Sau Khi Ảnh Đế Biến Thành Cô Diễn Viên Bình Hoa

Chương 7




Edit: QN.

Beta: Mâu.

Vào lúc này, Cao Phỉ cũng nhận được thông báo từ weibo.

Cô nhấn mở weibo, sau khi nhìn thấy mấy chữ trên tiêu đề bài viết, cả gương mặt cô hiện lên dấu chấm hỏi trong ngoặc kép.

Cả hai người cùng lúc nhấn vào từ khóa trên hotsearch.

Tuy chương trình vẫn được chưa phát sóng nhưng trước đó vì để tuyên truyền và tạo nhiệt, tổ chương trình sẽ thường tung ra vài bức ảnh hiện trường. Mà hôm nay Cố Nam Ngạn lại đến làm giám khảo khách mời, tổ chương trình tất nhiên sẽ càng không bỏ qua cơ hội này.

Tối nay, weibo chính thức của chương trình “Diễn viên xuất sắc nhắt” đã đăng lên hai bức ảnh. Một ảnh là lúc Cố Nam Ngạn đang ngồi ở hàng ghế giám khảo, anh nhíu mày chăm chú quan sát các diễn viên đang tranh tài trên sân khấu, bức còn lại là hình ảnh Cố Nam Ngạn đang cùng người chiến thắng của lượt thi này biểu diễn một tiểu phẩm trên sân khấu.

Tuy nhiên hai bức ảnh này cũng không thể nói lên gì nhiều, chủ yếu vẫn là sau khi kết thúc buổi quay hôm nay, đủ thể loại các trang giải trí bát quái đều đưa tin “tiết lộ” từ nhân viên công tác và khán giả có mặt ở trường quay.

Tiết lộ số 1: Hôm nay Cố Nam Ngạn đã đến đài truyền hình để ghi hình. Chỉ cần đứng nhìn từ xa đã có thể thấy  người thật cực kỳ đẹp trai, đẹp trai bùng nổ luôn! Đẹp trai đến mức không thở được luôn! Chính là cảm giác chỉ cần anh ấy xuất hiện thì bạn không thể nào nhìn thấy ai khác nữa! Các chị em à, mau đến cảm nhận thử đi!

Tiết lộ số 2: Tôi cảm thấy tuy rằng Cố Nam Ngạn lạnh lùng nhưng chắc chắn anh ấy không phải là kiểu người khó ở chung. Anh ấy không nói gì nhiều, nhưng đưa ra bình luận nào cũng vô cùng chính xác. Ở lượt bình luận thứ hai, anh ấy còn chủ động để Sử Thanh nhận xét trước, lúc cần thị phạm thì lập tức chủ động đề cập đến Ứng Hân, chỉ cần những chi tiết nhỏ này thôi cũng đủ để tăng thiện cảm rồi, đúng không!

Tiết lộ số 3: Chúng ta tạm thời bỏ qua tất cả những điều như là đẹp trai, tính cách tốt đi. Điểm nổi bật nhất chính là diễn xuất của Cố Nam Ngạn trong phân đoạn cuối lúc hợp tác với Lý Phi. Quả thật không hổ danh ảnh đế, thật sự con mẹ nó diễn quá tốt luôn, trong lòng tôi ngoài chữ “Tuyệt” ra thì không biết nói gì hơn nhưng đáng tiếc bây giờ tôi không thể tiết lộ nội dung của trích đoạn điễn đó, đợi đến khi chương trình phát sóng thì các bạn sẽ hiểu rõ thôi.

Tiết lộ số 4: +1 +1, đúng là khả năng diễn xuất không đùa dược đâu, trong lòng tôi Cố Nam Ngạn đã trở thành một vị thần diễn xuất mất rồi.



