"Đi chuẩn bị đi, ta phải đưa cậu ta tới phòng."
"Vào phòng? Vì sao?"
Trang đại thiếu nghẹn giọng cười cười.
"Sợ? Không phải cậu muốn tôi cứu cậu sao?
"Nhưng tại sao muốn vào phòng....."
"Biết cậu có kim chủ, hay là có kim chủ có tiền như tôi, ông chủ mới không kêu cậu phục vụ tên đàn ông khác chứ.
Như thế nào, cậu không tin tôi?"
"Không phải, chỉ là tôi....Cảm thấy hơi bất an."
Câu môi cười, Trang đại thiếu cũng không nói gì.
Hắn lo đi về phía trước, tựa như Lâm Lộc căn bản không tồn tại.
"Từ từ!"
Lâm Lộc vội vàng hô một tiếng.
Trang đại thiếu dừng bước chân.
Đưa lưng về phía Lâm Lộc, không ai có thể nhìn thấy gương mặt hắn, trên môi hắn nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt âm u không nhìn thấy võng mạc.
Nhưng giọng nói của hắn lại ôn nhu đến làm người khác mất đi cảnh giác.
"Làm sao vậy?"
"Ngài thật sư là anh trai của đàn anh sao?"
"Đàn anh Trang Hiểu à...."
Ánh mắt hắn tối sầm lại, âm cuối nâng cao một cách kỳ dị.
Trang đại thiếu dùng đầu ngón tay xoa xoa môi.
"Tôi xác thật có một đứa em trai, cũng xác thật tên là Trang Hiểu.
Chẳng qua đứa em trai đó vẫn luôn ở nước ngoài, trở về nước lại bay đi đâu khảo sát....Lại nói tiếp, đã lâu chưa gặp nó.
Thật đúng là tôi có hơi nhớ nó đấy.
Không biết, sau khi cậu đi theo tôi, nó có thể chủ động trở về gặp tôi không?"
Nói đến cũng rất kỳ quái, nghe ra tựa hồ hắn rất coi trọng người em trai kia.
Càng quan trọng hơn là, ra nước ngoài đã mấy năm, sau khi về nước lại bay đến nơi khác khảo sát, đúng là rất giống với lịch trình của Trang Hiểu.
Lâm Lộc nhẹ nhàng thở ra.
Nếu thật sự là anh trai của đàn anh Trang Hiểu, hẳn là cậu có thể tín nhiệm?
Đúng lúc này, ông chủ Dạ Mị đã trở lại.
Hắn vui vẻ ra mặt, hầu hạ Trang đại thiếu vào ghế lô, ngay sau đó quay lại trước mặt Lâm Lộc.
"Lâm Lộc, vận khí của ngươi không tồi, Trang đại thiếu coi trọng ngươi.
Ngươi nói thế nào đây? Rượu mời rượu phạt, rốt cuộc ngươi muốn uống ly nào? Ngươi chỉ cần ngoan ngoan đáp ứng, hôm nay ta có thể đưa tiền cho ngươi!"
"Tôi....."
"Nếu hôm nay tốt đáp ứng rồi, ngài thật sự có thể đưa tiền cho tôi?"
"Đó là đương nhiên!"
Ông chủ Dạ Mị thống khoái đáp ứng.
Cuối cùng là đạt thành yêu cầu của Trang đại thiếu, vẫn là Lâm Lộc tự mình nhảy vào trong, không cần tốn nhiều sức! Chờ Trang đại thiếu chơi sướng rồi, đừng nói ba mươi vạn, kiếm cho mình hơn ba trăm vạn cũng không phải vấn đề!
"Hôm nay chỉ cần ngươi chịu đựng cho ta một chút, ta sẽ không thiếu một phân tiền của ngươi.
Cho nên ngươi có đi hay không?"
"Cũng chỉ cần Trang đại thiếu nói một tiếng vừa lòng, tôi có thể đi ngay? Ngài chắc chứ?"
Có thâm ý khác cười tà mị, ông chủ Dạ Mị ác ý nhìn Lâm Lộc.
"Chỉ sợ cậu không đi được....A, có khi là luyến tiếc đi đó!"
