Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 1: Mơ Về Năm Nhất Đại Học





Từ “Tổng tài phu nhân” giàu có trở thành thanh niên độc thân giàu có
Quý Kiều ly hôn rồi.
Vào năm 25 tuổi.
Chồng trước Thường Ninh Viễn là mối tình đầu của Quý Kiều, hai người là bạn cùng lớp khoa máy tính ở trường đại học Hối Đồng.
Ở bên nhau hơn bảy năm, họ là cặp đôi thần tiên trong mắt tất cả các bạn học, không ngờ kết cục lại là BE(1).
Bắt đầu câu chuyện cũng tương tự.
Thời điểm mới bắt đầu năm nhất, Thường Ninh Viễn đối với Quý Kiều là nhất kiến chung tình.
Trường Hối Đồng là một trường đại học tổng hợp nổi tiếng về khoa học và kĩ thuật.

Quý Kiều nhờ vào diện mạo xinh đẹp, vừa vào trường đã được rất nhiều nam sinh theo đuổi.
Thường Ninh Viễn là một trong số đó.
Anh ta có vẻ đẹp như ánh dương, thái độ theo đuổi người cũng rất đúng mực, chẳng mấy chốc đã lấy được cảm tình của Quý Kiều.
Hai người từ năm nhất bắt đầu ở bên nhau, tốt nghiệp thì kết hôn, khởi nghiệp, cảm tình rất tốt.
Trước lúc phát hiện ra Thường Ninh Viễn ngoại tình, Quý Kiều vẫn luôn nghĩ như vậy.
Bởi vì điện thoại và các văn kiện công ty của Thường Ninh Viễn cô đều có thể tùy ý xem, từ trước đến nay mật khẩu các tài khoản đều là các con số liên quan đến Quý Kiều, lúc nghe điện thoại anh ta cũng không tránh cô.
Dưới biểu hiện không có gì nghi ngờ như vậy, Quý Kiều rất ít khi kiểm tra điện thoại của anh ta.
Phát hiện Thường Ninh Viễn ngoại tình là tình cờ.
Buổi tối hôm đó, Quý Kiều không biết vì sao lại mất ngủ.
Thường Ninh Viễn nằm bên cạnh đã ngủ từ sớm rồi, dưới ánh đèn mờ mịt là khuôn mặt nằm nghiêng đẹp đẽ.

Hơi thở của anh ta nhẹ nhàng phun bên cổ Quý Kiều.
Buổi tối im lặng không một âm thanh, điện thoại trên tủ đầu giường của anh ta nhẹ vang lên.
Quý Kiều cũng không nghĩ nhiều, với tay cầm lấy điện thoại.
Dùng vân tay của bản thân mở khóa điện thoại, cô mở wechat, lông mày dần dần nhăn lại.
Trong wechat chỉ nhận được một tin xem trước bình thường, nhưng mà…
Một tiếng trước, cũng là 1 giờ sáng, có một tài khoản tên là “ Trần Tiểu Thố” gửi lời mời kết bạn, trong phần nhận xét chỉ có ba chữ: “ Tôi sai rồi”, đằng sau là một biểu tượng khóc dễ thương.
Đồng tử Quý Kiều đột ngột co lại.
Sai rồi?
1 giờ sáng gửi tin nhắn nhận sai?
Quý Kiều dừng lại, nhấp vào trang chủ của “Trần Tiểu Thố”.
Ảnh đại diện của cô ta là bức ảnh tự sướng của một mỹ nữ, tóc đen mắt to với một bộ dạng tươi tắn.  Phần mô tả là một câu nói nổi trên mạng một thời: “Em vẫn rất thích anh, như gió đã đi tam vạn dặm, bất kể ngày trở về.”
Không thể xem được vòng bạn bè của cô ta, Quý Kiều không biết đây là ảnh thật hay là ảnh hotgirl trên mạng.
Cô dừng tay, nghiêng đầu nhìn người đã ngủ say bên cạnh – Thường Ninh Viễn.
Có lẽ là do trực giác của người phụ nữ, trong lòng của cô nổi lên một cảm giác không tốt.
Không kịp nghĩ nhiều, Quý Kiều trấn tĩnh rời khỏi cánh tay của Thường Ninh Viễn, nhẹ nhàng xuống giường.
 
