Người đàn ông bên mép giường không đáp lại, hơi cúi người xuống thấp giọng nói: "Em dậy uống thuốc đã."
"Tôi uống rồi..." Tần Chu có chút kháng cự không muốn uống thuốc, cơ thể rụt lại co vào trong chăn.
Trong đầu cứ truyền tới những trận đau nhói, Tần Chu càng thêm khó chịu vùi đầu vào chăn bông, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp. Hạ Dương không có rời đi, khẽ duỗi tay tới kéo chăn bông trên người cậu xuống một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tần Chu.
"Yến Yến." Hạ Dương cau mày tăng thêm ngữ khí: "Uống thuốc đi."
Tần Chu bị sờ đến ngứa ngáy: "Đừng chạm vào tôi." Tần Chu đã không còn khí lực tự hỏi đây là mơ hay là thực nữa, chỉ cảm giác toàn thân đều rất khó chịu.
Hạ Dương vẫn ngồi cạnh giường hỏi tiếp: "Vậy em có muốn ăn gì không?"
"Không ăn." Tần Chu lắc đầu, giọng nói ồ ồ: "Anh đi ra ngoài đi."
Hạ Dương rót nước nóng vào ly: "Uống thuốc trước đã."
Người trên giường không đáp lại gì cả, nhắm hai mắt như đang ngủ rồi. Hạ Dương lại gọi lần nữa: "Yến Yến?"
Tần Chu bị kêu mãi đến nỗi cảm thấy có chút phiền phức: "Anh đừng quấy rầy tôi nữa..."
Tần Chu còn rất mệt mỏi, giọng nói vô cùng yếu ớt không dư sức đâu mà phản ứng người kia. Hạ Dương không nói gì, chỉ vươn tay ra ôm người trên giường lên rồi lấy ly nước ấm qua kề tới bên miệng Tần Chu.
Tần Chu không còn cách nào khác đành phải hé miệng uống thuốc, sau đó chui lại vào trong chăn bông đưa lưng về phía Hạ Dương. Hạ Dương ngồi bên giường, khẽ vỗ về thiếu niên đang bị bệnh.
Hạ Dương im lặng ngồi kề bên giường cậu thêm một lúc, sau khi nhìn thấy Tần Chu có vẻ ngủ say rồi mới đứng dậy rời đi.
Nhưng Hạ Dương còn chưa đi được vài bước thì chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ phía sau, hắn liền quay đầu lại thì phát hiện chú nhím nhỏ kia đã đạp chăn bông xuống rồi. Tần Chu đạp chăn bông xuống tới tận thắt lưng, nửa người trên lộ hết cả ra ngoài, hình như là có chút nóng.
Hạ Dương nhíu nhíu mày, nhưng vẫn bước tới kéo chăn lên cao đắp lại cho cậu cẩn thận. Tần Chu chỉ ngủ nửa mộng nửa tỉnh, sau khi cảm nhận được động tác của hắn liền mơ mơ màng màng giãy giụa, muốn xốc chăn lên lần nữa: "Nóng..."
Cả người Tần Chu vẫn còn thấy khó chịu, thấp giọng nói: "Tôi ngủ một giấc là tốt rồi..."
Hạ Dương không nói gì, chỉ nằm xuống ôm chặt cả người Tần Chu lẫn chăn bông vào ngực, không cho đối phương lộn xộn nữa. Tần Chu bị chăn bông quấn lấy, vừa nóng vừa ngột ngạt: "Nóng..."
Hạ Dương khẽ thở dài: "Em thật là... ngay cả bản thân cũng không chăm sóc cẩn thận gì cả."
Thật là một con nhím nhỏ yếu ớt lại cứng đầu. Hạ Dương cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cho Tần Chu. Tần Chu dần dần bình tĩnh lại, hô hấp cũng trở nên ổn định.
Thế nhưng chưa được vài phút sau, Tần Chu lại bắt đầu lăn lộn. Tần Chu giãy giụa ở trong chăn, khó chịu lên tiếng: "Buông ra, tôi muốn đi ra ngoài..."
"Sao vậy?"
Tần Chu nghẹn giọng nói: "Đói bụng."
Cả buổi tối cậu cũng chưa ăn cái gì cả, hiện tại đột nhiên có chút đói bụng.
Hạ Dương hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Tần Chu mở to mắt nhìn nam nhân phía trước. Căn phòng vẫn tối om, nhưng sau khi mắt đã dần quen với bóng tối thì ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào vẫn vừa vặn có thể nhìn thấy người trước mặt.
Tần Chu suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy có chút thèm ăn trái cây nên đáp: "Dâu tây."
"Ở đây làm gì có dâu tây." Hạ Dương nhíu mày.
Tần Chu cố chấp nói: "Tôi muốn dâu tây."
"Không có."
"Thế quả nho cũng được..." Giọng Tần Chu càng ngày càng nhẹ.