Trang đại thiếu đã vào ghế lô.
Lâm Lộc khẽ cắn môi -- Đó chính là anh ruột của đàn anh! Đàn anh tốt như vậy, anh của anh ấy chắc cũng sẽ không đến nỗi nào? Cầu xin hắn, xin hắn giúp một chút, nói một tiếng thật đau lòng, có thể lấy được ba mươi vạn cứu mạng!
Chỉ cần lừa gạt qua lúc này là được! Ông chủ nói, về sau sẽ không ép cậu buộc cậu phục vụ khách nữa....!
Nghĩ đến đây, Lâm Lộc rốt cuộc hạ quyết tâm.
Cậu gật gật đầu.
"Vậy được.
Tôi đi."
"Được! Lâm Lộc, cậu như vậy từ sớm có phải tốt không?"
Ông chủ cười hì hì nhéo eo Lâm Lộc một cái.
Lâm Lộc chán ghét trốn tránh, vẫn bị hắn vỗ một lên mông.
"Vậy cậu nhanh chóng đi thay quần áo đi, đừng làm cho Trang đại thiếu của chúng ta chờ sốt ruột."
Lâm Lộc nặng nề gật đầu.
Một cái đánh kia của ông chủ Dạ Mị không tính là mạnh, nhưng lại như là khối than hồng nóng cháy, bay đến đùi cậu.
Tựa như mắng cậu là tiện nhân bán mình trong bóng tối, làm trong lòng cậu cảm thấy dày vò, lại khuất nhục.
Rất nhanh, Lâm Lộc thay quần áo, bước vào ghế lô.
Cậu không biết, ông chủ phía sau lưng nhìn bóng dáng cậu dần dần cười dữ tợn hơn.
"Mẹ nó, đúng là ngu xuẩn.
Đi tìm ai cứu mạng mình không tìm, cố tình cầu trúng Trang đại thiếu."
Hắn lầm bầm, cười đến càng ngây ngất.
"Vỗn dĩ, ngươi bị chơi một tối này, nói không chừng là có thể thoát thân.
Nhưng hôm nay, ngươi lại khiến cho Trang đại thiếu chú ý....Ha ha....Ha ha a!"
Cười cười xoay người, ông chủ Dạ Mị quay về văn phòng của mình.
Hắn chỉ lo đi theo Trang Thần, bảo đảm mình có thể kiếm được tiền.
Đến nỗi Lâm Lộc sống hay chết? Liên quan gì đến hắn!
...........!
Khi Lâm Lộc bước vào ghế lô, Trang Thần không ở đó.
Trên ghế sofa đã có một người ngồi đó từ sớm.
Hắn rũ đầu, trên người chỉ khoác một chiếc áo sơ mi trắng to rộng.
Hai chân trần tụi đè ở dưới thân mình, tràn đầy vết xanh tím loang lổ.
Đặc biệt là trên đùi, dịch màu trắng đục li ti trải rộng, còn dính chút tơ máu.
Tuy rằng áo sơ mi đã che nửa đùi, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình trạng thê thảm như cũ.
Vốn dĩ hắn cong eo ghé vào ghế sofa, xương bả vai cao cao nhướn lên.
Nghe được tiếng mở cửa phòng, hắn chống thân thể quay đầu lại.
"Trang đại thiếu....."
"Tiểu Ngạo?"
Trái tim Lâm Lộc run lên thật mạnh.
Cậu kinh ngạc hô lên một tiếng, nhanh chóng nhào tới.
"Cậu làm sao vậy? Tại sao lại thành như vậy! Là ai? Là bởi vì lần trước cậu giúp tôi chọc giận ông chủ Vương bị trả thù sao?"
Tiểu Ngạo lắc lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ, hắn còn không có sức lực nói chuyện.
Lâm Lộc muốn đỡ hắn lên, mới sờ đến người hắn đã cảm thấy một luồng khí nóng truyền đến, nóng đến trong lòng cậu phát run.
"Cậu sốt sao?"
Trong lòng Lâm Lộc càng nóng nảy, Tiểu Ngạo lại nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra.
"Tôi không có việc gì."
"Nhưng cậu thật sự sốt rất cao! Tôi đưa cậu đến bệnh viện!"
