.

Quần áo ở đây tôi mua không nổi, hơn nữa tôi cũng không cần."
Rầm một tiếng, ly nước trong tay Ninh Trí Viễn đặt thật mạnh trên bàn.

Hắn không vui mà nâng mắt lên.

"Lâm Lộc, lạt mềm buộc chặt cũng nên có giới hạn.

Đã đủ rồi, rất được.

Tôi hết kiên nhẫn rồi."
"Cái gì mà lạt mềm buộc chặt? Ninh tiên sinh, nếu ngài không có kiên nhẫn, liền nói hết những gì ngài muốn đi, nói điều kiện vay tiền với tôi, nếu có thể tôi sẽ làm hết tận lực! Nếu không làm được, tôi cũng sẽ không lãng phí ngài thời gian của ngài nữa, càng sẽ không chướng mắt ở chỗ này! Thật sự, tôi và mẹ còn có hẹn......"
Xoảng một tiếng, ly nước rơi vỡ vụn trên nặt đất.

Ninh Trí Viễn tàn nhẫn giương mắt lên, cảm xúc lại có hơi mất khống chế.

"Lâm Lộc, cậu con mẹ nó dây dưa không xong? Có phải thật sự cho rằng mẹ con các người ký xong được hợp đồng kia rồi, tiền sẽ đến tay các người, Ninh Trí Viễn tôi lại không có thủ đoạn xử lý các người sao?! Tôi nói cho cậu biết Lâm Lộc, chỉ cần một câu của tôi, người đàn bà kia sẽ cút về xóm nghèo, đời này trốn rách trốn nát ở bên trong cũng đừng nghĩ ra mặt!"
"Ninh tiên sinh!"
"Cậu câm miệng cho tôi! Cậu cho rằng Từ Thu Quân đảo chủ Lâm thị, đôi tay thật sự sạch sẽ mà không làm chút gì sao? Hiện tại một cuộc điện thoại của tôi, liền có thể tống bà ta vào trong ngục giam! Không phải cậu không muốn làm tôi chướng mắt sao? Vậy bồi bà ta ngồi tù đi! Chứng cứ trong tay tôi đều có đủ, cả đời này các người đừng nghĩ có thể ra được, đời này cũng đừng nghĩ ngại tôi chướng mắt!"
(Thật ra ở trên là giám đốc câu lạc bộ, mà mình thấy câu lạc bộ nó hơi ba chấm....Mạn phép đổi thành khu thương mại nha).