Sau Khi Bé Đáng Thương Được Ông Trùm Quyền Lực Nhận Nuôi

Chương 26




Lần đầu tiên đến thăm Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn, Úc Linh tự nhận là mình đến với tư cách bạn của Phó Châu, khi đó cậu đã cảm thấy khá hồi hộp.

Lần này quay lại, mối quan hệ giữa cậu và Phó Châu đã có thay đổi, đáng ra Úc Linh phải thấy căng thẳng hơn, sợ cha mẹ Phó Châu sẽ không hài lòng về mình.

Nhưng khi Phó Châu nói chuyện điện thoại với Tống Trân Thư, Úc Linh đã ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ, chú ý thấy khi Phó Châu uyển chuyển đề cập đến mối quan hệ của họ, Tống Trân Thư có thái độ ủng hộ, không hề tỏ ra thất vọng hay không vui.

Nghĩ lại lần đầu đến làm khách, sự ân cần và quan tâm của Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn đã khiến Úc Linh cảm thấy bớt lo lắng hơn nhiều.

Sau khi ăn trưa xong và nghỉ ngơi đơn giản một lúc, họ mới đi qua.

Gần đến Tết Nguyên đán, căn biệt thự nhỏ sôi động hơn bình thường, có rất nhiều khách đến chơi.

Gia tộc họ Phó rất lớn, nhánh bên nhiều vô kể, cộng thêm các mối quan hệ phức tạp về lợi ích. Vì vậy, mỗi lần tổ chức họp mặt gia tộc vào dịp Tết, không giống như một cuộc đoàn tụ gia đình, mà chẳng khác nào một buổi xã giao kinh doanh, chẳng có chút ấm áp nào.

Đây là tình huống không thể tránh được.

Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn lại chú trọng đến không khí gia đình hơn, nên họ luôn mời vài người thân cận đến chơi vài ngày trước đêm giao thừa.

Không khí trong biệt thự vừa náo nhiệt vừa thoải mái. Khi Phó Châu đưa Úc Linh vào nhà, mấy người trẻ tuổi đang tụ tập chơi game lập tức đứng dậy chào hỏi lễ phép, trong đó có cả Tống Ký.

Phó Châu đáp lại đơn giản, rồi dẫn Úc Linh sang chào hỏi các trưởng bối.

Tống Trân Thư đang bận chơi mạt chược, còn Phó Kính Sơn dường như cảm thấy ồn ào ở tầng dưới nên đã chui vào phòng sách.

Chào hỏi xong, Úc Linh ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi ở góc sâu trong phòng khách.

Diện tích ở đây không lớn lắm, nhưng rất yên tĩnh.

Hai bức tường đều là cửa sổ kính lớn, ngồi trên sofa ngẩng đầu lên có thể thấy rừng trúc phủ tuyết ngoài sân, khung cảnh rất thanh bình.

Khi Phó Châu vào bếp, Tống Ký mang hai chai đồ uống từ phòng khách chính tìm đến.

Úc Linh đang ngồi trên sofa chờ Phó Châu quay lại, thuận tiện thả hồn mình vào khoảng không, đột nhiên cảm thấy có người chạm nhẹ vào vai từ phía sau.

Omega theo phản xạ ngồi thẳng người và quay đầu lại.

Vì ngửi thấy mùi hương lạ của một Alpha, cậu biết đó không phải là Phó Châu, trong ánh mắt hiện lên một chút đề phòng và e dè.

Tống Ký cười tươi, đưa cậu một chai đồ uống, vừa cười vừa hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không, tôi là Tống Ký, em họ của Phó Châu."

Úc Linh gật đầu, nhận lấy chai đồ uống và cảm ơn.

Vì Tống Ký là người do Phó Châu giới thiệu nên Úc Linh không còn cảnh giác nữa, thái độ rất thân thiện.

Tống Ký bước vài bước vòng qua sofa, ngồi xuống ở khoảng cách đủ lịch sự, tự nhiên hỏi: "Sao anh tôi lại để cậu ngồi đây một mình? Cậu có thấy chán không?"