Trong thư phòng phía bắc, Quý Kiều mở máy tính của bản thân ra, đồng thời bấm nhẹ vài cái vào điện thoại Thường Ninh Viễn, đồng ý lời mời kết bạn của “Trần Tiểu Thố”.
Đối phương có lẽ đã ngủ rồi, không thấy gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Ghi lại ID wechat của “Trần Tiểu Thố”, Quý Kiều nhấp vào vòng bạn bè của cô ta.
Nhìn qua thì thấy Trần Tiểu Thố vẫn là sinh viên đại học, vòng bạn bè thì toàn mấy thứ như ăn uống chơi bời, thích chụp ảnh tự sướng, thỉnh thoảng để lộ vài chiếc túi hàng hiệu.
Quý Kiều liên tục lướt trong vòng bạn bè của cô ta, đột ngột dừng lại.
Mùng 7 tháng trước, Trần Tiểu Thố khoe một chiếc túi LV, vòng bạn bè viết “Chiếc túi mình thích rất lâu cuối cùng cũng về tay rồi, hihi [ảnh túi][ảnh túi] nhưng mà món quà sinh nhật yêu thích nhất vẫn là anh [tim][tim]”
Mùng 7 tháng trước…
Là ngày mà Thường Ninh Viễn đi công tác về.
Vì sao Quý Kiều lại nhớ rõ như vậy ư?
Vì hôm đó Thường Ninh Viễn cũng mua tặng cô một chiếc túi Chanel phiên bản giới hạn.

Đầu Quý Kiều “ ong” một cái, gần như quay cuồng.
Ngay sau đó, cô nối cáp dữ liệu với điện thoại của Thường Ninh Viễn, bắt đầu khôi phục lại dữ liệu.
Công việc của Thường Ninh Viễn rất bận, tin nhắn We chat cũng nhiều vô cùng, muốn khôi phục lại Quý Kiều phải mất một khoảng thời gian.
Thanh tiến trình chầm chậm di chuyển, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy trên màn hình chiếu vào khiến khuôn mặt Quý Kiều tái mét.
Tim cô đập thình thịch, thanh tiến trình đã đến cuối.
“Đừng để em thất vọng.”
Quý Kiều nói thầm trong lòng, hơi thở run rẩy nhấp vào chữ “OK”
Con chuột trên bàn nhấp vào vài thư mục mới hiện ra, cô mở cuộc trò chuyện của Trần Tiểu Thố ra.
 Hàng loạt các cuộc trò chuyện, thời gian khoảng nửa năm gần đây.
Quý Kiều nhìn họ từ một biểu tượng cảm xúc “ xin chào” dần dần đến các cuộc trò chuyện ái muội.

Thư phòng trống rỗng lại yên tĩnh, chỉ còn ảnh đen huỳnh quang nhấp nháy trên màn hình.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt Quý Kiều lại trắng kinh người.
Xem hết mấy nghìn tin nhắn, tim Quý Kiều dần chết lặng.
Đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Cô lặng lẽ ngồi trên ghế, thân thể cứng đờ, hơi lạnh từ từ lan ra toàn thân.
Trong mắt tất cả bạn học, cô và Thường Ninh Viễn là một đôi khiến cho mọi người ngưỡng mộ.
Mối tình từ thời sinh viên, trong sáng và dẹp đẽ, không hề có yếu tố vật chất tiền bạc.

Đến nỗi, sau khi bị mẹ phản đối kịch liệt, cô và Thường Ninh Viễn đã đi đăng kí kết hôn.
Năm này, dưới sự phát triển mạnh mẽ của mạng internet, công ty của Thường Ninh Viễn càng ngày càng phát triển.

Không lâu trước đó, công ty vừa tiến hành đợt gọi vốn lần hai và có kế hoạch đưa cổ phiếu ra thị trường.
Quý Kiểu cũng trở thành “ Phu nhân tổng tài”  thực sự.
Tất cả mọi người đều nói Quý Kiều may mắn lại hạnh phúc.

