Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 141: Chương 142






Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Ninh Trí Viễn đến Thiên Hương Lâu.

Nhìn xung quanh một vòng, chớp mắt mới tìm được Lâm Lộc ngồi ở trong góc.

Lưng ghế sofa kia cao cao, bao phủ cả người Lâm Lộc trong đó.

Khuỷu tay Lâm Lộc đặt trên bàn, khuôn mặt lại đè nặng cánh tay.

Tóc mái mềm mại rũ xuống, che khuất đôi mắt u buồn.

Cậu có vẻ tâm sự nặng nề.

Tầm mắt Ninh Trí Viễn trượt xuống dọc theo sống lưng cậu, dừng lại ở vòng eo.

Áo thun dài rộng, làm Lâm Lộc càng có vẻ gầy ốm hơn.

Chỗ cổ áo trễ xuống, lộ ra xương quai xanh thật sâu.

Xương bả bai nhấp nhô, theo hô hấp của cậu mà phập phồng.

Áo thun kia.....!
Thấy rõ kiểu dáng quần áo, ánh mắt Ninh Trí Viễn tối sầm lại.

Lần đầu tiên khi hắn gặp Lâm Lộc, Lâm Lộc đã mặc cái áo này.

Khi đó hắn mới lên năm ba, là hội trưởng hội học sinh khoa tài chính.

Sau khi đọc diễn văn cho lễ khai giảng, hắn đi xuống sân khấu, gặp thoáng qua một đám tân sinh viên khoa vũ đạo.

Các tân sinh viên bê lãng hoa tươi thật lớn, tựa hồ muốn đưa đến hội trường.

Trong đó có một người bị đóa hoa che mất tầm mắt, trực tiếp đụng vào người hắn.

Ninh Trí Viễn nhíu mày, nắm lấy cánh tay người nọ kéo sang một bên.

"Sao lại thế này, đi không nhìn đường sao?"
"A....Thật xin lỗi!"
Vỗn dĩ lãng hoa cũng không được gói cẩn thận, bó hoa lại quá lớn.

Bị kéo qua như vậy, trực tiếp nghiêng qua một bên.

Tân sinh viên kia cũng mất thăng bằng, ngã vào ngực Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn tiếp hắn theo bản năng.

Thiếu niên kia có hơi sợ hãi ngước mặt lên, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.


Đó là lần đầu tiên Ninh Trí Viễn nhìn thấy Lâm Lộc.

Năm đó Lâm Lộc mười bảy tuổi, vừa mới thi đậu học viện đế quốc.

Cậu có một đầu tóc ngắn, sợi tóc nhẹ nhàng phất động trong gió.

Bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, lại có vẻ sợ hãi.

Đáng thương hề hề, làm Ninh Trí Viễn giật mình, nhịn không được nhíu mày.

"Xin lỗi, hoa nhiều quá, em cầm không chắc.

Thật xin lỗi, không phải em cố ý đâu."
Lâm Lộc có hơi nói năng lộn xộn.

Nhìn thấy phấn hoa dính vào âu phục của Ninh Trí Viễn, để lại một dấu vết màu vàng nhạt nhạt.

Cậu nhanh chóng duỗi tay qua chụp lại.

Lại bị người đàn ông cầm tay một phen.

"Khoa nào?"
"Khoa vũ đạo....."
"Tên là gì?"
"Lâm Lộc."
".....Lâm Lộc."
Ninh Trí Viễn lặp lại một lần nữa.

Hắn vẫn nắm tay Lâm Lộc, còn tăng thêm sức lực.

Cho đến khi Lâm Lộc không nhẫn nại nổi, lộ ra biểu cảm ăn đau, hắn mới chậm rãi buông lỏng tay.

Thuận tay lấy một cây hoa hồng, dùng chiếc khăn lụa trên âu phục quấn quanh vài vòng, che đi gai nhọn trên đó.

Sau đó hắn cắm vào trong tay Lâm Lộc, nhéo ngón tay cậu làm cậu nắm chặt.

Lâm Lộc không biết làm sao mà cúi đầu nhìn về phía bông hoa kiều diễm kia, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ánh mắt thanh triệt mà đơn thuần.

Thật sự giống một con nai con trong rửng rậm, lại có vẻ rất vô tội.

