Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 65: 65: Tiếng Tim Đập





Bịch, bịch, bịch.
Từng tiếng bước chân vang lên.
Tạ Thành nhíu mày, dừng lại sau đó lại bước đi tiếp.

Tiếng bước chân bịch bịch sau lưng lại vang lên.

Anh đổ mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt.
Bước chân của anh đâu có to đến thế chứ.

Anh đi rất khẽ và từ tốn, nào phát ra âm thanh đâu, có thì cũng rất nhỏ.

Rốt cuộc là thứ gì?
Cơn gió lạnh tanh ở đâu bỗng thổi đến lưng, Tạ Thành rùng mình.

Anh tuyệt đối không quay đầu lại, bình tĩnh siết chặt nắm đấm tay, tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được vài bước liền đến điểm dừng, không còn bậc thang đi xuống.

Tạ Thành khẽ thở phào, lần này có vẻ là dừng lại thật.

Một mùi hôi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, đèn pin rọi xung quanh, Tạ Thành tái mét, chấn động kinh hãi lùi ra sau, xém thì ngã, may mà có người nào đó đỡ lấy.
Vách tường trong hành lang rộng rãi trước mặt thế mà được thịt tươi bộc lấy, lồi lõm, gồ ghề.

Máu me nhầy nhụa nhiễu nhão kéo thành sợi trên nốc nhà khiến người ta phát ối.

Cứ như anh đang đứng trong dạ dày một con quái vật.

Nhưng đây là thứ anh chỉ khiến anh giật mình, run người một thoáng.

Từ chấn động lấn thành kinh hoàng, cái kẻ phía sau đỡ lấy anh mới chính là thứ khiến cơ thể anh sợ hãi tột độ đến nỗi cơ thể mềm nhũng, hai chân run cầm cập, muốn són ra quần.
Ở nơi này từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh, nào có ai đi cùng đâu.

Là kẻ nào đang đỡ anh?
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Bàn tay kẻ đó chạm vào cơ thể anh, Tạ Thành cảm giác lạnh thấu tận xương.

Hơi thở lạnh lẽo phà bên tai: "Ngươi thấy trải nghiệm lần này có vui hơn lần trước không?".
Sợi dây tóc của bóng đèn đã kéo căng não Tạ Thành, anh khẽ quay đầu nhìn.

Cổ họng cứng nhắc chỉ có thể lắp bắp: "Thanh...!Thanh...!Phi Hưng?!".
Dưới ánh đèn pin hất lên nửa gương mặt bên dưới, làn da trắng bệch, nụ cười hắn ta quỷ dị kéo đến tận mang tai, hàm răng trắng lóe lên.

Hai con mắt đỏ ngầu phát lên tia đỏ rực như máu nhìn anh chòng chọc.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
"AAA!!!".

Tạ Thành hoảng hồn la lên, bỗng sức lực như được bơm liền đẩy hắn ta ra, chạy thụt mạng lên phía trước.

Hành lang bằng máu thịt như có nhịp thở, phình ra, lún xuống.

Tạ Thành chạy được một đoạn liền mất sức, dừng lại thở hổn hển.

Anh lau mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
"Hắn, hắn ta có đuổi kịp không?".
Ngoảnh đầu, phía sau chẳng có ai.

Tạ Thành lúc này mới có thể nhẹ nhõm một tí.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
"Hử?".
"Là tiếng tim mình đập sao?".
Nghe thấy âm thanh tim đập dồn dập, Tạ Thành đưa tay lên trước ngực, xem có phải tim mình đang đập mạnh hay nhịp thở bị loạn không.
"Không có, tim vẫn đập bình thường...".

"Vậy của thứ gì?".
Tiếng tim đập vang dội khắp lối đi, Tạ Thành lắng nghe kỹ thì phát hiện nó đến từ phía trước.

Trong lòng có cảm giác không lành, chỉ muốn quay đầu đi về.

