Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Ánh sáng trong phòng ấm áp, lại cách âm rất tốt.
Tạp âm làm việc bận rộn bên ngoài văn phòng cũng không truyền vào, không gian bốn phía im lặng.
Ngay cả âm thanh Lâm Lộc nhỏ giọng khóc, cũng nghe được rành mạch.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ khi được Ninh Trí Viễn ôm vào lòng, thế nhưng tiếng khóc của Lâm Lộc thực sự yếu đi không ít.
Rõ ràng cậu còn nhắm chặt hai mắt, là bị hãm sâu ở trong ác mộng không thể tự thoát ra được.
Nhưng cậu an tĩnh lại một chút, không hề kêu khóc lớn tiếng.
Lại còn thấp giọng thút thít.
"Đừng khóc."
Im lặng nhìn cậu hồi lâu, Ninh Trí Viễn cúi đầu, dùng trán mình chống lên trán cậu.
Trán Lâm Lộc thấm mồ hôi, độ ấm thấp hơn so với Ninh Trí Viễn một chút.
Cậu còn do tố chất thần kinh mà phát run, tựa hồ còn rất lạnh.
Ninh Trí Viễn lại trải chăn ra, bọc cả hai người lại.
"Được rồi, đừng khóc."
Bịt kín trong ổ chăn ấm áp, hắn mở miệng lần nữa.
Giọng nói càng ngày càng thấp, cũng càng nhu hòa.
Hắn nói, "Tôi ở đây."
..........!
"Khụ khụ......!Khụ khụ khụ!"
Trong cổ họng tựa như nghẹn một đám lửa than, càng cháy càng nóng.
Mỗi một tiếng ho khan khiến cổ họng rung lên, đều mang theo bỏng rát khó nhịn.
Vốn dĩ mới hạ sốt cao không lâu, còn lăn lộn một ngày như vậy.
Thân thể không có sức lực, bị thiêu nóng cũng là bình thường.
Thở phì phò hồng hộc, Lâm Lộc chậm rãi mở mắt ra từ trong mộng.
Lại phát hiện mình nằm trong một lồng ngực ấm áp, vừa ngẩng đầu, chóp mũi đã có tới ngực Ninh Trí Viễn.
Tuy là chóng mặt nhức đầu, lần này cũng bị sợ tới mức không rõ.
Lâm Lộc lùi về phía sau theo bản năng, nhưng Ninh Trí Viễn lại nhanh tay hơn so với cậu.
Một bàn tay đã đỡ ở sau đầu cậu, áp mặt cậu trở lại lồng ngực mình.
"Ngoan.
Tôi ở đây, không có việc gì...."
Âm thanh mơ hồ, tựa như chủ nhân của giọng nói ấy cũng đang đắm chìm trong cơn buồn ngủ, chưa thể lập tức thanh tỉnh.
Lâm Lộc có thể cảm giác được cái tay sau đầu cậu di chuyển xuống phía dưới một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Giống như dỗ dành một bạn nhỏ đi vào giấc ngủ, từng chút từng chút một, dịu dàng mà nhẹ nhàng chậm rãi.
"Đừng sợ, ngủ đi.
Không có việc gì...."
Lâm Lộc có thể nghe được hô hấp của người đàn ông.
Trầm ổn mà dài đều, xuyên qua sợi tóc thiêu đốt bên tai.
Dường như môi đặt ở trên đỉnh đầu cậu, khi nói chuyện cũng vang lên bên tai cậu.
"Tiểu Lộc ngoan....Không có việc gì...."
Trong giọng nói mang theo ủ rũ nồng đậm.
Tựa hồ Ninh Trí Viễn cũng mệt mỏi đến tàn nhẫn, giống như ngủ mơ màng dỗ dành vài tiếng, lại dần dần thấp xuống, cuối cùng biến thành tiếng nỉ non.
"Không có việc gì....."
Đây là có chuyện gì?
