Theo dõi Châu Giang Hành còn bị trợ lý của người ta bắt gặp, Đường Uông chỉ biết ngượng ngùng lắc đầu.
Cậu còn chẳng biết vì sao bản thân lại đi theo lên đây, bị hỏi như thế mới trả lời theo quán tính.
"Tôi muốn hỏi nếu anh ấy ở đây thì có được giảm giá không ấy mà."
"Được ạ, cậu hãy cầm lấy tấm thẻ này đi." Trên môi Đào Hành treo nụ cười nhã nhặn, y lấy một chiếc thẻ hội viên ra đưa cho Đường Uông.
"Vậy tôi đi nhé, xin đừng nói cho anh ấy biết tôi đang ở đây." Dứt lời, Đường Uông lật đật chạy ù về phía thang máy cứ như đang bỏ chạy thục mạng.
Đào Hành dõi mắt nhìn Đường Uông rời đi, thân là trợ lý của Châu Giang Hành, đương nhiên y vẫn sẽ báo cáo việc này lại cho sếp.
Đường Uông ngơ ngác quay lại phòng ăn tầng 2, Liêu Nguyên Tân chờ mãi mà chẳng thấy cậu về, lo Đường Uông xảy ra chuyện gì, vừa định đứng dậy đi tìm thì đối phương trùng hợp cũng trở lại.
"Đường Uông, cậu vẫn ổn chứ?" Thấy Đường Uông cứ ngơ ngác như người mất hồn, Liêu Nguyên Tân tưởng bạn mình khó chịu ở đâu bèn lo lắng hỏi thăm.
"Mình không sao." Đường Uông móc ra tấm thẻ Đào Hành đã đưa cho mình, "Chốc nữa tính tiền dùng cái này sẽ được giảm giá."
Nói rồi Đường Uông tiếp tục ngẩn ngơ, chờ một hồi mà chẳng thấy điện thoại vang âm báo, cậu mới tưởng trợ lý Đào thật sự không báo cáo chuyện mình ở đây cho Châu Giang Hành. Trong lòng thì nghĩ may mà anh không biết, nhưng song song với đó, cậu lại có cảm giác hụt hẫng khó nói nên lời.
Hai cô gái kia là ai, tại sao lại biết chân anh có vấn đề, còn nữa, nhìn hai người đó như thể rất có thành kiến với Châu Giang Hành.
Đường Uông gõ được chữ nào cũng xóa, xóa xong lại viết tiếp. Đến tận lúc ăn xong mà vẫn chưa biết nên nhắn cái gì.
"Lát nữa bạn gái mình ra ngoài rồi, để mình giới thiệu cho hai người làm quen nha." Liêu Nguyên Tân cầm tấm thẻ giảm giá của Đường Uông đi thanh toán, sau đó cả hai đều nhận được một phần bánh ngọt xem như quà tặng.
"Được." Đường Uông bất giác thèm thuồng khi ngửi thấy mùi thơm từ trong hộp bánh luồn ra ngoài.
Lúc cậu đang kiểm tra bảng thành phần, bỗng có một người lặng lẽ đi đến bên cạnh Đường Uông.
"Cái này không ăn được, tịch thu."
Chiếc hộp trong tay đột nhiên bị ai đó cuỗm đi mất, Đường Uông đưa tay muốn cướp về theo phản xạ, nhưng vừa quay mặt thì lập tức đâm thẳng vào lòng Châu Giang Hành.
Mùi hương quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi, Đường Uông rời khỏi lồng ngực anh, khẽ ngẩng đầu lên nhìn.
"Đào Hành nói em đến đây." Châu Giang Hành thản nhiên ôm lấy Đường Uông, tạo dựng một khung cảnh vô cùng thân mật cho người ngoài xem.
???
Đã bảo không được nói rồi cơ mà! Đường Uông âm thầm dán cái mác "không đáng tin" cho Đào Hành.
"Cậu... cậu..." Liêu Nguyên Tân đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, cậu ta ngạc nhiên đến độ không dám tin vào mắt mình.
"Đường Uông... Đây là anh em song sinh của Nhà tài trợ hả?" Lần trước gặp mặt người này hãy còn ngồi xe lăn, bây giờ lại lành lặn khỏe khoắn, Liêu Nguyên Tân chỉ phỏng đoán được theo hướng đó.
"..." Đường Uông nghĩ một hồi lại lắc đầu, "Chân anh ấy khoẻ lại rồi."