Ngay cả Quý Kiều của một tiếng trước cũng cho rằng như vậy.

Ai có thể ngờ rằng, cái người bên gối vài tiếng trước vẫn nói “ Yêu em” “Ngủ ngon”, trong cuộc trò chuyện với người phụ nữ khác lại là một bộ dạng hoàn toàn khác.
Cô gái đó rất biết làm nũng, lại mang dáng vẻ non nớt của học sinh.

Còn những lời đáp lại của Thường Ninh Viễn lại là sự bất lực cưng chiều.
Những lời đối thoại dễ thương nũng nịu này từ lâu đã không còn xuất hiện trong các cuộc trò chuyện của Quý Kiều và Thường Ninh Viễn.
Đằng sau đó, lịch sử trò chuyện còn rất nhiều.
Đó là những lời tán tỉnh chỉ có ở mối quan hệ của nam nữ trưởng thành.

Quý Kiều nghĩ đến câu “Thố Thố muốn ăn củ cà rốt”, dạ dày liền lộn ngược, buồn nôn.
Hóa ra, mùng 7 tháng trước là sinh nhật của Trần Tiểu Thố.
Quý Kiều lúc đó còn thấy khó hiểu, vì sao Thường Ninh Viễn lại đi công tác về sớm.
Anh ta vì sao lại trở về? Ồ, “Anh nhớ em”.
Nhớ ai?
Vì ai?
Món quà đó là mua cho ai, còn ai mới là thuận tiện mua?
Quý Kiều cuộn con chuột một cách tê tái, đọc đi đọc lại lịch sử trò chuyện như một kẻ tự ngược.
Cô nhịn lại cảm giác buồn nôn, từng chút từng chút đối chiếu lịch sử trò chuyện với trí nhớ của mình.
Thì ra anh ta nói đi xã giao, là đi ăn cơm cùng với Trần Tiểu Thố.

Anh ta nói tăng ca, là đi thuê phòng cùng Trần Tiểu Thố.
 
Đầu xuân sáng sớm 4 giờ, bầu trời vẫn tối đen như mực.
Quý Kiều toàn thân lạnh lẽo, cứng ngắc trở về phòng ngủ.
Thường Ninh Viễn vẫn đang say giấc, hô hấp đều đặn nhịp nhàng.
Quý Kiều nhìn anh ta, vẫn là khuôn mặt khôi ngô quen thuộc đó.
Người cô yêu 7 năm, rốt cuộc là ai?
Sự thù hận của Quý Kiều từng chút từng chút tích lại.
Sau đó không chút do dự đập nát chiếc điện thoại.
Âm thanh bị bót nghẹt, điện thoại bị ném vào sống mũi Thường Ninh Viễn.
Anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, bật người dậy.
“ Đm!”
Thường Ninh Viễn chửi bậy một tiếng, ngẩng đầu nhìn Quý Kiều, người đang đứng đầu giường.
Mặc dù trong bóng tối, lửa giận trong mắt Quý Kiều vẫn vô cùng rõ ràng.
Đầu tóc rối tung, hai tay cô ôm ngực, người nhè nhẹ run.
Tim Thường Ninh Viễn run lên một cái, bỏ qua cái mũi đang đau đớn, nhanh chóng bật đèn đi đến bên Quý Kiều.
“ Sao vậy bà xã?” Anh ta theo thói quen muốn đến ôm Quý Kiều, nhưng chỉ chạm được vào đầu ngón tay Quý Kiều.
Quý Kiều lùi lại một bước, dùng sức hất tay Thường Ninh Viễn ra.
“Sao lại lạnh như vậy?” Thường Ninh Viễn cay mày, thân thiết hỏi, “ Mơ thấy ác mộng sao, bà xã?”
Quý Kiều nhìn chằm chằm vào mặt Thường Ninh Viễn, không hiểu sao anh ta còn có thể tỏ ra “ yêu cô quan tâm cô”.
Cô cũng hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng hiện thực là, cô đang ở trong cơn ác mộng dài 7 năm.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt trầm mặc của Quý Kiều, Thường Ninh Viễn cuối cùng cũng nhận ra được có cái gì đó không đúng.
Anh ta đi về phía trước một bước, mấp máy môi muốn nói.

