Vừa gửi xong đã thấy hối hận.
Trình Kha Nhiên cảm thấy bản thân bị Đồ Lũng đầu độc rồi, có phải thằng nhãi này cũng dùng 36 kế trà xanh dùng trêи người cậu không?
Sao nó dạy cái gì mình làm cái đó vậy?
Trình Kha Nhiên muốn gỡ tin nhắn về nhưng Diệp Thiệu đã gửi tin mới qua.
【Diệp Thiệu: Đều kết hôn cả rồi, cũng không nhiều nhặn gì, cậu cảm thấy như vậy thì là như vậy.】
【Diệp Thiệu: Giờ tôi lái xe đã.】
Trình Kha Nhiên không trả lời lại, câu thấy hơi rối rắm, nhưng cũng rất vui vẻ.
Cậu cầm di động ngồi trêи chiếc giường xập xệ không có đệm chăn, dựa đầu vào thành giường trầm tư suy nghĩ: Ý của câu "Cậu cảm thấy như vậy thì là như vậy."
Có phải anh ấy nói giỡn trêu mình không?
Diệp Thiệu đang cố gắng hoàn thành trách nhiệm trong hôn nhân ư?
Nhưng có vẻ anh ấy không phản cảm với trò đùa của cậu lắm, nếu thật sự sợ mình hiểu lầm thì quan tâm đến cậu làm gì? Không khéo còn bỏ chạy giữa đường từ lâu rồi.
Trình Kha Nhiên nghĩ mình nên lạc quan hơn một chút, Đồ Lũng nói rất đúng, bây giờ Diệp Thiệu là hoa không chủ, cậu cứ giả vờ muốn nhờ Diệp Thiệu để nổi tiếng, cố gắng giao tiếp đùa cợt với hắn thì sẽ không còn ngại ngùng nữa.
Căn phòng này thật sự rất tồi tàn, Trình Kha Nhiên không hề có ý nghĩ sẽ ngủ một giấc tại đây, không ngờ Diệp Thiệu còn định tới đây, cậu còn đang xem xét có nên cậy bản thân cầm trong tay cái hiệp nghị hôn nhân rách nát kia mà đi tới chỗ khách sạn của Nhϊế͙p͙ Ba ở hay không...
Nhưng Diệp Thiệu còn định mang cả giường đệm tới....
Trình Kha Nhiên rất khó xử, thật ra cậu muốn ngủ trộm ở khách sạn hơn...
Tình yêu vẫn không thể thắng được cám dỗ của việc ăn no mặc ấm, so với giấc ngủ thì chẳng việc gì có thể mang so sánh được.
Sau khi mọi người đi ngủ thì chương trình cũng tắt phát sóng trực tiếp, 9 giờ sáng hôm sau mới tiếp tục.
Sau đó sẽ cắt ghép chỉnh sửa phần đã phát sóng trực tiếp thành một tiết mục đăng lên mạng, vậy nên những cảnh có sơ suất hoặc thừa thãi cũng sẽ được bỏ đi để tiện cho khán giả dễ theo dõi hơn.
Trình Kha Nhiên đi qua hành lang nhỏ hẹp u ám, cậu cứ có cảm giác lành lạnh như đang quay phim ma vậy, đột nhiên thấy mình không có đủ tư cách làm một diễn viên chuyên nghiệp, dù có biết đây là khu ký túc dùng để quay phim nhưng vẫn thấy khủng bố.
Bây giờ là khoảng 1 giờ đêm, cậu đẩy cửa sắt của tòa nhà ra, âm thanh chói tai của tiếng kim loại gỉ trở nên rõ ràng hơn trong đêm, cậu vừa ra ngoài đã bị gió lạnh thổi tới run cả người.
Tình yêu vẫn là không thắng nổi cẩm y ngọc thực dụ hoặc, có đủ yếu ớt.
Trình Kha Nhiên đi ra khỏi khu nhà ở cũ kỹ này, đi đến bên đường, đối diện cậu là khách sạn nhà hàng đầy đủ mọi thứ, còn có cửa hàng tiện lợi 24/7, còn có nhiều người còn đang uống rượu nói chuyện ở đó.
