Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 113: Tôi Có Một Tòa Nhà






Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Nói đi, bước tiếp theo tính thế nào? Nếu không cứ đi theo tôi đi."
Lôi kéo Lâm Lộc ra khỏi tập đoàn Ninh thị, trực tiếp tìm quán cà phê gần đó ngồi xuống.

Bạch Vụ lại móc kẹo cao su trong túi ra nhai nhai.

Hắn nhìn đồng hồ.

"Phỏng chừng trong mười phút, Ninh tổng sẽ phái người đến đây, muốn lôi chúng ta trở về.

Lâm Lộc, tôi phải đưa anh ra nước ngoài thôi, hoàn toàn tránh khỏi Ninh tổng, đối với anh chỉ có chỗ tốt không có chỗ tổn hại.

Thế nào, có đi hay không?"
—— Hoàn toàn tránh khỏi Ninh Trí Viễn......!
Suy nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Lộc.

Ra ngoài là dự kiến của hắn, thế nhưng cậu thật sự động tâm.

Câu nói "Cẩn thận" trước kia của bác sĩ Lý, như một cái bóng nghẹn ở trong lòng cậu.

Những ký ức rời rạc đó, loáng thoáng sợ hãi, làm tim cậu đập thật nhanh.

Cậu không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng cậu lại hơi sợ Ninh Trí Viễn.

Hơn nữa, cậu cũng cần thời gian suy nghĩ cho tương lai, suy xét cuối cùng nên đi nơi nào?
"Đi hay không? Tôi biết một nơi rất tốt, là một hòn đảo nhiệt đới, phong cảnh mát mẻ! Trộm nói cho anh, ở đó tôi muốn người có người, muốn thương có thương, ca ca chân dài eo nhỏ càng là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đến lúc đó làm anh sung sướng......"
Bạch Vụ làm mặt quỷ, khuỷu tay còn đụng phải Lâm Lộc một chút.

Biết là hắn cố ý làm cho mình vui vẻ, Lâm Lộc cũng không đành lòng làm lơ hắn, miễn cưỡng cười cười theo.

"Bạch Vụ, cảm ơn cậu.

Chỉ là tôi còn có chuyện chưa làm xong......"
Ngẩng đầu, nhìn nơi gần với tổng bộ Ninh thị lầu cao lủng trời này, đúng là tháp hoa giữa trời của học viện đế quốc.

Trời hôm nay rất nhiều mây, mây đen giăng đầy.

Nhưng tháp hoa quá cao, sâu trong tầng mây phản xạ ra ánh sáng, ngược lại thân tháp càng có vẻ trơn bóng, làm người ta không thể rời khỏi tầm mắt.

"Tôi còn làm việc, là ở một câu lạc bộ múa đêm.

Bạch Vụ, tôi muốn tích góp ít tiền, sau đó đến Thánh Y Ti múa một lần."

"Thánh Y Ti? Kia không phải lúc trước amh giải nghệ không thi nữa sao? Sao lại thế này, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, anh lại đột nhiên nhớ tới cái này?"
"Đúng vậy.

Nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn không thể quên được Thánh Y Ti."
Lâm Lộc hít một hơi thật sâu, biểu tình nghiêm túc.

"Hiện tại tôi cũng không có suy nghĩ gì khác.

Chỉ muốn múa thật tốt, chăm chỉ kiếm tiền, lại đến Thánh Y Ti một lần nữa.

Mặc kệ được hay là không được, ít nhất tôi đã nỗ lực, sau này nhớ tới, cũng sẽ không cảm thấy không cam lòng."
"Như vậy sao."
Biểu cảm Bạch Vụ phức tạp nhìn Lâm Lộc.

Hắn do dự một chút, vẫn là nhịn không được khuyên nhủ.

"Nhưng mà anh muốn đi thi đấu, cũng phải là người ta chịu thành toàn, cho anh đi thi đấu.

Ninh Trí Viễn như vậy, hắn có thể buông tay sao? Nếu không anh vẫn là đi theo tôi đi, trốn tránh đầu gió.

Thánh Y Ti cũng chạy không được, qua mấy năm nữa anh đi cũng không muộn? Anh không biết, tiểu đảo kia rất tốt! Trái cây ăn ngon, đàn ông đẹp, khí hậu hợp lòng người, tôi và cậu chỉ cần ở đó ba tháng, cái gì mà Ninh Trí Viễn, anh cũng nhớ không nổi người nọ là ai!"
Lâm Lộc cười.

