Buổi sáng 10 giờ nhảy cao bắt đầu chuẩn bị thi đấu, Giang Vân Biên vừa đến thì thấy Cao Tử Ninh không biết từ đâu lôi ra cái biểu ngữ: "A6 Vân Biên, vươn lên đỉnh cao."
Còn có nửa câu sau, nhưng chưa kịp triển lãm ra đã bị cậu vò thành một cục ném vào thùng rác.
"Lúc thi đấu nếu cậu dám đọc lên một chữ trong đó," Mặt Giang Vân Biên không cảm xúc: "Gan thì cứ thử xem."
Lớp 6 an tĩnh, lớp 6 sợ hãi.
Hứa Trạm cười giảng hòa: "Được rồi, Tiểu Giang của chúng ta năm trước cũng lấy được huy chương bạc mà, đừng tạo áp lực cho cậu ấy nữa."
Từ Chiêu Nhược đi ngang qua gia nhập đề tài: "Giang ca, tin tức tốt đây, lớp 12 đưa cho đài phát thanh một chồng bản thảo tiếp ứng đấy."
Lớp trưởng: "Vậy thì không được! Giang ca của chúng ta muốn thực lực có thực lực, muốn nhan sắc có nhan sắc, dựa vào đâu mà tiếp ứng chúng ta phải thua bọn họ! Các chị em, đi nào!"
Giang Vân Biên không thèm để ý đến loại đồ vật hoa hòe lòe loẹt này, đối với cậu mà nói vận động chính là cố gắng hết sức là được, đôi khi thiên phú có hạn cũng không phải cách giải quyết.
Sắp đến giờ thi đấu, mọi người lớp A6 đều tập trung lại đây, Chu Điệt cũng mặc áo khoác đến.
Ngày hôm qua Chu Điệt đấu một trận thành danh nổi tiếng khắp Tam Trung, lúc này không có ai không xem hắn là boss lớn.
Chu Điệt đi đến đâu cũng là tâm điểm, bị vây xem bàn tán, thậm chí khi hắn lên sân khấu cũng có người nhường chỗ cho hắn.
Thật vất vả lắm mới có hai nữ sinh lấy hết can đảm muốn tiến lên thì Hứa Trạm đã nhìn thấy Chu Điệt, đưa hắn tới khu thi đấu.
Nhảy cao là một hạng mục rất hấp dẫn người xem, đường cong thân thể của nam sinh trong nháy mắt khi bay lên kia có thể khiến người ta no mắt, đặc biệt là có Giang Vân Biên ở trong đó, xung quanh khu vực thi đấu đã sớm vây kín người.
Mọi người đều hưởng ứng rất nhiệt tình, nhảy qua hay không qua gì cũng đều vỗ tay cổ vũ, quan trọng nhất là sự thưởng thức của bạn bè.
Sau khi phân tổ nhảy xong, hai đợt lúc sau còn dư lại bốn người, Giang Vân Biên và học sinh thể dục lớp 12.
"12B12, Quan Gia Kiệt." Trọng tài điểm danh.
Dương Hữu: "Đậu má, thằng nhóc này vừa lên đã nhảy 1m8 rồi? Trâu vãi."
Giang Vân Biên chớp chớp mắt, nếu cậu nhớ không nhầm thì năm ngoái cậu chỉ có thể nhảy tới độ cao 1m83.
Nam sinh tên Quan Gia Kiệt kia nhảy nhảy ngay tại chỗ, quay đầu nhìn Giang Vân Biên một cái khiêu khích, như kiểu sắp có chuyện xảy ra.
Đáng tiếc Giang Vân Biên không nhìn hắn ta, cậu nhàn rỗi nhàm chán đá cục đá trên mặt đất.
"Giang ca có thể tôn trọng đối thủ của cậu một chút được hay không vậy, cười chết tôi rồi."
"Có người nào đi nhảy cao mà chơi với cục đá vui vẻ vậy không, cậu không hiểu được đâu!"
Quan Gia Kiệt cắn chặt răng, chạy theo đường cong an toàn thuận lợi nhảy qua.
Bốn phía reo hò.
"12A6, Giang Vân Biên."
Cao Tử Ninh như có chuyện lạ mà đứng chắp tay trước ngực bày ra vẻ thành kính: "Đến Giang ca rồi, mau mau mau, đều cùng tôi đứng đây bắt đầu cầu nguyện nào!"