Quý Kiều hít một hơi, ánh mắt nhìn lên để che đậy ý muốn khóc.
“ Thường Ninh Viễn, ly hôn.”
 
Quý Kiều đưa ra quyết định ly hôn rất nhanh, nhưng không phải là một phút bốc đồng.
Cô xin nghỉ dài ngày, ở lại trong khách sạn, nhờ bạn thân tìm luật sư.
Thời gian ở trong khách sạn, cô nhận được vô số tin nhắn của Thường Ninh Viễn.

Ngoài nhưng tin nhắn xin lỗi hối hận, ảo não thì là những tin mong cô ở lại.
Quý Kiều bị làm phiền, kéo đen(2) Thường Ninh Viễn giao toàn quyền xử lí cho luật sư.

Nhưng đã hơn mười ngày trôi qua, Thường Ninh Viễn vẫn không chịu buông tha.

Quý Kiều dứt khoát xé rách mặt, trên vòng bạn bè thông báo tin tức ly hôn, nguyên nhân cũng nói rõ rõ ràng ràng.
Bạn chung của hai người có rất nhiều, cái tin tức này trong khoảng thời gian ngắn gây lên náo động.
Mối tình cổ tích kết thúc bằng việc nam chính ngoại tình.

Không biết nên nói một câu là thực tế hay là một câu hối tiếc.
Thường Ninh Viễn bắt gặp thái độ kiên quyết không ở lại của Quý Kiều, dưới sự níu kéo vô ích chỉ còn cách đồng ý ly hôn.
Hôm ly hôn đó, Quý Kiều ăn mặc xinh đẹp xuất hiện ở cục dân chính.

Thường Ninh Viễn mặc áo vest giày da, một bộ dáng người thành đạt.
Hôm đó có rất nhiều người ly hôn, thậm chí còn phải xếp hàng đợi số.
Quý Kiều ngồi chơi điện thoại cách Thường Ninh Viễn tám trượng(3).
Thường Ninh Viễn thở dài, “Quý Kiều, em nhất định phải như vậy sao?”
Bởi vì bài viết trên vòng bạn bè của cô, mấy ngày gần đây anh ta đều nhận được những ánh nhìn lạ lùng và những lời bàn tán từ tứ phía.

Ngay cả giáo viên đại học đã lâu không liên lạc cũng tìm anh ta, khiển trách hành vi ngoại tình trong hôn nhân khi mới đạt được chút thành tựu.
“Ừ” Quý Kiều trả lời một cách thờ ơ.
Nếu làm sai, thì phải chuẩn bị tốt việc bị phê phán.
Ngay lúc này, loa gọi tới số của hai người.
Quý Kiều hơi nóng, cởi áo khoác ra, cầm túi xách đứng dậy.
Thường Ninh Viễn nhìn thấy cô mặc một chiếc đầm liền gợi cảm, lông mày nhăn lại: “Sao lại mặc như thế này?”
Anh ta nhìn ra được, hôm nay Quý Kiều đặc biệt trang điểm ăn mặc.

Khuôn mặt dáng người đều không chê vào đâu được.
“ Cùng anh ly hôn là việc vui lớn, tất nhiên phải ăn mặc xinh đẹp để kỉ niệm cùng bạn bè rồi.” Quý Kiều không quan tâm nói.
Thường Ninh Viễn đơ người, gần như cắn răng nói: “ Em muốn đi đâu kỉ niệm?”
“ Quán bar.”
Trước kia Thường Ninh Viễn không cho cô đi những chỗ như vậy, cũng thường có chút chỉ trích Trân Ny, cảm thấy phong cách của cô ấy quá táo bạo, sợ rằng sẽ làm hư Quý Kiều.
Bây giờ ly hôn rồi, bản thân muốn đi đâu thì đi, anh ta quản được sao?
Lùi một bước, cánh tay của Quý Kiều lại bị bắt lại.
“Quý Kiều, cho dù chúng ta đã ly hôn, anh cũng mong em tốt, em không cần tự làm hại mình, được không?” Giọng nói của Thường Ninh Viễn có hơi nghiêm túc.
Quý Kiều hất tay anh ta ra, giễu cợt: “Thật buồn cười.