"Không cần, tôi không có việc gì."
"Nhưng mà....."
"Nói không có việc gì chính là không có việc gì.
Nhưng thật ra là anh, mấy ngày nay không lộ diện, tôi đã cho rằng anh không trở lại.
Như thế nào, kim chủ của anh không cần anh nữa sao?"
Gương mặt Lâm Lộc buồn bã.
Ninh Trí Viễn là một vết thương chảy máu đầm đìa trong lòng cậu, chọc một chút chính là một cơn đau xuyên tim.
"Chúng tôi vốn không có quan hệ gì, anh ấy càng không phải là kim chủ."
Thấp giọng nói qua loa lấy lệ, cậu lại đỡ Tiểu Ngạo lần nữa.
"Không nói cái này nữa.
Tiểu Ngạo, tại sao cậu lại thành thế này? Là ông chủ ép cậu phục vụ khách sao? Trên người cậu nóng quá, không thể cứ ngồi ở đây được!"
Giọng nói Lâm Lộc lo lắng vội vàng, Tiểu Ngạo lại chậm chạp lắc đầu.
"Không phải, anh đừng nghĩ như vậy.
Lâm Lộc, tôi và Trang đại thiếu ở bên nhau."
"Trang...."
"Trang Thần....Người giống Trang Hiểu, đây là tên của Trang đại thiếu sao? Đúng vậy, Trang đại thiếu chính là người mà Tiểu Ngạo tâm tâm niệm niệm trong lòng kia.....!
Tiểu Ngạo và người trong lòng ở bên nhau, vốn dĩ Lâm Lộc nên vui mừng vì hắn.
Nhưng nhìn tình trạng thảm hại của Tiểu Ngạo, sự quái dị bất an trong lòng cậu lại càng ngày càng nặng nề, dù làm thế nào cũng không áp xuống được.
"Tiểu Ngạo, cậu xác định Trang đại thiếu thích cậu sao?"
Biết Tiểu Ngạo si tình, Lâm Lộc chỉ có thể cẩn thận mở miệng.
Cậu cũng không dám nói trực tiếp một câu -- Nếu là thật sự thích hắn, sao hắn có thể ra tay với hắn nặng như vậy?
Nhưng tựa hồ Tiểu Ngạo không cảm thấy đau.
Nghe được lời này, trên mặt hắn hiện lên vài phần thẹn thùng, ánh mắt dịu dàng mà mê ly.
"Chính miệng anh ấy nói anh ấy thích tôi."
Dường như có hơi ngồi không vững, Tiểu Ngạo cuộn lại ở sau lưng ghế sofa, trên mặt không có huyết sắc.
Hắn nhắm mắt lại, thế nhưng đang cười.
"Buổi sáng anh ấy nói còn có chút việc muốn xử lý, lại đi trước.
Kêu tôi ngoan ngoãn một chút, muốn tôi ở đây chờ anh ấy....Lâm Lộc, mỗi buổi tối thứ bảy, anh ấy đều đến Dạ Mị.
Nơi này là ghế lô của anh ấy.
Tôi chỉ cần chờ ở chỗ này, anh ấy nhất định sẽ tới gặp tôi."
Lâm Lộc hoàn toàn không dám tiếp lời.
Mời vừa rồi thần thái Trang Thần rất nhẹ nhàng, còn có tâm tình trêu đùa với mình, hoàn toàn không có bộ dáng bận việc, càng không giống sốt ruột đi gặp một người.
"Nếu không, cậu vẫn là đừng đợi nữa....Nếu hắn thật sự thích cậu, cũng sẽ không để cậu không yêu quý thân thể như vậy."
Lâm Lộc lại khuyên một câu, nâng Tiểu Ngạo dậy.
Chiếc áo sơ mi to rộng kia trễ xuống, lộ ra nửa bả vai của Tiểu Ngạo.
Lâm Lộc trừng lớn mắt, đột nhiên hít sâu một hơi.
Trên bả vai trắng nõn của Tiểu Ngạo toàn là dấu răng.
Miệng vết thương đỏ tươi tràn ra, như là từng cái miệng tươi cười quái dị, rậm rạp phủ kín.