Hứa Trạm vỗ vỗ vai Giang Vân Biên: "Cố lên!"
Chu Điệt mang khẩu trang đứng ở cách đó không xa muốn nhìn xem Giang Vân Biên đang có biểu cảm gì, nhưng Hứa Trạm vừa tiếp cận cậu thì một đám nữ sinh đứng xem bắt đầu che môi cười, hơn nữa còn điên cuồng dùng ánh mắt giao lưu.
Vài cái điện thoại được giơ lên chụp ảnh Giang Vân Biên.
... Thật sự là rất được hoan nghênh.
Chu Điệt thu tầm mắt về vừa lúc Giang Vân Biên nhảy vọt qua 1m8.
Khi cậu nhảy thì ngã người ra sau để lưng rơi xuống trước, vòng eo trong không trung cong lên một cách lưu loát, hai chân từ phía sau chậm rãi giơ lên rơi xuống trên đệm mềm, cổ chân thon thả rũ ở một bên đệm còn nhẹ nhàng đung đưa.
Giang Vân Biên lăn xuống cái đệm thì đồng phục trên người bị cuộn lên lộ ra một đoạn eo xinh đẹp cùng với cơ bụng, mà dường như cậu không phát hiện, nằm trên đệm nhìn lướt qua cây sào trên đầu, xác nhận không đụng trúng mới đầu bù tóc rối ngồi dậy.
Chu Điệt lại nghe thấy nữ sinh phía sau la hét điên cuồng.
"Là cún con! Cún con đáng yêu!"
"Giang ca nhảy cao thật sự là cảnh đẹp ý vui, cảm giác thân thể cậu ấy uyển chuyển, nhẹ nhàng lại mềm mại... Á đù má, đây chắc chắn là nhân cách thứ hai của tôi nói rồi."
Uyển chuyển, nhẹ nhàng, mềm mại.
Chu Điệt hơi nhướng mày, hạ tầm mắt xuống nhớ đến đoạn eo xinh đẹp vừa rồi.
So với tưởng tượng của hắn còn muốn nhỏ hơn.
Hai tuyển thủ còn lại bị kẹt ở độ cao 1m8 không thể qua.
Ở vòng tiếp theo, Quan Gia Kiệt trực tiếp lên tới 1m85, có hơi khó nhưng một lần đã qua.
Giang Vân Biên nhìn cây sào đã cao hơn đỉnh đầu, trong lòng cười lạnh một cái.
Liều mạng hả?
Quan Gia Kiệt mười phần tự tin y như gà chọi, mới vừa chuẩn bị lại đây khiêu khích thì Giang Vân Biên bỗng nhiên cất bước.
Quan Gia Kiệt lập tức quên đi đắc ý dào dạt, vội vàng nhìn chằm chằm Giang Vân Biên. Chân đặt sai rồi! Nhịp điệu không đúng! Cậu không qua được đâu!
Sau đó trơ mắt nhìn Giang Vân Biên dừng lại một bên chụp cây sào: "Tôi không qua được rồi."
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh hai giây.
Giáo viên thể dục nhìn cậu: "Được, nếu cậu không nhảy nữa thì hạng mục nhảy cao khối 12 là lớp 12 hạng nhất, A6 hạng nhì."
Mặt Quan Gia Kiệt đột nhiên đỏ lên, chỉ vào Giang Vân Biên: "Cậu... Cậu... Cậu ăn gian!"
Bầu không khí căng thẳng, Giang Vân Biên không nhẹ không nặng cười một tiếng: "Có ai ăn gian để lấy hạng hai không, cậu đừng có cầm hạng nhất mà còn không biết điều như vậy."
Sau đó lại nhẹ nhàng thả một câu: "Tôi chính là nhảy không qua đấy, tôi chính là rau cải đấy, có ý kiến gì không?"
Trong lòng kinh ngạc, Chu Điệt cười nhẹ một cái.
Có giáo bá không phục là đánh người, có giáo bá thì dùng thực lực để nghiền ép, mà có giáo bá nói câu "Tôi không bằng cậu" so với câu "Cậu cmn là ai?" còn muốn kiên cường hơn.
Có khả năng đấy là Giang Vân Biên rồi.