Gái.điế.m dạy thằng bợm rượu? Anh có tư cách gì cằn nhằn tôi? Xin ! Anh ! Tự ! Trọng!”
Mặt Thường Ninh Viễn tái mét, ngụy biện: “Anh không có!”
“ Không phải mua.dâm, vậy là cảm tình sao?”
“Không phải…”
Thường Ninh Viễn mấp máy môi, không có cách nào bác bỏ.
Anh ta không bao giờ nói lại Quý Kiều.
Quý Kiều chế nhạo cười, quay người rời đi.
Đôi giày cao gót “ Hận thiên cao”(4) giẫm lên sàn nhà gạch phát ra âm thanh “lộc cộc lộc cộc”.
 
Đi ra khỏi cục dân chính, Quý Kiều từ “ Tổng tài phu nhân” giàu có trở thành thanh niên độc thân giàu có.
Quý Kiều đứng bên đường đợi một lúc thì cô bạn thân Hàn Trân Ny lái xe đến.

“ Mau lên xe đi cục cưng.” Trân Ny hạ cửa kính xe xuống, nhiệt tình gọi cô.

Quý Kiều cười cười, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
“ Xong chưa?”
Quý Kiều gật gật đầu.
“ Coi như tên đàn ông chó này vẫn chưa táng tận lương tâm(5), ít nhất trên phương diện tiền bạc không có cắt xén của cậu.” Trân Ny vừa lái xe vừa nói.
Gặp qua nhiều tra nam, nhưng rộng lượng như tên tra nam Thường Ninh Viễn này cũng là hiếm có.
Quý Kiều cười lạnh: “Anh ta lấy tư cách gì mà cắt xén? Tất cả tiền bạc của anh ta đều là tài sản trong hôn nhân.”
“ Cũng đúng.” Trân Ny cười, “Đừng nghĩ đến tên tra nam này nữa.

Cậu mới 25 tuổi, muốn trai trẻ nào mà không có?”
Quý Kiều “Ừm” một tiếng, tiện tay mở nhạc trên xe.
“Chia tay thì nên giữ lại thể diện, đừng ai nói ra lời xin lỗi.

Sao lại thiệt thòi, em dám cho đi thì nào sợ tan nát con tim…” (6)
Đây là bài hát nổi tiếng khoảng thời gian trước, nhưng bây giờ nghe vào lại có chút châm chọc.
“F*ck, lời bài hát ngu ngốc gì vậy.”
Trân Ny thấp giọng mắng một tiếng, cắt ngang bài hát.
“Vậy bây giờ chúng ta đi thẳng đến “Tịch đêm” đợi Tĩnh Tĩnh?” Hàn Trân Ny quan sát sắc mặt của bạn thân, hỏi.
Quý Kiều ngơ ngác 2 giây, gật đầu.
 
“Tịch đêm” là quán bar nổi tiếng ở thành phố Hối Đồng.
Hiện giờ vẫn sớm, những cái xa hoa trụy lạc của quán bar vẫn chưa xuất hiện.
Tiền Tĩnh Tĩnh đỏ hoe đôi mắt, nhảy bổ vào Quý Kiều đang ngồi trên sofa.
Nhỏ giọng nức nở, ướt đẫm bên vai áo Quý Kiều.
Âm thanh “hu hu hu” vang lên, dần dần át mất tiếng nhạc của quán bar.
Quý Kiều vỗ vỗ cái “túi khóc” trên vai, bất lực nói: “Tớ vẫn chưa khóc, cậu khóc cái gì?”
“Tớ…tớ đau lòng cho cậu.” Tiền Tĩnh Tĩnh khóc nấc lên một tiếng, “Tớ buồn quá mà….”
Quý Kiều nghe tiếng khóc bên tai, bất giác nhớ lại hôm mình tổ chức hôn lễ.

