Vừa mở cửa, một cơn gió lạnh tanh tát thẳng vào mặt hai người.
Dãy hành lang bình thường đã biến thành hành lang thịt tươi hôi thối.
Nhiệt độ ở đây không giống căn phòng đang đứng, ở ngoài lạnh giá.
"Khì khì...!Khục khục".
Bỗng nhiên giữa không gian tĩnh mịch xuất hiện những âm thanh khì khịch của những sinh vật gì đó.
"Đau, đừng đạp lên!".
Có tiếng nói phát lên dưới chân hai người.
Tạ Thành nhìn xuống thì biến sắc, có một cái mặt người thịt tươi đỏ âu lòi lên trên mặt đất đang cắn lấy ống quần anh, ngũ quan là người nhưng có vài chỗ móp méo.
Không chỉ có một cái mặt, nguyên đường đi mọc lên chi chít những gương mặt người.
Lưu Vũ liền bế Tạ Thành lên, nhíu mày đạp nát cái mặt kia.
Một cái mặt bị thương, cả trăm cái trong hành lang liền nhốn nháo lên, âm thanh dần trở nên hỗn loạn.
Nghe ra chúng đang tức giận, mắng chửi hai người.
Một cái to mồm lớn tiếng: "Ăn chân chúng đi! Bắt chúng trở nên giống chúng ta!".
Cái khác hùa theo: "Khe khe! Chúng ta sẽ có bạn mới!".
Bọn chúng bắt đầu há to mồm đầy máu dịch kinh tởm, chờ đến khi hai người họ đạp đến thì sẽ bị cắn xé, nuốt chửng.
Tạ Thành ôm cổ Lưu Vũ, tái mặt nhìn bọn quỷ gớm riết này.
Lưu Vũ trấn an: "Đừng sợ, bọn chúng cũng chỉ là những cái mặt thôi".
Tạ Thành nuốt nước bọt, gật đầu.
Lưu Vũ quan sát lối đi, hành lang dài nếu một mạch mà chạy chắc chắn sẽ bị đám mặt người này ăn thịt.
Bỗng có thứ gì đó xuôi khiến, hắn lia mắt vào phòng, thì phát hiện trong góc tối có một thanh kiếm được mạch máu bao bọc.
"Tạ Thành, cậu ở trong phòng đứng đợi tôi một lát nha".
Đặt anh xuống, hắn bước đến trong góc, mạnh mẽ bức thanh kiếm ra, mấy sợi mạch phúng máu rồi tự động thu hồi vào trong tường.
Thanh kiếm mang một sắc màu hắc ám của quỷ dữ, tựa hồ đã chém qua vạn oán linh, để lại âm khí bủa vây lấy nó.
Tạ Thành bất ngờ bước đến ngó xem: "Đừng nói là anh định dùng nó chém bọn mặt quỷ ngoài kia nha?".
Lưu Vũ khẽ cười xoa đầu anh: "Cậu cứ đứng trong phòng xem tôi là biết ngay".
Hắn siết chặt thanh kiếm ra trước cửa, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên từ tứ phía, sâu tận trong hành lang bay ra những đám khói đen ngòm, chúng xộc thẳng vào cơ thể Lưu Vũ.
Tạ Thành đứng trong phòng căng mắt lùi lại đằng sau mấy bước, thốt: "Anh Lưu?!".
"Đừng lo".
Giọng hắn dịu dàng vang lên, liền mang lại cảm giác trấn an.
Thình thịch.
Thể hồn của hắn choáng ra hai hình, giống như hắn đang phân thân, thể hồn gốc đang tỏa ra ánh quang màu vàng nhạt.
Hắn giơ thanh kiếm lên, ngay tức khắc cấm thẳng xuống đất.
Thanh kiếm hắc ám phát ra tia sét.
Đoàng!
Một luồng quang chói mắt nổ ra trước cửa phòng, Lưu Vũ biến mất.
Trước cửa phòng một màu trắng phát sáng, Tạ Thành hốt hoảng la lên: "Anh Lưu!!!".
Đoàng!
Mảng ánh sáng tắt lụi, dưới đất bên ngoài thành bãi thịt nhày nhụa, máu chảy thành dòng.
