Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 14: C14: Gọi mẹ cái gì




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hai người đang dây dưa với nhau nghe thấy tiếng này liền khiếp sợ, quay đầu nhìn thấy nhiều người như vậy càng hoảng sợ hơn.

Đồng thời cùng lúc đó, đèn flash không ngừng "tách tách tách" nhấp nháy, ánh sáng màu trắng lóe lên nhanh chóng khiến khuôn mặt đỏ hồng của hai người cấp tốc trở nên trắng bệch.

Khi đối diện với ánh mắt của bà Từ, hai người đều luống cuống.

Từ Nghiêu hoang mang rối loạn bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình.

Ông Từ cũng phản ứng lại, rút tay ra khỏi người Từ Nghiêu rồi đẩy hắn tránh ra, thậm chí đến quần áo của mình cũng không kịp chỉnh lại vội quay đầu nhìn bà Từ, giọng nói run run: "Trang Hoa, em nghe anh giải thích......"

Trang Hoa chính là bà Từ, hai mắt bà đỏ hoe gắt gao nhìn chằm chằm hai người, cả người đều bởi vì tức giận mà bắt đầu run rẩy: "Ông...... ông còn muốn giải thích cái gì? Chẳng lẽ ông chuẩn bị nói với tôi hai người chỉ đang đùa giỡn?"

"Từ Hải, ông cho rằng tôi là kẻ ngu sao?! Mắt tôi mù rồi chắc?!"

Ông Từ cũng chính là Từ Hải mở miệng, khuôn mặt chuyển từ trắng sang đỏ, đến cổ cũng đỏ bừng một mảng, ông dứt khoát nói sang chuyện khác, trừng mắt nhìn phóng viên phía sau Trang Hoa: "Các người chụp cái gì mà chụp?! Không được chụp!"

Diệp Lạc Dao chớp mắt:

【 Ông ta sốt ruột rồi ông ta sốt ruột rồi! 】

Các phóng viên đương nhiên sẽ không nghe theo lời của Từ Hải, nếu như không phải thời cơ hiện tại không thích hợp, bọn họ đều muốn cầm micro tiến lên phỏng vấn!

Người quay phim ấn nút chụp nhanh đến mức như nhấn ra tia lửa, tin tức lớn như vậy nhất định phải ghi lại toàn bộ! Tiêu đề tin đồn ngày mai phải là của bọn họ!

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, Diệp Lạc Dao quay đầu, nhìn thấy Từ Uẩn Tri và Từ Thần đang vội vàng chạy tới.

Từ Thần vừa bước vào, đầu tiên là nhìn Từ Hải và Từ Nghiêu, thấy sắc mặt hai người đều khó coi, không hiểu chuyện gì mà nhìn Trang Hoa: "Mẹ, ba, anh, mọi người làm sao vậy?"

Diệp Lạc Dao không nói nên lời liếc nhìn Từ Thần:

【 Làm sao vậy, "huynh trưởng" của cậu đúng thật như cha, Đại Xuân ngốc(*). 】

(*) Đại Xuân ngốc - Hình ảnh:



Hoắc Yến vừa chạy tới thiếu chút nữa không ngậm được miệng.

Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng nhịn cười.

Ông Từ bởi vì uống phải ly rượu bỏ thêm thuốc, đầu óc lúc này hiển nhiên vẫn còn rất hỗn loạn. Nhìn những khách khứa không ngừng đi tới, mồ hôi trên trán ông càng ngày càng nhiều.

Từ Nghiêu lấy lại bình tĩnh trước ông, lưu loát "bịch" một tiếng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trang Hoa.

"Mẹ, đều là lỗi của con, nhưng hiện tại không phải lúc tranh cãi........"

【 Còn gọi mẹ? 】

【 Quá không thích hợp, lúc này chẳng phải nên sửa miệng gọi thành đại phu nhân? 】

Diệp Lạc Dao líu lưỡi.

Đạo lý gia đình được Diệp Lạc Dao giác ngộ rõ ràng.

Tần Diệu đứng sau lưng Diệp Lạc Dao, nhịn cười đến mức có chút khó chịu.