"Không chán." Úc Linh lắc đầu.

So với Tống Ký, Úc Linh nói chậm hơn: "Phó tiên sinh sẽ quay lại ngay."

Giọng nói và dáng vẻ của Omega đều rất ngoan ngoãn, Tống Ký gật đầu, không nhịn được nhìn Úc Linh thêm lần nữa.

Quả thực là một Omega rất đẹp.

Ngũ quan của Úc Linh vốn đã tinh tế.

Sau khi được người ta chăm sóc kỹ lưỡng, khí sắc tươi tắn hiện lên, chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng đã khiến người khác phải ngạc nhiên.

Tống Ký thoáng ngây người, nhưng chỉ nhìn một giây, lập tức giữ vẻ đứng đắn mà dời mắt đi.

Cậu ta chỉ đơn thuần là một Alpha, ngưỡng mộ vẻ đẹp của Omega mà thôi.

Cậu ta đâu dám có bất kỳ suy nghĩ gì không đứng đắn với Omega của Phó Châu.

Hơn nữa, trong lòng Tống Ký luôn nhớ mục đích mình đến tìm Úc Linh.

Cậu ta ngồi trên sofa, bắt đầu kéo câu chuyện xoay quanh Phó Châu, giả vờ hỏi tự nhiên: "Tôi thấy cậu và anh tôi có vẻ rất thân thiết, cậu thấy anh ấy là người thế nào?"

Úc Linh cúi xuống nhấp một ngụm đồ uống, thấy khá ngon.

Khi nhắc đến Phó Châu, ánh mắt cậu dường như sáng hơn một chút.

"Phó tiên sinh rất tốt." Omega trả lời gần như không chút do dự.

Tống Ký thấy cuộc trò chuyện thuận theo ý mình, khẽ cười, chỉnh lại tư thế ngồi thẳng hơn.

"Tôi cũng nghĩ vậy, anh tôi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, thực sự chẳng có điểm nào chê được," Tống Ký làm động tác ra hiệu với Úc Linh, "Cậu cũng đẹp như vậy, vừa nãy hai người cùng nhau bước vào, cảnh tượng thật hòa hợp."

Úc Linh không hiểu rõ ý của đối phương, chỉ biết chăm chú lắng nghe.

"Anh tôi còn rất giỏi trong sự nghiệp, tuổi trẻ tài cao quản lý cả Phó thị," Tống Ký càng nói càng hào hứng khi khen ngợi Phó Châu, "Cậu nói xem, tìm khắp thành phố A, liệu còn Alpha nào giỏi hơn anh ấy không?"

Úc Linh càng lắng nghe càng tập trung, nghe vậy liền nghiêm túc lắc đầu.

"Không thể tìm được."

Cậu thực sự nghĩ rằng Phó Châu chính là Alpha tuyệt vời nhất.

"Đúng rồi!" Hai người đồng tình, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Cho đến khi Tống Ký nhấp một ngụm đồ uống, nhìn Úc Linh, có chút tiếc nuối nói: "Chỉ có một điểm không được hoàn hảo, là anh ấy hơi lớn tuổi một chút."

Nói đến khuyết điểm của Phó Châu, Úc Linh thoáng giật mình.

"Càng lớn tuổi, tính tình càng bảo thủ, cậu không cảm thấy bình thường anh ấy nói chuyện rất giống một ông thầy giáo sao? Cực kỳ thích giáo dục người khác."

Tống Ký thêm mắm dặm muối, lén than phiền đôi câu, rồi bỗng dưng chuyển sang một suy nghĩ khác.

Cậu ta còn nghiêm túc nghĩ thay Úc Linh: "Đến lúc đó liệu có tẻ nhạt không đây?"

Úc Linh nghe vậy, đôi mày khẽ chau lại.

Ngay lúc này, Phó Châu trở về.