Lâm Lộc cực kỳ kinh ngạc.
Cậu không còn nhớ rõ hai người hài hòa thân mật nằm ngủ bên nhau như vậy, đã là chuyện bao lâu rồi.
Chỉ sợ, bộ dáng này lúc trước, phải hồi tưởng lại thời điểm cậu chưa bỏ học.
Ở trong học viện đế quốc, bọn họ đã ôm nhau ngủ bao nhiêu lần.
Khi đó trong lòng Lâm Lộc, sự ôn nhu dịu dàng của Ninh Trí Viễn đến từ việc bao dung cậu thành quen, mà không phải hiện giờ, cuộc sống không nhìn thấy được ánh trăng.
Từ biệt bảy năm, cảnh còn người mất.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lột đột nhiên đau xót.
Đúng vậy, bảy năm.
Tất cả đã không giống nhau nữa, bao gồm cả quan hệ giữa bọn họ.
Khi đó, cậu vẫn là người yêu được Ninh Trí Viễn yêu thương.
Tại thời khắc ôm nhau nghỉ ngơi, Ninh Trí Viễn không chỉ dịu dàng đối với cậu, còn quý trọng khẽ hôn.
Nhưng sau đó, cậu lại biến thành một món đồ chơi bị mua tới.
Đối đãi thô bạo, chỉ xem chủ nhân nhất thời hứng khởi, cậu ngay cả tư cách đau cũng không có.
Mà hiện tại, cậu cùng không phải món đồ chơi nữa.
Tùy tiện, bị ném ở trên đường cái, không có một câu từ biệt.
Lâm Lộc khổ sở rũ mi mắt xuống, trong lòng khổ sở.
Vẫn nằm trong vòng tay của Ninh Trí Viễn như cũ, nhưng cho dù là mùi hương gỗ quen thuộc kia, cũng không cách nào khiến cậu an tâm như đã từng.
Nhưng kỳ quái, cứ cho là khổ sở như vậy, nhưng lại không có loại cảm giác trời đã sập xuống.
Tóm lại đã nhiều ngày Lâm Lộc cảm thấy mình có điểm không đúng, trong đầu dường như đã dựng lên một bức tường nhân tạo vô hình, ngăn cản cậu tự hỏi chính mình, càng ngăn cản cậu đưa ra phán đoán của mình.
Cậu thích ngủ đến mức nghiêm trọng, ký ức cũng trống rỗng.
Không có một chút sức lực nhớ lại sự tình, chỉ có thể để Ninh Trí Viễn tùy tiện sắp đặt.
Không biết vì sao, hôm nay tỉnh lại, cậu thấy trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bức tường vô hình kia vẫn tồn tại, nhưng dường như trở nên mỏng hơn.
Loáng thoáng có thể nhìn xuyên thấu qua nói, nhìn đến quang cảnh đối diện.
Chỉ là tạm thời không thấy rõ lắm thôi.
Tưởng tượng đến cái này, hai bên thái dương Lâm Lộc bắt đầu đau.
.....Có lẽ, qua mấy ngày sẽ có thể nghĩ ra.
Lâm Lộc xoa xoa giữa mày, thở dài một hơi.
Đối với tối hôm qua, trong ấn tượng của cậu chỉ có đoạn ký ức lên xe uống chút nước, sau đó lại ngủ mất.
Lúc sau dường như lại gặp ác mộng một lần nữa, trong nội dung trong giấc mơ lại không nhớ rõ -- Rốt cuộc đối với cậu, sự tra tấn của ác mộng đã như hình với bóng từ lâu.
Không nhớ được, ngược lại làm cậu có thể thở được.
Nếu không từ trong mơ tỉnh lại cũng bị tra tấn, chỉ sợ cậu đã xong rồi.
Cậu cảm thấy đau đầu, hai bên thái dương bắt đầu phát trướng.
Trải qua tối hôm qua, hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng cậu nhất thời không phân biệt được rõ ràng.