Trang Hoa rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tát thẳng vào mặt Từ Nghiêu.

Một cái tát này dùng toàn bộ sức lực, Từ Nghiêu bị đánh lệch đầu sang một bên, khuôn mặt sưng tấy.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Từ Thần đứng bên cạnh đã gấp gáp, vội vàng bước tới kéo Trang Hoa, lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?!"

Ngay sau đó, Từ Uẩn Tri tiến lên đưa tay kéo Từ Thần ra.

Từ Thần bị hắn kéo một cái có chút lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, nổi giận đùng đùng ngẩng đầu, đang định chất vấn Từ Uẩn Tri đang làm cái gì thì nghe thấy Từ Uẩn Tri trầm giọng nói: "Mẹ tới bắt tiểu tam, cậu ngăn cản làm gì?"

Một câu bao gồm nhiều thông tin ném thẳng vào hắn, vì thế trong lúc nhất thời Từ Thất không phản ửng lại: "Cái, cái gì?"

Diệp Lạc Dao lại rất kích động:

【 Quả nhiên! Từ Uẩn Tri biết rõ chuyện này, vậy có nghĩa Trang Hoa cũng đã sớm phát hiện ra. 】

【 Cho nên, dù là bữa tiệc ngày hôm nay, hay việc phóng viên vào nhầm phòng đều được tính toán kỹ càng. 】

【 Gậy ông đập lưng ông, không thể chạy thoát, tham lợi trước mắt mà quên đi họa sau lưng! Tuyệt! 】

Hàng người Hoắc gia nghe vậy liên tục gật đầu.

Đúng đúng đúng, không sai!

Tấm màn che bị Từ Uẩn Tri không thương tiếc kéo ra, thấy các loại sắc mặt khác nhau của những người xung quanh, sắc mặt Từ Hải nhất thời trở nên khó coi, ông vốn dĩ là một người rất trọng thể diện, lập tức trầm giọng: "Uẩn Tri, con đang nói cái gì?! Còn không mau đuổi khách......"

"Bốp ——."

Không đợi Từ Hải nói xong, bạt tai của Trang Hoa liền giáng xuống.

Từ Hải bị đánh có chút choáng váng, đỏ mắt nhìn Trang Hoa: "Cô —."

"Tôi cái gì mà tôi?" Trang Hoa lúc này dường như đã dần dần lấy lại bình tĩnh, giọng nói không lớn nhưng vừa đủ làm tất cả mọi người có mặt ở đây nghe rõ: "Từ Hải, khi ông vụng trộm cùng Từ Nghiêu cũng không biết xấu hổ, hiện tại biết mất mặt rồi? Biết đuổi khách đi rồi? Khi ông cùng nó ở chỗ này làm chuyện đáng xấu hổ sao không nghĩ đến chuyện này? Ông từng nghĩ đến tôi sao?!"

Nhiều vị khách không biết sự thật vừa chạy đến, nghe câu nói bao gồm trọn vẹn tin tức, sôi nổi mở to hai mắt.

Vụng trộm?

Ai với ai?

Từ Hải và Từ Nghiêu?!

Bọn họ không phải là cha con nuôi sao!!

Ánh mắt của khách khứa nhìn về phía Từ Hải và Từ Nghiêu lập tức mang theo tia đàm tiếu và khinh thường.

Không ngờ, một đứa trẻ ngoan như Từ Nghiêu vậy mà làm chuyện đó cùng cha nuôi?

Còn Từ Hải...... đến con nuôi cũng dám xuống tay, hạ lưu! Vô sỉ!

Từ Thần càng kinh ngạc hơn mà mở to miệng.

Vụng trộm là có ý gì?

Anh hắn và ba hắn?

Đang nói đùa đấy à?


Từ Thần lắc đầu, nhìn về hướng Trang Hoa: "Mẹ, có phải mẹ có nhầm lẫn gì rồi không......"

"Nhầm lẫn hay không, mẹ biết rõ hơn cậu." Từ Uẩn Tri ngắt lời Từ Thần.

Từ Thần cảm thấy cổ họng mình tựa như bị người dùng tay mạnh mẽ bóp chặt, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, mẹ...... anh cả không phải loại người như vậy! Con tin bọn họ, mẹ khẳng định nhìn nhầm rồi!"