Nhưng chân lại tự động nhấc lên, tiến về phía trước.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Phía trước có thứ ánh sáng màu đỏ phát ra.

Sắc đỏ bao vây, đập vào mắt anh là một căn phòng rộng lớn được máu thịt tanh tưởi bao bọc.

Vài sợi gân xanh, mạch máu như dây điện kéo thành trùm, tựa hồ mạng nhện bám víu.

Mùi hôi chỗ này còn kinh tởm hơn cả hành lang.

Tạ Thành che mũi lại, muốn nôn ngất tại chỗ.
Giữa phòng có một thang bục hình tròn, ánh đèn đỏ trên trần nhà chiếu xuống bên dưới.

Tạ Thành nhíu mày, nheo mắt, nhìn kỹ mới thấy phía trên bục có thứ gì đó bị tấm màng trắng loang lổ máu che phủ.

Tò mò, anh giẫm sàn máu mà đi lên.

Soi đèn pin vào, phát hiện tiếng tim đập dồn dập phát ra từ thứ này.

Thứ này có hình thù giống như con người, nhưng ai mà biết phía sau lớp vải sẽ là thứ gì kinh tởm hơn?
Tạ Thành giơ tay lên định kéo tấm màng bỗng khựng lại, như nhớ ra gì đó, liền biến sắc rút tay, bước xuống bục.

"Trong căn hầm này lúc trước ngoại trừ Thanh Phi Hưng bị giam, thì làm gì còn kẻ nào.

Lẽ nào...!Phía sau tấm mành chính là cái xác của hắn ta?!".
Nhớ đến gương mặt đáng sợ của Thanh Phi Hưng dưới chân cầu thang, Tạ Thành rợn tóc gáy.
Nhỡ đâu, khi anh mở tấm màng, hắn ta sẽ bật dậy cắn nát đầu anh rồi làm sao?!
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tiếng tim anh đập cùng âm thanh quả tim đập trên bục hòa trộn vào nhau, liền vang vọng giữa không gian.
"Ba ơi".
Bỗng, có tiếng trẻ con gọi, Tạ Thành giật mình, dáo giác lia mắt nhìn quanh.
Là ai vừa gọi anh là ba đấy?
Thanh Phi Phong?!
Không đúng!
Tạ Thành cúi đầu, đôi mắt trợn to, anh thụt lùi lại mấy bước.
Có một đứa bé mặc đồ trắng đứng thù lù dưới chân anh, nó ngẩng mặt lên nhìn anh: "Ba ơi".
"Không thể nào...! Thanh Phi Phong?! Sao, sao con lại ở đây?".
Là đứa con trai bốn tuổi của Thanh Phi Huy!
Nó đứng im, gương mặt trắng bệch vô biểu cảm, nó cứ gọi anh là ba chứ không nói bất kỳ cái gì nữa.
"Hì hì".
Đột nhiên nó nhoẻn miệng cười, con mắt nó trắng dã, đồng tử thành một chấm bi nhỏ.

Mạch máu xanh nổi đầy mặt, ăn dần xuống dưới cần cổ nhỏ.

Tạ Thành liền bật ngã, sợ hãi tay chân khua loạn xạ: "Cút! Đừng đến gần đây!".
Trang phục của anh trong phút chốc liền bị máu tươi dưới đất bắn lên, nhuộm một màu hôi tanh.

Trong chớp nhoáng nó lao đến anh, kê sát cái mặt kinh dị vào anh mà cười phá lên.
"HAHAHA!!!".
"AAA!!!".

Tạ Thành kinh hãi nhắm mắt la hét.
Trong chốc lát, tiếng cười ghê rợn của nó im bặt, âm thanh của anh vang vọng ra xa xăm liền biến mất.

Trái tim Tạ Thành đập loạn tựa hồ muốn nhảy lọt ra ngoài, anh thở hồng hộc, hé mắt.