Trên bảng gợi ý tìm kiếm của hotsearch, fans Cố Nam Ngạn thậm chí còn không cần không chế các bình luận. Ảnh đế, người luôn chuyên tâm đóng phim, lâu lắm rồi mới lộ mặt trên chương trình giải trí thì liền nhận được vô số lời khen gợi về ngoại hình, tính cách và kỹ thuật diễn xuất từ nhân viên hậu trường đến khán giả có mặt ở trường quay.

Cố Nam Ngạn nhìn đi nhìn lại mấy lần tấm ảnh thứ hai do bên chương trình đăng lên. Sau đó anh quay đầu nhìn về phía Cao Phỉ người đang thẫn thờ nhìn vào điện thoại.

Vì vậy, Cố Nam Ngạn tự đăng nhập vào wechat của mình.

Trên wechat có một nhóm chat theo lịch trình  “Cố Nam Ngạn ngày X tháng X tham gia chương trình “Diễn viên xuất sắc nhất”. Nhân viên đài truyền hình sẽ liên lạc với studio của anh thông qua nhóm chat đó khi có việc cần.

Cố Nam Ngạn kéo đến mục tệp đính kèm thì nhìn thấy vào biểu chiều ngay hôm nay nhân viên công tác bên tổ tiết mục đã gửi kịch bản đoạn trích mà “Cố Nam Ngạn” hợp tác diễn với Lý Phi vào nhóm chat. 

Cố Nam Ngạn nhanh chóng đọc lướt qua kịch bản, sau đó liếc nhìn Cao Phỉ vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn bên cạnh với vẻ mặt phức tạp.

Vở kịch ngắn có tên là “Đuổi bắt”, trong đó anh diễn vai một tên đào phạm đang bị vai diễn cảnh sát mặc thường phục của Lý Phi đuổi bắt. Tên đào phạm cố gắng dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình để đánh lừa cảnh sát rằng hắn không phải người cô ta muốn tìm. Nhưng thật ra, cảnh sát đã sớm biết được sự thật, cô ta chẳng qua chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột với hắn mà thôi.

Điểm nhấn của kịch bản chính là ở chỗ “Một tên đào phạm cố gắng diễn xuất bằng kỹ năng vụng về”.

Cố Nam Ngạn lại nhìn đến các tin nhắn trong nhóm chat. Vài phút trước, các nhân viên đài truyền hình liên tục spam tin nhắn nói chuyện phiếm. Đây là nhóm chat nội bộ nên đa phần các nhân viên nói chuyện rất thoải mái, không cần kiêng dè gì.

“Tiểu phẩm cuối cùng của ngày hôm nay thật sự quá tuyệt vời! Thật sự rất rất tuyệt!”

“Khó khăn nhất không phải là để ảnh đế diễn những vai phức tạp, mà là bắt anh ấy diễn những vai cần sự vụng về, kỹ thuật diễn xuất cực kỳ tệ, đó mới thật sự là khảo nghiệm bản lĩnh.”

“Yêu cầu của vai diễn này chính là phải diễn xuất thật tệ, cảnh quay ngày hôm nay của Cố Nam Ngạn thật sự đáng được tôn là thần diễn xuất.”

“Đúng vậy! Diễn quá tự nhiên luôn! Khả năng diễn xuất tệ hại được thể hiện vô cùng tự nhiên, hoàn hảo với yêu cầu của vai diễn. Thật sự không nhìn ra một chút sai sót nào cả. Từng chi tiết bối rối, lời thoại lộn xộn, ánh mắt trốn tránh trên sân khấu kia quả thực chính là tên đào phạm bị ép buộc phải diễn xuất, có đúng không!”

“Còn cảnh đối đầu với cảnh sát khúc cuối nữa, thông qua màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được tên đào phạm không diễn nổi được nữa, chột dạ đến mức chỉ muốn bỏ chạy. Quá nhập vai luôn.”

“Thời gian chuẩn bị chỉ có một giờ đồng hồ mà đã có thể nghiên cứu, lột tả nhân vật đến chân thật như vậy. Năng lực chuyên môn của ảnh đế quả nhiên tuyệt vời.”

