"Ba nhỏ ơi con đói, hai người đã nói chuyện xong chưa."
Thời điểm ngoài cửa vang lên giọng nói của Đường Uông, cuộc trò chuyện của Dụ Doãn và Châu Giang Hành cũng sắp đi đến hồi kết.
"Bác sĩ Dụ, chú hiểu con mà, con thật lòng thật dạ với Đường Đường."
Bầu không khí bấy giờ có phần gấp gáp, Dụ Doãn nhìn người đàn ông từng là cậu bé khóc thút thít trước mặt mình giờ đây đã cao lớn trưởng thành, cũng không còn dễ dàng bộc lộ cảm xúc như trước kia nữa.
Chú thở dài thườn thượt, nhớ tới chuyện con trai mình háo sắc, dù có để mắt đến mấy thì vẫn ngựa quen đường cũ như thế.
"Chú hi vọng chuyện gia đình con sẽ không làm ảnh hưởng đến Đường Đường." Dụ Doãn đã sớm nghe qua mối quan hệ lôi thôi rắc rối và nội bộ đấu đá ngầm của nhà họ Châu.
"Đã giải quyết êm xuôi cả rồi, sẽ không có ai làm phiền bọn con nữa đâu." Châu Giang Hành đảm bảo.
Đường Uông ở ngoài lại đến gõ cửa kêu ca than đói, cuối cùng cũng gọi ba nhỏ ra ngoài được như ý nguyện.
Dụ Doãn và Châu Giang Hành rất điềm tĩnh, trông như thể hai người vừa trải qua một cuộc đàm luận nhẹ nhàng, Đường Uông thở phào một hơi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là được.
Vào giờ cơm, Đường Uông để ý hai cha rất hòa nhã với anh, nhất là ba nhỏ của cậu, không những tỏ ra trìu mến mà đôi khi còn đích thân gắp đồ ăn cho Châu Giang Hành.
Tình hình sức khỏe Đường Uông rất khả quan, hôm nay lại còn là một ngày đặc biệt, vì thế Đường Bình Chiêm đã làm món đậu phụ Tứ Xuyên có hơi cay, Đường Uông được dịp ăn cay một lần, đũa hầu như không rời khỏi dĩa thức ăn trước mặt.
"Anh muốn ăn thử không, không cay lắm đâu." Đường Uông thấy Châu Giang Hành cứ nhìn mình nên nhiệt tình múc cho anh một muỗng.
"Cậu ấy không ăn được." Dụ Doãn vươn đũa cản muỗng cậu, "Dù là một chút cũng không."
Một chút cũng không được á?
"Ba nhỏ, sao ba còn hiểu anh ấy hơn con vậy?" Đường Uông có điều hồ nghi, đây là lần đầu Dụ Doãn và Châu Giang Hành gặp mặt, tại sao chú lại biết anh không thể ăn cay, chẳng những vậy còn quan tâm đối phương mọi lúc nữa chứ.
Cậu chớp mắt với Châu Giang Hành, hệt như đang hỏi có thật vậy không, lại chẳng ngờ Châu Giang Hành khẽ gật đầu, tỏ ý rằng ba nhỏ nói đúng.
Đường Uông tạm thời gạt sự lạ lùng của Dụ Doãn sang một bên, xáp lại gần anh rồi khẽ giọng hỏi.
"Lần trước đi ăn với tôi, món Tứ Xuyên cay như thế mà anh còn ăn những mấy miếng, hình như lúc đó anh đâu bị làm sao..." Nói đoạn thì khựng lại, cậu hồi tưởng lại ngày hôm ấy, sau khi ăn xong, vừa ngồi vào xe Châu Giang Hành liền vội vàng uống thuốc, hỏi tới thì lại bảo là thuốc tiêu hóa, "Hôm đó anh uống thuốc dạ dày à?"
Sự im lặng của Châu Giang Hành đã nói lên đáp án.
"Vậy anh ăn chút cà chua nhào đường đi." Trong lòng Đường Uông thấy rất áy náy, thế là bèn gắp thật nhiều món dễ tiêu cho anh.
Gắp đồ ăn xong, cậu vẫn thẫn thờ nghĩ về chuyện đó, thực chất Châu Giang Hành chẳng giống Tiết Hoằng Bác chút nào, hay là mình cứ thử xem sao?
