Tay Chu Điệt có hơi tê khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau.
Hắn nghiêng mặt sang, Giang Vân Biên đang nằm trong lồng ng.ực hắn ngủ đến mức tóc rối loạn, cậu cau mày như đang rơi vào ác mộng.
Một lát sau Chu Điệt mới nhớ đến chuyện tối hôm qua, hắn cũng không ngờ khi mình uống rượu xong sẽ là như vậy.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa gáy Giang Vân Biên, nét dịu dàng trong đáy mắt gần như tràn ra trên mặt: "Vất vả em rồi."
"A!" Giang Vân Biên bừng tỉnh, đột ngột ngẩng đầu suýt chút nữa đụng trúng Chu Điệt.
Enigma nhíu mi kéo giãn khoảng cách, không nghĩ tới dịu dàng buổi sáng cứ bị cắt ngang như vậy.
Giang Vân Biên đột nhiên tỉnh ngủ nhanh chóng ngồi dậy xem điện thoại của mình, sau khi nhìn thấy thời gian thì phản ứng đầu tiên là nhảy xuống giường đi rửa mặt.
Giang Vân Biên ngậm bàn chải dùng một lần đi ra: "Chu Điệt, nhanh lên, buổi sáng có điểm danh đấy."
Tuy rằng khi học cấp ba đã quen với hai tiết đọc sớm buổi sáng, nhưng ở căn cứ huấn luyện thì không giống như vậy.
Chỉ cần đến trễ năm phút thôi, huấn luyện viên đã bắt bạn phải chạy một tiếng đồng hồ, là chạy một tiếng đồng hồ đấy.
Chu Điệt chậm rãi bò dậy, nhận lấy bàn chải đánh răng Giang Vân Biên chuẩn bị sẵn cho hắn, duỗi tay ôm eo Giang Vân Biên: "Không kịp thì không về nữa, nói anh uống say rồi lăn lộn em cả một đêm."
Giang Vân Biên: "... Bớt nói nhảm lại, tối về em tính sổ với anh."
Hai người lập tức gọi xe, nhưng về đến căn cứ vẫn bị muộn hai mươi phút, Giang Vân Biên vừa về đến vị trí trong phương trận của mình thì bị huấn luyện viên vẻ mặt âm trầm gọi đi.
Giang Vân Biên nhìn thời gian nghỉ ngơi, vốn tưởng có thể thần không biết quỷ không hay về đội ngũ, nhưng không ngờ vừa về đã bị bắt được.
"Có bạn học đêm không về ngủ, sáng còn đến trễ." Huấn luyện viên vỗ bả vai Giang Vân Biên, "Đi đến phòng tự suy ngẫm* ở yên trong đấy, lát nữa sẽ có huấn luyện viên đặc biệt đến dạy dỗ em."
(*nguyên văn [自省室], ai biết gọi là gì thì cmt giúp tui với.)
Giang Vân Biên đi đến phòng tự suy ngẫm mới phát hiện ở đây chỉ có một mình cậu.
Trong một nhóm người trốn học muộn ngày hôm qua, thật đúng là chỉ có mình cậu về muộn bị bắt được.
Giang Vân Biên vừa định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Điệt, bảo hắn nhanh chóng đến đây chơi với mình, thì cửa phòng tự suy ngẫm bị đẩy ra.
Văn Lâm đứng trước mặt.
Tất cả biểu cảm trên gương mặt Giang Vân Biên biến mất sạch sẽ, thu mắt về nhìn ra ngoài cửa sổ.
Văn Lâm yên lặng đi đến ngồi xuống ghế đối diện, lâu sau mới mở miệng: "Cậu cũng đến muộn à?"
Giang Vân Biên không trả lời.
"Đêm qua cậu với Chu Điệt đi ra ngoài?"
"Liên quan gì tới cậu." Giang Vân Biên vẻ mặt vô cảm đứng lên, cảm thấy ở chỗ này thêm một giây thôi cũng thật xui xẻo.
Ánh mắt Văn Lâm nhìn chằm chằm Giang Vân Biên, tình cảm đè nén đang bên bờ vực sụp đổ.
Cậu ta đang không thể chấp nhận được việc mất hết mặt mũi trước mặt Chu Điệt, thì người kia lại mang Giang Vân Biên ra ngoài chơi cả đêm.
Còn nữa, đêm qua bọn họ đi chỗ nào làm cái gì chứ!
"Giang Vân Biên, cậu biết ngày hôm qua Chu Điệt đã ở cùng với một Omega không?" Văn Lâm cắn răng, liều mạng muốn chọc giận cậu, "Suýt chút nữa, cậu ta đã làm cái chuyện giống tôi năm đó."