“Tôi tuyên bố từ hôm nay tôi chính là fan nhan sắc, fan nhân phẩm, fan kỹ thuật diễn xuất của Cố Nam Ngạn! Cuồng vì anh, điên vì anh, nguyện điên cuồng trong nhà giam của anh!”



Cố Nam Ngạn xem hết tin nhắn trong nhóm, lúc nhìn thấy câu “Khả năng diễn xuất tệ hại được thể hiện vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được chút sai sót nào.”

“…”

Không phải là kỹ năng diễn xuất tốt mà đó chính là diễn xuất vốn có của Cao Phỉ.

Hóa ra việc này cũng có thể chó ngáp phải ruồi, khéo quá hóa vụng.

Dường như cuối cùng Cao Phỉ cũng đã định thần lại, cô chậm chạp nhìn về phía Cố Nam Ngạn: “Tôi cứ nghĩ…”

Cô cho rằng hôm nay khi ở trên sân khấu, cô cố gắng kiềm nén sự xúc động muốn bỏ chạy để diễn cho xong mà khán giả lại hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào là bởi vì diễn xuất của cô quá tệ. Cả đêm cô nơm nớp lo sợ, không dám đối mặt với Cố Nam Ngạn, nhưng bây giờ xem ra là do mọi người quá kinh ngạc trước khả năng diễn xuất của cô.

Không nghĩ đến có một ngày cô cũng có thể dùng diễn xuất của mình để làm kinh ngạc mọi người.

Từ việc này có thể thấy được, tìm thấy một vai diễn phù hợp với mình quan trọng như thế nào.

Cố Nam Ngạn để điện thoại xuống, xoa xoa huyệt thái dương đang căng ra của mình, muốn cười nhưng cười không nổi.

Trình độ máu chó trên thế giới này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.

Cao Phỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa, chỉ cần không khiến cho Cố Nam Ngạn bị bôi đen thì cô có thể yên tâm rồi.

Rốt cuộc Cố Nam Ngạn cũng mở miệng: “Ăn cơm thôi.”

“Ồ.” Cao Phỉ nhanh chóng kéo ghế bàn ăn ra.

Cố Nam Ngạn nếm thử các món ăn hôm nay cô nấu, anh cảm thấy nếu ngày nào đó Cao Phỉ giải nghệ thì có thể thử làm đầu bếp.

Trong lúc ăn cơm Cố Nam Ngạn nhận thấy vẫn luôn có ánh mắt đang lặng lẽ nhìn anh, muốn nói lại thôi, dường như muốn hỏi điều gì đó nhưng không biết nên mở lời như thế nào.

Cố Nam Ngạn thong thả uống canh, anh biết rõ Cao Phỉ muốn hỏi việc gì.

Anh nhìn thẳng vào ánh mắt dè dặt nhưng lại tràn đầy hi vọng kia, nói: “Bây giờ luật sư đang chuẩn bị hồ sơ cho vụ kiện. Luật sư rất chuyên nghiệp, thời gian chuẩn bị tài liệu sẽ không quá lâu.”

“Sau khi nộp đơn lên tòa phải đợi tòa án mở phiên tòa thẩm tra xử lý, thời gian bình thường là khoảng một tháng, lâu nhất cũng không hơn ba tháng.”

Nghe anh nói xong Cao Phỉ lập tức gật đầu, những điều này lúc trước khi cô tự mình đi gặp luật sư, luật sư cũng đã nói qua với cô. Chẳng qua rất nhanh đã bị Thang Thục Tiệp biết được, chị ta cảnh cáo cô căn bản là không thể thắng kiện được mà cô cũng chẳng có đủ tiền để trả chi phí thưa kiện, vì vậy đừng mơ mộng hảo huyền nữa.