Trước mặt không có con quỷ nào, Thanh Phi Phong hoàn toàn bốc hơi.

Tạ Thành loạng choạng đứng dậy, cố tự chấn an, kiềm nỗi sợ tột độ xuống bụng.
Quần áo dính nhớt máu tanh, Tạ Thành khó chịu chặc lưỡi: "Nhanh chống tìm manh mối rồi quay lại tìm Thanh Phi Hưng, bắt hắn ta thả mình lại thực tại!".
Tuy nói là bắt Thanh Phi Hưng, nhưng rõ ràng khi đối mặt với hắn ta, anh như con chuột nhỏ đứng trước mặt ác ma hung tàn, dâng sinh mệnh lên cho hắn ta.

Không khỏi khiếp sợ.


Anh bước lên bục, liền dứt khoát hất tung tấm màng trắng.

Tấm màng phất phơi, anh không kịp nhìn thứ bên trong là gì, đột nhiên có kẻ nào đó ôm anh từ sau lưng.

Trong chớp mắt liền kéo anh ra trước lối vào đây.
Tần Nhĩ biểu cảm lạnh lùng nhìn anh, sau đó liếc qua thứ trên bục, tấm màng trắng tự động đắp trùm lại như chưa từng có gì xảy ra.
Gặp được Tần Nhĩ ở chỗ này, anh mừng sắp rớt nước mắt, liền ôm lấy người bạn thân này.

Bỗng nhớ ra gì đó, buông y ra, anh hỏi: "Em nhớ bây giờ anh đang ở khách sạn quản lý nhân sự mà, sao anh lại ở chỗ này vậy?".
Tần Nhĩ không đáp, nhìn anh chăm chăm, đôi mắt y dưới ánh đèn đỏ tựa như tạo ra một hố đen dẫn xuống cõi địa ngục vô minh.

Tạ Thành khẽ nhíu mày, thoáng rùng mình.

Cảm thấy Tần Nhĩ ở đây có gì đó kỳ lạ.

Anh đổ mồ hôi lạnh, vờ đánh đi cơn sợ, hỏi: "Khi nãy anh đi ngang hành lang có gặp, có gặp...".
Anh lắp bắp một hồi mới dứt khoát: "Anh có gặp Thanh Phi Hưng không?".
Đột nhiên có cơn gió lạnh tanh lùa ngang lưng Tạ Thành, lông tơ dựng ngược.

Tự hỏi, liệu còn cánh cửa khác vào căn hầm tanh tưởi này không?
Tần Nhĩ vẫn cứ lặng thinh, dõi theo từng cử chỉ và lời nói của anh.

Bỗng lên tiếng: "Thanh Phi Hưng".
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống áo, Tạ Thành nuốt ực nước bọt: "Hử..?".
"Luôn ở đây".
Tạ Thành khó hiểu, anh nhanh trống quét mắt khắp căn phòng rộng lớn: "Hắn ta ở đây ư?! Ở đâu?!".
Ánh mắt liền dừng trên bục, anh run giọng: "Chẳng lẽ...!Là ở đó sao?!".
Tần Nhĩ bỗng nắm lấy bàn tay anh, đặt tay anh trên lòng ngực mình, nói: "Thanh Phi Hưng, Thanh Phi Hưng".
Tạ Thành hoang mang: "???".
Trang giấy thắm mực đỏ trong lòng xé ngang, ném lên não, Tạ Thành trợn tròn mắt vì nhận ra điều gì đó.

Anh chỉ tay vào chính mình, mấp máy môi chốc lát: "Tôi chính là Thanh Phi Hưng?".
Tần Nhĩ gật đầu, giây sau gương mặt vô biểu cảm đột nhiên trở nên hưng phấn.