Diệp Lạc Dao nhìn vậy không khỏi lắc đầu:

【 Nếu mình là dì Trang, mình chắc chắn sẽ cho Từ Thần một cái tát vào mặt, nuôi được cái thứ phiền phức gì không biết. 】

"Bốp ——."

Dường như nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, một giây sau cái tát của Trang Hoa giáng thẳng vào mặt Từ Thần, tưởng chừng vẫn chưa đủ, Trang Hoa trực tiếp tát thêm một cái vào má phải hắn.

Diệp Lạc Dao nháy mắt sung sướng: 【 Hay hay hay, trái phải đối xứng, chứng ám ảnh cưỡng chết quá thoải mái! Hoàn hảo! 】

Người Hoắc gia đứng cạnh đều cúi đầu.

Không phải không muốn xem náo nhiệt, chỉ là thật sự có chút không nhịn được cười.

Lại nhìn khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo kia của Từ Thần.

Khỏi phải nói, quả thật rất cân xứng.

Càng thêm buồn cười hơn!

Từ Thần bị hai cái tát này làm cho ngốc luôn, hắn che mặt không dám tin nhìn Trang Hoa: "Mẹ, mẹ đánh con?"

Trang Hoa không muốn nhìn Từ Thần nữa quay đầu lạnh mặt nhìn Từ Nghiêu đang lung lay sắp đổ và Từ Hải sắc mặt xanh mét.

Dưới cái nhìn của đám đông, hai người bọn họ đã sớm mất hết mặt mũi, khách khứa chạy đến càng ngày càng nhiều, thậm chí trong đó còn có người của Hoắc gia, bọn họ vô cùng hoảng sợ.

Sau ngày hôm nay chuyện này nhất định sẽ bị truyền ra ngoài, sau khi bị truyền ra, bọn họ còn ngẩng cao đầu nhìn mặt người ngoài thế nào?

Từ Nghiêu nhìn Trang Hoa, trong mắt tràn đầy cầu xin: "Mẹ, con cầu xin mẹ......"

"Đừng gọi tôi là mẹ." Trang Hoa lạnh giọng ngắt lời hắn: "Cậu làm tôi phát tởm, tôi cũng không nhận nổi tiếng mẹ này của cậu!"

Nước mắt của Từ Nghiêu bỗng chốc rơi xuống.

Khách khứa đứng một bên xem cũng không nhịn nổi.

Mọi người đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh, thường ngày chứng kiến không ít chuyện dơ bẩn nhưng chuyện quá đáng như vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Không biết xấu hổ!"

"Thật không biết xấu hổ!"

"Trang Hoa cũng đáng thương, nuôi cậu ta 20 năm lại nuôi ra được một bạch nhãn lang."

Từng câu từng chữ chọc thẳng vào lá phổi của Từ Hải và Từ Nghiêu.

Từ Hải cũng không chịu được nữa, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Chụp cái gì mà chụp?! Đều cút hết cho tôi! Cút ——."

Diệp Lạc Dao không khỏi lùi ra sau một bước:


【 Tình hình này là sắp phát điên rồi? 】

【 Đừng có lây sang tui nha! 】

Tần Diệu và người Hoắc gia cũng thận trọng lùi ra sau một bước lớn.

Ăn dưa, an toàn là trên hết.

Từ Hải xông lên bắt đầu xô đẩy những phóng viên xung quanh, các phóng viên không thể động thủ với ông ta chỉ có thể liên tục lùi về phía sau. Rất nhanh đám người bị Từ Hải đẩy đến hành lang.

Từ Hải đẩy các phóng viên ra xong lại đi đẩy Trang Hoa, nhưng Trang Hoa đứng yên tại chỗ không bất động, ông ta không có cách nào đóng được cửa phòng lại được, nổi giận muốn trực tiếp động thủ.

Những người khác đang định bước lên giúp đỡ, Từ Uẩn Tri nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra bảo vệ Trang Hoa, một tay bắt lấy cánh tay của Từ Hải mạnh mẽ vặn ra đằng sau phát ra một tiếng răng rắc giòn tan, Từ Hải lập tức hét lên đau đớn: "A a a a a —— đau đau đau! Từ Uẩn Tri! Mày điên rồi sao? Tao là cha mày........"