Lúc ăn cơm trưa, lớp 6 ngồi vây quanh ở nhà ăn.
Hứa Trạm nhớ tới Quan Gia Kiệt là cười không ngừng được: "Tôi cười muốn xỉu luôn, không hổ là Tiểu Giang, luôn đánh bất ngờ làm người khác không kịp đề phòng gì cả."
Cao Tử Ninh cũng bị thao tác của Giang Vân Biên thuyết phục: "Bây giờ Tieba đã có người tôn sùng câu "tôi chính là rau cải đấy, có ý kiến gì không?" thành Kinh Thánh kiểu Giang luôn rồi đấy, thật sự là lần đầu tiên tôi thấy có người nhận thua mà điên cuồng như vậy á, Giang ca, tôi phục cậu rồi."
Giang Vân Biên không cảm thấy mình làm nên chuyện gì kinh hãi thế tục nên không phản ứng bọn họ, cậu nâng mắt nhìn vị trí của Chu Điệt.
Người nọ ngồi kế bên tường, Dương Hữu ở trước mặt hắn.
Rõ ràng đã quen biết mọi người lâu như vậy mà vẫn còn bộ dáng không hòa đồng, chậc.
Lớp trưởng và hai nam sinh khác ôm đồ uống đi lại: "Mau mau, bạn học Chu Điệt tặng chúng ta quà an ủi, mọi người tự phân chia một chút đi."
Trong lớp lập tức phát ra một trận xôn xao, từng người một cảm ơn Chu Điệt.
Giang Vân Biên nhìn Chu Điệt nhíu mày im lặng bỗng muốn cười, có lẽ hắn không biết Chu phu nhân sẽ đưa đồ đến.
"Xì, một chút đồ ăn thức uống là có thể thu mua các cậu rồi sao, kẻ có tiền cũng thật sự sẽ lung lạc nhân tâm ha." Quan Gia Kiệt bưng mâm đồ ăn đi ngang qua âm dương quái khí nói.
Còn cố tình đứng phía sau Giang Vân Biên mà nói, chắc là đối với việc buổi sáng cậu bỏ quyền thi đấu rất bất mãn.
Hắn ta không hiểu vì sao rõ ràng là Giang Vân Biên nhảy không được, nhưng cuối cùng lại trở thành cậu ta tác thành cho người khác, thật là tức không chịu nổi mà!
Giang Vân Biên vốn muốn bỏ qua cho xong, nhưng ruồi bọ cứ bay lòng vòng trước mắt làm cậu thật khó chịu.
Cậu ném cái muỗng xuống: "Cậu có bản lĩnh thì đưa tiền ra đây rồi tôi làm cho cậu ngồi C vị ở Tam Trung luôn. Còn không có bản lĩnh thì có thể khiêu chiến rồi bị tôi đánh, cũng có thể ngồi ở C vị khác."
*C vị là vị trí center.
Quan Gia Kiệt không nghĩ mình lại bị một câu nói làm cho sặc như vậy, nghẹn nửa ngày cũng không trả lời được câu gì thì đen mặt rời đi.
Hứa Trạm cười xỉu lên xỉu xuống: "Ha ha ha Giang ca của chúng ta thật sự là đại biểu cho kiểu người tàn nhẫn mà, còn đưa ra hai phương pháp debut chính xác nữa chứ, chọc người ta tức đến mức không nói nên lời luôn kìa!"
"Chính xác, hắn ta có thể nhảy qua nhưng so về nắm đấm thì vẫn thua Giang ca."
"Giang ca trâu vãi!"
Giang Vân Biên vốn không để bụng lời nói của Quan Gia Kiệt, nhưng trạng thái hai ngày nay của Chu Điệt cùng với câu "Kẻ có tiền cũng thật sự sẽ lung lạc nhân tâm" kia cứ quanh quẩn trong lòng cậu không vứt ra được.
Hắn ta thì biết cái đếch gì.
Nếu có tiền có thể thu mua lòng người thì ai cmn phát sốt còn tự nguyện đi thi chạy?
Bên kia lại náo nhiệt lên, Hứa Trạm nhìn vẻ mặt Giang Vân Biên không có cảm xúc gì nên hỏi cậu có phải hối hận việc thay thế chạy tiếp sức buổi chiều không.
