Cuối cùng Giang Vân Biên vẫn không đi xem được màn trình diễn nhạc nước.
Hứa Trạm và bọn Cao Tử Ninh ở bể bơi chơi high vô cùng, còn gửi cho Giang Vân Biên video mơ hồ không rõ, chỉ có vài khối màu rung chuyển dữ dội.
Chu Điệt duỗi tay ôm eo cậu, nhìn cậu oán hận nhìn chằm chằm màn hình, khẽ cười ôm người vào lồng n.gực: "Đừng nhìn nữa, hại mắt."
Giang Vân Biên tức giận quay đầu lại liếc mắt trừng hắn: "Vì sao em không thể đi xem, hy vọng trong lòng người nào đó biết tự kiểm điểm một chút."
Chu Điệt chịu không nổi sự đáng yêu của cậu, bò dậy ôm cậu cười, gác cằm lên vai cậu nhẹ nhàng cọ.
Giang Vân Biên nghe được giọng nói hơi khàn của hắn: "Bạc hà nhỏ."
Độ nóng từ chỗ đánh dấu sau cổ lan tràn ra đến tai lẫn gương mặt, tâm tư của Giang Vân Biên cuối cùng cũng phải quay về trên người đang ôm mình ở phía sau: "Em nóng quá..."
Chu Điệt không nhúc nhích: "Điều hòa đang mở 23 độ."
"Enigma các anh sao lại dính người như vậy hả." Giang Vân Biên quay đầu đi, buông điện thoại xuống nằm im trên giường, "Em mệt mỏi quá, em muốn đi ngủ, anh lăn sang một bên đi."
Chu Điệt nhìn cánh tay mình bị eo cậu đè lên, bất đắc dĩ cười khẽ.
Bảo hắn đi, lại không buông hắn ra, cún con này đang muốn làm gì vậy?
"Vân Biên." Chu Điệt thuận theo đè eo cậu lại, dán sát vào lưng cậu, "Xin lỗi, làm em không xem được buổi biểu diễn."
Ngay cả khi Giang Vân Biên không nghe ra chút ý hối hận nào trong lời nói của hắn, thì cậu cũng sẽ không hoàn toàn làm lơ người trước mặt.
Chu Điệt thấy cậu cố tình không để ý hắn, cười khẽ: "Đều do anh muốn cho em ngồi thuyền hơi, nếu không kỳ mẫn cảm của em cũng không đến sớm như vậy."
"Nếu không phải do vừa rồi anh dùng pheromone dụ em, em cũng không đến mức không đi nổi."
"Nếu anh không trêu chọc em thì em đã có sức đi xem..."
"Chu Điệt." Giang Vân Biên nhịn không được, quay đầu lại, "Em phát hiện anh rất thích nhảy Disco trên khu vực có lôi đúng không?"
Người phía sau chỉ cười không nói.
"Nếu anh thật sự muốn xin lỗi, thì ngoan ngoãn đi xuống dập đầu ba cái vang dội cho em." Giang Vân Biên đối diện với ánh mắt mềm mại của hắn, chút oán khí trong lòng đều tan hết.
Cậu nâng tay đặt lên sườn mặt Chu Điệt, vu.ốt ve mặt hắn: "Xem ra anh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, cho nên nằm im chút đi."
Chu Điệt cười, đè cằm lên ngón tay cậu: "Vân Biên ơi."
"Sao?"
"Lên đại học chúng ta ở chung đi."
Giang Vân Biên nhìn vào đôi mắt hắn, bên trong phản chiếu chút ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa bên ngoài cửa sổ.
"Em hiểu rồi, anh gạt em về làm bảo mẫu nhỏ cho anh chứ gì." Giang Vân Biên hừ lạnh, quay đầu đi tiếp tục xem điện thoại.