Người đàn ông mang đôi vai rộng đứng trước cửa lạnh lùng liếc xuống thanh kiếm đang dần tan biến.
Tạ Thành liền chạy đến ôm lấy Lưu Vũ từ đằng sau, lo lắng đến đổ hết mồ hôi lạnh ra áo.
"Anh Lưu, anh có sao không?".
Khóe môi khẽ cong, Lưu Vũ quay người lại ôm lấy anh: "Tôi ổn, chúng ta đi thôi".
Tuy Tạ Thành không nhìn rõ chi tiết Lưu Vũ diệt sạch đám mặt người dưới đất, nhưng cũng đoán được là do sức mạnh kinh khiếp của thanh kiếm quỷ dị kia.
Anh suy nghĩ, đám mặt người này không đơn giản chỉ là bọn quỷ.
Anh đoán, chắc chắn họ bị giết trước khi biến thành sàn nhà.
Khỏi nói anh cũng biết tên sát nhân là ai rồi.
Thanh Phi Hưng.
Cuối hành lang có một ngã rẽ, khác với hành lang bọc thịt máu me tanh tưởi hai người vừa đi qua, phía trước là hành lang rộng rãi sạch sẽ, loáng bóng.
Ra đây Tạ Thành mới có thể hít thở một cách bình thường.
Anh nhìn quanh, có mấy căn phòng bằng sắt cần mật mã mới vào được.
Quay sang định hỏi Lưu Vũ có nên tìm mật mã rồi vào mấy gian phòng không thì thấy hắn đã đến trước cửa một căn phòng.
Hắn sờ cằm suy tư gì đó, nói: "Tạ Thành, cậu đến đây xem xem".
Tạ Thành tò mò đi đến, dưới ánh đèn xanh trên cánh cửa rọi xuống, anh mới thấy trên hộp mật mã có một mảnh giấy được cuộn tròn.
Sợi dây sáng bóng liền xẹt qua đầu, anh cầm lên: "Đây là mật mã đấy anh Lưu, không ngờ chúng ta lại may mắn đến thế!".
Tạ Thành hí hửng mở ra, nụ cười chợt cứng đờ.
Trong mảnh giấy không phải là sáu con số mật mã thông thường.
Mà là mấy chục con số, đếm mới thấy là hai mươi ba số.
Não anh trong phút chốc bóng trơn, nếp nhăn mất hết.
Chẳng hiểu cái gì cả.
Lưu Vũ nhìn mấy con số, trầm ngâm gì đó, chốc sau nói: "Cái này không có tác dụng gì, cậu xem cái này".
Hắn chỉ vào cái khe nứt trên vách tường ở đỉnh cánh cửa, thì ra hắn gọi anh đến không phải vì tờ giấy.
Anh khó hiểu nhìn lên rồi lại nhìn hắn, hỏi: "Để làm gì chứ?".
Lưu Vũ bỗng kéo anh lùi ra xa, mu bàn tay hắn nảy gân, cơ bắp kéo căng.
Tạ Thành thấy là hắn định đấm tường, nhưng qua mấy lát chẳng thấy hắn động thủ.
Lưu Vũ thả lỏng người, hắn nói: "Không có thứ gì cả, đi vào thôi".
Ra là hắn đang chờ xem có con quỷ nào sẽ xông cửa lao ra không, nếu có sẽ cho nó ăn đấm.
Tạ Thành tròn mắt đơ ra, anh đã quên mất chính mình đang là thể hồn, có thể đi xuyên tường.
Lưu Vũ vào trước, Tạ Thành theo sau, ánh mắt anh bỗng vô tình nhìn lên khe nức trên tường mà khi nãy Lưu Vũ chỉ.
Anh khựng lại: "Cái khe...!Biến mất rồi?".
Tạ Thành nuốt nước bọt đi xuyên qua cảnh cửa thì đụng vào lưng Lưu Vũ, hắn đang đứng im nhìn cái gì đó.
Căn phòng rộng lớn này vậy mà lạnh như hầm băng, nhưng là thể hồn nên cảm giác lạnh lẽo liền hòa theo nhiệt độ căn phòng, anh khẽ rùng mình kéo kéo áo Lưu Vũ: "Anh Lưu, tiến lên phía trước cho tôi vào với".
