Sau Khi Bạn Trai Tán Đổ Bạch Nguyệt Quang

Chương 2: 3 + 4




【3. 】

Giọng nói của Quý Nguyên vọng ra: "Sao anh nghe được hình như có người gọi tên anh của anh?"

"Làm gì có âm thanh nào, Quý Nguyên anh hồ đồ rồi sao."

"Chắc là thế. Đi thôi, cùng anh về phòng nghỉ cho tỉnh rượu."

"Anh thật đáng ghét, người ta không muốn ở đây đâu."

Cảm thấy có lẽ hai người bên trong sẽ lập tức ra ngoài.

Tôi có chút luống cuống.

Tôi nhanh chóng kéo Quý Trầm trốn sang một bên.

Sau đó, tôi đưa tay lên bịt miệng Quý Trầm dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của anh.

Mãi cho đến khi từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ho khẽ tôi mới nhận ra mình vừa làm gì.

Đột ngột lui lại một bước.

Cảm giác mát lạnh và ẩm ướt dường như vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay.

"Hà Thư, đã lâu không gặp."

"Thế sao? Mới có bốn năm thôi mà, tôi cứ tưởng anh định trốn tôi ra nước ngoài đến hết đời chứ."

Tôi không ngờ lại gặp Quý Trầm ở đây.

Khi còn học trung học, tôi đã yêu thầm Quý Trầm ba năm.

Sau kỳ thi đại học, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với anh ấy.

Khoảnh khắc nhận được câu trả lời đồng ý tôi còn nghĩ rằng bản thân mình đang mơ.

Nhưng chúng tôi yêu nhau chưa đầy một tuần thì Quý Trầm đột nhiên không từ mà biệt.

Chỉ để lại cho tôi hai tin nhắn chia tay.

「 Hôm họp mặt tốt nghiệp vì chơi đại mạo hiểm nên anh đã đồng ý lời tỏ tình của em. 」

「 Hơn nữa em chỉ là một học sinh nghèo, em cho rằng em sẽ xứng với anh sao? 」

Không ngờ anh ấy thế mà lại là anh trai của Quý Nguyên.

"Em và Quý Nguyên..."

"Không liên quan gì đến anh", tôi quay người bỏ đi.

Có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau luôn chăm chăm dõi theo tôi.

Về đến nhà, tôi dùng nick phụ gửi cho Quý Nguyên một tin nhắn:

「 Cuộc hẹn thế nào rồi? 」

Vài giây sau Quý Nguyên liền đáp, thâm ý sâu xa: 「 Cậu chưa từng trải, cậu không hiểu được đâu. 」

Tôi kiềm nén ghê tởm:「 Cô ấy không để bụng chuyện anh đã có bạn gái rồi sao? 」

「 À, tôi đã nói với cô ấy rằng sẽ chia tay càng sớm càng tốt. 」

「 Nhưng mà tôi... 」Đột nhiên anh ta ngập ngừng.

「 Đừng nói là hiện giờ anh mới phát hiện người mà anh yêu thực ra là bạn gái nha. 」

Nếu vậy thì thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm.

「 Đương nhiên không phải. 」

「 Bố tôi đột nhiên bệnh nặng, ông ấy muốn nhanh chóng được bế cháu trai. 」

「 Ý của ông ấy chính là tôi và anh tôi ai cưới vợ sinh con trước thì công ty Quý gia sẽ giao cho người đó. 」

「 Tôi thực sự nghĩ rằng anh ta sẽ vì mối tình đầu mà thủ thân như ngọc cả đời. 」

「 Ai biết được anh ta vừa nghe tin tức này tối nay liền gấp không chờ nổi mà đồng ý xem mắt cùng cô gái bố tôi sắp xếp chứ. 」

Cho nên đêm nay Quý Trầm xuất hiện ở nơi đó là bởi vì đang xem mắt?

Gác lại những suy nghĩ lung tung không nên có, tôi tiếp tục đánh chữ, 「 Vậy không phải đúng dịp rồi sao, cậu có thể ngay lập tức đá bạn gái rồi cùng Phương Tĩnh kết hôn. 」

Thế nhưng Quý Nguyên lần đầu tiên trầm mặc.

Hồi lâu anh ta mới nói:

「 Phương Tĩnh mắc bệnh vô sinh. 」

【4.】

「 Tôi dự định sẽ cầu hôn bạn gái trước. 」

「 Đợi cô ta sinh con rồi sau đó lại tìm một lý do khác đá cô ta. 」

「 Hết cách rồi, trước tiên chỉ có thể tạm thời ủy khuất Phương Tĩnh. 」

「 Có điều tôi tin rằng cô ấy nhất định sẽ hiểu cho tôi. 」

「 Phương Tĩnh sợ đau, yêu cái đẹp, sinh con phải chịu quá nhiều đau đớn, tôi không nỡ. 」

Nghe Quý Nguyên diễn tả chi tiết viễn cảnh tương lai một cách ngây thơ và tàn nhẫn, tôi chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Đồng thời cũng xuất hiện một nỗi buồn mà bản thân khó có thể lý giải.

Trong trái tim anh ta, Phương Tĩnh là một viên trân châu xinh đẹp, là lưu ly dễ vỡ.

Còn tôi thì sao?

Tôi đáng đời bị lừa cưới, đáng đời chịu tội à?

Đúng là ức hiếp người quá đáng mà.