Giang Vân Biên hơi hơi hất cằm lên: "Ông đây không chỉ có muốn chạy, mà còn muốn chạy lấy hạng nhất nữa."
Chạy tiếp sức là phần quan trọng nhất, khối 12 bắt đầu vào bốn giờ chiều.
Lúc nghỉ trưa Giang Vân Biên không có về ký túc xá, Chu Điệt đi sân thể dục tìm một vòng cũng không tìm thấy người, khi đi ngang qua lớp Omega thì gặp được Từ Chiêu Nhược.
"Chu ca!" Từ Chiêu Nhược giơ cây quạt nhỏ lên vẫy vẫy tay với Chu Điệt: "Cậu mau tới đây nhìn nè!"
Chu Điệt nhìn nhân vật chibi cún con tai nâu ở giữa quạt cũng đại khái đoán được là ai: "Là các cậu làm à?"
"Ừm, hỏi xin nữ sinh lớp các cậu ảnh gốc rồi chúng tôi in quạt đấy!" Từ Chiêu Nhược lấy ra cái khác: "Mèo con này là cậu á!"
Thời tiết nóng mà trên mặt quạt lại là hai nam thần, quạt Từ Chiêu Nhược in đợt đầu tiên đều bị mọi người lấy hết.
Bên cạnh có Omega sắc mặt ửng đỏ: "Bạn học Chu có muốn một cái hay không? Thời tiết nóng như vậy, có quạt cũng tốt."
Chu Điệt muốn lấy cho vị bạn học cùng lớp nào đó một cái, nhưng mới vừa giơ tay ra thì Từ Chiêu Nhược đã chặn lại.
"Chậc, bây giờ bạn học muốn đến lãnh quạt đều phải xếp hàng, Chu thiếu gia tưởng là duỗi tay thì có sao?"
Chu Điệt: "?"
"Nói hai câu nghe vui tai đi, tâm tình tôi thoải mái thì cho cậu hai cái." Từ Chiêu Nhược nói.
Chu Điệt quay đầu đi không thèm nhìn lại.
"Êi này này! Cho cậu, cho cậu mà!" Nữ sinh bên cạnh nhìn Từ Chiêu Nhược bị quê không nhịn được cười: "Tiểu Từ nói giỡn mà, cậu cầm đi."
Sau khi người đi, nữ sinh nhìn bóng dáng Chu Điệt cười ngu: "Tính cách ngạo kiều của con gái Điệp Điệp làm tôi yêu muốn chết."
"Đáng yêu như vậy chúng ta phải dỗ mới được." Người bên cạnh đáp lại.
Từ Chiêu Nhược: "... Là tôi không hiểu."
Chu Điệt cầm cây quạt đi một vòng mới phát hiện Giang Vân Biên nằm ngủ ở thính phòng, cũng không biết đang ôm gối bánh gừng của ai, áo khoác còn đắp ở trên mặt.
• gối bánh gừng: 姜饼抱枕
Nếu không phải bắt gặp được chút hương vị bạc hà cực nhạt kia thì cũng không nhất định có thể tìm được người.
Đúng lúc Hứa Trạm trở về lấy notebook: "Chu ca, chỉ có cậu có thể trấn áp được tính gắt ngủ của cậu ấy, tôi muốn đi ghi lại điểm của lớp chúng ta, nhờ cậu nha!"
Chu Điệt thu tầm mắt về, bất ngờ phát hiện Hứa Trạm rất quen thuộc đối với thói quen của Giang Vân Biên.
Chu Điệt duỗi tay cầm áo khoác lên, dung nhan ngoan ngoãn ngoài ý muốn khi ngủ của Giang Vân Biên bại lộ trong không khí.
Hắn còn chưa kịp đánh thức người thì thấy có mấy nữ sinh che miệng vội vàng đi ngang qua.
Hắn nhìn thoáng qua, cầm áo khoác trong tay: "Giang Vân Biên, dậy đi."
"Phiền chết được." Giang Vân Biên cảm nhận được ánh sáng mặt trời, khi mở mắt rất không vui: "Ngày hôm qua trời còn mưa, hôm nay tại sao lại có mặt trời vậy."
"Không vui thì cứ tiếp tục ngủ đi, tôi đi chạy."
"Không được." Giang Vân Biên ngồi dậy chống tay lên gối trên bụng duỗi người: "Tôi phải đi."