Ninh Trí Viễn ôm cậu thật chặt, Lâm Lộc có hơi không thoải mái.
Cậu muốn né tránh một chút.
Nhưng không nghĩ đến, cái tay vỗ nhẹ sau lưng cậu liền ngừng lại.
"Tỉnh?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn khàn khàn, mù mịt lại có vẻ nặng nề.
Hắn buông tay ra, ánh mắt hai người đối diện.
(Truyện chỉ được post tại tài khoản wattpad VyLeThuy4.
*** mẹ bọn repost)
Vành mắt Ninh Trí Viễn thâm thúy, cằm xanh mét.
Bình thường cho dù mệt như thế nào, hắn đều không thể hiện ra loại mệt mỏi này.
Hôm nay sắc mặt hắn không ổn, hốc mắt cũng hãm sâu vào.
"Ninh tiên sinh...."
Thấy sắc mặt người đối diện biến đổi, cậu cũng lập tức sửa miệng.
"Trí Viễn ca."
Trong lòng, lại là một trận nghi ngờ.
Không đúng, không phải cậu luôn gọi người đàn ông trước mắt là "Trí Viễn ca" sao....Đột nhiên buột miệng thốt ra "Ninh tiên sinh", là từ chỗ nào phát ra? Có phải cậu quên mất gì rồi không?
Có thể nhớ lại ký ức rõ ràng, trong đại sảnh ở Dạ Mị nhận được đóa hoa hồng, còn có chiếc xe Jeep lao vun vút trên đường.
Nhưng ngay sau đó, chiếc áo khoác dính máu kia xuất hiện ở trong đầu Lâm Lộc.
Đúng vậy, hắn bị thương.
Lâm Lộc vươn tay sờ ngực Ninh Trí Viễn theo bản năng.
cánh tay lại bị bắt được.
"Cậu sờ cái gì?"
Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên nhảy dựng.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt trầm đục của Ninh Trí Viễn, như là một bóng ma bao phủ cậu trong đó.
"Không, không có gì...."
Trong lòng càng thêm căng thẳng, Lâm Lộc rũ mắt.
Hai tay Ninh Trí Viễn chậm rãi siết chặt, khóa cậu chặt chẽ trong ngực mình.
Lâm Lộc bất an động đậy một chút.
Nhưng ngay lập tức đã phát hiện.
Ninh Trí Viễn hơi không vui.
"Cậu trốn tôi?"
"Không có."
"Vậy cậu lộn xộn cái gì?"
"Em...."
Lâm Lộc nhỏ giọng đáp.
"Em sợ đụng trúng miệng vết thương của anh, sẽ làm anh khó chịu."
"Vết thương cái gì?"
"Không có gì.
Chỉ là nhìn thấy trên áo khoác của anh có dính một chút vết máu."
Trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn nói.
"Dạ Mị?"
"A?"
"Dạ Mị, tôi đưa cho cậu một cái áo khoác.
Bên trên có dính máu.
Nhưng đó đã là chuyện của vài ngày trước, đều đã qua.
Đó cũng không phải là máu của tôi.
Người chết là người khác, chỉ là máu dính đến người tôi mà thôi.
Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ."
—— Người khác bị thương, tại sao có thể cọ đến bên lớp áo lót bên trong của hắn? Trong lòng Lâm Lộc cay chát, lại chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, "Ừm" một tiếng.
Do dự một lát, vẫn là nhịn không được.
Lâm Lộc nhẹ giọng hỏi.
"Vậy....Người kia bị thương có nặng không?
"Không nặng."
"Có phải rất đau không?"
"....."
Ninh Trí Viễn dùng sức xoa xoa tóc Lâm Lộc.
"Học được cách nói lời khách sáo? Còn cứng nhắc như vậy."
"Không nặng, không đau, không trở ngại.
Người kia vẫn tung tăng nhảy nhót, rất tốt.
