Ninh An bước trên đôi giày thể thao màu trắng, dạo khắp chợ hạt giống.
Cứ thỉnh thoảng cô lại vào chợ này tìm mua những loại hoa đẹp, giống hoa tốt.
Đương nhiên, cô cũng có những cửa hàng quen thuộc để chuyên mua, nhưng đôi lúc cô lại thích cảm giác dạo quanh tìm những thứ mới lạ.
Hôm nay chợ còn nhộn nhịp hơn bình thường vì có một cửa hàng mới khai trương, đang có vài trò hoạt náo trước tiệm nên người đi qua lại đều dừng bước chân ngó nghiêng một chút, dẫn đến một đám đông bao vây trước cửa hàng, lấp kín lối đi lại.
Ninh An cũng muốn vào thử xem có gì thú vị, bèn nhảy nhảy lên ngó vào bên trong.
Bỗng nhiên lọt vào tầm mắt cô một bóng lưng cao ráo phía bên kia cửa hàng, dáng đi thân thuộc tới mức ngay lập tức khiến khoé mắt cô cay xè.
Cô vội vàng chen chúc vượt qua đám người đó, đuổi theo hình bóng quen thuộc kia, nhưng sự chen lấn xô đẩy của đám đông cứ mãi ngăn chặn bước chân cô.
"Lewis, Lewis..."
Ninh An gọi lớn tên anh, bao nhiêu nỗi nhớ đều thể hiện qua tiếng gọi đau thấu tâm can, nhưng người đó không hề quay lại, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Đến cuối cùng, Ninh An chỉ biết nhìn người đó ngày càng đi xa, đến khi cô thoát khỏi đám đông, chạy tới trước một con hẻm thì đã mất dấu người đàn ông ấy.
Cô ngồi thụp xuống đất, ôm gối khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy người giống anh ấy, nhưng mỗi lần chạy theo kéo người ta lại là một lần thất vọng.
Khuôn mặt, ánh mắt xa lạ nhìn cô như kẻ dị thường, người tử tế sẽ nói cô nhầm người rồi, kẻ sẽ khó chịu sẽ hỏi cô có bị điên không.
Sau khi ngồi khóc đến sưng cả hai mắt, Ninh An loạng choạng đứng dậy, quyết định trở lại cửa hàng.
Cô sụp đổ nhanh và gượng dậy cũng nhanh, hay nói đúng hơn là giỏi giả vờ mình rất ổn, bao nhiêu năm trôi qua cô đều đã quen rồi.
Nếu chẳng thể hồi phục nhanh được thì quãng đời của cô sẽ còn bi thảm gấp nhiều lần.
Thất thểu trở về, Ninh An mở lại cửa hàng hoa.
Tay cầm bình tưới nhỏ xịt lên mấy chậu hoa nhỏ treo trên giàn, đầu óc cô như trôi dạt đến phương nào chứ không hề ở đây.
"Tính toong"
Chuông báo khách vang lên khiến cô gái giật mình nhìn ra, đặt bình tưới lên kệ, theo phản xạ nói lời chào lịch sự "Xin chào quý khách".
Từ phía ngoài, đi qua biển tên tiệm hoa Diệp Hà Sơn được vẽ bằng phấn màu là một người đàn ông cao dong dỏng, khuôn mặt rất trắng, nhìn vào đã thấy khí chất phong lưu đa tình, phía sau anh ta là cả một hàng vệ sĩ áo đen lực lưỡng.
Khác với dáng vẻ hùng hậu phía sau, anh ta vừa thấy cô đã cất lời trêu ghẹo:
"Cô chủ nhỏ, tôi muốn mua hoa."
"Chào anh, anh muốn mua hoa gì, tặng cho ai? Nếu có thể kể chi tiết hơn, tôi sẽ giúp anh chọn ra loài hoa có ý nghĩa thích hợp nhất."
Anh ta cười cười nhìn thẳng vào cô:
"Ồ, vậy có loài hoa nào có ý nghĩa yêu em từ cái nhìn đầu tiên không?"
Nhìn thái độ bỡn cợt ấy, cô không thể phân biệt nổi anh ta là đang muốn tán tỉnh mình hay thực sự muốn hỏi về loài hoa kia.
Không phải cô mơ mộng gì, chỉ là hai năm nay không thiếu những công tử gia đình có điều kiện mượn việc mua hoa muốn làm quen với cô.
Ninh An quyết định giữ sự chuyên nghiệp, đưa ra gợi ý:
"Nếu là ý nghĩa này thì hoa hồng tím Lavender rose là một lựa chọn thích hợp.
Lavender rose là tượng trưng cho tình yêu sét đánh, màu tím cũng là tượng trưng cho sự chung thủy, lại vô cùng lãng mạn và sang trọng, tôi cảm thấy rất thích hợp với ý nghĩa anh cần, lại càng phù hợp với khí chất của anh."
Anh ta đứng đó chăm chú nhìn cô gái đang nghiêm túc giảng giải, miệng nở nụ cười phong lưu.
"Hàn thiếu, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Cậu không nhanh sẽ không kịp giờ, Hàn tổng sẽ tức giận."
Người vệ sĩ cao lớn bên cạnh anh cất lời nhắc nhở, giọng nói trầm ấm nam tính.
Vị thiếu gia quay sang anh, cười nói:
"Lee, anh đừng nghiêm túc thế.
Tôi chỉ muốn mua hoa tặng ông bố yêu quý của mình thôi mà."
Anh ta nói đùa hay thật vậy? Tặng bố mình mà mua hoa, đã thế còn là hoa yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Nên nói anh ta điên hay là dở hơi đây?
So với vị thiếu gia bóng bẩy làm màu này thì cô có ấn tượng tốt với người vệ sĩ kế bên hơn đấy.
Cô khẽ đưa mắt qua người đàn ông đó, vốn dĩ không có ý định nhìn lâu, nhưng khi vừa lướt qua liền bị thần thái của anh ấy hút lấy ánh mắt, tạm thời không thể rời đi.
Người ấy khí chất trầm lắng, trông có vẻ rất đĩnh đạc trưởng thành và nghiêm túc, khuôn mặt góc cạnh, làn da hơi ngăm khoẻ khoắn, bờ vai to rộng, dáng đứng vững chãi khí phách.
Dù gọi người kia là Hàn thiếu nhưng giọng nói và nét mặt anh không hề có một chút luồn cúi nịnh bợ nào, chỉ thấy có sự uy nghiêm cùng lịch sự.
Đặc biệt, thứ thu hút cô nhất, khiến cho cô phải nhìn kĩ lại anh, chính là người ấy có đôi mắt đen sâu hun hút, hàng mi dài nhưng rất thẳng.
Rất giống...!anh ấy..