"Cậu không biết sao? Có phải cậu ta giả vờ rất giỏi hay không?"
"Hay là nói, cậu đã sớm..."
Bang một tiếng, ghế dựa ném tới trước mặt, lướt qua mắt cá chân của Văn Lâm.
Giang Vân Biên kìm chế bản thân, không cần phải dao động cảm xúc vì loại người này, nhưng dường như Văn Lâm đã đoán được kết cục của cậu ta và Giang Vân Biên, cố gắng ghi lại một dấu ấn trong trí nhớ của cậu.
"Giang Vân Biên, nếu cậu cứ như vậy tha thứ cho Chu Điệt, thì thật không làm em gái cậu thất vọng..."
Một bàn tay lưu loát sạch sẽ hạ xuống trên mặt Văn Lâm.
Giang Vân Biên cười lạnh: "Cậu rất muốn chết ha."
Đau đớn và vị tanh lan tràn trong miệng, đáy mắt Văn Lâm thoảng qua chút đắc ý thực hiện được ý đồ, lại thay bằng ánh mắt vô tội nhìn cậu: "Cậu tức giận vì tôi sao?"
Những lời này, trong trận mưa to năm đó Văn Lâm đã từng nói một lần.
Thời gian phảng phất như dừng lại, cậu bị kéo về quá khứ đầy bùn lầy.
Sau cổ Giang Vân Biên nổi lên một trận đau nhức theo cơn giận của cậu, cậu khẽ nhíu mày, trong đầu tính toán ngày tháng một chút thì đột nhiên nhớ tới kỳ mẫn cảm sắp đến rồi.
Mùi bạc hà như hòa tan vào không khí, nhẹ nhàng thoang thoảng khắp nơi.
Dường như Văn Lâm đã phát hiện ra ngay lập tức, trong mắt hiện lên chút cảm xúc khác, sự tham lam khiến người khác sởn tóc gáy đang tùy ý du tẩu sau gáy Giang Vân Biên: "Có phải là cậu..."
"Nếu tôi đoán không sai." Giang Vân Biên cắt ngang không chút để ý, "Hình như cậu thích tôi?"
Trái tim Văn Lâm giờ phút này dường như bị bóp chặt, giọng điệu tùy ý của Giang Vân Biên, càng làm cảm giác đau trong lòng của cậu ta thêm sâu.
Vì sao Giang Vân Biên không phẫn nộ giống như năm ấy?
"Đúng vậy." Văn Lâm mạnh mẽ giả vờ trấn định, dùng chút dục vọ.ng thắng bại ti tiện cuối cùng của Alpha để chống đỡ bản thân đối mặt với suy nghĩ đã che giấu nhiều năm.
Giang Vân Biên nhận được câu trả lời, ý cười phai nhạt, ánh mắt lạnh như băng.
"Vậy thì cũng thật sự làm tôi ghê tởm."
Ghê tởm.
Lần đầu tiên Văn Lâm bị người mình yêu thầm gần 6 năm dùng từ "ghê tởm" để đánh giá tình cảm của cậu ta.
Cậu ta đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng mình tỏ tình với Giang Vân Biên, đồng thời cũng tưởng tượng ra vô số câu trả lời làm cậu ta sợ hãi như ác mộng đêm khuya, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó giống như hôm nay, trầ.n trụi đâm thẳng qua tim cậu ta như vậy.
Đau đến mức làm cậu ta khó thở.
Rõ ràng Alpha này đang lâm vào thời kỳ đặc thù, vì sao còn dám không kiêng nể gì mà khiêu khích cậu ta.
Dường như là theo bản năng, Văn Lâm đã hung hăng túm lấy cổ tay Giang Vân Biên khi cậu vừa chuẩn bị rời đi.
"Tôi làm cái gì để cậu ghê tởm?" Đôi mắt Văn Lâm đỏ bừng, như là một con thú đang bị ép điên, "Giang Vân Biên, lúc trước khi chúng ta là bạn bè tôi đối với cậu có chỗ nào không tốt? Cậu thích ca hát, là tôi dạy cậu chơi đàn guitar, cậu muốn học tập, là tôi phụ đạo cậu làm bài tập, cậu muốn thực hiện mộng tưởng, là tôi..."
Giọng nói Văn Lâm lập tức im bặt.
Bởi vì trong ánh mắt Giang Vân Biên nhìn hắn không hề che giấu chán ghét và trào phúng.
"Hóa ra tôi có thể đi đến ngày hôm nay, Văn thiếu gia nghĩ đó là công lao của mình ha."