Nói thì nói như vậy chứ cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, túm quần Chu Điệt kéo người đến che lại ánh sáng mặt trời: "Che một chút, mắt tôi không mở ra được."
Chu Điệt phát hiện chỉ cần người này ngủ thì trên đỉnh đầu vẫn luôn dựng lên một sợi tóc.
Đôi khi là ở trên trán, đôi khi là ở phía sau đầu.
Giang Vân Biên từ từ đứng dậy đá đá chân: "Ngủ đủ rồi, đi thôi."
3 giờ rưỡi chiều, cuộc đua tiếp sức của khối 10, 11 đã làm nóng không khí, lúc khối 12 ra sân nhóm đàn em bắt đầu điên cuồng hét chói tai.
Tiền bối tự mang hào quang quanh thân, huống chi Alpha khối 12 có không ít người nổi tiếng trong trường học, do đó mọi người đều rất mong chờ.
"Ơ, người cầm gậy cuối cùng của lớp 6 thế mà là đàn anh Giang à! Không phải là đàn anh Chu sao!"
"Đàn anh Chu bị bệnh, các cậu không biết sao?"
"Cậu nhìn kìa, người đứng đằng kia... Đậu má, trong tay chị ấy cầm là quạt cp sao?"
Thính phòng yên lặng vì một cây quạt mà nhấc lên sóng to gió lớn.
Vị trí số 4 của lớp 6 là Chu Điệt, Giang Vân Biên có chút khẩn trương nên không chú ý nữ sinh đối diện thảo luận cái gì.
Mà số 4 lớp 12 cũng trùng hợp là Quan Gia Kiệt, nghe nói người này là một vận động viên thể thao toàn diện, đang định ở trên đường chạy rửa mối nhục xưa.
Giang Vân Biên cũng không biết ý chí chiến đấu của người này từ đâu mà ra, nhưng buổi sáng sau khi bị hắn ta khiêu khích thì trong đầu cậu đã hình thành duy nhất một ý niệm. Chỉ tiếc là cậu không phải tuyển thủ bùng nổ mà lại nhận vị trí thứ tư quan trọng nhất, áp lực tâm lý cực lớn.
Nói thật lòng thì có chút hối hận rồi.
Nhưng nhìn đến Quan Gia Kiệt bên cạnh, lại cảm thấy không thể không chạy.
Dù sao cũng phải dạy dỗ hắn ta một chút để biết cha mình là ai.
"Được rồi, tổ trọng tài vào vị trí, chạy tiếp sức khối 12 mà mọi người chờ mong nhất ngay lập tức sẽ được bắt đầu!" Giáo viên thể dục đứng trên sân khấu điều phối công việc.
Mà ở đài phát thanh cũng không biết là vị thiếu niên trung nhị nào bật bài hát 《Butterfly》。
*trung nhị là hội chứng tuổi dậy thì.
"Đù, đài phát thanh nghĩ cái gì vậy, bộ muốn cho các tuyển thủ trên đường chạy đều thăng cấp tiến hóa bay lên luôn hay sao?"
"Cứu mạng, tại sao lại vừa xấu hổ vừa bùng cháy như vậy nè."
Học sinh lớp 6 đều đã vây quanh bốn vị trí mấu chốt, âm thanh cổ vũ tiếng sau lại cao hơn tiếng trước, Giang Vân Biên lúc này mới phát hiện trong đám người có một đống bạn học không biết từ chỗ nào tìm ra được bản chibi của mình trong áo lớp rồi in lên quạt để cổ vũ cho cậu.
Giang Vân Biên vừa cảm thấy tức giận lại nhìn thấy Chu Điệt đứng ở vị trí đối diện cũng cầm trong tay một cái quạt.
... Mặt trái của cây quạt kia thế mà lại là hình mèo con Chu Điệt! Quá đáng thật!
"Mọi người đều cổ vũ rất nhiệt tình." Giáo viên thể dục trên sân khấu lớn tiếng nói: "Cuối cùng ai có thể giành được vị trí đầu tiên trong cuộc đua tiếp sức đây!"
Giáo viên dẫn đầu hô "cố lên", học sinh dưới sân khấu cao giọng hưởng ứng, không khí nóng lên từng đợt.