Cậu duỗi tay đè đầu gối lại, hơi dùng sức một chút, đã truyền đến một trận đau như kim châm vào.

Tĩnh dưỡng mấy năm, xuất phát một lần nữa.

Nghe tới thật sự không tồi.

Chỉ tiếc, cậu đã không còn thời gian nữa.

"Thật xin lỗi, Bạch Vụ.

Tôi biết là cậu thật lòng muốn giúp tôi, nhưng điều kiện thân thể của tôi không thể so với trước kia nữa.

Năm nay, đại khái chính là cơ hội cuối cùng của tôi.

Không đi thử, tôi thật sự không có cách nào hy vọng nữa."
"Nhưng mà bên phía Ninh tổng......"
"Tôi tin tưởng anh ấy sẽ không làm khó tôi đi.

Rốt cuộc tôi cũng theo anh ấy nhiều năm như vậy, đến cuối cùng, cầu không được kết cục khác, còn cầu không được anh ấy cho tôi hợp rồi tan sao? Nếu là anh ấy thật sự làm khó tôi, tôi lại quỳ xuống cầu anh ấy —— Không cầu thứ khác, chỉ cầu anh ấy đợi tôi thi xong.

Anh ấy cũng biết tôi thích múa, chỉ một chút tâm nguyện như vậy, anh ấy sẽ đáp ứng tôi."
"Anh thật sự cảm thấy hắn sẽ bỏ qua anh?"
"Sẽ.

Chỉ là tính cách Trí Viễn cường ngạnh, nhưng anh ấy không phải người xấu.

Cậu tin tưởng tôi, anh ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy."
—— Thật sự sẽ không sao?
Lâm Lộc nói được rất chắc chắn, Bạch Vụ lại mơ hồ bất an.

Tóm lại hắn cảm thấy, Ninh Trí Viễn không có khả năng dễ dàng buông tha cho Lâm Lộc như vậy.

Nhưng hắn cũng biết, Lâm Lộc người này, thoạt nhìn vừa mềm vừa yếu, trong xương cốt lại rất cứng cỏi.

Mấy cái khác không nói, mấy năm nay chỉ vì thích, lại yên lặng chịu đựng Ninh Trí Viễn làm mọi cách gây khó dễ, có mấy người có thể kiên trì được?
"Vậy được rồi.

Lâm Lộc tiểu khả ái, tôi phải đi rồi.

Lần sau gặp lại, hy vọng tôi sẽ được tin tốt —— ví dụ như đồng ý đi trốn với tôi ở đảo nhiệt chẳng hạn.

Chỉ cần anh đáp ứng tôi, tôi sẽ đứng về phía anh.

Còn không phải chỉ Ninh Trí Viễn thôi sao? Tôi giúp anh trừng trị hắn."
"......"
"Thế nhé.

Tạm biệt!"
Dứt lời, Bạch Vụ tiêu sái vung tay lên, nhìn về phía Lâm Lộc tặng cái hôn gió, xoay người muốn rời đi.

Lâm Lộc nhanh chóng cởi mũ và kính râm xuống.

"Bạch Vụ, cậu quên lấy mũ với kính."
"Cho anh đó! Chắn chắn anh đỏ mắt.

Cũng không biết anh mơ thấy cái gì, khóc đến đáng thương như vậy, tôi nhìn cũng cảm thấy đau lòng."
Bạch Vụ thuận tay véo mũi Lâm Lộc một chút.

"Nhớ kỹ tiểu khả ái, người đàn ông làm anh khóc đều không xứng đáng để anh khóc vì hắn.

Tên đàn ông làm anh đau......Anh còn không rời khỏi hắn, còn chờ cái gì chứ? Thật sự khinh thường chúng ta!"
..............!
Cáo biệt Bạch Vụ, tâm tình Lâm Lộc cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.


Cậu thở dài một hơi, uống sạch ly trà sữa trên bàn, lại chuẩn bị trở về nhà nghỉ nhỏ.

Đứng lên, rồi lại thoáng nhìn mâm điểm tâm tinh xảo —— Mới vừa rồi Bạch Vụ gọi rất nhiều, lại không ăn mấy miếng.

Lâm Lộc sợ hắn lãng phí, hắn lại phất phất tấm thẻ đen cho tay.

"Ai cho anh tính tiền đâu? Tôi nói cho anh, đây chính là thẻ của Ninh Trí Viễn.