Bị thương nặng mà lành nhanh thế cơ à, song Liêu Nguyên Tân vẫn miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích ấy, cậu ta kéo tay Đường Uông, tiếp tục hỏi:
"Hai người cậu là thế nào đây?"
"Tôi là bạn trai em ấy." Châu Giang Hành nhanh nhảu đáp trước khi Đường Uông kịp trả lời.
"Hoá ra anh Từ khoá trên nói thật, cậu có bạn trai thật á? Mình còn tưởng cậu loan tin giả để từ chối anh ta cơ." Liêu Nguyên Tân thầm thì vào tai cậu.
"Cậu chờ bạn gái đi nhé, mình nói riêng với anh ấy vài câu đã." Đường Uông đang có chuyện rất muốn hỏi Châu Giang Hành.
"Ok, mình hiểu mà." Liêu Nguyên Tân chủ động lui bước, tìm tới một góc sofa để ngồi chờ, không dại gì mà đứng đó làm kì đà cản mũi.
Lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ, Đường Uông dáo dác nhìn xung quanh xong mới tiến lại gần Châu Giang Hành.
"Anh..."
"Em thấy Đào Hành thế nào?" Châu Giang Hành ngắt ngang lời cậu.
"... Cũng được?" Đường Uông còn tính bảo không ổn lắm, nhưng dù sao cũng là trợ lý của người ta, cậu vẫn phải giữ chút thể diện cho y chứ.
"Cũng được ở chỗ nào?" Châu Giang Hành nhất quyết truy hỏi tới cùng.
"..." Đường Uông cứ thấy anh hôm nay khang khác kiểu gì, suy đi nghĩ lại kỹ lắm mới rụt rè đáp, "Ánh mắt cũng được, liếc mắt một cái là nhận ra tôi ngay."
Châu Giang Hành không nhận được đáp án mình muốn nghe, không thèm nói gần nói xa nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Em thấy ngoại hình cậu ấy thế nào?"
"Nói thật thì..." Đường Uông cố gắng nhớ lại, "Tôi không có nhìn kỹ..."
"Chỉ nhớ mang máng là khá trẻ, kiểu tóc cũng gọn gàng."
Đường Uông còn tính cố gắng miêu tả chi tiết hơn thì chợt nghe Châu Giang Hành phụt cười.
"Đường Đường, anh vui lắm."
Đường Uông không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, đành lựa chọn nhìn vào gương mặt của đối phương nhiều thêm một lát.
"Hôm nay anh... dùng bữa với ai thế?" Thấy Châu Giang Hành đang hí hửng, Đường Uông bèn nhân cơ hội hỏi dò.
Nghe vậy, dù nụ cười trên môi đối phương chưa vụt tắt, nhưng sắc ấm trong mắt lại phai đi thấy rõ.
Đường Uông liền biết mình hỏi sai, nhưng ngay lúc cậu muốn đổi chủ đề, Châu Giang Hành vẫn bằng lòng trả lời câu hỏi đó.
"Xem như người nhà đi." Giọng điệu chế giễu của anh không hề hòa lẫn chút tình cảm nào bên trong, thái độ của Châu Giang Hành đã nói lên quan hệ chẳng mấy hòa thuận giữa bọn họ.
"Thế bữa cơm đã kết thúc chưa?" Đường Uông thôi không hỏi nữa, từ khi còn nhỏ cậu đã biết gia đình là nơi có thể mang đến hạnh phúc và đầm ấm cho mình, Đường Uông không muốn gặng hỏi đến cùng vì sợ Châu Giang Hành nhớ lại những ký ức không mấy vui vẻ ấy.
"Vẫn chưa xong, nhưng cũng sắp kết thúc rồi, em chờ anh một lát rồi chúng ta cùng về nhà." Châu Giang Hành sắp xếp cho hai người xong thì cũng trở lại tầng 8.
Liêu Nguyên Tân ở đằng xa dè dặt quan sát bọn họ giờ lâu, thấy nhà tài trợ đi rồi mới hớt hải chạy ù đến.
Cậu chàng điên cuồng chớp mắt, cứ như sợ Đường Uông không nhận ra đam mê hóng hớt mãnh liệt trong đôi mắt long lanh này vậy.
Nhưng Đường Uông chỉ hơi nhoẻn miệng cười.
"Chuyện yêu đương của người ta, cậu hỏi han cho lắm làm gì."
"..."