"Viết lại vinh quang của lớp thể dục chúng ta, là bổn phận của mỗi con người!"
"Lớp 6 lớp 6, vươn lên đỉnh cao!"
"Lớp 7 cũng xông lên cho tôi! Chơi chết đám Alpha đó!"
Âm thanh cổ vũ lung tung rối loạn cuối cùng bị một tiếng súng vang lên dập tắt.
Đùng——
Bắt đầu chạy!
"A!" Tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô nối liền không dứt.
Giang Vân Biên hơi thiếu nước, lúc súng lệnh vang lên còn chưa tập trung lực chú ý, thẳng đến khi nhìn thấy chiếc gậy đầu tiên của Cao Tử Ninh truyền cho Hứa Trạm mới đột nhiên bị thiêu tỉnh.
Đến đây đi!
"Cố lên a a a!"
"Giang Vân Biên hãy tin vào bản thân cậu!"
"Lớp 12 hạng nhất!"
"Đừng có mơ, lớp 6 mới là hạng nhất!"
Dương Hữu ở vị trí số 3 dường như quá căng thẳng nên khi bắt đầu bị chậm nhịp, vốn dĩ khoảng cách không phân cao thấp với lớp 12 nháy mắt bị kéo ra một đoạn, mà khoảng cách so với các lớp phía sau cũng bị rút ngắn lại.
"A!" Lớp 6 có người nhịn không được mà kêu ra thành tiếng, mà lớp thể dục bên kia lại phát ra trận hoan hô, thậm chí có người bắt đầu vui vẻ chúc mừng.
Cảnh tượng trước mắt như màn ảnh bị kéo ra xa, âm thanh ồn ào xung quanh bị Giang Vân Biên tự động che chắn, nhịp tim đập cấp tốc lúc nãy bây giờ đã bình ổn lại, cậu nhìn người trước mặt.
Bên ngoài đám người, Chu Điệt nhìn hàng loạt tuyển thủ trước mặt trong tiếng cổ vũ kịch liệt.
Có người càng thêm lo lắng, có người càng sốt ruột, chỉ có vẻ mặt của Giang Vân Biên là từng chút từng chút thả lỏng, ở trong đám người nhiệt huyết cậu bình tĩnh đến đáng sợ.
Dương Hữu cố gắng một hơi giao gậy lên tay Giang Vân Biên, cậu vừa chạm vào là ngay lập tức quay đầu xông ra ngoài.
Như là mũi tên thoát cung, lao ra mang theo tiếng gió.
"Đậu má! Sức bật của Giang Vân Biên mạnh đến như vậy sao!"
"Tôi cũng chưa kịp nhìn rõ thì người đã lao đi mất rồi, trời ạ!"
"Nhanh dữ vậy! Nhanh như cắt luôn a a a!"
Giang Vân Biên chưa từng có lúc đầu óc trống rỗng, nhưng giờ phút này trong tầm mắt cậu chỉ có Quan Gia Kiệt đang chạy phía trước, và sợi dây đỏ cách đó 100m.
Không khí trong phổi như là bị nhiệt độ cực cao nhanh chóng đun nóng lên, lồng ngực cậu đều nóng đến muốn xé rách ra nhưng nhịp độ dưới chân lại ổn định một cách đáng kinh ngạc, gió mang ánh sáng kéo thành một khối màu sắc không rõ, cậu lại chạy nhanh về phía trước mà không hề phân tâm.
Ánh hoàng hôn chiều tà lặn sau đám mây dừng ở 50m cuối cùng trên đường chạy, khoảnh khắc Giang Vân Biên bước vào khu vực ánh nắng, cơn gió như xua tan đi làn mây mù trên bóng dáng cậu, ánh sáng rạng ngời của thiếu niên chiếu vào đôi mắt người xem.
Trên người mỗi tuyển thủ chạy đến đều như bị mạ một tầng ánh sáng, Giang Vân Biên chính là lóa mắt nhất.
"Đuổi tới rồi! Đuổi tới rồi! Đuổi tới rồi!"
"Lao về đích đi!"
"Ôi chúa ơi, tôi sắp khóc rồi!"
Ở 10m cuối cùng Giang Vân Biên vượt lên chạy nước rút, cầm gậy tiếp sức vượt qua vạch đỏ cán đích đầu tiên.