Cơm nước xong xuôi, Châu Giang Hành hỗ trợ dọn dẹp chén đũa, hai người đàn ông vai rộng chân dài phụ trách vào bếp rửa bát, còn Dụ Doãn và Đường Uông ngồi bên ngoài uống nước ép bưởi chùm.
"Ba nhỏ, ba có ấn tượng tốt với Châu Giang Hành lắm ạ?"
"Ừm." Dụ Doãn không phản bác, liếc cậu con trai nhà mình một cái, "Không ngờ con lại nhớ nhung người ta lâu đến thế."
Đường Uông không hiểu ý chú, lúc muốn hỏi thêm vài câu thì điện thoại Dụ Doãn lại đổ chuông.
Ba nhỏ còn chưa nghe điện thoại xong, Châu Giang Hành và Đường Bình Chiêm đã hoàn tất việc nhà, anh lau sạch tay, đi đến bên cạnh Đường Uông rồi giúp cậu vuốt lại lọn tóc bị vểnh lên trên đầu.
Tiếp đó anh cúi người, đầu gác lên vai Đường Uông, hỏi với chất giọng trầm trầm: "Đường Đường đã nói chừng nào dọn qua chỗ anh với ba nhỏ chưa?"
Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Đường Uông bất giác rụt cổ, sau gáy lại chợt bị ai đó sờ nắn thật nhẹ.
"Đừng trốn tránh, dẫu sớm hay muộn thì cũng phải chuyển qua thôi."
Bàn tay lành lạnh vừa tiếp xúc với nước dán lên làn da ấm áp của Đường Uông, cảm giác tê dại khó nói thành lời từ sau lưng lan râm ran khắp cơ thể.
"Ba tôi đang nhìn chúng ta đấy." Đường Uông thò tay ra sau, bắt được tay áo Châu Giang Hành rồi giật nhẹ.
Quả thật Đường Bình Chiêm đang nhìn chòng chọc hai người, đến khi anh đứng thẳng dậy thì mới dời mắt đi chỗ khác.
Vì bị Châu Giang Hành chen ngang nên Đường Uông lại quên khuấy chuyện mình định hỏi Dụ Doãn, chờ đến khi chú gọi điện thoại xong, cậu chỉ còn nhớ phải nói mỗi việc chuyển ra ngoài.
"Trong nhà có dì giúp việc đáng tin cậy, con cũng sẽ ở bên Đường Đường mỗi ngày..."
Đường Bình Chiêm nhíu mày muốn lên tiếng thì lại bị Dụ Doãn túm tay.
"Vậy chú giao Đường Đường cho con."
Đường Uông ngạc nhiên nhìn ba nhỏ, cậu không ngờ Dụ Doãn lại đồng ý dễ dàng như thế.
"Thế ngày mai bọn con sẽ đi đăng ký kết hôn, ngày mốt Đường Đường có thể dọn qua rồi."
Giữa Dụ Doãn và Châu Giang Hành có sự ăn ý mà người ngoài không sao hiểu nổi, điều này làm cho Đường Uông cảm thấy rất kì lạ.
Lúc đi tiễn Châu Giang Hành, Đường Uông dứt khoát nói ra nghi vấn trong lòng.
"Bởi vì chú ấy thật tình xem anh là con rể chứ sao." Châu Giang Hành lý lẽ đầy mình, trả lời rất đanh thép.
"Vậy còn lúc ở thư phòng, hai người đã nói gì với nhau thế?"
"Trong file Đưa em đi tìm hiểu toàn diện về Châu Giang Hành 2.0, ba nhỏ hỏi những gì, đáp án đều nằm trong đó."
Đường Uông ngờ vực chòng chọc nhìn anh, người nọ lại đoan chính mặc cho cậu dòm ngó ngờ vực.
"Anh về đi." Đường Uông không gặng hỏi ráo riết nữa.
"Tạm biệt Đường Đường, chiều mai anh sẽ đón em đi đăng ký."
Bước chân Đường Uông chợt khựng lại, sau đó tiếp tục đi về phía thang máy.
Chuyện kết duyên này Đường Uông chẳng để cho bạn bè hay, ngày hôm sau, cậu mặc sơ mi trắng phối với quần đen và được Châu Giang Hành chở đến Cục dân chính.
Nửa tiếng sau, Đường Uông cứ thế ngơ ngác lấy được giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ của mình.