Chẳng mấy chốc Liêu Nguyên Tân cũng đã chờ được cô người yêu của mình ra ngoài, tiếc là cô nàng còn đi với người nhà, Liêu Nguyên Tân chỉ có thể lén lút theo sau rồi mắt qua mày lại với đối phương.
Đường Uông ngồi ngay ngắn trên ghế chờ Châu Giang Hành, cậu tranh thủ đọc thông báo vừa được gửi vào group chat lớp và biết rằng tuần sau có một môn phải kiểm tra.
Vừa đánh dấu ngày thi vào lịch trình xong thì bỗng nghe thấy tiếng khóc văng vẳng đâu đây, Đường Uông lần theo phương hướng phát ra âm thanh, lập tức có hai cô gái xuất hiện trong tầm mắt.
Trùng hợp thay, đó là hai cô gái mà cậu đã gặp ở phòng ăn, cô gái trẻ tuổi khóc lóc kiểu gì trôi sạch lớp make up, người còn lại thì đang an ủi cô ta.
Hai người này có thể là người nhà của Châu Giang Hành, Đường Uông không kiểm soát được tầm mắt, lại ngó thêm mấy lần.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Có lẽ cái nhìn của Đường Uông quá mức chuyên chú, cô gái lớn tuổi vừa phát hiện bèn nạt toáng lên.
"Thứ ăn cháo đá bát đó mắng tao, mày là cái thá gì mà dám nhìn tao kiểu đó!" Cô gái đang khóc nhìn cậu như thể tìm được nơi để xả giận, thấy người này ăn mặc tầm thường liền nhào tới trút hết bực tức mình phải chịu lên đầu Đường Uông.
Cậu cũng không ngờ mình chỉ nhìn có vài lần lại làm cho cô gái hóa rồ nổi điên, người mất tự chủ hành vi thì không nên đôi co quá nhiều, Đường Uông nhanh tay che bụng rồi trốn ra sau cột nhà, phòng ngừa ả ta nổi điên đụng trúng bụng cậu.
Trước khi đi Châu Giang Hành đã đánh tiếng với nhân viên, cho nên vừa thấy ở đây xảy ra chuyện, nhân viên phục vụ tức tốc phi đến che chắn cho Đường Uông.
"Xem ra chỗ dựa cũng cứng cáp nhỉ? Ai chống lưng cho mày, có phải cũng tranh thủ giậu đổ bìm leo không!" Lúc người nọ sán lại gần kề, Đường Uông ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người cô ả, cô gái này hẳn đã uống không ít rượu.
"A Thi, đừng náo loạn nữa, bọn họ đi ra bây giờ." Cô gái lớn tuổi hơn nhạy bén nhận ra điều khác thường mới vội tiến lên can ngăn.
Cồn đã xộc lên não đâu dễ dàng lấy lại lí trí, cô gái trẻ tuổi mất hứng đẩy người chị ra, đối phương mang giày cao gót mũi nhọn, loạng choạng vài bước cũng ngã sấp xuống sàn nhà cẩm thạch, một tiếng "xoạt" vang lên, làn váy đồng thời rách toạc.
Cũng ngay lúc này, thang máy dừng lại, một mình Châu Giang Hành bước ra ngoài.
"Châu Mộ Thi, cô nhớ anh cô rồi đúng không?" Nhìn thấy cảnh tượng Đường Uông được nhân viên phục vụ bảo vệ sát nút, ánh mắt Châu Giang Hành lạnh dần, anh vội sải bước đến che chắn trước mặt Đường Uông, giọng điệu trở nên hung tợn, cái nhìn cũng lạnh thấu xương.
Châu Mộ Thi nương say phát rồ, nhưng khi nghe thấy chất giọng rét căm của Châu Giang Hành thì lập tức cúm rúm sợ sệt.
Cô ả run lên cầm cập, lắp bắp nói: "Em... Em không có nhớ anh trai... Không... Em không có anh trai... thì sao có thể nhớ được chứ."
Lúc này Châu Mộ Thi mới nhớ tới người chị đồng hành với mình, ả nhìn quanh quất với ý định xin trợ giúp, nhưng rồi chỉ thấy đối phương ngồi rạp dưới đất với bộ dạng nhếch nhác thảm hại, cật lực né tránh ánh mắt cầu cứu của Châu Mộ Thi.
"Đường Đường, chúng ta về nhà." Châu Giang Hành không muốn nói chuyện với ả đàn bà điên này thêm một giây một phút nào nữa, sau khi xác nhận cậu không bị sao thì tức khắc đưa Đường Uông rời khỏi khách sạn.