"Muốn đưa hoa này đến đâu?"
"Đến hội trường"
"Các cậu."
Ninh Trí Viễn thuận miệng gọi mấy sinh viên tới, dùng cằm hất hất về phía Lâm Lộc.

"Đi giúp cậu ta.

Dọn dẹp lại hoa rớt trên mặt đất cho tốt một chút, đưa đến hội trường đi."
"Vâng, hội trưởng Ninh! Anh yên tâm đi, bọn em nhất định đưa đến!"
Rõ ràng là sinh viên nhà giàu, bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, những tân sinh viên đó đối đãi với Lâm Lộc càng là mắt cao hơn đầu.

Nhưng bị Ninh Trí Viễn chọn làm việc, bọn họ lại rất nhiệt tình, khẩu khí cũng mang theo vinh hạnh.

Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, lại không liếc mắt bọn họ một cái.

Hắn nhìn Lâm Lộc chằm chằm.

Cho đến khi Lâm Lộc bất an cúi đầu, tai cũng đỏ hồng lên.

"Cái kia, vị học trưởng này...."
Lâm Lộc hơi nhút nhát sợ sệt nhìn về phía cánh tay mình -- Ninh Trí Viễn còn nắm tay cậu, không có ý tứ muốn buông ra.

Nhưng nói hắn bỏ ra, cậu lại không dám.

Nhìn ánh mắt học trưởng này, giống như muốn ăn thịt cậu đi.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt mãnh thú nhìn ấu thú, Lâm Lộc cảm thấy sau lưng tê dại, không dám động đậy lộn xộn.

"Lâm Lộc, tôi nhớ rõ cậu."
Ninh Trí Viễn trầm thấp mở miệng, giọng nói mang theo từ tính.

Hai người cách nhau gần đến như vậy, khi hắn mở miệng, có thể nhìn thấy vành tay Lâm Lộc ửng hồng.

Hắn cười, buông lỏng cánh tay Lâm Lộc ra.

Lãng hoa đã rụng hơn một nửa, chỉ còn lại một chút ở trong lồng ngực Lâm Lộc.

Ninh Trí Viễn tùy tay lấy một bông, cắm ở ngực túi áo âu phục của mình.

"Tôi còn có việc.

Lần sau gặp lại, chúng ta nói chuyện cho tử tế."
Nói xong, Ninh Trí Viễn xoay người rời đi.

Chỉ để lại một mình Lâm Lộc mở mịt, cùng với một đám sinh viên đứng xung quanh hít hà một hơi -- Vị nhân vật phong vân này, không phải luôn luôn mắt cao hơn đầu sao?
Vừa rồi dặn dò người giúp tân sinh viên này, đã là ngoài ý muốn của người khác.

Hiện tại, thế nhưng còn định ngày hẹn gặp?
Hơn nữa, thế nhưng hắn cười? Thì ra hắn cũng sẽ cười sao? Rất nhiều người đã vào trường mấy năm, hội lớn hội bé đã gặp Ninh Trí Viễn vài lần.

Mặc kệ là lễ trao giải hay lễ kỷ niệm, cũng chưa từng thấy hắn cười qua!
Đây là có chuyện gì?
Ninh Trí Viễn lại không quan tâm chuyện đồn đãi ngập trời.


Tâm tình hiện tại của hắn rất tốt, khóe môi không tự giác cong lên.

Hắn chậm rãi bước đi trên đường, trong lòng mặc niệm về cái tên mới nghe được.

Lâm Lộc.

Thật là cái tên hay.

Ánh mặt trời xán lạn chiếu xuống đỉnh đầu, phản xạ vào cành hoa hồng trước ngực hắn.

Hắn cất bước, những giọt nước trên cánh hoa cũng rung rinh theo.

Ánh mặt trời xuyên qua giọt nước lóng lánh, mùi hoa thanh đạm đi theo hắn một đường.

Lâm Lộc.

Bắt đầu từ hôm nay, cậu là của tôi.

(Dume, dung co teenfic nhu vay)
.................!
Hồi ức quay cuồng, nhưng sắc mặt Ninh Trí Viễn không thay đổi, đạm mạc lạnh lùng như vậy.

Chỉ có ngực hơi hơi phập phồng, biểu lộ hắn cũng không bình tĩnh như vậy.