Lúc bắt đầu hôn lễ, Tiền Tĩnh Tĩnh cũng ôm cô như thế này, khóc đến cái mũi đỏ lựng, nói cũng không hoàn chỉnh.
“Quý Kiều cậu, nhất định, phải, thật hạnh phúc!”
“Bởi vì anh ấy, cậu, quá, cực khổ rồi.” Tiền Tĩnh Tĩnh khóc đến hoa lê đái vũ(7) mà nói.
Cực khổ cái gì chứ cô gái ngốc? Cùng người mình yêu trải qua khó khăn thì có gì mà cực khổ?
Đến ngày hôm nay, Quý Kiều mới nhận ra mình mới chính là kẻ đại ngốc.

Hóa ra thật sự là người ngoài cuộc rõ ràng.
Quý Kiều xoa cánh mũi chua sót, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên.
Lúc Hàn Trân Ny trở lại, liền nhìn thấy bộ dạng “khóc lóc khổ sở” của hai cô bạn thân.
“ Đến đây đến đây, uống rượu.” Hàn Trân Ny liền đi đến, đặt rượu vào tay hai người.
“ Huhuhu, sao chúng ta lại xui xẻo như vậy? Lúc nào cũng gặp phải tra nam….” Tiền Tĩnh Tĩnh nghĩ đến những trải nghiệm của bản thân, càng lớn tiếng khóc.
“Thường Ninh Viễn đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, hồi đầu cậu ta cũng là hotboy của khoa chúng ta….”
Hàn Trân Ny nói được một nửa liền bị Tiền Tĩnh Tĩnh đang đẫm nước mắt cắt ngang.
“ Hotboy của khoa rõ ràng là Hạ Thì Lễ…”
Nhắc đến Hạ Thì Lễ, ba người nhất thời đều im lặng, không khí vốn không tốt lại càng nặng nề.
Hàn Trân Ny ho một cái, đổi chủ đề.
“Các cục cưng, chúng ta vẫn còn trẻ.

Đàn ông còn nhiều, không phải lo.”
“Đàn ông tốt vẫn đang đợi ở phía trước nha!”
Quý Kiều lắc lắc ly rượu, không nói gì.

Cô vẫn luôn không hiểu trong các bộ phim, nữ chính bị phản bội mà vẫn có thể nhẹ nhàng thờ ơ(8) như vậy, dù sao cô cũng không được như thế.
Cô hận Thường Ninh Viễn.
Vô cùng hận.
Cô hận không thể khiến Thường Ninh Viễn mắc bệnh nan y sau khi công ty bị phá sản và trở nên nghèo đói.
Người tốt hơn ư?
Có lần, cô cũng cảm thấy không ai đối tốt hơn với cô như Thường Ninh Viễn.
Nhưng đổi lại là cái gì?
Quý Kiều dựa vào sofa, uống cạn ly rượu vang.
Bên ngoài, bóng đêm dần dần đổ xuống, quán bar lần lượt chào đón càng nhiều vị khách.
“Cậu ấy, kinh nghiệm yêu đương có tí như vậy mà đã vội vàng kết hôn.” Hàn Trân Ny nhìn người đã hơi say – Quý Kiều mà lảm nhảm, “ Quý Kiều, cậu cơ bản là lãng phí nhan sắc của bản thân.”
Quý Kiều cười khổ lắc lắc đầu: “ Cũng không phải.

Lúc đó tớ có chút giận mẹ tớ.”
Gia đình Quý Kiều là gia đình đơn thân, mẹ Quý Tương vừa xinh đẹp vừa nghiêm khắc, thường treo câu “ Đàn ông không phải thứ gì tốt” trên miệng.

Đối với đứa con gái thừa kế nhan sắc của mình cũng bảo vệ nghiêm ngặt, cấm giao thiệp nhiều với người khác giới.

Sau này, Quý Kiều với Thường Ninh Viễn ở bên nhau, mẹ cũng không đồng ý.

Khi đó Quý Kiều tuổi trẻ kiêu ngạo, nóng nảy muốn chứng minh với mẹ là mình đúng, bất chấp việc mẹ phản đối cũng cùng Thường Ninh Viễn kết hôn.
Quý Tương tức gần chết, đến mức hôn lễ của hai người cũng không đến dự.