Tôi run run gõ chữ: 「 Cậu không cảm thấy đối xử với bạn gái như thế là quá tàn nhẫn rồi sao? 」

「 Tàn nhẫn? Sao có thể chứ. 」

「 Gia đình của cô ta loạn như thế, ở bên tôi đứa trẻ một khi sinh ra đã ở vạch đích, cô ta nên cảm ơn tôi mới phải. 」

「 Này người anh em, nếu không phải chúng ta hoàn toàn không quen biết thì còn lâu tôi mới nói những chuyện này với cậu đó. 」

「 Đợi đến lúc tôi có thể quang minh chính đại ở bên Phương Tĩnh, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu. 」

Tôi dùng ngữ điệu khoa trương: 「 Woah, cậu tốt thật đó nha. 」

Uất ức trong lòng lại ngày càng tăng thêm.

Hôm sau, một người bạn phú nhị đại nào đó của Quý Nguyên gửi cho tôi một tin nhắn.

「 Chị dâu, Quý Nguyên xảy ra chuyện rồi, chị mau đến đây đi. 」

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đến hộp đêm theo địa chỉ anh ta đưa.

Cánh cửa vừa bị đẩy ra thì "đoàng" một tiếng.

Pháo hoa nổ tung trong không trung, rơi lả tả xuống người tôi.

Tôi nhìn nhóm người cầm pháo và Quý Nguyên đang bình an vô sự đứng ở giữa, tôi chợt hiểu ra.

Quý Nguyên phịch một tiếng quỳ xuống, lấy nhẫn ra:

"Hà Thư, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn cưới em về nhà."

Những người bên cạnh la ó:

"Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"

"Mấy năm nay Quý Nguyên đối xử với chị như thế nào bọn em đều nhìn thấy cả."

"Đúng vậy, rủ anh ấy đi uống rượu mà anh ấy cũng không đi, toàn nói muốn ở nhà với vợ."

"Vết sẹo trên mu bàn tay cũng là do năm đó anh ấy đã giúp chị cản chai rượu đập xuống mà có đó."

Tôi nhìn vào mu bàn tay của Quý Nguyên.

Trên làn da trắng có một vết sẹo xấu xí và đáng sợ.

Khi đó, Quý Nguyên theo đuổi tôi rất lâu nhưng tôi luôn luôn không đồng ý.

Anh ta là phú nhị đại, luôn là nhân vật trung tâm được mọi người chú ý.

Bởi vì có nhiều vết xe đổ từ bạn gái cũ của Quý Nguyên nên tôi cho rằng anh ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi.

Sau đó tôi bị bọn côn đồ quấy rối, khi tôi bị đối phương đập chai rượu vào người, chính Quý Nguyên đã vô thức đỡ một đòn giúp tôi.

Cuối cùng tôi cũng tin là anh ta thật lòng.

Mấy năm nay đúng là Quý Nguyên rất tốt với tôi, đến nỗi bạn bè đều gọi anh ta là thê nô.

Gần đây tôi mới cảm thấy anh ta ngày càng lạnh nhạt hơn với tôi.

Có lẽ là bởi vì đã liên lạc lại với Phương Tĩnh.

Mãi cho đến ngày hôm qua, nhìn thấy mặt mũi của Phương Tĩnh.

Góc nghiêng có bốn năm phần tương tự với tôi.

Tôi mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Có lẽ trong suốt thời gian qua, anh ta luôn xem tôi như một thế thân.

"Hà Thư, sao chị lại thất thần thế. Không lẽ chị vẫn còn tức giận vì những chuyện của hai ngày trước?"

"Để bọn em giải thích thay Quý Nguyên vậy."

"Đều tại bọn em đưa ra kế sách đi vào lòng đất, kế hoạch là trước khi cầu hôn phải tạo cho chị một chút cảm giác xa cách."

"Cho nên ngày lễ tình nhân đó anh ấy mới cố ý không tặng hoa cho chị."

"Vì vậy đêm qua cũng là anh ấy cố ý nói đi đón anh trai, không về nhà."

Tôi trầm mặc nghe bạn bè của Quý Nguyên đem sự lãnh đạm, qua loa lấy lệ trong hai ngày nay của anh ta bao biện thành——

Vì muốn tạo cảm giác xa cách trước khi cầu hôn.

Thật không dám tưởng tượng nếu như nick phụ không có add Quý Nguyên, sợ rằng tôi sẽ thực sự tin chắc điều đó và không nghi ngờ gì nữa.

"Quý Nguyên, những gì cậu ta nói đều là sự thật có đúng không?"

Tôi đưa tay chạm vào khóe mắt, trên tay thấm ướt một mảng.

Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm rồi mà sao trong lòng vẫn cứ nhói đau.

Tại sao vẫn muốn xác nhận lại với anh ta một lần nữa?

Mọi người lập tức trêu chọc: "Yo yo yo, cảm động đến khóc mất rồi."

Trong mắt Quý Nguyên lóe lên một tia đắc ý, xem như việc đương nhiên mà giúp tôi đeo nhẫn.

"Hà Thư, anh yêu em."

Chẳng qua là, không có.

Trong mắt anh ta không có một tia do dự, thậm chí chưa từng có một chút áy náy nào.

Có lẽ từ trước đến nay mối quan hệ giữa chúng ta luôn không công bằng.

Dù ngoài mặt có biểu hiện nuông chiều tôi đến đâu, anh ta vẫn luôn ôm phong thái ngạo mạn.

Tôi là món đồ chơi có cũng được mà không có cũng chả sao của anh ta, là sủng vật anh ta chơi đùa lúc rảnh rỗi, có thể tùy ý lợi dụng và vứt bỏ.

Được, được lắm.

Nếu Quý Nguyên đã khăng khăng dẫn lửa thiêu thân vậy thì tôi sẽ cùng anh ta chơi đến cùng.