Không cần cậu nhọc lòng."
"A.....Vậy thì tốt rồi."
Lâm Lộc cuộn lại trong lồng ngực Ninh Trí Viễn.
Bốn phía quá im lặng, có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp của người đàn ông.
Lâm Lộc không biết nên nói cái gì, rồi lại không quen sự trầm mặc này.
Trong quá khứ Ninh Trí Viễn rất bận, mãi mãi là sóng rền gió cuốn, toàn thời gian đều dành ở bàn đàm phán hội nghị, cũng không dừng lại.
Nếu là hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Lộc, chỉ là yêu cầu cậu -- Cho dù là hôn môi, làm tình, hoặc là ngủ một đêm.
Hai người ở bên nhau giống như vậy, lại không làm chuyện gì.....Đã là hồi ức xa xăm trong quá khứ.
Bên người, là một tiếng báo tin nhắn rất nhỏ phát ra.
Là điện thoại của Ninh Trí Viễn.
Cánh tay buông lỏng Lâm Lộc ra, ngay cả thân thể vốn dĩ kề sát bên nhau cũng tách ra.
Phía sau trống rỗng, giống như tâm tình hiện tại của Lâm Lộc.
Cậu không phát hiện ra, Ninh Trí Viễn phía sau đột nhiên ngồi thẳng lại.
Đôi mắt hắn nhìn di động chằm chằm khẽ nhúc nhích, gương mặt căng thẳng.
Ngón tay nhanh chóng bấm vào màn hình, từng dòng chữ hiện lên xẹt qua trước mặt Ninh Trí Viễn.
"【 Tin nhắn từ A Trình】Ninh ca, căn cứ vào hồ sơ bệnh án của Lâm Lộc, ngày đó Lâm Lộc ra ngoài với Lệ Hàng bị hạ dược.
Loại thuốc này rất khó tìm, là lính đánh thuê nước ngoài dùng để tra tấn bức cung, yêu cầu người đó phản bội nguyên chủ của mình, không có người dễ sử dụng.
Ở trong vòng dùng thứ thuốc này, trừ khi là người uống chủ động yêu cầu, nếu không cũng là tối kỵ."
"【 Tin nhắn từ A Trình】Ninh ca, tôi đã tìm một vài người trong vòng đó, hỏi một chút.
Đúng là quy tắc này, làm người ta đều nhất trí không thể dùng loạn loại thuốc này.
Ninh ca, nếu thuốc này đến từ phía Lệ Hàng, đó chính là hắn cưỡng ép Lâm Lộc, không phải Lâm Lộc tự nguyện.
Nếu Lâm Lộc có liên quan đến loại thuốc này, đã nói lên Lâm Lộc có vấn đề! Là hắn tự nguyện, là hắn dụ hoặc Lệ Hàng.
Đôi mắt Ninh Trí Viễn thâm thúy, môi mím lại.
Hắn nhìn kỹ lại mấy lần, ánh mắt liếc Lâm Lộc trong lồng ngực.
—— Là cậu ta bị ép buộc....Hay là tự nguyện hiến thân?
Vấn đề này xuất hiện trong đầu, Ninh Trí Viễn lại không có đáp án.
Hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Lộc một cái, ánh mắt lại mờ mịt nhìn di động.
—— Nếu Lâm Lộc có liên hệ với người mua thuốc này.....Cùng lắm đáp án rất rõ ràng.
Một người, đồng thời liên lụy đến hai nhân vật nặng ký trong vòng ngầm.
Trong đó cùng một người đi ra ngoài, lại uống một loại thuốc khác.
Nếu nói bọn họ không chơi trò gì, ai sẽ tin? Trên đời này, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Cái vòng đáng chết kia.....!
"【 Tin nhắn từ A Trình】Ninh ca, em tìm được rõ ngọn nguồn.
Người cung cấp thuốc là một thiếu gia có tiền, ở trong giới mang theo mặt nạ.