Đè nén suy nghĩ quay cuồng, Ninh Trí Viễn bước đến gần.

Lâm Lộc lại không hề phát hiện, cái miệng nhỏ nhấp từng ngậm nước ấm.

Hơi nước bốc lên, làm lông mi cậu nóng lên mang theo chút ướt áy.

Một đôi cổ tay lộ ra, trắng đến sáng lên.

Mười đầu ngón tay nắm chặt ly thủy tinh trong suốt, ép tới bàn tay đỏ lên.

"Lâm Lộc."
Lâm Lộc bỗng nhiên kinh ngạc, cánh tay run lên, ly nước ấm trực tiếp rơi ở trên đùi.

Cùng với tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát, một vệt nước sẫm màu lan tràn trên vải denim.

Ninh Trí Viễn chợt nhíu mày, nhìn về phía chân cậu -- Ly nước mới vừa rồi còn nóng, thoạt nhìn nhiệt độ không thấp.

Nhưng Lâm Lộc lại giống như không cảm giác được nóng.

Sắc mắt cậu nhợt nhạt, ánh mắt tan rã.

Lui về phía sau một bước, lại lui một bước.

Cho đến khi sau lưng đụng vào tường, cậu mới dừng lại.

Sắc mặt Ninh Trí Viễn tức khắc khó coi.

"Cậu trốn tôi?!"
Lâm Lộc lắc đầu.

Nhưng động tác lắc đầu lại như mộng du không có ý thức.

Sắc mặt cậu thật sự quá khó coi, làm trong lòng Ninh Trí Viễn căng thẳng, nhịn không được đi về phía trước.

"Tại sao cậu lại thế này?"
"Trí Viễn ca, tại sao anh lại ở đây....."
Vẫn là giọng điệu mông du như cũ.

Dư vị ảo giác của thuốc cũng chưa tan đi, ánh sáng trước mắt Lâm Lộc hỗn loạn, đồ vật trang trí bốn phía đều tản ra một vầng ánh sáng, chỉ có thân ảnh cao lớn của Ninh Trí Viễn lại hoàn toàn tối tăm.

Bóng dáng đen đặc này đi về phía cậu.

Trong ảo giác, hình dáng của hắn bị kéo ra thật dài, tựa như một cái đuôi dài....Không, đó không phải là đen! Đó là máu nồng đậm tới không thề hòa tan được?
"Ô...."
Một trận ghê tởm xộc lên, cùng với choáng váng mãnh liệt.

Lâm Lộc chúi đầu về phía trước, mất đi ý thức.

"Lâm Lộc? Lâm Lộc!"
Giọng Ninh Trí Viễn cất cao lên, mang theo hoảng hốt không thể kìm nén.

"Chết tiệt.....Tránh ra!"
Đẩy người phục vụ đang chạy tới ra, Ninh Trí Viễn bế Lâm Lộc lên, phóng ra ngoài cửa.

..............!
Thời điểm Lâm Lộc tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi trên ghế phó lái.

Ghế ngồi nghiêng về phía sau một nữa, dây an toàn chặn ngang bó cậu lại một chỗ, đứng dậy cũng không làm được.

"Ưm...."
"Tỉnh rồi?"
Ô tô chạy cấp tốc, trên xe tràn ngập mùi khói.

Giọng nói Ninh Trí Viễn thật sự rất vội vàng, thể hiện sự tức giận.

"Tuột thế áp, hửm? Thế nhưng lại là cậu."
"Tuột huyết áp?"
Lâm Lộc lẩm bẩm lặp lại một câu.

Cậu đột nhiên phát hiện, trong miệng có một hương vị ngọt thanh.

Liếm liếm môi, Lâm Lộc nhận ra hương vị này....Có một nhãn hàng chuyên làm chocolate cho phòng làm việc, nhãn hiệu của sản phẩm là hộp quà có nhân chocolate.


Chocolate cho vào miệng là tan ra, nhân bên trong vừa mát lại vừa thơm, vừa lức trung hòa vị của chocolate.

Cúi đầu, quả nhiên bên chỗ ngồi rơi đầy giấy bọc chocolate.

Lâm Lộc thấp giọng nói.