Con đường cậu đứng như dải phân cách giữa thế kỉ 20 đơn sơ và 21 hào nhoáng vậy.
Trình Kha Nhiên nhìn xung quanh, cậu nhìn thấy một chiếc xe cỡ vừa ở đằng kia còn đánh đèn xe lên mà không để ý.
Đó là một chiếc xe vans.
Trình Kha Nhiên biết xe cá nhân của Diệp Thiệu là hãng nào, cậu ôm lấy hai cánh tay cho bớt lạnh, cố gắng nhìn xung quanh thì Diệp Thiệu gọi tới.
"Ừm?" Trình Kha Nhiên chỉ nói một từ, còn mang theo giọng mũi nghèn nghẹt.
Diệp Thiệu trực tiếp mở cửa xe đi xuống: "Tôi ở đằng sau cậu."
Trình Kha Nhiên quay đầu lại mới thấy Diệp Thiệu đang đi về hướng cậu, trong tay hắn còn mang theo một chiếc áo khoác.
"Cái đệt mẹ." Trình Kha Nhiên hoảng sợ, vội vàng chạy tới lôi kéo Diệp Thiệu đi vào trong xe.
Diệp Thiệu còn chưa kịp khoác áo cho người ta thì đã bị đẩy lên ghế lái.
Trình Kha Nhiên mở cửa xe ra, tìm một chỗ để ngồi xuống, còn Diệp Thiệu vẫn đang chưa hiểu gì: "Nhìn thấy tôi kϊƈɦ động như vậy à?"
Trình Kha Nhiên thở dốc: "Không phải, sao anh xuống xe làm gì? Còn lái cả xe vans sang nữa, chỗ này là địa điểm quay chụp, kiểu gì cũng sẽ có phóng viên."
Chụp được hai người họ thậm thụt vào ban đêm, kiểu gì cũng sẽ viết được mấy câu văn hay chữ tốt, đến lúc đó Diệp Thiệu thẹn quá hóa giận lại không muốn tiếp xúc với đàn ông nữa thì sao?
Diệp Thiệu đưa áo khoác cho Trình Kha Nhiên: "Mặc vào đi."
Trình Kha Nhiên cầm áo khoác trong tay nhưng không mặc vào, từ lúc cậu nhìn thấy Diệp Thiệu, máu nóng trong người đã sôi sùng sục lên rồi.
Diệp Thiệu quay đầu đi, mở cửa sổ xe hỏi Trình Kha Nhiên: "Tôi hút thuốc nhé?"
Trình Kha Nhiên sửng sốt: "Được...nhưng mở cửa sổ thì cẩn thận bị chụp."
Diệp Thiệu cúi đầu, ngọn lửa từ điếu thuốc ánh lên trong đôi mắt hắn: "Không sợ bị chụp."
Trình Kha Nhiên ôm chặt áo khoác của Diệp Thiệu, nhỏ giọng nói: "Việc này là do tôi....liên lụy tới anh quá."
Diệp Thiệu coi như đối phương đang khách sáo: "Ký túc xá kia phải ngủ tới 2 đêm, không ai chịu được, buổi tối cậu cứ lên xe ngủ, ít nhiều gì cũng sẽ thoải mái hơn một chút."
Trình Kha Nhiên kinh ngạc nói: "Vậy còn anh thì sao? Mai sẽ về như nào?"
"Sáng mai Cung Trạch Ngọc sẽ tới đón tôi, đến lúc đó tôi sẽ tìm chỗ đỗ nào quanh đây, tối mai cậu tự đến là được."
Trình Kha Nhiên nghĩ nửa ngày vẫn thấy hơi kỳ cục: "Tôi đi tới khách sạn đối diện cũng được mà."
Diệp Thiệu quay đầu nhìn cậu: "Cậu đi với tôi mà bị chụp thì sẽ mang tiếng là không tuân thủ quy tắc thăng cấp của chương trình, bù lại là không ai dám đăng lên. Nhưng nếu cậu tự chạy ra, tôi lại không phản ứng kịp thời thì phải làm sao bây giờ?"
Trình Kha nhiên: "......" Vậy mà Diệp Thiệu lại nghĩ cho mình ư?