Từ Nghiêu nghe thấy tiếng hét của Từ Hải cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tiến lên một bước: "Anh..... anh buông ba ra trước đi......."

Diệp Lạc Dao động tác mê muội của Từ Thần mà cau mày:

【 Có phải đầu óc Từ Thần có bệnh rồi không? 】

【 Không giúp được dì Trang thì thôi đi, còn đi quan tâm tra nam và cha dượng của cậu ta? 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng gật đầu tán đồng.

Trong đám người có người nói: "Từ Thần còn ra tay trợ giúp."

"Xem ra, Trang Hoa đã nuôi ra hai đứa con bạch nhãn lang."

Thanh âm bàn tán không chút kiêng dè nào, mặt Từ Thần trong nháy mắt đỏ bừng.

Từ Uẩn Tri quay đầu liếc Từ Thần, trầm giọng: "Đã đến nước này rồi cậu còn muốn bảo vệ bọn họ?"

Từ Thần ánh mắt né tránh, nghĩ đến chuyện kinh thế hãi tục mà hắn vừa nghe được, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ nhưng rất nhanh hắn tìm lại được giọng nói: "Nhưng bọn họ dù sao cũng là ba và anh cả, chúng ta là người một nhà nếu có chuyện gì có thể chậm rãi nói chuyện........"

Diệp Lạc Dao bình luận: 【 Nói hoài nói mãi vẫn không hiểu! 】

Ba Hoắc: Không sai.

Diệp Lạc Dao: 【 Nếu ba Hoắc dám làm vậy với mẹ Hoắc, mình chắc chắn là người đầu tiên xông lên đánh ông ấy! 】

Ba Hoắc: Đúng! Đợi đã!!

Ba Hoắc:???

Không phải! Ai bảo con đem ta ra so sánh vậy!

Loại chuyện này có thể đem ra so sánh linh tinh sao?

Ông tốt hơn cái tên khốn Từ Hải kia vô số lần!

Ba Hoắc co chặt xương hàm.

Mẹ Hoắc vui vẻ nở nụ cười.

Quả nhiên, Lạc Dao nhà bọn họ là tốt nhất!

Hoắc Yến đưa mắt nhìn ba Hoắc mẹ Hoắc, không khỏi tưởng tượng cảnh nếu ba Hoắc thật sự làm ra chuyện phản bội mẹ Hoắc...... khụ khụ!

Hắn khẳng định cũng đứng về phía mẹ Hoắc!

Loại chuyện đánh cha ruột này, lần một thì ngượng tay, lần hai thì quen tay! Lần ba càng thành thạo hơn!

Cũng may người Hoắc gia chỉ có thể đọc được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, nếu tiếng lòng của Hoắc Yến bị lộ ra thật sự sẽ bị đồn là bất hiếu.

Sau đó chắc ba Hoắc sẽ là người một lần ngượng tay, hai lần quen tay, lần ba thành thạo mất!


"Buông ông ấy ra đi." Trang Hoa đột nhiên lên tiếng, chuyện đã biến lớn như bà dự liệu, ngày càng có nhiều khách khứa đến xem, ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp nơi. Bà hiện tại có chút mệt mỏi, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Từ Thần lần cuối.

Từ Thần bị cái nhìn này của Trang Hoa làm cho sợ hãi, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Diệp Lạc Dao hiểu rõ:

【 Ồ hố, xem ra trong tương lai Từ Thận thật sự sẽ có tận hai người cha. 】

【 Ánh mắt bình thản này của dì Trang có vẻ như không có một tia tổn thương nào, hiển nhiên đã bị Từ Thần gây tổn thương sâu sắc. 】

【 Ban nãy dì Trang đánh cậu ta chắc là cho cậu ta một cơ hội cuối cùng. Nhưng đáng tiếc, Từ Thần không nắm bắt được. 】

Giọng nói của Diệp Lạc Dao thực hớn hở, cậu vui sướng khi thấy tên ngốc phản ứng chậm Từ Thần gặp xui xẻo.