Hắn bắt nạt anh như vậy, anh nên dùng nhiều một chút, hung hăng mà tiêu! Phục vụ! Tiệm các người có gì đắt nhất? Cho tôi một bàn! Ăn không hết? Gói lại cho chúng tôi!"
Đương nhiên, thời điểm Bạch Vụ đi thật sự rất tiêu sái, vẫy vẫy tay lại không mang đi chút đồ ăn nào.

Nhưng Lâm Lộc nhìn này bàn trà bánh tinh xảo, lại nhịn không được nghĩ tới Tiểu Mỹ.

Trong nhà Bình tỷ khó khăn như vậy, sợ là Tiểu Mỹ chưa từng đến nơi như vậy.

Đồ ăn như thế này, cũng chưa nếm qua.

"Phục vụ, cho tôi mấy cái hộp nhựa.

Tôi muốn gói lại mang đi."
"Gói lại?"
Sắc mặt người phục vụ cứng đờ, quái dị nói không nên lời.

Mấy vị khách uống cà phê bên cạnh cũng nghe thấy được, cũng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Lâm Lộc.

(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4.

Còn lại đều là repost)
Đây cũng rất thực bình thường.

Quán cà phê này rất sang trọng, trình độ tiêu phí cũng không thấp.

Xung quanh là các tòa công ty cao san sát, tranh thủ lúc rảnh rỗi đến đây uống ly cà phê, không phải người tài giỏi trong giới thương nghiệp, cũng chính là lãnh đạo này kia.

Một đám người luôn giữ mặt mũi, đương nhiên sẽ không gói lại trà bánh mang đi.

"Tên nhà quê này từ đâu tới?"
"Thế mà chạy đến quán cà phê đòi gói mang về......"
Vài tiếng trào phúng xì xào truyền đến.

Nếu là trước kia, Lâm Lộc nghe mấy cái này, sợ là xấu hổ đến đỏ mặt.

Nhưng hôm nay, cậu lại đột nhiên phát hiện, làm việc mình muốn, cảm giác thật sự thực rất tốt.

So sánh với ánh mắt của người khác, thật sự không quan trọng.

Xuống xe buýt, vừa ngẩng đầu nhìn thấy nhà nghỉ nhỏ rách nát nghèo nàn, Lâm Lộc đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Ở bên người Ninh Trí Viễn, tất cả đều tinh mỹ lại sang quý.

Nhưng cậu lại cảm thấy mình đang đi trên một tầng băng mỏng, không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu ngay lập tức, sau đó tan xương nát thịt.

Mà nơi này, bần cùng lại chân thật, mới là cuộc sống thuộc về cậu.

"Bình tỷ, tôi về rồi."
Lâm Lộc mang theo ý cười rảo bước vào nhà nghỉ, lại không thấy được hình ảnh của Bình tỷ.

Thật kỳ quái, trước đây Bình tỷ thường hay ngồi trước quầy, canh giữ hai tầng lầu kinh doanh này của cô.

Rốt cuộc liên quan đến kế sinh nhai của hai mẹ con, không thể thiếu cảnh giác.

Nhưng hôm nay, thế nhưng cô lại không ở đây.

Lâm Lộc cao giọng.

"Bình tỷ, Tiểu Mỹ, mọi người đi đâu? Tôi mang theo điểm tâm, mau tới nếm thử đi!"
Vẫn là không ai đáp lại.

Chẳng lẽ hai mẹ con ra ngoài?
Không đúng.

Cứ cho là ra ngoài, cũng nên khóa kỹ cửa.

Tuy rằng nhà nghỉ nhỏ này rất nghèo nàn, lại cũng có không ít dụng cụ điện.

Nào có đạo lý mở rộng cửa thế này?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Không chờ Lâm Lộc suy nghĩ cẩn thận, đã nghe được động tĩnh trên lầu hai.

Lâm Lộc ngước mắt lên.

Ánh sáng ở cầu thang rất tối, lộ ra một đôi chân sưng vù.

Chủ nhân của đôi chân ấy tựa hồ rất mệt, mỗi một bước đi, tiếng bậc thang gỗ vamg lên kẹt kẹt.


Đế dép lê cọ vào bậc thang, đi xuống một bước, lại lộ ra một thân thể.

Rốt cuộc, Lâm Lộc thấy được bình tỷ hơi hơi cúi người, cùng một gương mặt mệt mỏi.

Mấy ngày không gặp, cô như là già thêm mười tuổi.

Trong lòng Lâm Lộc lộp bộp một chút, vẻ tươi cười trên mặt cũng không tự chủ được mà biến mất.