Hắn nhích qua một bên, Tạ Thành bước lên đứng cạnh hắn, anh vừa ngẩng đầu thì tá hỏa.
Trước mặt là một chiếc quan tài dựng thẳng được làm bằng vàng, lấp lánh giữa sắc vàng của ánh đèn trên trần.
Thứ khiến anh kinh hãi không phải chiếc quan tài, mà chính là kẻ mặc suit trắng nằm trong quan tài.
"Thanh, Thanh Phi Huy?!".
Dung mạo của người đàn ông này giống hệt Thanh Phi Hưng, ban đầu nhìn lướt chiếc quan tài anh cứ ngỡ là hắn ta.
Nét mặt Thanh Phi Huy lúc nhắm mắt trông hiền lành, gọt bỏ đi cái kiêu ngạo ngông nghênh của thiếu gia.
"Hắn chết chưa vậy?".
Tạ Thành khẽ khàng bước đến thăm dò.
Lưu Vũ đưa tay bắt mạch Thanh Phi Huy, hắn nói: "Chết rồi, chết cũng đã gần ba năm".
Sấm sét đánh rầm ngang đầu, Tạ Thành mấp máy môi: "Gần ba năm?! Không thể nào! Nếu chết ba năm sao xác vẫn không phân hủy?!".
Lưu Vũ giải thích: "Nguyên liệu làm nên chiếc quan tài này không chỉ là vàng mà còn có một thứ mặn như muối được trộn vào, là natron.
Với lại, cái xác này đã được phủ thêm một lớp natron nữa bảo quản".
Tạ Thành bất ngờ: "Sao anh biết?".
"Kinh nghiệm".
Câu này sao nghe quen quá vậy?
Thanh Phi Huy chết như thế nào? Nhìn hắn ta không giống như chết chút nào, anh sợ chạm vào hắn ta lâu quá, hắn ta sẽ tỉnh giấc mà dọa anh mất.
Tạ Thành khẽ sờ tay vào chiếc quan tài, liền thấy kỳ quái, rõ ràng trong phòng lạnh băng thế nhưng quan tài lại ấm thế này.
Anh nhíu mày định chạm vào Thanh Phi Huy, đột nhiên anh biến sắc, bị Lưu Vũ kéo lùi ra sau.
Phịch.
Cái xác tự động ngã ra đất, nằm sấp trong tư thế cứng đơ.
Bùm bụp.
Bên tai Tạ Thành vang lên âm thanh thuốc nổ.
Đồng tử anh co rút, há hốc mồm mà kinh hoàng nhìn vào chiếc lưng đã bị róc thành hình chữ nhật của cái xác.
Bên trong thịt xương nhày nhụa lòi lõm bề lên trên, nội bộ cái xác đã bị bư móc lên lộn xộn.
"Đừng nhìn nữa".
Lưu Vũ kéo cái xác trở vào quan tài, tiện tay đóng lại nắp.
Đây không phải là lần đầu Tạ Thành nhìn thấy những thứ kinh khủng như thế này, chỉ là anh cảm thấy trong cổ họng mình có gì đó nhờn nhợn.
Cứ như chính mình vừa ăn những thứ bên trong cái xác đó.
Trong căn phòng không còn cái gì nữa, hai người đi ra ngoài.
Chân vừa bước khỏi cửa thì cánh cửa phòng đối diện đột nhiên mở toang.
Bên trong có thứ ánh sáng màu tím huyền hão tỏa ra, hai người nhìn nhau rồi cùng bước vào trong.
Vô vàn ngôi sao lấp lánh phản chiếu trong đáy mắt đen nhánh của Tạ Thành.
Đi vào căn phòng này như bước vào không gian vũ trụ.
"Đẹp quá".
Anh thốt lên.
"Tạ Thành!".
Lưu Vũ đột ngột kéo anh ngã vào lòng hắn.
Tạ Thành giật mình nhìn lại: "Có chuyện gì sao anh Lưu?".
"Cậu đừng tiến lên phía trước thêm nữa!".
Nói hắn hất cằm xuống cái hố to sâu hoắm trước mặt.