Cười lên khoái chí.
"HAHA!!!".
Ngay sau đó cơ thể Tần Nhĩ biến dạng, trở nên móp méo, hình thù kinh dị.
Răng rắc.
Tiếng xương khớp nối lại.
Tạ Thành kinh hoàng đứng bất động tại chỗ, bờ môi giật giật: "Thanh, Thanh Phi Hưng?!".
"HAHAHA!!!".
Tần Nhĩ thế mà do hắn ta biến thành.
Phực!
Máu tuôn trào, văng tứ phía.
Tạ Thành khẽ cúi đầu nhìn trước ngực mình đang bị cánh tay ác ma Thanh Phi Hưng đâm thủng.

Máu thịt đi cùng quả tim đang đập thình thịch vướng mạch máu kéo thành sợi, được Thanh Phi Hưng rút ra.

Hắn giơ quả tim của anh lên, nó lắc lư.

Nét mặt hiện tại của Tạ Thành đã chuyển sang trắng bệch, bên mép không ngừng chảy máu.

Phịch!
"AAA!!!".
RẦM!
Tia sét đánh ngang cửa sổ, lóe lên tấm lưng trần một người đàn ông ngồi trên giường trong phòng ngủ tối om, chỉ lờ mờ ánh vàng đèn ngủ.

Mưa bắt đầu trút xuống ầm ầm, xua đi không gian đêm tối tĩnh mịch.
Tạ Thành ngồi trên giường mở choàng mắt, bừng tỉnh, trong đầu anh vẫn còn ám ảnh cảnh tượng kinh khủng và tên ác ma Thanh Phi Hưng.

Anh ngẩng đầu lên trần nhà, thở hồng hộc.
Nãy giờ là ảo tưởng sao?
Quá đỗi chân thực đi.
Đơ đẫn, bên tai tựa hồ mất đi thính giác, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì ngoài âm thanh từ vũ trụ đen thăm thẳm.

Bỗng cảm thấy dưới tay mình đang bóp chặt cái gì đó.

Có thứ gì đó đâm siết bàn tay anh, giống như lưỡi dao sắt bén thọt tay anh.

Không có cảm giác đau đớn.

Tạ Thành chán nhìn trần nhà, vừa cúi đầu, không gian bị xé toạt, âm thanh sự việc thực tại ập đến.

Anh đen ngòm mặt mày trừng mắt nhìn kẻ dưới thân mình.
"Diệp Phương..?!".
Mu bàn tay anh hằn lên gân xanh, những móng tay sơn màu xanh của biển bấu sâu bàn tay anh, máu chảy ròng ròng.

Cô ta giẫy giụa, nước mắt nước mũi cùng dịch miệng chảy ướt đẫm tay anh.

Gương mặt cô ta kinh hoàng, hai mắt trợn trắng dã.
Con mịa nó!
Anh đang bóp chết Diệp Phương!
RẦM!
Ánh quang sấm sét lóa qua, Diệp Phương dưới thân anh liền bất động, hai tay cô ta thả lỏng, nhưng móng nhọn dính cứng nhắc.
Đầu óc Tạ Thành trở thành một mớ hỗn loạn.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Hàng loạt những dòng chữ trên tờ giấy bay lất phất trong đầu anh, hết dòng này đến dòng khác lật, tuôn rất nhanh.
Xoảng!
Chẳng hiểu làm sao dây thần kinh gây cười được anh cất giấu trong từng mạch máu.

Nó đột ngột nhảy lên, khiến anh hưng phấn đến lạ.
"Hahaha!!!".

Tạ Thành cười một cách khoái chí.
Anh rứt bàn tay cô ta ra, ánh mắt trở nên điên dại nhìn Diệp Phương lõa thể dưới thân mình.

Tạ Thành đứng trên giường nhảy lên trong vui sướng, thần kinh múa may.
"HAHAHA!!!".
Lạch cạch!
Âm thanh va chạm mạnh bên ngoài cửa, anh im bặt đứng im.

Cánh cửa phòng dần hé mở, bóng người bên ngoài run rẩy ngã phịch xuống đất.