Từ Uẩn Tri buông Từ Hải, Từ Hải không đứng vững được Từ Nghiêu và Từ Thần nhanh chóng đi tới đỡ.

Trang Hoa thờ ơ nhìn một màn này, tâm tình lại bình tĩnh mà trước nay chưa từng có, chứng kiến cảnh tượng "phụ từ tử hiếu" này bà lại nở nụ cười nói: "Từ Hải, tôi sẽ sai người soạn đơn ly hôn rồi gửi cho ông, theo thỏa thuận chúng ta đã ký trước đó, chỉ cần ông ngoại tình ông sẽ phải ra đi trắng tay, từ nay trở đi ông có thể dẫn theo hai đứa "con trai" tiếp tục sinh sống."

Từ Hải toàn thân cứng đờ, thậm chí quên mất cả cơn đau.

Từ Thần bỗng ngẩng đầu, hắn không dám tin nhìn Trang Hoa: "Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?"

Diệp Lạc Dao vô ngữ cứng họng:

【 Mẹ cậu bị ba cậu và cha dượng của cậu bắt nạt đến như vậy rồi, ban này còn đứng ra giúp đỡ. 】

【 Bây giờ còn không biết xấu hổ mà đi hỏi mẹ cậu có phải không cần cậu nữa rồi không, mình đã nói rồi mà, tên Từ Thần này có bệnh về đầu óc! 】

Hoắc gia liên tục gật đầu.

Diệp Lạc Dao, người phát ngôn của cả nhà bọn họ!

Ánh mắt Trang Hoa nhìn Từ Thần giống như đang nhìn một người xa lạ, bà không muốn nói gì thêm mà chỉ nói với Từ Uẩn Tri đứng bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."

Trang Hoa đang muốn rời đi, những người khác đương nhiên không thể ở lại, sôi nổi xoay người rời đi.

Lúc này, Từ Nghiêu đột nhiên lạnh lùng nói: "Bà —— bà cố ý!"

Trang Hoa dừng bước: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Vừa nãy Từ Nghiêu rơi vào trạng thái hoảng loạn cho nên hắn căn bản không ý thức được, rõ ràng ly rượu bỏ thêm thuốc kia là hắn tự mình đặt trên khay, làm thế nào mà Từ Uẩn Tri được cho là sẽ trúng chiêu lại không trúng chiêu, ngược lại Từ Hải tửu lượng ngày thường rất tốt lại kéo hắn vào trong căn phòng này?

Trong nháy mắt, Từ Nghiêu hiểu rõ mọi chuyện.

Trang Hoa đã sớm biết!

Bà ấy đã biết từ trước!

Một luồng khí lạnh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, giọng nói của Từ Nghiêu run run: "Bà biết kế hoạch của tôi, bà liền tương kế tựu kế......... chính là vì muốn khiến Từ Hải đem hai bàn tay trắng rời khỏi?"

Trang Hoa cười nhẹ một tiếng, không quay đầu, vẫn nói câu nói cũ: "Tôi không hiểu ý của cậu."

Từ Nghiêu nháy mắt mất hết toàn bộ sức lực, tê liệt ngã trên mặt đất.

Từ Thần thấy vậy vội vàng đi tới đỡ: "Anh cả, anh......."

Đám người giải tán, Diệp Lạc Dao đứng trong đám người xem nào nhiệt còn chưa rời đi, lập tức rơi vào trong tầm mắt của Từ Thần.

Cả người Từ Thần thoáng run lên, xấu hổ giận dữ nhìn Diệp Lạc Dao "Cậu ——."

Tần Diệu đang định tiến lên liền nghe thấy Diệp Lạc Dao giết người không dao: "Chúc mừng cậu nha, bây giờ cậu chỉ có một người anh thôi."

Từ Thần nghẹn cục tức ở cổ họng: "Cậu......... cậu, cậu ——."

Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, lịch sự nở nụ cười với hắn, xin lỗi nha, con người cậu ấy à chính là thích có thù tất báo!

Tần Diệu nhìn bóng dáng nhảy nhót vui sướng của nam sinh, khóe miệng cũng con lên.