Bên dưới là nơi phát ra ánh sáng tím chói mắt, ló đầu nhìn, Tạ Thành cả kinh thụt lùi lại: "Dưới đó...!Là địa ngục!".
Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên động đất, cả hai lắc lư, Lưu Vũ đứng vững liền ôm lấy eo anh.
Từ miệng hố dần nứt toạc thành mấy đường, kéo dài khắp căn phòng đầy sao.
"Chúng ta tiêu rồi!".
Tạ Thành hoảng hốt ôm chặt tay hắn.
Ánh sáng tím đột ngột bốc lên bao trùm lấy căn phòng, chói gắt khiến hai người muốn mù lòa.
Cả hai nhanh chống nhắm mắt lại.
Tạ Thành sợ khi mở mắt ra hai người tách hai nơi khác nhau, anh liền ôm lấy Lưu Vũ, đầu anh đặt lên bờ ngực chắc chắn mà mềm mại của hắn.
Anh siết thật chặt, Lưu Vũ đờ người ra giây lát cũng ôm anh, vuốt đầu anh trấn an: "Không sao, đừng sợ".
Qua một lúc lâu, động đất dừng lại, cả hai dần mở mắt.
Đồng loạt sửng sốt, Tạ Thành buông Lưu Vũ ra, hai người mới phát hiện mình đang đứng giữa nghĩa trang Thanh Phi Gia.
Bọn họ lại bị đi đến chiều không gian khác.
Đứng trước tháp mộ đã được xây dựng hoàn chỉnh, Tạ Thành căng mắt nhìn hai người đang giằng co bên trong.
Dưới ánh sắc hồng của đèn hoa sen khắp tháp mộ, Thanh Phi Hưng đang giận dữ đè Tần Nhĩ dưới gạch, y hoảng sợ, vùng vẫy.
Thanh Phi Hưng liền xé toạc bộ đồ quản lý của Tần Nhĩ, hắn ta bóp cổ y, cười gằn lên: "Haha, nhìn tôi rất giống tên chó Thanh Phi Huy lắm chứ gì? Có phải hiện tại anh rất ham m.uốn tôi lắm không?!".
Lưu Vũ liền kéo Tạ Thành trốn sau tháp mộ nghe trộm hai người kia.
Tần Nhĩ run giọng yếu thế trước gã ác ma: "Khụ khụ, Hưng Hưng, ngay từ lúc đầu anh đã biết đó là em rồi, chỉ là...!Chỉ là...".
"Chỉ là làm sao?!".
Gân xanh hằn lên chằn chịt trên mu bàn tay đã vẽ lên bộ dạng thịnh nộ của hắn ta.
"Hưng Hưng à, anh xin em, dừng lại đi, mọi chuyện đã đi đến nước này rồi, đừng khiến ai phải bị cuốn vào chuyện của hai chúng ta nữa".
Tần Nhĩ rưng rưng đôi mắt đỏ âu.
Lưu Vũ thoáng bất ngờ, thì thầm với Tạ Thành: "Thì ra đây là bí mật của khách sạn Thanh Phi mà nhiệm vụ đưa ra".
Nghe hắn nói, Tạ Thành khó hiểu.
Những tình tiết, manh mối khi bắt đầu nhiệm vụ đến giờ đều rất rời rạc, dễ tạo cho người ta đi đến kết quả nhầm lẫn, bi thảm.
Anh hỏi: "Bí mật của khách sạn Thanh Phi lại là chuyện tình của Thanh Phi Hưng và Tần Nhĩ sao? Không có gì kỳ lạ sao?".
"Theo cậu kỳ lạ là thế nào?".
Lưu Vũ hỏi.
Tạ Thành trầm ngâm suy tư, anh trải nghiệm cuộc đời của Thanh Phi Hưng thông qua thân chủ hắn ta, mỗi hành động cử chỉ hay tính cách của hắn ta dường như anh hiểu hết toàn bộ.
Hắn ta chẳng có bí mật gì cả, chỉ là một con chó con bị bỏ rơi ngay từ lúc sinh ra, sau đó chịu đựng khổ hạnh qua ngày tháng dần dà trở thành con quỷ nhẫn tâm, tàn bạo.