“Cảm ơn.” Cao Phỉ cúi đầu, một lần nữa cảm ơn Cố Nam Ngạn. Cô thậm chí còn không biết nên dùng cái gì để bày tỏ sự biết ơn đối với Cố Nam Ngạn. Nếu dùng tiền thì căn bản đó là thứ cô không có. Nếu dùng người, đừng nói đến chính cô còn cảm thấy không thích hợp, cho dù cô cảm thấy thích hợp thì Cố Nam Ngạn cũng đã nói “tuyệt đối không có khả năng”, vì vậy người anh ấy cũng không cần.

“Không cần cảm ơn.” Cố Nam Ngạn nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu gương mặt Cao Phỉ, “Tôi chỉ là đang tự giúp chính mình.”

Ngày hôm sau, Cao Phỉ và Cố Nam Ngạn ngồi cùng nhau, trước mặt hai người là chiếc điện thoại đang mở loa ngoài.

Đã vài ngày kể từ lần Cố Nam Ngạn đánh nhau rồi bỏ của chạy lấy người ở bữa tiệc tối, sau đó lại chơi trò mất tích với Thang Thục Tiệp. Hôm nay Thang Thục Tiệp bất ngờ nhận được cuộc gọi của Cao Phỉ, lúc điện thoại vừa được kết nối giọng nói bén nhọn chói tai của chị ta lập tức truyền đến từ đầu bên kia.

“Cao Phỉ! Tôi cho cô thêm kì hạn một ngày cuối cùng, lập tức lăn đến đây cho tôi.”

“Dám chơi trò mất tích với tôi? Cô chán sống rồi đúng không?”

“Không chạy lịch trình, lại còn chơi trò mất tích, được thôi, cô có tin bây giờ tôi lập tức hủy hết tất cả lịch trình phía sau của cô không, một xu cô cũng không kiếm được! Đến lúc đó xem cô lấy gì nuôi người cha phế vật kia của mình!”

Khi vừa nghe thấy giọng nói của Thang Thục Tiệp phát ra từ điện thoại, Cao Phỉ run lẩy bẩy theo phản xạ có điều kiện. Cố Nam Ngạn liếc nhìn thấy cô như vậy thì duỗi tay ra giữ lấy cô, sau đó bình tĩnh nói vào điện thoại: “Vậy chị cứ hủy hết đi.”

Trái ngược với giận giữ đầu bên kia điện thoại, câu trả lời ở đầu bên đây tuy nhẹ nhàng nhưng lại đanh thép, Thang Thục Thiệp sững người ra trong chốc lát.

Cố Nam Ngạn: “Lần này tôi gọi điện thoại là để bàn bạc với chị về hợp đồng mà tôi đã ký với công ty trước kia. Bản hợp đồng đó rõ ràng là bất bình đẳng, bên trong còn có rất nhiều điều kiện vô lý.”

Thang Thục Tiệp: “Cô có ý gì? Muốn thay đổi hợp đồng sao?”

Cố Nam Ngạn: “Tôi không phải muốn thay đổi hợp đồng, mà là muốn trực tiếp hủy hợp đồng.”

Thang Thục Tiệp cười vào điện thoại giống như chị ta vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Muốn hủy hợp đồng? Cô có biết cô đã ký bao nhiêu năm không? Cứ nằm mơ đi.”

Cố Nam Ngạn: “Nếu như đã không thể kết thúc hợp đồng trong hòa bình vậy thì tiếp theo đây tôi sẽ gửi đơn kiện đến công ty. Chúng ta dùng pháp luật để giải quyết vấn đề giữa hai bên đi.”

Thang Thục Tiệp: “Dùng pháp luật? Cô lấy đâu ra tiền để hầu tòa.”

“Nói thật với cô, cho dù cô có tiền để thưa kiện, thì cũng không thể thắng kiện được đâu, tòa án cũng sẽ phán công ty thắng kiện mà thôi. Cô không cần một mình chống lại cả công ty, lấy trứng chọi đá, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn biết điều đi.”