Bỗng dưng cảm thấy bản thân không xứng đáng tham gia chương trình này.
Trình Kha Nhiên kéo ghế xuống xong thì hỏi hắn: "Liệu tôi có làm ảnh hưởng xấu đến chương trình không? Vốn dĩ tôi nên bị loại rồi."
Diệp Thiệu hút thuốc xong thì xuống xe, lôi cái gọi là đệm chăn mang đến cho Trình Kha Nhiên ra sắp xếp, thu dọn xong chốn ngủ cho cậu: "Chương trình làm ra để rèn luyện kỹ năng diễn xuất chứ không phải năng lực chịu khổ, cậu nghĩ nhiều làm gì."
Cho nên, có 2 cái gối đầu, Diệp Thiệu cũng ở lại sao?
Trình Kha Nhiên nhìn nhìn Diệp Thiệu đang đứng bên cạnh mình rồi lại nhìn giường, tuy đây là xe vans du lịch, nhưng hai người đàn ông cao hơn 1m80 ngủ thì cũng rất chật.
Hơn thế Diệp Thiệu còn cao hơn cậu nhiều như thế, Trình Kha Nhiên không nghĩ rằng chiều cao của đối phương mở đầu bằng số 18 được.
Diệp Thiệu chỉ chỉ chiếc giường: "Có thể sẽ hơi chật một chút, cậu có để ý không?"
"Có gì đâu mà để ý, dù sao cũng từng ngủ...." Không đúng lắm, hình như chưa từng ngủ chung, lần đó mình tỉnh dậy lúc nửa đêm còn đuổi Diệp Thiệu lên tầng trêи ngủ.
Trình Kha Nhiên xấu hổ.
Diệp Thiệu nhìn chằm chằm cậu, dường như còn cố ý trêu: "Hả? Từng ngủ lúc nào vậy?"
Trình Kha Nhiên đỏ mặt, giả vờ không thèm để ý đến hắn, kéo Diệp Thiệu lên giường: "Tôi thuận miệng thôi, bây giờ, ngay lập tức là ngủ chung nè."
Tham gia chương trình này là việc cậu không bao giờ hối hận.
Hai người nằm ngay cạnh nhau, chỉ có một chiếc chăn nhỏ.
Trình Kha Nhiên lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Cậu giãy một hồi mới định quay lưng về phía Diệp Thiệu để ngủ, không ngờ vừa mới nghiêng người qua đã bị Diệp Thiệu vòng chân qua đè lên eo.
Diệp Thiệu như muốn cắn lỗ tai cậu: "Được rồi, đừng lăn qua lăn lại nữa, đã gần 2 giờ đêm rồi, ngày mai cậu còn phải quay chương trình."
Trình Kha Nhiên sắp tắc thở.
Đệt mẹ!
Cậu được Diệp Thiệu vây quanh ở trong ngực! Đối phương ôm cậu rất chặt!!! Mẹ kiếp Diệp Thiệu thật là...nặng.
Trình Kha Nhiên vui sướиɠ, cựa quậy hai lần rồi nói: "Tôi có thể thay đồ ngủ được không, mặc vậy không ngủ được."
Còn đang mặc quần jeans, phần eo hơi cộm cộm, cậu không ngủ như vậy được.
Diệp Thiệu đang mặc quần thể thao, hắn buông Trình Kha Nhiên, giọng nói khàn thầm thì: "Cởi đi."
Yết hầu khát khô.
Trình Kha Nhiên ngồi dậy định cởi áo, nhưng chưa kịp cởi ra đã lúng túng nói: "Chết rồi, tôi quên mang ba lô ra đây..."
Không có đồ ngủ.
Diệp Thiệu ngẩng đầu lên, cũng không có ý định đi xuống xe lấy, trực tiếp kéo chăn mỏng xuống phần eo của cậu: "Quấn tạm đi vậy, đệm chăn đều là đồ mới."
Diệp Thiệu muốn chảy máu mũi rồi, eo Trình Kha Nhiên thon thế? Sao da trắng thế? Tại sao lại thế????