Một thời gian dài sau đó tình cảm của hai mẹ con cũng không tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Quý Kiều không nhịn được mà thở dài.
Cô vẫn chưa nói cho mẹ việc mình ly hôn, nếu Quý Tương biết được, nhất định sẽ trách mình không nghe lời khuyên của bà.
Quý Kiều lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến những chuyện tồi tệ ấy nữa.

Cô cầm ly rượu chạm cốc với hội bạn thân.
“ Chị em, hôm nay ăn mừng tớ hoàn toàn thoát khỏi tra nam, trở thành phú bà độc thân trẻ tuổi trị giá hàng ngàn vạn!”
Trân Ny và Tĩnh Tĩnh nhiệt tình vỗ tay.

“Chúc mừng chúc mừng!”
“Các em trai đẹp trai đang đợi cậu ở phía trước nha cục cưng!”
Quý Kiều cười: “ Được được, bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ chào đón một cuộc sống mới.

Có gì vui chơi nhớ gọi tớ.”
Cô đã từ chức, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Cô có tiền, có sắc, lại còn trẻ.
Nghĩ như vậy, thì còn cái gì to tát đâu?
Quý Kiều âm thầm lên kế hoạch, sau tối hôm nay sẽ sẵn sàng đón chào cuộc sống mới.
Sau khi “cơm no rượu say”, nhóm người bước ra khỏi Tịch Đêm trong trạng thái say xỉn.
Trân Ny gọi xe, chuẩn bị đưa Quý Kiều về trước.

Ngồi lên xe không lâu, Quý Kiều nhận được tin nhắn của mẹ Quý Tương, muốn cô có thời gian thì về nhà một chuyến, có chuyện quan trọng muốn tìm cô.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Quý Kiều đáp lại một chữ “được”, dự định trở về thẳng thắn về việc ly hôn.
Vừa nhấp vào nút gửi, phía trước đột nhiên có tiếng va chạm lớn.
Quý Kiều đang cúi đầu chỉ thấy một mảng trắng xóa, trước ngực đau nhức một trận, sau đó liền mất đi tri giác.
 
“ Đừng ngủ nữa Quý Kiều, sắp vào lớp rồi.”
Trong giấc mơ, Quý Kiều cảm thấy cánh tay bị ai đó đẩy đẩy, bên tai có giọng nói quen thuộc đang nói.
Quý Kiều cố gắng mở đôi mắt nặng nề, nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Trân Ny.
….Một Hàn Trân Ny mập hơn chút, trẻ hơn chút so với bây giờ.
“ Cậu gọi tớ là gì?” Quý Kiều sững sờ.
Không phải là cục cưng, là….Quý Kiều sao?
“Quý Kiều à.” Hàn Trân Ny không biết nên làm sao, cười cười nói: “Cậu ngủ đến mơ màng rồi sao? Tiết tiếp theo là toán cao cấp, thầy Đái sẽ điểm danh nha.”
Toán cao cấp?
Quý Kiều cúi đầu nhìn quyển sách toán cao cấp trên bàn, đờ đẫn nhìn bốn phía xung quanh.
Những bộ bàn ghế với đồ đạc quen thuộc này, không phải là ở đại học H sao?!
Cô nằm mơ sao?
Mơ về năm nhất đại học?
Tác giả có lời muốn nói: Không, cô trùng sinh rồi bảo bối.
Chú thích:
(1)BE( Bad ending): Kết thúc không có hậu, kết thúc buồn.
(2) Block
(3)1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
(4) “Hận thiên cao” : là một từ ngữ mạng để chỉ một kiểu giày, đặc biệt là những đôi giày gót cao hơn 10cm.

Thuật ngữ này ban đầu là để chỉ những đôi giày cao một cách kì quặc, sau trở thành tên gọi của chúng.

(theo baidu)
ảnh minh họa
(5) Mất hết lương tâm
(6) Bài “Thể diện” – Vu Văn Văn.

Bản dịch lời Bánh Bột.
(7) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
(8) Gốc là Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.