Rồi bị đem đi thí nghiệm, mổ xẻ đến thịt đau xương thấu, nhưng vẫn cố gượng dậy mà đi trả thù.
Hắn ta không có cái gì để che giấu cả.
Dòng suy nghĩ chợt dừng lại, Tạ Thành bỗng hiểu được một điều.
Bí mật nằm ở đây không phải Thanh Phi Hưng là tên sát nhân đi yêu một kẻ quản lý khách sạn Tần Nhĩ, không phải vì chuyện tình của họ.
"Bí mật của khách sạn Thanh Phi chính là đi tìm con người thật của Thanh Phi Hưng!".
Nói, anh quay qua tóm lấy vai Lưu Vũ, mắt sáng phực lên, nói: "Tần Nhĩ chính là muốn Thanh Phi Hưng quay về là hắn ngay ban đầu, không thù hận, không mù quáng! Anh ta muốn yêu Thanh Phi Hưng của ngày xưa, chứ không phải của hiện tại!".
"AAA!".
Tạ Thành giật bắn mình liền im bặt, tập trung nghe lén câu chuyện của họ, thấp giọng hỏi trong sợ sệt: "Đó, đó là tiếng hét của Tần Nhĩ, rốt cuộc bên trong đã có chuyện gì xảy ra vậy?".
Hai bên tường của tháp mộ là có những lỗ thông được đục khoét hình hoa văn nhỏ, hai người đưa mắt nhìn vào.
Tạ Thành trợn mắt: "Thanh, Thanh Phi Hưng bóp ch.ết Tần Nhĩ rồi!".
Hành động tiếp theo của Thanh Phi Hưng khiến Tạ Thành kinh khiếp, mà muốn ngã quỵ tại chỗ.
Phực!
"Hưng...!Hưng...".
Tần Nhĩ thoi thóp gọi tên hắn ta, rồi im bặt.
Thanh Phi Hưng cắn xé thịt của Tần Nhĩ, một lõm máu phúng ra ngay cổ của y.
Nước mắt của Tần Nhĩ đã thành dòng lệ máu nhòe hết cả gương mặt thanh tú của y.
"Há há há!!! Thịt anh ngon quá A Nhĩ à, hôm nay tôi sẽ cho cơ thể anh hòa nhập với cơ thể tôi, từ nay về sau chúng ta thành một, anh sẽ không rời xa tôi, sẽ không phản bội tôi.
HÁ HÁ HÁ!".
Phập! Phực!
Máu me dưới ánh sắc hồng văng lên bức di ảnh, nhiễu xuống những đóa hoa ly trắng xinh đẹp, nhuốm một màu máu tanh hôi.
Thanh Phi Hưng cầm trái tim vướng mạch máu của Tần Nhĩ lên, hắn lè chiếc lưỡi ra liếm một cái, biểu cảm hưng phấn: "Cái này là món ngon nhất của anh mà từ trước đến giờ tôi chưa từng hưởng thức qua".
Thân xác của Tần Nhĩ dường như đã bị Thanh Phi Hưng ăn gần sạch, một mẫu xương vụn cũng không chừa.
Chỉ còn lại đúng cái đầu của y đang trợn trắng mắt trong bi sầu mà nhìn hắn chòng chọc.
Gương mặt Tần Nhĩ đau khổ trong cơn kinh hoàng của y mà hướng đến gã ác ma trước mặt.
Thanh Phi Hưng nhe hàm răng dính đầy máu thịt mà cười lên khành khạch, hắn ta há to mồm bỏ quả tim vào miệng ăn một cách ngon lành như đang ăn tim heo luộc.
"Ọe".
Tạ Thành bên ngoài nhìn thấy cảnh này mà nôn mửa.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh chứng kiến cảnh con người ăn thịt con người, ăn tươi nuốt sống.
Lưu Vũ từ sau lưng che mắt anh, nói: "Đừng xem nữa, tuy những cảnh như vậy sẽ xảy ra dài dài, nhưng khi chứng kiến nhiều quá nó sẽ ám ảnh cậu đấy".
Thanh Phi Hưng ăn thịt Tần Nhĩ chính là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà anh từng gặp.