Người này ra tay rất hào phóng, có chút bản lĩnh, có quan hệ rất hời hợt với Lệ Hàng.
Người có thể lấy được thuốc trong tay hắn không nhiều, Lệ Hàng muốn một cái.
Thoạt nhìn, khả năng cao là thuốc đến từ tay Lệ Hàng.
Nắm tay Ninh Trí Viễn nắm chặt duỗi lỏng ra một chút.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, ném điện thoại di động ở một bên.
Sau đó cúi đầu, môi chạm vào sau cổ Lâm Lộc.
Lâm Lộc sửng sốt.
Cậu cảm có thể cảm giác được hơi thở của Ninh Trí Viễn mang theo nhiệt ý, phun trên sợi tóc mềm mại sau cổ.
Sau đó là đầu lưỡi ướt át linh hoạt, tuần tra tới lui ở bên lỗ tai cậu, khẽ liếm vài cái, đột nhiên răng ngậm trụ vành tai cậu.
"Bọn họ nói.
Gần đây cậu rất ngoan.
Không đi tìm Trang Hiểu, không đi tìm Lệ Hàng, cũng không làm những việc không nên làm.
Âm thanh hàm ở trong miệng hắn, mỗi một tiếng đều chấn động bên tai mềm mại nhạy cảm.
Hành động này mơ hồ lại ái muội, Lâm Lộc nheo đôi mắt lại, bên tai đỏ tươi.
"Biểu hiện không tồi.
Có thể suy xét thưởng cho cậu một chút.
Cậu có thể nghĩ lại, muốn cái gì?"
....................!
Cùng lúc đó, câu lạc bộ Dạ Mị.
Ẩn nấp ở ghế lô, một người đàn ông dựa vào ghế sofa, có hơi nhàm chán mà đùa bỡn miệng của một thiếu niên.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất, chưa nói trong miệng bị nhét chặn một khối cầu rất lớn, còn bị nghẹn nhét thêm ngón tay của người đàn ông.
Khó miệng hơi rách ra chảy máu, đau đến chảy ra nước mắt.
Rõ ràng trên người thiếu niên kia mặc quần áo, nhưng từ xa nhìn lại, lại cho người ta cảm giác trần như nhộng.
"Tên Lâm Lộc kia, tại sao gần đây không tới?"
Giám đốc Dạ Mị đứng ở một bên, nhanh chóng cung kính trả lời.
"Đã mấy ngày không tới, điện thoại cũng không trả lời.
Lúc trước một ngày hắn lấy được ba mươi vạn tiền thưởng.....Hắn nên không thể không tới đi?
"Phải không? Nhưng không có nhiều ý tứ.
Nhàm chán."
Thuận tay đẩy thiếu niên kia ra, người đàn ông đứng dậy muốn đi.
Giám đốc nhanh chạy lại gần.
"Trang đại thiếu! Chuyện, chuyện tôi nói lúc trước....!
"Lâu như vậy rồi cũng không có mặt hàng gì thú vị, còn muốn tiền? Hay là, chờ ngươi đưa Lâm Lộc cho ta chơi rồi nói sau."
Hừ một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Ra khỏi ghế lô, quẹo một đường, đến thẳng bãi đỗ xe.
Người đàn ông ngồi trên xe, tùy tay tháo thứ gì đó ở trên mặt xuống, ném ở ngoài cửa xe.
Rơi xuống đất kêu một tiếng vang nhỏ.
Nhìn kỹ một chút, dường như là một tấm mặt nạ.
Tác giả: Đột nhiên đổi mới người mang mặt nạ tinh quái!
Vốn dĩ muốn nói boss lên sân khấu! Sau lại nghĩ nghĩ, ở trước mắt Ninh tổng chúng ta, ai dám tự xưng là boss?
Nhà của người ta đều là công thụ dũng mãnh ác lông, nhà của chúng ta, công chính là con ác long lớn nhất......ừmmmmmmm.