Cơ bụng của Trình Kha Nhiên cũng không có rõ, nhưng tuyến nhân ngư lại rất quyến rũ, thằng nhóc này tập thể hình theo dạng này hả?
Trình Kha Nhiên vẫn quay lưng về phía Diệp Thiệu, cậu vẫn cảm thấy không ổn lắm, nếu Diệp Thiệu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá nhiều, ít nhiều gì cũng nên có một cái chăn.
Tay trái Trình Kha Nhiên kéo chăn ngược ra đằng sau: "Đắp cùng nhau đi....má ơi!"
"Chậc." Diệp Thiệu tặc lưỡi cong người, lui về ra sau một chút.
Mẹ kiếp...huơ bừa mà lại đánh trúng chú chim non nhà Diệp Thiệu à?
Diệp Thiệu có phản ứng đúng không? Đều là đàn ông cả, sờ vào là biết.
Trình Kha Nhiên kϊƈɦ động đến nỗi lồng ngực cũng phát run, sợ vừa mở miệng ra sẽ bị Diệp Thiệu phát hiện.
Vì sao Diệp Thiệu lại như vậy? Nửa đêm rồi, không thể nói là việc bình thường giữa 2 người đàn ông nữa.
Diệp Thiệu nằm thẳng người không nhúc nhích, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Tôi nóng trong người, cậu cứ đắp một mình đi."
Trình Kha Nhiên không nói chuyện, tim cậu đập quá nhanh, một lát sau Diệp Thiệu mới hỏi lại cậu: "Có phải dọa sợ cậu rồi không?"
Trình Kha Nhiên mấp máy môi: "Ừm....cũng, cũng bình thường mà, việc này thì có gì đâu mà sợ."
Đệt.
Nói như không nói, nói xong càng xấu hổ.
Diệp Thiệu còn nghĩ nhóc con này mặt ngoài với bên trong như hai người đối lập, vì sao nói mấy câu này cũng không thấy cậu ấy ngượng mồm?
Đột nhiên Diệp Thiệu lại thò người qua: "Không sợ thật à?"
Trình Kha Nhiên đánh bạo: "Sợ gì đâu? Tôi cũng là đàn ông mà."
"Vì sao lại dám kết hôn với tôi? Cậu không sợ tôi thích đàn ông thật à?" Diệp Thiệu hỏi.
Trình Kha Nhiên tỉnh cả ngủ: "Thích, thích thì cứ thích thôi...Thích đàn ông lại không phải việc gì sai trái."
Có phản ứng mà thôi, rất bình thường, tôi cũng có này.
"Ừm." Diệp Thiệu nhìn lên nóc xe, một lát sau mới quay lưng về phía Trình Kha Nhiên: "Tôi là trai thẳng thật, cậu không cần sợ đâu."
Trước khi kết hôn thì là như vậy thật....
Trình Kha Nhiên nắm lấy góc chăn: "Ừm..."
Haiz...
9 giờ sáng hôm sau Trình Kha Nhiên mới quay lại hiện trường quay phim chụp hình, mọi người cũng đã ăn sáng xong, cậu còn bị Nhϊế͙p͙ Ba bắt gặp đi về.
Trình Kha Nhiên nói: "Tôi đi chạy bộ sáng."
Cameraman vừa mới chuyển máy quay về Trình Kha Nhiên thì Nhϊế͙p͙ Ba đã gật đầu, sau đó đi hỏi những người khác ăn thế nào.
Trình Kha Nhiên chỉ được lóe vài giây qua màn hình.
Cả ngày tiếp theo, Trình Kha Nhiên cũng không xuất hiện trước máy quay được mấy lần.
50 cá thể được phát sóng trực tiếp, riêng Trình Kha Nhiên vẫn còn chưa rõ tên họ.
Kim Nghi Nhân tức giận: "Sao mỗi lần cậu phát biểu thì Nhϊế͙p͙ Ba lại chuyển chủ đề nhanh thế nhỉ???"
Trình Kha Nhiên lắc đầu: "Cậu nói xem, có người nào trời sinh đã là trai thẳng không?"
Kim Nghi Nhân: "...Tuy vấn đề này cũng rất quan trọng, nhưng giờ cậu có thể ngừng giờ triết học được không? Từ giờ cậu cố gắng lộ mặt nhiều một chút, nếu không thì người xem không nhớ được cậu đâu."