Alpha đứng ở lối vào khu nghỉ ngơi, bước chân hơi khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Ký.

Áp lực quá lớn, Tống Ký chột dạ lập tức đứng lên.

Phó Châu liếc cậu ta một cái, giọng điệu chậm rãi: "Cách mà em mai mối giúp anh là đi nói xấu anh sao?"

Vừa nói, Alpha đã bước đến trước mặt Úc Linh, cúi xuống nắm lấy ngón tay cậu đang đặt trên ghế sofa.

Úc Linh không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn nắm tay, bị hắn kéo đứng dậy khỏi sofa.

Tống Ký nghe vậy thì la lên oan uổng, đang định giải thích, chợt phát hiện có điều gì đó không đúng.

Nhìn thấy hai người đan tay vào nhau, ánh mắt họ như không thể rời, Tống Ký dần mở to mắt, kinh ngạc kêu lên: "Vậy là hai người đã bên nhau rồi sao?!"

...

Phó Châu trực tiếp dẫn Úc Linh đến khu bếp kiểu Tây.

Trên bàn bếp bày đầy những chiếc bánh nhỏ và bánh quy vừa làm xong, màu sắc phong phú, hình dáng đa dạng, được xếp vào các đĩa khác nhau, rõ ràng là để tiếp đãi khách.

Phó Châu bảo Úc Linh chọn món mình thích ăn.

Kiểu dáng nhiều quá khiến Úc Linh suýt hoa mắt, cậu ngại không dám chọn tùy tiện: "Mấy thứ này là chuẩn bị cho mọi người mà."

"Ừm." Phó Châu đứng bên cạnh, đáp một cách tự nhiên, "Trong nhà em nhỏ tuổi nhất, nên em được chọn trước."

Úc Linh nghe vậy, bỗng dưng thấy tai nóng bừng, chỉ đành cúi đầu nhìn mấy chiếc bánh.

Tối còn phải ăn cơm, giờ uống trà chiều không thể ăn nhiều quá, nên cậu chọn 2, 3 cái rồi dừng lại.

Lúc ngồi xuống bắt đầu ăn, Úc Linh khẽ nói.

"Ngài không lớn tuổi."

Phó Châu ngồi đối diện, nghe vậy khẽ cười: "So với em, tôi vẫn lớn hơn."

Úc Linh ngẩng lên nhìn hắn một cái, như muốn bày tỏ chút phản đối.

Những lời Tống Ký nói về Phó Châu vẫn còn đọng trong tâm trí Úc Linh, Omega lại nhẹ nhàng chỉnh lại: "Ngài cũng không bảo thủ."

Còn việc có giống thầy giáo không... thì đôi lúc cũng khá giống thật.

Nhưng trong mắt Úc Linh, Phó Châu là kiểu thầy giáo dịu dàng và kiên nhẫn nhất, mỗi lần đều dạy cậu những điều hay, dẫn dắt cậu theo hướng tốt hơn.

Thế nên đó là điểm cộng.

Phó Châu rũ mắt, đặt tách trà trái cây xuống trước mặt Úc Linh, nhẹ nhíu mày, hỏi: "Không bảo thủ ở chỗ nào?"

Úc Linh bị hỏi trúng, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Phó Châu thấy thế chỉ khẽ cười, bảo cậu tiếp tục ăn bánh.

Ăn xong, Phó Kính Sơn gọi Phó Châu lên thư phòng một chuyến.

Vì không thể ở bên cạnh Úc Linh nên hắn không yên tâm, sau khi bàn bạc, hắn đưa cậu qua chỗ Tống Trân Thư.

Từ xa thấy Phó Châu dẫn Úc Linh đến, Tống Trân Thư đã mỉm cười vẫy tay, rồi vội cho người mang ghế mềm lại.

Bàn mạt chược đủ rộng, bên cạnh thêm một chiếc ghế nữa cũng vừa đủ chỗ. Úc Linh vừa đứng đến gần, cổ tay đã bị kéo lại.