Chu Điệt không ngờ cậu lại phản ứng như thế này, cánh tay càng thêm siết chặt eo cậu: "Anh làm bảo mẫu nhỏ cho em, một ngày ba bữa cơm anh chuẩn bị, chén anh rửa, việc nhà anh làm, mỗi ngày khi em về còn chờ ở cửa nói với em "mừng em về nhà", thế nào?"
Giang Vân Biên nhịn cười, giả bộ bình tĩnh: "Này sao được, anh là cậu cả nhà họ Chu mà."
Chu Điệt quyết định trị cái miệng lươn lẹo này của Giang Vân Biên: "Muốn theo đuổi được mợ cả nhà họ Chu, thật sự cần phải tốn chút tâm tư."
Giang Vân Biên: "..."
Giang Vân Biên cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại.
Chu Điệt bình tĩnh: "Thế nào, suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Giang Vân Biên nhìn hắn: "Em phát hiện anh rất mang thù nha."
"Em nói trước đi đã."
Giang Vân Biên dùng đầu lưỡi đỡ đỡ răng: "Dạ được thưa cậu cả, em ở chung với cậu. Anh lại gọi cái xưng hô kia một lần nữa thì em cho anh biết tay."
Chu Điệt cười khẽ, bắt lấy tay cậu hôn xuống.
Lễ hội nhạc nước kết thúc vào chạng vạng ngày hôm sau, ngoại trừ Giang Vân Biên thì mọi người đều chơi vô cùng sảng khoái, khi đi về bọn họ còn định lần sau sẽ tiếp tục đến.
Xe dừng lại, Giang Vân Biên xuống xe thì nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn người trong xe.
"Chu Điệt." Cậu bày ra một góc áo khoác, "Cái này, em giặt sạch rồi sẽ trả lại anh."
Chu Điệt dựa vào bên cửa sổ, cười nhẹ: "Được."
Giang Vân Biên về nhà, tắm xong nằm lên giường mới nhận được tin nhắn của Chu Điệt gửi cho cậu.
[Chu meo meo: Anh về đến nhà rồi.]
Giang Vân Biên vừa định trả lời hắn, nhưng lúc nằm xuống gối thì hình ảnh lộn xộn giữa cậu và Chu Điệt lại hiện lên trong đầu.
"Đệt." Chửi nhỏ một tiếng, Giang Vân Biên nằm nghiêng, hồi lâu sau lại kéo chăn che lên người.
Giang Vân Biên chôn gương mặt đỏ bừng vào trong chăn.
Lúc trước cậu không có như vậy, tất cả là do Chu Điệt.
...
Thành tích thi đại học có vào buổi trưa, Giang Vân Biên nghe nói trang web tra điểm không mở được nên định qua một lát nữa mới tra, ai ngờ điểm thi đại học đã được gửi trực tiếp qua tin nhắn về đến nhà.
Điểm cao hơn so với mong muốn, Giang Vân Biên chụp hình gửi cho Chu Điệt xem, sau đó nhận được tin nhắn của Hứa Trạm.
[Hứa Trạm: Đậu má, Giang gâu gâu, trâu bò nha.]
Giang Vân Biên vừa định trả lời không trâu, phát huy bình thường thôi.
[Hứa Trạm: Ánh mắt không tệ nha, tìm được thủ khoa thành phố làm bạn trai.]
Sao đó hộp tin nhắn của Giang Vân Biên bùng nổ, không ngoại lệ đều liên quan đến Chu Điệt.
Được rồi, đã biết, thủ khoa thành phố.
Ha ha.
Ngay lúc Giang Vân Biên định bật chế độ máy bay thì nguồn gốc của tội ác gọi điện đến.
"Vân Biên."
"Chúc mừng nha, Trạng Nguyên lang." Giang Vân Biên hừ một tiếng, "Em thấy rồi, cao hơn em bảy điểm."
Chu Điệt cười khẽ: "Vậy bây giờ anh có thể áo gấm về làng, dùng vinh quang này để cưới thê tử kết tóc của anh chưa?"