Giang Vân Biên nói rất nhẹ nhàng, Văn Lâm cảm thấy cổ họng mình nóng rát như bị gió lớn thổi qua, khứu giác bị vị tanh ngọt bao trùm, cả người tê liệt.
"Tôi có phải hẳn là nên mang ơn cậu không? Cảm ơn cậu đe dọa thầy giáo dạy đàn đầu tiên của tôi, cảm ơn cậu làm em gái tôi không đi học được, cảm ơn cậu làm sụp đổ quan hệ của tôi và bạn bè lúc trước?"
Ánh mắt Giang Vân Biên chưa bao giờ làm cậu ta sợ hãi đến như vậy, Văn Lâm hoảng loạn lùi về sau một bước: "Cậu, cậu đang nói cái gì vậy..."
Giáo viên dạy đàn đầu tiên của Giang Vân Biên là đàn anh hơn cậu hai khóa, bởi vì gia cảnh nghèo khó nên khi đi học thường hay hát rong trên phố để kiếm thêm thu nhập. Anh đã từng đồng ý dạy đàn cho Giang Vân Biên, nhưng sau đó không lâu lại cắt đứt liên hệ với cậu, đổi nhiều biện pháp trốn tránh cậu.
"Vì một học sinh học kém thường hay trốn học như tôi mà phải dùng đến mối quan hệ của ba mình để uy hiếp một học sinh trung học, phương pháp giải quyết vấn đề cá nhân của Văn thiếu thật đơn giản." Giang Vân Biên lười lý luận với cậu ta, nhưng loại người tự mình cảm động như Văn Lâm lên tiếng làm cậu thấy rất buồn cười.
Trong năm hồi phục đầu tiên Giang Vân Dĩ không có cách nào tiếp xúc bình thường với một người xa lạ, vì muốn để em gái đuổi kịp tiến độ, Giang Vân Biên mới liều mình học tập để bồi thường cô.
Sau khi Văn Lâm bị Giang Vân Biên đánh vào bệnh viện, từng người trong dàn nhạc trước kia đến chỉ trích cậu, nói cậu phản bội mộng tưởng, cả đời đều sẽ không tha thứ cho cậu.
Văn Lâm muốn ném Giang Vân Biên vào vực sâu không người chạm tới, sau đó tự mình lại đến làm người cứu rỗi của cậu.
Nhưng có lẽ cậu ta chết cũng không ngờ Giang Vân Biên lại có thể tự bò ra từ vực thẫm ấy.
"Tôi thích cậu đến như vậy!" Gân xanh trên cổ Văn Lâm nổi lên, khàn cả giọng: "Cậu nói cậu chán ghét Alpha, cả đời đều sẽ không có khả năng bị đánh dấu, giờ thì sao? Là bởi vì nhà họ Chu càng có quyền có thế hơn so với nhà tôi? Hay là... A!"
Nửa câu sau của Văn Lâm bị Giang Vân Biên đánh nát trong bụng.
Giang Vân Biên phát hiện pheromone của mình có chút mất kiểm soát, nhưng cậu cũng không còn tâm trạng đi khống chế nó, hung hăng dùng một chân đá vào bụng Văn Lâm.
Giang Vân Biên muộn màng nhận ra Chu Điệt thế mà đã dạy dỗ tính tình nóng nảy nhiều năm của cậu tốt hơn nhiều, đổi lại là trước kia cậu đã sớm đá người văng cả nội tạng ra ngoài rồi.
"Văn Lâm, có phải lúc nào cậu cũng muốn đánh dấu tôi không?" Giang Vân Biên hít sâu một hơi, mùi bạc hà mát lạnh nháy mắt bùng nổ trong không gian nhỏ hẹp.
Văn Lâm đã mơ ước pheromone của Giang Vân Biên rất lâu rồi, không có lúc nào là không muốn thưởng thức hương bạc hà thanh đạm đó cả, mà thời điểm pheromone chân chính đối đầu cậu ta lại có cảm giác như bị Giang Vân Biên kéo đến gần địa ngục.
Cho dù là ba năm trước hay hiện giờ, hương bạc hà đều giống như một con dao đâm sâu vào máu thịt, áp chế cậu ta không một kẽ hở.
Âm thanh thở gấp của Giang Vân Biên dần dần tăng lên, sức nóng thiêu đốt thần kinh và lý trí, nhưng khi cậu không vui lại thích làm cho người khác càng thêm không dễ chịu.
Cả người Văn Lâm đầy mồ hôi lạnh, che bụng thống khổ nằm trên đất, không phát ra được chút âm thanh nào.