Hôm nay vận may của Tống Trân Thư không tốt, bà đã thua suốt cả buổi chiều, bà kéo Úc Linh ngồi xuống: "Tiểu Linh vừa tới là bác chắc chắn sẽ đổi vận ngay."

Giọng bà dịu dàng, nắm lấy tay Úc Linh, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Linh có biết đánh mạt chược không?"

Ngồi quanh bàn là mấy người phụ nữ cùng tuổi với Tống Trân Thư, tất cả đều mỉm cười nhìn qua, lần đầu Úc Linh đối diện với nhiều bậc trưởng bối như vậy nên có chút e dè.

Nhìn hàng loạt quân mạt chược trước mặt, cậu khẽ mím môi, thành thật lắc đầu.

"Vậy càng tốt, để bác dạy cho," Tống Trân Thư cười nói, "Người mới chơi thường có vận may, dễ thắng nhất."

Bà vừa nói vừa bắt đầu xếp lại quân cờ, vừa chơi vừa giải thích luật cho Úc Linh.

Phó Châu không vội rời đi, hắn đứng một lúc ở bên cạnh, thấy Úc Linh càng chơi càng tập trung, dần không chú ý đến hắn nữa, mới an tâm lên lầu.

Không biết có phải Tống Trân Thư nói đúng hay Úc Linh có năng khiếu đặc biệt với mạt chược.

Ngoại trừ hai ván đầu vì chưa quen luật mà bị ăn hai lần, những ván còn lại Úc Linh đều thắng liên tục.

Phó Châu ở trong thư phòng suốt hai tiếng đồng hồ, trời tối hẳn mới ra ngoài.

Nhưng hắn chưa kịp xuống lầu đã nghe thấy tiếng than thở râm ran từ bàn mạt chược, vô cùng náo nhiệt.

Lúc hắn đến gần, thấy Úc Linh đã trở thành người được săn đón nhất.

Ba người chơi còn lại đều thua đến phát sợ, ai cũng bảo Úc Linh không thể chỉ chơi cho Tống Trân Thư, nếu không sẽ không công bằng.

Omega ngoan ngoãn ngồi đó, bị các bậc trưởng bối vây quanh, hết đưa bánh lại mời kẹo, khiến cậu ngượng ngùng chỉ biết cười khẽ.

Phó Châu đứng từ xa nhìn, một lúc lâu sau vẫn không đành lòng cắt ngang.

Cho đến khi Tống Trân Thư đếm xong số ván thắng, bà vui vẻ không kìm được mà ôm mặt Úc Linh, hôn một cái thật kêu lên má cậu.

Sau đó bà còn vui mừng khen ngợi: "Tiểu Linh sao mà giỏi thế này!"

Nụ cười trong mắt Phó Châu bỗng chốc biến mất.

Mãi đến khi cuộc chơi kết thúc, Tống Trân Thư tự tay đưa người đến trước mặt Phó Châu, nét mặt của Alpha vẫn chưa dịu lại.

"Đừng nhỏ nhen thế chứ." Tâm trạng của Tống Trân Thư rất tốt, mỉm cười đến híp cả mắt.

Phó Châu không nói gì, chỉ nắm lấy tay Úc Linh, kéo cậu đến bên cạnh mình.

Đây cũng là lần đầu tiên Úc Linh trải qua tình huống thế này, đương nhiên không thấy khó chịu, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, đến giờ vẫn còn ngơ ngác.

Đôi mắt Omega trong trẻo, hai má đỏ ửng. Từ lúc bị hôn lên má đến giờ, nửa bên má ấy vẫn cứ nóng ran, mãi không hạ nhiệt.

Phó Châu khẽ cau mày, nhìn cậu hồi lâu mới thốt lên một câu: "Đây không phải là vấn đề nhỏ nhen hay không."

Alpha nghiến răng, thì thầm: "Con còn chưa được hôn em ấy."