Trước bình minh bạch tuộc liền đem cô đặt ở trên thảm cắm trại.
Cho nên nó cũng không có phát hiện Trương Mẫn An bị bầm tím ở chân.
Qua một đêm, những vết thương đó đã sưng tấy lên.
Lúc Trương Mẫn An tỉnh lại bị mình doạ cho sợ, trong túi xách không có thuốc trị bầm tím, bạch tuộc không ở đây, cô cũng chỉ có thể sờ mũi một cái, đi tới rừng rậm phía sau hái một ít quả ăn.
Sau khi trở về, cô ăn ít trái cây cùng quả cầu màu lam rồi lật sách, trong lỗ tai còn mang theo tai nghe mp3 -- thứ này tiêu hao điện thấp còn không cần mạng, thuận tiện.
Cho nên cô cũng không chú ý tới, ở bờ biển phía sau, có một đám người đã đáp xuống thuyền.
Bạch tuộc vẫn chưa có trở về, nhưng cô cũng không quá lo lắng.
Đã nguyện ý mang cô về đây, nên mục đích chắc chắn không phải là để cô chết đói.
Trương Mẫn An rất buông lỏng, cô cảm thấy trên cái đảo này không có khả năng gặp nguy hiểm.
Rừng rậm phía sau cô đã đi qua mấy lần, cũng chỉ có mấy con sóc con với thỏ nhỏ, không có dã thú lớn.
Cho nên lúc quả cầu màu lam ở trên tay bị đánh rơi, cô bị một thôi tay của con người ôm lấy, cô hoàn toàn không có một chút phòng bị.
Nhưng cảm giác hoảng sợ xông lên, cô không kiềm chế nổi hét lên một tiếng, kêu khóc giãy dụa.
Người đàn ông sau lưng nói tiếng Anh.
Trong đầu Trương Mẫn An hỗn loạn không đoán được anh ta nói cái gì.
Trong mấy giây ngắn ngủi, bạch tuộc từ mặt biển ngoi đầu lên, lấy tốc tố Trương Mẫn An chưa từng thấy qua quất bay người đàn ông ra xa rồi ôm Trương Mẫn An dỗ dành.
Kia thật sự là "Quất bay".
Trương Mẫn An nhìn cũng sửng sốt.
Người đàn ông kia bị bạch tuộc lấy tay quất văng ra mấy chục mét, đâm vào nhánh cây chận rãi trượt xuống, Trương Mẫn An co chân lên, có chút sợ hãi người đàn ông kia có khi nào bị bạch tuộc giết chết rồi.
Bạch tuộc lúc này cuối cùng trông thấy trên người cô có vết máu ứ đọng*.
(*Vết bầm)
Thế nhưng là nó không có kịp phản ứng, còn tưởng rằng là người đàn ông kia ra tay.
"Anh ta đánh cô?!"
"Không, không có anh ta không có đánh tôi!" Trương Mẫn An vội vàng giải thích, "Đây là, đây là cậu làm."
Bạch tuộc ngây ngẩn cả người.
Lúc này lại có mấy người vội vàng chạy tới, dìu người đàn ông kia lên tiêm cho anh ta mấy mũi.
Nhìn xem tất cả đều giống dáng vẻ người ngoại quốc.
Bọn họ muốn tiến tới nói thứ gì đó, Trương Mẫn An lại rút vào bên trong xúc tu bạch tuộc không chịu nhìn bọn họ.
Cô đã bị doạ sợ.
Bạch tuộc lặng lẽ meo meo lấy xúc tu đặt gần chỗ bị thương của cô.
Làn da của nhân loại tại sao lại mềm như thế?!
【 oc*-106, xin hãy bông xuống con tin trong tay anh ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ dùng đến biện pháp bạo lực để giải cứu con tin! 】Một trong những người đàn ông ngoại quốc hét lên bằng tiếng Anh.
(*Oc là Octopus: Bạch Tuộc)
Bạch tuộc đang áy náy dời một lực chú ý tới chỗ anh ta.
Những nhân loại này càng ngày càng kì quái.
"Cô ấy là bạn đời của tôi." Bạch tuộc truyền sóng não qua cho bộ đàm trên tay bọn họ, chuyển hóa làm bọn họ có thể nghe hiểu ngôn ngữ phát ra từ bộ đàm.
Trương Mẫn An cũng "nghe" hiểu câu nói này.
Cô xấu hổ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô đối mặt với vấn đề "Bạch tuộc coi tôi thành bạn đời" một cách nghiêm túc.
So với cô tưởng tượng trong đầu thì tốt hơn.
Cô núp ở bên trong xúc tu bạch tuộc, còn nhẹ nhẹ cọ xát hai lần.
【 Bịa đặt nói dối, chúng tôi có thể thấy nhiều vết trên người cô ấy, xin hãy lập tức buông cô ấy ra! 】
"Hắc..." Trương Mẫn An nghe được nửa hiểu nửa không, chỉ có thể lý giải ra là bọn họ cũng không có tin tưởng vào bạch tuộc, thậm chí nghĩ rằng cô bị bắt tới đây (mặc dù ngay từ đầu cũng gần như là thế).
"Trời ạ, tôi nói tiếng Trung mọi người có hiểu được không?"
Một đám người nghiêng tai lắng nghe, hướng cô gật đầu.
Trương Mẫn An cảm thấy thật thần kỳ a.
Cái này không chỉ có thể phiên dịch sóng não của bạch tuộc mà còn cả ngôn ngữ của con người, vốn dĩ thế giới chân thật lại thành thế giới giả tưởng sao? "Mọi người...!Mọi Người nhìn một chút." Cô chỉ vào hướng cái ổ nhỏ của mình.
Trên tấm thảm đi cắm trại là vài chiếc tủ nhỏ được sắp xếp ngăn nắp, phía trên là bảo thạch nhỏ xinh đẹp cũng được bày ra, không hề giống một người bị cầm tù ở trên đảo nhỏ đến đáng thương.
Nhất định phải nói, bạch tuộc rất là đáng thương.
Cô bảo gì nghe nấy, hôm qua còn bị cô lừa một ngày.
Cáu kỉnh không thể chấp nhận được.
Đám người đàn ông kia không hiểu.
Trương Mẫn An tiếp tục giải thích "Đúng là nó dẫn tôi về, nếu như tôi muốn chạy đã sớm chạy.
Nó không có làm tổn thương tôi, chúng tôi chỉ là...!Cãi nhau."
Xúc tu đem cô ôm từ phía sau.
Nhưng không có ngăn cản cô nói chuyện cùng đám người kia.
Hôm qua nó xác thực rất tức giận.
Nhưng lúc đầu không muốn làm cô bị thương, chỉ nghĩ là muốn ôm cô một cái.
Lần đầu tiên bạch tuộc cảm thấy thân hình mình quá lớn.
Làm Trương Mẫn An bị thương nó cũng không phát hiện.
【 Vậy sao cô có thể ăn cái kia? 】Anh chàng bị thương được đỡ có chút xấu hổ, chỉ vào quả cầu màu lam bị lăn trên cát hỏi.
"Nó cho tôi a."
【 Nhưng vật kia có độc.
】
"...???"
///
Bạch tuộc: Có vợ trẻ....âm thanh dễ nghe.....như một đứa con yêu
________
M không hiểu BT nói cái gì hết:)!
(Bạch tuộc: Cô vợ trẻ...!Da giòn...!Như cái đứa con yêu.
章鱼: 媳妇儿...!脆皮...!像个崽崽).