Cảm giác này không mấy chân thực, Đường Uông trộm nhéo mình một cái, vẫn cảm nhận được cái đau.
Tiếng gõ điện thoại tiếng lạch cạch phát ra từ Châu Giang Hành ngồi kế bên, Đường Uông hiếu kỳ nhìn sang, thì ra anh đang trả lời bình luận trên WeChat.
Châu Giang Hành vừa cập nhật trạng thái mới.
Đó là ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, kèm theo caption: Đã kết hôn.
Đường Uông nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định gửi giấy chứng nhận kết hôn vào group chat có ba lớn, ba nhỏ.
"Chốc nữa về anh soạn hành lý với em nhé?" Châu Giang Hành trả lời từng bình luận bày tỏ ngạc nhiên trên WeChat xong, vô cùng tự nhiên vén lọn tóc bên mặt cậu ra sau tai.
Lần này Đường Uông không phải dọn khỏi ký túc xá, mà là đến sống chung với bạn đời hợp pháp của bản thân, cho nên sẽ có rất nhiều thứ phải xử lý.
Châu Giang Hành không để cậu khuân vác đồ đạc, thế là Đường Uông chỉ việc nhàn nhã ngồi trên giường nhìn anh phân loại quần áo của mình rồi xếp gọn vào vali.
"Anh xin lỗi, lỡ nhanh tay quá." Nói thì nói thế, tầm mắt Châu Giang Hành vẫn không kiềm được quét ngang một vòng rồi mới chịu đóng ngăn kéo lại.
Mặt Đường Uông tức khắc nóng lên, ngón chân giấu trong dép lê bất giác cuộn tròn.
Đồ đạc không thể thu dọn xong ngay được, mắt thấy hoàng hôn đã buông xuống, Châu Giang Hành bèn đứng dậy đi làm bữa tối cho Đường Uông.
Lúc đi ngang qua thư phòng, anh liếc mắt vào trong, trong lòng thầm tiếc rẻ, không có phòng cho khách, bằng không có thể ở lại đây một đêm rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đường Uông còn đang say giấc, cậu loáng thoáng nghe được tiếng đóng mở cửa liên hồi, nhưng tiếng động lại quá nhỏ, Đường Uông cũng không phân biệt được là mơ hay là thật.
Đến khi ngủ tới lúc tự tỉnh, Đường Uông mới thấy ba chiếc vali được dựng thẳng trong phòng mình.
Cậu nhớ rõ ràng hôm qua chỉ có một chiếc vali được đặt sát tường thôi.
Nhớ lại giấc mơ ban sáng, Đường Uông chỉ nghĩ ba nhỏ đi vào dọn dẹp, thế là yên tâm ngồi dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng.
Vừa mở cửa ra, cậu lập tức nhận ra điều khác thường, bầu không khí lúc này đang thoang thoảng vị đắng chát giống y đúc mùi thuốc Đông y thường thấy trên người Châu Giang Hành.
Đường Uông nghe thấy tiếng động rất khẽ, men theo phương hướng phát ra âm thanh, cậu trông thấy Châu Giang Hành đang nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành.
Có lẽ không thích ánh nắng mặt trời làm lóa mắt, Châu Giang Hành gác một tay lên mắt, chỉ để lộ một nửa gương mặt.
Ánh mắt Đường Uông không khỏi chú ý đến bờ môi rất thích hợp để hôn của đối phương.
Khác với đôi môi khô khốc vì thường xuyên quên uống nước của cậu, môi Châu Giang Hành dù rất nhạt màu nhưng lại ướt át căng mọng, Đường Uông lại lỡ nhớ đến ký ức tươi đẹp nào đó.
Cậu ngượng nghịu dời mắt, sau đó trong thấy đôi chân của người nào đó vì quá dài mà phải duỗi hẳn ra ngoài ghế sofa. Châu Giang Hành rất thích mặc Âu phục, sơ mi trắng phẳng phiu được cho vào trong quần. Khi anh nằm thẳng, từng đường cong cơ bắp được phác hoạ rất rõ ràng.
Đường Uông hít sâu một hơi, đưa tay vỗ đầu mấy cái cho tỉnh, sau đó đi vào bếp chuẩn bị bê bữa sáng ra ngoài.