"Bình tỷ, tôi về rồi."
Càng nói ngữ điệu càng thấp, cuối cùng kết thúc trong thấp thỏm.

Lâm Lộc nhìn Bình tỷ chằm chằm, nhìn thấy cô mệt mỏi gật gật đầu.

Cô nhìn về phía Lâm Lộc, lại tránh đi đôi mắt cậu.

Chỉ là nghiêng đầu rút điếu thuốc ra, cắn ở môi.

Tóc cô lộn xộn, tùy tiện cột ở sau đầu.

Sắc mặt không được tốt, bật lửa bùng lên, chiếu ra tơ máu trên mặt.

"Bình tỷ, sắc mặt chị rất khó coi.

Tôi trông nhà nghỉ giúp chị, chị đi nghỉ ngơi đi."
"Không cần đâu."
Giọng nói Bình tỷ cứng ngắc.

Như là một bức tường, ngăn cách Lộc lại.

Lâm Lộc càng thấp thỏm.

Hàng năm sống ở bên cạnh Từ Thu Quân và Ninh Trí Viễn, đã làm cậu hình thành một loại bản năng —— Lúc người khác không vui, cậu sẽ càng thật cẩn thận mà lấy lòng đối phương, cũng không dám trực tiếp hỏi một câu "Làm sao vậy".

Cho nên cậu giống như con chó nhỏ cọ cọ đế giày trên mặt đất, bất an mím chặt môi.

Do dự một hồi, cậu cẩn thận mở hộp điểm tâm ra, cầm miếng điểm tâm đưa đến trước mặt Bình tỷ.

"Bình tỷ, chị xem điểm tâm này có phải rất đẹp không? Nhỏ nhỏ, nhưng là ăn rất ngon! Chị ăn thử xem?"
Bình tỷ đẩy cánh tay cậu ra một phen.

Điểm tâm lăn xuống mặt đất, nứt thành mấy mảnh.

"Bình tỷ?"
Lâm Lộc ngây dại.

Cậu không biết làm sao, lại càng không biết mình đã làm sai cái gì.

Cậu ăn nói khép nép hỏi.

"Thật xin lỗi, có phải tôi chọc chị tức giận rồi không?"
"Quần áo trên người cậu là ở đâu ra?"
"Cái gì?"
Cúi đầu nhìn thoáng qua, giọng nói Lâm Lộc căng thẳng.

Đây là chiếc áo sơmi to rộng, là cậu tùy tay lấy trong tủ quần áo của Ninh Trí Viễn.

Rốt cuộc, bộ vũ phục kia đã bị xé rách, áo khoác Ninh Trí Viễn cho cậu dính máu cũng không thể mặc nữa.

Cậu cũng không thể trần trụi thân mình rời khỏi tập đoàn Ninh thị.

Tuy rằng thân thể người đàn ông này cường tráng hơn rất nhiều so với cậu, quần áo lớn hơn vài số.

Nhưng chất liệu may mặc phẳng phiu hào phóng, mặc lên lại có cảm giác oversize thời thượng, cũng không kỳ quái.

Cho nên tại sao Bình tỷ tức giận lớn như vậy?
"Đây là của một người bạn......"
"Bạn cái gì? Bạn kêu cậu vài ngày đêm không về nhà ngủ, bạn mà cậu ngay cả cuộc điện thoại cũng không có? Gặm ở trên cổ cậu thành một vòng bầm tím như vậy, đi đường lảo đảo trúng ai cũng là bạn? Mấy ngày nay cậu đi đâu, ăn với hắn ở với hắn ngủ với hắn, cả điểm tâm cũng là hắn mua! Đúng hay không?"
Giọng Bình tỷ hút thuốc khàn khàn, tơ máu trong ánh mắt càng nhiều.

"Mỗi ngày cậu đều cực khổ đi múa, không phải vì tích cóp tiền đi thi đấu sao? Không phải vì tranh khẩu khí sao? Không phải vì thực hiện mộng tưởng một lần nữa sao? Nhưng còn bây giờ thì sao? Múa ở Dạ Mị mấy ngày, cậu liền nhảy đến giường đàn ông đi?! Lâm Lộc, lúc trước cậu bị người ta ném đi, đứng ở nơi này khóc sướt mướt, lúc ấy cậu nói gì chính cậu còn nhớ rõ sao?
Lúc này mới bao lâu! Cậu mới cùng người đàn ông có tiền kia chia tay mấy ngày, vết sẹo chưa có khỏi nhanh vậy, cậu lại quên đau rồi?".