Giang Vân Biên đi đến trước mặt cậu ta, đầu gối đè lên bụng cậu ta nửa quỳ xuống, giọng nói khẽ run lại chứa đầy điên cuồng: "Có lẽ cậu tự cảm thấy bản thân mình điên rồi, thích ở trên Alpha, muốn dùng mùi vị khống chế tôi, đánh dấu tôi."
Văn Lâm khẽ phát ra tiếng rên đau khổ, giống như chó nhà có tang bị đuổi đánh, giọng nói đứt quãng đến mức ngay cả tiếng cầu xin cũng không thể nói ra.
Cậu ta biểu hiện ra vẻ đau đớn bất lực, nhưng trong nội tâm lại trộm lan tỏa cảm giác mừng rỡ biế.n thái không thể nào ngăn cản được.
Giống như những lời nói của Giang Vân Biên không phải vạch trần sự xấu xí của cậu ta, mà là một loại ngợi khen khác.
Cậu ta đã từng có cảm giác sảng khoái thầm kín bởi vì máu của mình dính vào người Giang Vân Biên, loại tâm lý dị dạng ấy vào giờ phút này cũng đang được thỏa mãn.
Như vậy cũng tốt, cậu ta chết, cả đời Giang Vân Biên đều không tránh khỏi có liên quan với cậu ta.
Ngay khi Văn Lâm cho rằng Giang Vân Biên sẽ tiếp tục sảng khoái hành hạ mình, thì Alpha trước mặt đã tự vén góc áo của cậu lên.
Bên dưới bụng nhỏ trắng mịn xinh đẹp của Giang Vân Biên tràn ra hoa văn màu đỏ tươi.
Trong phút chốc, não bộ của Văn Lâm trống rỗng.
Giang Vân Biên liế.m liế.m cho tôi."
Con ngươi Văn Lâm như là thủy tinh bị đập vỡ, mọi ác ý nơi đáy mắt đều nhanh chóng tan biến, khóe mắt như nứt ra.
Lời nói của Giang Vân Biên tàn nhẫn giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cậu ta, nhanh chóng làm cậu ta đau đến chết đi sống lại.
Giang Vân Biên nhẹ nhàng cười, tất cả tức giận dồn nén đã tìm được lối thoát trước sự hoang mang lo sợ của Văn Lâm, bị cảm xúc vây chặt ba năm cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn.
Đây mới thật sự là cảm giác thoải mái khi trả được thù.
Văn Lâm không e ngại đau đớn về thể xác, muốn đối phó chỉ có thể đánh tan lý trí của cậu ta.
"Alpha không thể đánh dấu Alpha, cậu tưởng rằng không ai có thể có được tôi, chắc cũng vì vậy mà cậu cho rằng cậu và Chu Điệt đều đang ở trên cùng một vạch xuất phát?" Giang Vân Biên ám muội đến gần cậu ta, thu hết vào trong mắt sự phẫn nộ bên bờ sụp đổ của cậu ta.
"Cậu ấy là Enigma, cậu ấy từ trong ra ngoài, có thể có được tôi, một cách, hoàn chỉnh."
"Mà cậu, cả đời đều không làm được."
"A——" Hai mắt Văn Lâm đỏ bừng, cố hết sức giơ tay muốn túm lấy người trước mặt, mà Giang Vân Biên chỉ gắt gao đè chặt cổ tay cậu ta lại.
Thậm chí là đang trong kỳ đặc thù, Giang Vân Biên vẫn có lực áp chế tuyệt đối đối với đồng loại là Văn Lâm.
Văn Lâm hoàn toàn trở thành một con thú nhỏ bị Giang Vân Biên trêu đùa, đang tuyệt vọng than khóc.
"Cậu nghĩ rằng bây giờ tôi đang trong kỳ mẫn cảm à?" Giang Vân Biên cười, tăng thêm phần đau khổ, "Đối với Alpha phù hợp, Enigma có thể chuyển biến cậu ấy trở thành Omega độc quyền."
Giang Vân Biên từ trên cao nhìn xuống cậu ta, nở nụ cười điên cuồng.
"Văn Lâm, tôi đang phát ra pheromone vì Chu Điệt đấy."
Theo giọng nói rót vào tai, Văn Lâm từ bỏ tất cả giãy giụa, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng.
Giang Vân Biên đã tự mình bóp ch.ết mọi vọng tưởng và si niệm của cậu ta trong quãng đời còn lại.
Cả một đời này của cậu ta không có cách nào chạm tới được Alpha trước mặt.
Giang Vân Biên thả ra một câu cuối cùng rồi đứng lên, eo lưng thẳng tắp, thù đã trả xong rồi.
Quá khứ dây dưa bấy lâu, về sau sẽ đứt thành hai đoạn khi cậu hoàn toàn bước ra khỏi cánh cửa này.
————————