"Tiểu Ngạo!"
Lâm Lộc thất thanh kêu lên.
Tiểu Ngạo chậm rãi kéo áo sơ mi lên lại, lộ ra một nụ cười mê mẩn.
"Anh ấy khẳng định là thích tôi.
Anh không được nghĩ loạn......Anh ấy không có khả năng không thích tôi.
Anh ấy nói, anh ấy muốn xoa tiến trong thân thể tôi, trở thành máu thịt của anh ấy.
Đêm qua anh ấy như vậy, chỉ là bởi vì anh ấy quá thích tôi, nên mới khống chế không được sức lực của chính mình.....Anh ấy thích tôi, tôi biết mà."
Mặc dù nói vậy nhưng hắn lại rơi nước mắt.
"Lâm Lộc, tôi thật sự, đời này đều chưa từng thích một người nào đến vậy."
"......"
Lâm Lộc hoàn toàn chấn kinh rồi.
Đầu ngón tay cậu cũng ở run lên.
Trang Thần này rốt cuộc là người như thế nào? Ai có thể ra tay nhẫn tâm với người mình thích như vậy chứ?
Càng quan trọng hơn, rốt cuộc hắn làm gì với Tiểu Ngạo, thế nhưng có thể khống chế hắn đến nước này, thương tổn trần trụi như vậy đều có thể trở thành tình yêu, còn vui vẻ chịu đựng?
Lâm Lộc cực kỳ hoảng hốt.
Cậu thậm chí không chú ý cửa bị đẩy ra khi nào.
Cho đến khi một giọng nói mang theo nham hiểm hung ác vang lên sau tai cậu.
"Cậu đang làm cái gì?"
Sợ hãi cả kinh, lông tơ sau lưng dựng lên thành tầng.
Lâm Lộc quay đầu lại, nhìn đến trang thần bưng một ly rượu, đang nhìn cậu cười.
Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ pha lê trong suốt.
Trên mặt nạ còn được chạm khắc vàng bạc lóng lánh, đường cong phức tạp hoa lệ.
Mặt Trang Thần bị khúc xạ sau chiếc mặt nạ bày ra một hình dạng vặn vẹo quái dị.
Chỉ có một đôi mắt sâu thẳm, tựa hồ cất giấu rất nhiều ác ý lạnh băng.
"Trang đại thiếu.
Ngài đã trở lại?"
Nghe được giọng nói của hắn, Tiểu Ngạo vốn dĩ đang tựa vào ghế sofa đột nhiên tìm được sức lực.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khao khát nhìn về phía Trang Thần.
Trang Thần rũ mắt xuống, tựa hồ mới chú ý đến hắn cũng ở chỗ này.
Một lát, bên mặt nạ lộ ra một nụ cười nham hiểm ác ý.
"Như thế nào, tại sao ngươi còn ở đây?"
Cứng đờ tại chỗ không chỉ có Tiểu Ngạo, còn có Lâm Lộc.
Nhưng Trang Thần dường như rất hưởng thụ biểu cảm thống khổ của Tiểu Ngạo, lại khẽ cười ngồi ở trên ghế sofa.
"Nếu không có việc gì, nên ngoan ngoãn cút đi.
Tại sao còn ăn vạ ở nơi này? Tiểu Ngạo, ngươi không ngoan như vậy, sẽ bị chủ nhân chán ghét."
Quơ quơ ly rượu, hắn nhẹ nhấp một ngụm, có thể thấy được màu rượu đỏ thẫm ở giữa môi hắn, giống như máu tươi của ai.
"Hiện tại, ngoan ngoãn cút đi.
Chỉ cần ngươi nghe lời, chủ nhân sẽ tiếp tục sủng ái ngươi."
(Hình như tác giả có nhầm lẫn gì đó.
Ban đầu là ông chủ Dạ Mị là một người khác, giám đốc Trương là một người khác.
Đến chương này lại gọi là ông chủ Trương.
Mình sẽ để là ông chủ Dạ Mị quyết định vì đây là chuyện lớn rồi, nếu sau này có gì biến đổi không đúng thì mình sẽ quay lại sửa lại.).