"Em cảnh cáo anh nói chuyện đàng hoàng một chút nha," Giang Vân Biên cười nói, "À đúng rồi, có phải anh còn có phỏng vấn của đài truyền hình, lên tiêu đề gì đó không?"
"Ban đầu là có, nhưng ông nội anh từ chối rồi."
"Cũng phải, thiếu gia nhà họ Chu ưu tú cũng là chuyện đương nhiên."
"Ừm, em muốn báo danh đại học C sao, phòng ở đều chọn xong rồi, hôm nay chúng ta đi xem nhé?"
"Bây giờ?" Giang Vân Biên nhìn thoáng qua đồng hồ, đang là thời gian cơm trưa.
"Nếu em rảnh, xem xong chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm, sau đó đi chọn gia cụ."
Buổi tối hôm ở công viên nước, Chu Điệt đưa ra đề nghị ở chung chẳng qua chỉ là một kế hoạch đơn giản, cậu không ngờ ngày thực hiện nó lại đến nhanh như vậy.
Từ trên giường đứng dậy, Giang Vân Biên có loại cảm giác như giẫm lên mây.
Cậu phải ở chung với Chu Điệt?
Chu Điệt không nghe được cậu trả lời, nhẹ giọng nói: "Nếu em không muốn, vậy hôm khác đi."
"Em đồng ý." Giang Vân Biên nói xong mới ý thức được mình vừa nói gì, ho nhẹ một tiếng, "Hôm nay đi."
Chu Điệt lái xe đến đón cậu, lúc này Giang Vân Biên mới biết hắn thế mà lại có bằng lái.
"Sau này đi đâu anh cũng có thể đón em được." Chu Điệt thay cậu kéo dây an toàn, "Nhiệt độ như vầy đã được chưa?"
"Anh đi thi bằng lái khi nào đấy?" Giang Vân Biên tính thời gian, cậu và Chu Điệt chỉ mới không gặp nhau một tuần.
"Trước kia đã biết lái rồi, chỉ là chưa đủ tuổi không thể thi mà thôi."
Giang Vân Biên hừ hừ: "Bớt khoe khoang."
Thành tích Giang Vân Biên nằm trong top 10 đã xem là cao rồi, không ít cơ quan phỏng vấn đều muốn liên hệ với cậu, điện thoại cậu đã rung không ngừng kể từ khi có kết quả thi.
"Thủ khoa, không có ai liên hệ với anh ư?"
"Chỉnh không thể tìm kiếm." Chu Điệt ném điện thoại của mình vào lòng cậu, "Hoan nghênh kiểm tra mọi lúc."
Giang Vân Biên không giống Omega, loại thời điểm này sẽ không bày điều muốn mà ra vẻ từ chối, cậu mở điện thoại xem qua loa một lượt: "Không tồi, giữ mình trong sạch, đáng khen ngợi."
Đến bãi đỗ xe, Chu Điệt đưa tay ra: "Vậy đưa điện thoại em cho anh."
Giang Vân Biên: "?"
"Thỏa mãn dục vọ.ng khống chế của anh một chút xem như là khen ngợi."
Giang Vân Biên tự nhận điện thoại mình không có gì không thể đưa ra ánh sáng, xe dừng lại thì đưa điện thoại của mình cho hắn.
"Em không có nói khoác đâu, ngoại trừ anh và người nhà thì em chưa từng nói chuyện phiếm với ai trên điện thoại cả, Hứa Trạm không phải người nên không tính."
Giang Vân Biên cảm thấy ít nhiều gì mình cũng đủ tư cách, vừa định tiếp tục khoe khoang thêm một chút, Chu Điệt đã trả điện thoại lại cho cậu: "Những người trong nhãn này đều phải giữ lại hết à?"
"Hả?" Giang Vân Biên nhận lại điện thoại, lúc này mới phát hiện Chu Điệt đặt tên cho nhãn này là [Tình địch].