"Cảm ơn, Ninh tiên sinh."
"Cậu kêu tôi là cái gì?"
".....Xin lỗi, Ninh tổng."
Một chân phanh gấp, tiếng vang lốp xe cọ xát khiến người ta ê răng lạnh gáy.

Xe dừng lại ở bên đường.

"Tôi có cậu một cơ hội nữa.

Lâm Lộc, cậu nên gọi tôi là gì."
Lâm Lộc cúi đầu.

Khói thuốc sặc người, cậu cảm thấy đau đầu, đôi mắt cũng đau.

Hốc mắt sưng lên một vòng, chớp nháy mắt, liền có nước mắt rơi xuống.

Cậu mở dây an toàn, ngồi dậy.

Lúc này mới phát hiện trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác âu phục to rộng.

Giờ phút này theo động tác trễ xuống, lộ ra hai chân mảnh khảnh trắng như tuyết.

"Quần tôi đâu?"
"Cậu bị phỏng, chính mình không biết? Nổi bọng nước lên, còn muốn ma sát với quần jean sao? Không sợ bị nhiễm trùng sao?"
Ninh Trí Viễn tức giận quát lớn.

"Cầm ly nước cũng không xong, cậu còn làm gì nên hồn không! Thật là phế......"
Lâm Lộc ngẩng đầu nhìn hắn.

Chóp mũi ửng đỏ, lông mi mờ mịt hơi nước, lãnh đạm liếc mắt một cái, hốc mắt lại đỏ bừng.

Hô hấp Ninh Trí Viễn chậm một nhịp, trong lòng đau một chút.

Câu "Phế vật" kia, lại không mắng ra khỏi miệng.

Hắn hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

"Thôi.

Đi thôi."
Dứt lời, hắn lại muốn lái xe.

Lâm Lộc lại đã mở miệng.

"Không cần làm phiền đến Ninh tiên sinh.

Tôi còn có việc, người hẹn đang đợi.

Ninh tiên sinh, ngài trả quần áo lại cho tôi đi, tôi phải xuống xe."
Ninh Trí Viễn không để ý đến cậu, hung hăng dẫm chân ga.

Ầm vang một tiếng, xe vút đi thật xa.

Tốc độ nhanh khiến lưng Lâm Lộc mãnh liệt lên ghế xe, cậu tức giận mà hô một tiếng.

"Ninh tiên sinh, tôi muốn xuống xe!"
"Cậu câm miệng cho tôi! Cho cậu ba phần sắc cậu liền muốn mở phường nhuộm đúng không? Tùy hứng cũng nên giới hạn, khi tôi không biết rốt cuộc có mục đích gì? Muốn hẹn gặp mặt tôi, tôi tới rồi đây! Còn chưa đủ cho cậu mặt mũi sao? Ngậm miệng lại, đắp áo lên! Lộ đùi ra bên ngoài muốn cho ai xem? Thứ đồ vật không biết xấu hổ!"
"Anh nói bậy, tôi căn bản không có! Thả tôi xuống xe!"
"Ngậm miệng lại! Không phải cậu muốn tiền sao? Còn dám nói nhảm một câu nữa, tiền của cậu sẽ bay! Cậu, Từ Thu Quân, tôi dám cam đoan đời này các người phải trở lại xóm nghèo của các người, rốt cuộc đừng nghĩ đến lật người!"
......Tiền?
Tại sao hắn lại biết mình muốn vay tiền của mẹ?
Kỳ thật là trời xui đất khiến, suy nghĩ trong lòng Lâm Lộc và suy nghĩ trong đầu Ninh Trí Viễn, căn bản không phải là cũng một nghĩa "đòi tiền".

Cứ ngây người như vậy, xe đã sớm chạy đến đường cao tốc, cửa xe cũng tự động khóa.

Lâm Lộc muốn trực tiếp đẩy cửa xe nhảy ra, cũng không có cơ hội.

Tác giả: Đặt tên rất khó......Mỗi một chương đều phải đặt tên lại càng khó hơn!
(Mẹ đáng đồng tiền bát gạo.

Tác giả không nói thẳng ra là Ninh Trí Viễn hut thuốc, mà chỉ nói sương khói, chắc là hút thuốc thiệt.

Lâm Lộc vậy mà còn dám hút thuốc, cho em cái kim em khâu cái mỏ lại cái.).