Giọng nói chị ta bỗng nhiên trở nên quái đản: “Cao Phỉ, cô có biết cái gì gọi là lấy oán trả ơn không? Cô đừng quên lúc đầu là tôi đã giúp đỡ cho gia đình cô như thế nào, nếu không có tôi cô có thể trả được những khoản tiền đó sao, người cha tàn phế của cô còn có thể ở trong viện điều dưỡng cao cấp sao?”

“Mọi người ai cũng biết cô lớn lên có được gương mặt xinh đẹp, nhưng chỉ có gương mặt xinh đẹp thì có ích gì, có thể dùng để làm gì chứ. Nếu để cô tự mình sử dụng thì cũng chỉ để người khác bán cô đến mấy sòng bài ở Đông Nam Á làm gái thôi. Nhưng ở trong tay tôi lại không giống, tôi để cô sử dụng gương mặt đó để kiếm tiền trong giới giải trí, vừa vẻ vang lại dễ dàng. Một đám đàn ông muốn ngủ cô nhưng lại không ngủ được, không phải cô nên cảm ơn tôi sao?”

Cố Nam Ngạn nhìn sang Cao Phỉ đang ngồi bên cạnh, cô đang gục đầu xuống không thể thấy rõ được vẻ mặt.

Cố Nam Ngạn không biết giữa Cao Phỉ và Thang Thục Tiệp  có gút mắt gì trong quá khứ, bây giờ anh chỉ quan tâm một việc, đó chính là kết thúc hợp đồng.

Chỉ cần anh vẫn còn là Cao Phỉ một ngày thì anh không thể nào chịu đựng Thang Thục Tiệp, càng không có khả năng đi tham dự mấy bữa tiệc buồn nôn đó.

Cố Nam Ngạn: “Mặc kệ trước kia như thế nào, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu đó là kết thúc hợp đồng. Nếu như không thể thương lượng được, vậy thì hãy để pháp luật giải quyết.”

“Cao Phỉ cũng không phải là một công cụ kiếm tiền để các người mặc sức bốc lột.”

Dường như Thang Thục Tiệp không ngờ đến cho dù chị ta nói như thế nào thì “Cao Phỉ” ở bên kia điện thoại cũng không thay đổi quyết định, liền cười mỉa mai vào điện thoại: “Hủy hợp đồng? Cánh cứng cáp rồi nên muốn tạo phản đúng không, được thôi, để tòa giải quyết đi.”

“Cô nghĩ rằng tách khỏi tôi rồi thì cô còn có thể tiếp tục kiếm tiền trong giới giải trí sao? Được chứ, nhưng cô nghĩ rằng tôi không có chứng cứ gì sao? Cô cứ nghĩ trong tay tôi không có đủ tư liệu sao, để tôi xem công ty nào dám ký với một người phụ nữ vô ơn, rồi ai sẽ đứng về phía một con đàn bà lấy oán trả ơn với người đã giúp đỡ mình?”

“Tai tiếng của cô như thế nào thì trong lòng cô biết rõ, cô nghĩ thử xem công chúng sẽ tin tưởng công ty hay là tin tưởng cô?”

“Chúng ta cùng chờ xem.”

Thang Thục Tiệp trực tiếp cúp máy.

Cố Nam Ngạn cau mày nhìn màn hình cuộc gọi vừa kết thúc.

Giây tiếp theo, bàn tay của anh đột nhiên bị nắm lấy.

Cao Phỉ run rẫy, cô sợ hãi, cô sợ mọi việc sẽ giống như lời Thang Thục Tiệp nói, đến lúc đó sẽ không có ai tin tưởng cô. Tất cả mọi người đều sẽ chỉ trích cô, bởi vì nét đẹp của cô thô tục, bởi vì cô ngốc nghếch, bởi vì ở trong mắt công chúng bất kể cô làm gì cũng là sai, bởi vì cô làm cho người ta chán ghét.

Cao Phỉ liều chết nắm lấy tay Cố Nam Ngạn.

“Anh hãy tin tôi, xin anh hãy tin tôi.”