Tiếng bước chân vang lên, khóe môi người đáng ra đang say giấc trên sofa chợt cong lên, để lộ tâm trạng vui vẻ của đối phương ngay lúc này.
Chỉ trong một ngày, Châu Giang Hành đã thu dọn hành lý cho cậu xong xuôi, dù sao bọn họ cũng không vội, nếu nhất thời thiếu cái gì thì có thể về nhà lấy sau.
Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó Đường Bình Chiêm và Dụ Doãn cùng đi tiễn Đường Uông lên xe Châu Giang Hành.
Nhà của anh nằm giữa trường và nhà Đường Uông, đó là một khu chung cư cao cấp có bảo mật an ninh nghiêm ngặt, ngoài ra xung quanh cũng có đầy đủ các cơ sở tiện ích.
"Anh hay ở biệt thự phía Đông thành phố, nhưng nơi này gần trường và nhà em, như thế sẽ tiện đi lại hơn, đi bệnh viện kiểm tra cũng tiện nữa."
"Chừng nào thai nhi ổn định, em cũng hoàn thành các môn thi trên trường rồi thì xem em có muốn chuyển đến biệt thự hay không." Châu Giang Hành sợ cậu hiểu nhầm nên giải thích thêm.
"Trong nhà chỉ có dì Dương phụ trách quét dọn, dì ấy chỉ tới vào ban ngày thôi. Dì bắt đầu làm việc từ lúc anh xảy ra tai nạn nên rất kín miệng, em có thể yên tâm."
Gần đến nơi Châu Giang Hành càng nói nhiều, Đường Uông nhìn ra được biểu cảm hồi hộp trên mặt đối phương giống y đúc cái hôm đến ra mắt nhà cậu.
Thật ra Đường Uông cũng căng thẳng lắm, nhưng khi được Châu Giang Hành tỉ mỉ dặn dò mọi việc, cậu dần lấy lại được bình tĩnh, chẳng những vậy còn thích thú nhìn Châu Giang Hành hồi hộp không nguôi.
Chẳng mấy chốc đã đến chung cư, xe Châu Giang Hành chạy đến dưới tòa nhà, vệ sĩ áo đen lặng lẽ xách vali đi theo hai người họ, bỏ được hành lý vào nhà rồi lại nhẹ bước rời đi.
Vào giờ này, dì Dương cũng đã về, Đường Uông vừa bước vào bỗng ngửi thấy vị ngọt thoang thoảng trong không khí.
"Dì có làm chè ngân nhĩ hạt sen đấy, em có muốn uống không?" Châu Giang Hành lấy đôi dép lê mới toanh ra cho cậu rồi hỏi.
"Đây là dép cùng hãng với Tề Hạc phải không!!!" Người được Đường Uông nhắc đến là một nam minh tinh cậu đang thích, trông tướng tá cũng đẹp trai, là kiểu ngoại hình mà kẻ háo sắc như cậu si mê như điếu đổ.
"Em thích là được, dưới đế giày còn cóchữ ký nữa đấy." Châu Giang Hành đẩy vali Đường Uông vào phòng, đến khi ra ngoài vẫn thấy cậu đứng ở huyền quan.
"Sao em không vào nhà?"
"Anh đưa tôi đôi dép bình thường đi, đôi này tôi muốn để trưng." Đường Uông ôm chặt dép lê, hai tròng mắt sáng rỡ, suýt nữa cậu đã mang nó đi vào WC rồi đấy!
"..."
Đường Uông ôm khư khư đôi dép, ngoan ngoãn ngồi uống chè ngân nhĩ hạt sen, Châu Giang Hành thì ở trong phòng ngủ treo quần áo của cậu vào tủ.
Điện thoại chợt rung lên, bạn bè gọi tới chúc mừng anh kết hôn.
Trò chuyện xong, Châu Giang Hành quay sang trả lời tin nhắn WeChat của trợ lý, thấy Đường Uông có cập nhật trạng thái mới thì tiện tay nhấn vào xem.
Là ảnh chụp đôi dép có chữ ký tên nọ.
Á!!! Dép lê cùng hãng có chữ ký tay của nam thần! Tại sao lại ký ở đế giày vậy chứ, không nỡ mang luôn á! [Đầu chó][Đầu chó].
Bài đăng đầu tiên sau khi kết hôn của Đường Đường chỉ có thế thôi à?