(trong phần danh bạ của wechat có một mục tên là [Nhãn], tại đó mọi người có thể thêm acc của những người khác vào lập thành một mục như là Gia đình, Bạn bè, Công việc... cho dễ tìm.)
Bên trong đều là những đàn anh đàn chị hoặc đàn em trong trường học không biết thêm từ bao giờ, còn có một bộ phận là khách trong lúc cậu làm thêm ở ban nhạc.
Đôi mắt Chu Điệt thật độc, chọn người thêm vào nhãn này đều là những người muốn làm quen với Giang Vân Biên, từng chủ động gửi cho cậu rất nhiều emo đáng yêu.
Có mấy người là do Giang Vân Biên nhàn rỗi nên trả lời bằng sticker, có mấy người là trực tiếp trả lời một dấu chấm hỏi, còn lại là cậu seen luôn.
Giang Vân Biên không có thói quen xóa tin nhắn, lịch sử trò chuyện đều còn ở đó, nên bị Chu Điệt lật qua lật lại xem.
Cậu dở khóc dở cười: "Em cũng không có ấn tượng gì với bọn họ."
Chu Điệt nhìn đôi mắt cậu, mang theo chút ai oán: "Em còn muốn có ấn tượng?"
Giang Vân Biên trầm mặc chốc lát: "Được rồi, vậy bây giờ em xóa."
"Không cần." Chu Điệt dựa lại sát phía sau cậu, "Tùy tiện xóa người ta là không tốt, để lại đi."
"Nhưng đây đều là những "tình địch" mà anh tự ban tên đó, thật sự muốn giữ lại à?"
"Vì danh dự của em." Chu Điệt xoay người dắt cậu về phía thang máy, "Đi xem phòng thôi."
Giang Vân Biên cho rằng Chu Điệt thật sự không để bụng nên đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Nhà họ Chu vốn đã chuẩn bị một biệt thự nhỏ, nhưng vị trí tiểu khu lại cách trường học hơi xa, hơn nữa hứng thú của Chu Điệt cũng không nhiều, nên cuối cùng đành chọn tầng chung cư này.
"Chỗ này vị trí tốt, buổi sáng có thể ngắm bình minh, bên thư phòng đối diện có thể xem hoàng hôn." Chu Điệt dắt cậu đi một vòng, "Phòng bếp phòng tắm đều có, có phòng cho khách và một phòng ngủ chính."
Ngụ ý là không định chia phòng.
"Thích không?" Chu Điệt đứng trên ban công, bưng một chậu xương rồng nhỏ lên hỏi cậu.
Giang Vân Biên giơ tay chạm chạm: "Thích."
"Thích phòng ở, xương rồng hay là anh?"
"..." Đôi khi Giang Vân Biên phát hiện người này trẻ con một cách bất ngờ, "Em muốn đặt một cái sô pha trong phòng khách."
Cậu chỉ vị trí đại khái: "Khi mệt mỏi về nhà liền nằm dài ra ở trên này."
Chu Điệt dùng điện thoại cho cậu chọn mấy kiểu dáng: "Thích cái nào."
Giang Vân Biên chọn cái màu xanh đậm: "Cái này đi, thoạt nhìn rất thoải mái."
Chu Điệt đáp ứng, lại cho cậu xem một tấm ảnh: "Có muốn cái này không?"
Giang Vân Biên cúi đầu xem, mới phát hiện trên tấm ảnh viết là: Thần khí tắm rửa của bé con, phao hơi vịt vàng mà trẻ con yêu nhất.
Giang Vân Biên đột nhiên túm tay Chu Điệt, đẩy người đến bức tường phía sau: "Chu Điệt, lúc trước em tha cho anh một lần có phải là anh nghiện rồi không?"
Nhìn Alpha dễ dàng xù lông, Chu Điệt cười khẽ cúi đầu hôn hôn vào môi Giang Vân Biên.
"Ừm, thừa dịp chỗ này không có ai, nhanh đến xử lý anh một trận đi."