"A——"
"Hạng nhất! Alpha luôn luôn là mạnh nhất!"
"Giang Vân Biên tôi yêu cậu a a a!"
Tiếng hoan hô cùng tiếng hò hét, có người ném cây quạt lên không trung, có người vui mừng đến mức múa may quay cuồng.
Giang Vân Biên mới vừa dừng lại đã bị vây trong đám người, có người chụp bờ vai của cậu khóc, hoa và tiếng vỗ tay đều xoay quanh cậu, tất cả mọi người đều gọi tên cậu.
Giang Vân Biên, Giang Vân Biên.
Nhân sinh mười bảy năm, cậu chưa từng có cảm giác mình là đang tồn tại mãnh liệt như vậy, dường như gió thổi xuyên qua lồng ngực, thổi đến mức khiến cậu thông suốt.
Giang Vân Biên nhìn thấy Chu Điệt đứng ở phía sau đám người nở nụ cười.
Thiếu niên hăng hái giơ tay lên, gậy tiếp sức còn ở trong lòng bàn tay, đầu màu đỏ tựa như sơn nhưng cũng không ai ngại màu sắc quá bắt mắt.
Giọng nói Giang Vân Biên hơi khàn nhưng nghe rất thu hút, nói như dẫn đầu đám người: "12A6, hạng, nhất!"
Mọi người vây ở xung quanh, dù cho không phải lớp 6, không phải khối 12, tất cả đều đồng thanh kêu lên:
"12A6! Hạng! Nhất!"
"Chúc mừng 12A6!"
...
'Tổng điểm hạng nhất, ha ha ha, hạng nhất hạng nhất!" Trên sân thể dục, Cao Tử Ninh đã khoe khoang tới sắp bay lên trời: "Nhảy cao hạng nhất thì như thế nào, tổng điểm cũng không bắt kịp, ai da thật là tức quá đi!"
Lớp Omega bên cạnh vừa mới chụp ảnh xong, Từ Chiêu Nhược lại đây nói chuyện với Giang Vân Biên và Chu Điệt, mấy em gái cũng lại đây chụp ảnh chung.
Giang Vân Biên mặc áo khoác, trong tay còn cầm nước uống thể thao: "Rốt cuộc cậu cũng đi khoe khoang, về sau học đại học còn kéo thù hận như vậy nhất định sẽ bị đánh đấy."
Cao Tử Ninh vội vàng giả khóc: "Hu hu hu về sau không có Giang ca giúp tôi giữ vững tự tin nữa rồi!"
Hứa Trạm đưa nước cho cậu ta: "Quản lý cái miệng của cậu cho tốt đi."
Lớp trưởng cũng đáp: "Đúng vậy, tuy mọi người đều rất vui mừng nhưng vẫn có ý kiến đối với cậu đó."
Từ Chiêu Nhược dùng cây quạt che môi cười, vốn muốn lưu ảnh chụp chung lại nhưng bị Giang Vân Biên ngăn cản.
Cậu "chậc" một tiếng, thấp giọng nói: "Cây quạt bị hỏng này thật là khó coi."
Từ Chiêu Nhược rất muốn nói mặt trên là cậu và Chu Điệt đấy.
Chẳng qua Giang Vân Biên cũng không rối rắm với chuyện này lâu, cậu nhỏ giọng: "Hỏi cậu chuyện này một chút, ngoại trừ kẹo ra thì Chu Điệt còn thích ăn cái gì vậy?"
Từ Chiêu Nhược sửng sốt một hồi mới nhận ra Giang Vân Biên đang hỏi cái gì: "... Giang ca, quan hệ của hai cậu phát triển còn nhanh hơn tưởng tượng của tôi nữa."
Giang Vân Biên nhíu mày, không hiểu cô đang nói cái gì: "Không phải, lúc trước tôi không về ký túc xá nhờ Chu Điệt giúp che giấu nên mới muốn mời hắn ăn cái gì đó."
Chẳng qua ngày đó trở về muộn, lại chưa kịp chuẩn bị gì cho hội thao nên vẫn luôn không thực hiện được hứa hẹn.
Cao Tử Ninh là hạng nhất hóng chuyện: "Ê ê, hai cậu vành tai chạm tóc mai là đang làm gì vậy?"