Trình Kha Nhiên lắc đầu: "Tôi cũng không biết diễn giáo viên, để bọn họ lên màn đi."
Trong phòng học bụi phấn bay tứ tung, nhiều đến nỗi Trình Kha Nhiên còn bị sặc.
Kim Nghi Nhân chỉ tiếc bản thân không thể rèn sắt thành thép: "Cậu muốn thay đổi số phận thì phải nỗ lực, có gương mặt như vậy rồi, không thể gục xuống dễ dàng như vậy được."
"Thay đổi số phận gì?" Trình Kha Nhiên ăn bò khô mà Diệp Thiệu mang tới cho cậu, mềm mềm mà vẫn giữ được độ dai, lại còn rất thơm, nói chung là ăn ngon.
Kim Nghi Nhân: "Làm theo lịch mặt trời mọc và lặn là cuộc sống sinh hoạt bình dân đó."
"....Vậy thì tôi phải nỗ lực rồi."
Từ lúc phát sóng trực tiếp đã không chiếu Trình Kha Nhiên, chờ đến khi hậu kỳ cắt xén thì Trình Kha Nhiên lại càng mất hút.
Sáng sớm Cung Trạch Ngọc phải đón Diệp Thiệu đi về, hỏi hắn: "Mày điên à? Vì tình yêu say mê mà tự làm khổ mình? Hơn nửa đêm còn đưa chăn cho người ta?"
Diệp Thiệu gãi mũi: "Dù sao cũng là chương trình của tôi, điều kiện gian khổ như vậy, cậu ấy không chịu được là bình thường."
"Người ta cũng có bảo là không chịu nổi đâu, không phải mày gọi điện cho khách sạn đặt 1 phòng cho cậu ấy là được à? Giữa tao với mày còn định giấu diếm cái gì?" Cung Trạch Ngọc cảm thấy Diệp Thiệu không phải là đàn ông nữa, dông dông dài dài.
Diệp Thiệu kéo ghế ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi: "Vậy mày nói phải làm sao bây giờ? Tao thấy tao chăm sóc cậu ấy như em trai thất lạc nhiều năm vậy, nhưng tối qua cậu ấy cởi quần trước mặt tao, tao..."
"Móa!" Cung Trạch Ngọc phanh gấp, tí nữa thì lỡ vượt đèn đỏ, khó tin hoi lại Diệp Thiệu: "Sao cậu ấy lại làm thế? Thử thách con quái thú trong mày à?"
".....Cậu ấy tin tưởng tao chứ còn thế nào nữa." Diệp Thiệu bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vốn tao chú ý đến cậu ấy là vì cậu ấy không thích tao, không thích đến nỗi ai ai cũng biết điều đó, tao chỉ nghĩ cậu nhóc này có năng lực, sau đó như bị chơi thuốc vậy, kết hôn."
Cung Trạch Ngọc: "Sau đó thì sao?"
"Lại thấy khá tốt, nếu cậu ấy có thể thích tao thì tốt rồi, người mềm như vậy." Diệp Thiệu suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra cách giải thích.
"....Mày nói người mềm nghe không thích hợp lắm nhỉ?" Cung Trạch Ngọc xấu hổ.
"Mày biết ý tao mà." Diệp Thiệu lại muốn hút thuốc nhưng bị Cung Trạch Ngọc ngăn lại.
Cung Trạch Ngọc: "Đừng hút nữa, tao còn đang cố bảo vệ sức khỏe của mình, cũng đừng có hút trước mặt Trình Kha Nhiên, dạy hư trẻ con, thích thì theo đuổi, dù sao cũng kết hôn luôn rồi, chẳng lẽ mày sợ không bắt được người ta? Nếu không theo đuổi được thì mấy năm sống trêи đời của mày quá vô ích."
Diệp Thiệu cầm điếu thuốc, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Vậy tao đây thử xem sao."
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thiệu: Trình Kha Nhiên, cậu cởi quần lần nữa coi.
Trình Kha Nhiên:??? Rốt cuộc anh muốn nói gì????