Nhìn hai người dắt díu nhau rời đi, Châu Mộ Thi sợ run lên, lẽ nào cô ả chọc phải người của Châu Giang Hành rồi?
"Chị Tích, em không cố ý mà, chị giúp em giải thích với Châu Giang Hành đi, em không muốn giống anh trai em đâu." Châu Mộ Thi lật đật chạy đến chỗ cô chị toan đỡ cô đứng dậy.
Châu Tích hất tay Châu Mộ Thi ra rồi tự mình đứng lên, cô ta phủi bụi trên váy, vuốt tém lại làn tóc rối bời, liếc nhìn Châu Mộ Thi hoàn toàn mất hết hình tượng trông chẳng khác gì con đàn bà đanh đá rồi nói:
"Cô tự chọc giận Châu Giang Hành thì đừng có kéo tôi chết chung. Nói cho vuông thì cả hai cũng chẳng cùng cha ruột, sau này cô đừng tới tìm tôi nữa." Châu Tích biết thủ đoạn của anh ác độc đến nhường nào, cô ta chẳng thèm đoái hoài gì tới Châu Mộ Thi nữa, chờ thang máy khác xuống tới nơi liền đi đến bên cạnh cha mình.
Phía bên kia, trên đường về nhà, Đường Uông lén liếc nhìn Châu Giang Hành trông đang bực dọc không vui.
"Tôi không sao, ngày mai bệnh viện cũng..." Cậu còn chưa dứt câu, Châu Giang Hành bỗng liếc mắt một cái, Đường Uông đành phải nuốt lời định nói vào trong bụng.
"Đi đi đi, chúng ta đến bệnh viện." Đường Uông không thích bệnh viện cho lắm, bởi lần nào khám thai cậu cũng thấy rất ngượng ngùng.
Châu Giang Hành nghiêng mặt nhìn ra ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Ánh đèn xe rọi xuống làm mặt anh làm xuất hiện một lớp bóng mờ nặng nề.
Trong nhà trừ ba lớn, ba nhỏ ra thì cậu cũng chẳng gặp được mấy người bà con, Tết đến xuân về cũng chỉ có ba cha con quây quần bên nhau, tuy ít người nhưng vẫn rất đầm ấm. Nhìn Châu Giang Hành như bị bao phủ bởi tấm màn cô độc quạnh quẽ, trái tim Đường Uông chợt chua chát râm ran.
Ngắm nhìn đôi tay nắm hờ đặt trên đùi của ai đó, cậu bèn xỏ tay vào, nắm chặt tay đối phương.
"Tay tôi lạnh." Đường Uông viện bừa một cái cớ, cậu mong cái nắm tay này có thể truyền hơi ấm đến cho anh.
"Đường Đường." Châu Giang Hành nhìn chằm chằm đôi bàn tay đan chặt vào nhau của họ, lại đặt thêm tay còn lại của mình lên đó, "Tai nạn xe khiến chân anh bị thương là do anh trai của người đó gây ra."
Drama máu chó của giới thượng lưu thường chỉ được bạn học bàn tán cho nhau nghe, Đường Uông cũng không ngờ giữa người thân với nhau lại có thể mưu toan hãm hại ác nghiệt đến nhường ấy
"Xin lỗi, tự dưng lại kể mấy việc đó cho em nghe." Đường Uông cứ ngồi thừ ra, Châu Giang Hành bấy giờ mới hối hận. Đường Đường trưởng thành dưới ánh mặt trời, không nên biết đến những mưu hèn kế bẩn tối tăm đó.
"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Châu Giang Hành nắm chặt tay cậu, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay xem như vỗ về.
Không phải Đường Uông thấy sợ, chẳng qua đột nhiên biết đến những việc làm bẩn thỉu đó nên khiếp vía thôi, sau cùng còn cảm thấy rất phẫn nộ. Sau khi nghe Châu Giang Hành kể rõ ngọn nguồn, cậu chợt hiểu ra rằng, hóa ra cảm giác chua chát trong tim đó gọi là đau lòng.
Đường Uông không biết cách an ủi, chỉ đành nhấc bàn tay còn lại lên xoa đầu Châu Giang Hành.
"Anh muốn uống trà sữa không, Ô long đào kem cheese ngòn ngọt ấy."
"Muốn."
"Tôi mời anh!"