Từ Chiêu Nhược sợ tới mức liên tục xua tay: "Ôi trời ơi, câu vành tai chạm tóc mai này không phải dùng như vậy đâu, bằng không tôi thật sự phải xách đầu đi gặp người nào đó á."
Giang Vân Biên quay đầu mắng câu "thần kinh" rồi nhìn cô: "Giúp chút đi, hay là hỏi thăm thử xem!"
Từ Chiêu Nhược nhún vai: "Tuy rằng tôi rất muốn giúp cậu, nhưng thật đáng tiếc là tôi với hắn không có thân thiết lắm, tôi còn không hiểu hắn bằng cậu nữa."
Nhìn thấy Chu Điệt đi đến bên này, Từ Chiêu Nhược giơ ngón cái: "Hỏi hắn đi, Giang ca, cậu làm được mà!"
Chu Điệt đi lại thì nhìn thấy Từ Chiêu Nhược cười hi hi ha ha rời đi.
Cô cười như vậy chắc chắn là không có chuyện tốt, Chu Điệt quay đầu hỏi Giang Vân Biên: "Cô ấy đến đây làm gì vậy?"
Giang Vân Biên suy nghĩ một lát: "Không có liên quan đến cậu đâu."
Chu Điệt: "..."
Tại sao từng người một đều phản nghịch như vậy.
"Được rồi, được rồi." Chủ nhiệm lớp chỉnh lại gậy tự sướng: "Mau đến đây, chúng ta chụp ảnh tập thể nào!"
Bởi vì trước đó có nói ngày cuối cùng hội thao sẽ chụp ảnh chung, nên mọi người đều mặc áo lớp.
Giang Vân Biên mặc dù không quá thích nhưng cũng chỉ có thể mặc thêm áo khoác vào, lúc chụp ảnh chung còn bị người khác kéo xuống dưới.
"Giang ca, qua đây chút, dịch qua đây chút." Nữ sinh nắm áo khoác của cậu xúi giục.
Giang Vân Biên bị cô vội vàng kéo đến bên cạnh Chu Điệt.
Nhân thiết phản nghịch thiết lập hai giây là bị phá vỡ, Chu Điệt nhìn vẻ mặt có chút không được tự nhiên của Giang Vân Biên, hạ mắt lộ ra nụ cười.
"Ài, C vị đã đứng xong rồi, mọi người đứng sát lại một chút đi!"
Chủ nhiệm lớp vừa nói như vậy, mọi người vốn còn đang câu nệ khoảng cách nháy mắt tụ lại thành một đống, Giang Vân Biên còn tưởng mình có không gian cá nhân, kết quả ngay lập tức đã dán vào bên cạnh Chu Điệt.
"Này, đừng có che cún con trên áo Giang Vân Biên lại!" Nữ sinh hàng phía trước vội quay đầu chỉ huy.
Giang Vân Biên nhìn thoáng qua Chu Điệt, bỗng nhiên cắn răng duỗi tay câu lấy cổ hắn.
"Chỉ là chụp ảnh chung thôi mà."
Chu Điệt hạ mắt cười một cái, tay phải thuận thế cũng đặt trên hông Giang Vân Biên, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.
Trong nháy mắt chụp ảnh kia, hắn thấp giọng nói: "Ừm, chụp ảnh chung."
"Đại hội thể thao, kết thúc rồi!"
Sau hội thao là kỳ nghỉ, có không ít bạn học thu dọn để về nhà, chỉ có một số ít là dự định ngủ lại.
Giang Vân Biên vừa mới mở điện thoại định gửi hai tấm ảnh tập thể cho em gái xem thì bàn bỗng nhiên bị gõ hai cái.
Cậu quay đầu lại, Chu Điệt đột nhiên đứng rất gần ở phía sau làm cậu trở tay không kịp xém nữa đụng vào ngực hắn.
Hương vị tuyết tùng dừng ở chóp mũi, như là mảnh nhỏ bông tuyết bay xuống vào mùa đông.
Giang Vân Biên lui về sau một bước: "Làm tôi giật cả mình."
Chu Điệt nhìn cậu: "Đi ra ngoài ăn cơm không?"
"Sao nào? Cậu mời khách à."
"Ừm." Mắt Chu Điệt đầy ý cười nhìn cậu.
"Chung quy tôi cũng cần phải thu phục lòng người mà."