"Đều không có." Hạ Dương sờ sờ cái ót Tần Chu, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ăn chút cháo không?"
Người trong lòng ngực không có phản ứng gì nữa. Hạ Dương cúi đầu liền thấy Tần Chu đã nhắm mắt ngủ say rồi.
Lúc Tần Chu tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Tần Chu còn có chút mơ màng nhìn nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy Hạ Dương đâu cả. Tần Chu lại nhìn về phía tủ đầu giường, bên trên cũng không có ly nước nào.
Người cậu đang nghĩ đến không có ở đây nhưng người đại diện thì có, khi vừa thấy Tần Chu đã tỉnh liền vội vàng lại gần hỏi han: "Khá hơn chút nào chưa? Có chỗ nào khó chịu không?"
Người đại diện đo nhiệt độ cho Tần Chu, thấy kết quả đã ổn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ổn rồi, đã hạ sốt."
Tần Chu đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ trên giường đột nhiên lên tiếng hỏi: "Phàm ca, tối hôm qua có phải có người đã tới phòng em không?"
Người đại diện trả lời: "Không có."
"Không có ai hết sao?" Tần Chu càng thêm mờ mịt.
Nhưng rõ ràng tối hôm qua cậu nhìn thấy Hạ Dương mà... Hay là mọi chuyện xảy ra đêm qua đều do cậu nằm mơ?
"Không có." Người đại diện lắc lắc đầu, lại nhảy sang đề tài khác: "Cậu ấy, lần sau sinh bệnh thì đừng có cưỡng ép bản thân chống cự như vậy."
"Vâng, lần sau em sẽ chú ý." Tần Chu gật đầu, cũng không hỏi chuyện tối hôm qua nữa.
Ngày hôm qua cậu phát sốt nên đầu óc không thanh tỉnh lắm, thế mà lại đem cảnh trong mơ coi như thành hiện thực nữa chứ. Tần Chu khẽ vỗ vỗ trán xuống giường đi thay quần áo, trang điểm xong liền chuẩn bị cho ngày ghi hình thứ ba.
Vào ngày thứ ba, tổ tiết mục lại đưa ra một nhiệm vụ mới, yêu cầu hai khách mời phụ trách bữa trưa. Kết quả bốc thăm lại vừa vặn là nhóm thứ ba, nhóm của cậu cùng Bùi Nguyên.
Vì thế Tần Chu thương lượng thực đơn cùng Bùi Nguyên một chút, sau đó đi hỏi ý kiến của các khách mời khác để ghi chú sở thích của mỗi người. Đã xác định thực đơn xong xuôi, Tần Chu nhanh chóng cùng Bùi Nguyên đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Khoai tây ở Hà Lan rất rẻ, vì vậy Tần Chu mua rất nhiều khoai tây. Lúc Tần Chu chọn nguyên liệu xong chuẩn bị đi thanh toán thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người nho nhỏ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên trong trang phục người hầu đang cầm sợi dây xích, bên cạnh là một con chó lớn. Con chó lớn lông đen trắng ngoan ngoãn đi theo người hầu, cái đuôi phía sau không ngừng đung đưa qua lại.
Ánh mắt Tần Chu khóa chặt vào thân hình con chó lớn kia, có chút sửng sốt. Con chó lớn đó trông rất giống với Kỳ Kỳ. Bất quá những con chó giống Alaska đều có ngoại hình không khác nhau lắm, Tần Chu thu hồi tầm mắt tiếp tục đi tính tiền.
Mua xong cả hai quay lại quán ăn. Vẫn còn một khoảng thời gian trước bữa trưa, Tần Chu mặc tạp dề đi vào phòng bếp, Bùi Nguyên cũng ở bên cạnh. Cơm trưa tổng cộng là phải làm bảy phần cho sáu khách mời cùng MC.
Tần Chu lấy điện thoại ra nhìn bản ghi nhớ rồi nói: "Lý lão sư không ăn ớt cay, Vương ca không ăn tiêu, chị Tương Tương thì muốn ăn khoai tây chiên..."
Bùi Nguyên gật đầu, ghi nhớ khẩu vị của mọi người.
Tần Chu đọc xong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói thêm: "Bùi lão sư không ăn hẹ."
Bùi Nguyên sau khi nghe cậu nói vậy liền có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang cậu.
Tần Chu vội vàng giải thích: "Em rất thích các tác phẩm của Bùi lão sư, trước kia từng xem qua phỏng vấn của anh thấy anh bảo là không thích ăn hẹ."
Bùi Nguyên cười cười gật đầu: "Quả thật là tôi không ăn nó được."
Hai người bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Tổ tiết mục tiếp tục ghi hình phần ăn cơm trưa của các khách mời, sau khi bữa trưa kết thúc thì mọi người có hai tiếng để nghỉ ngơi.
Người quay phim tắt đèn đi, đạo diễn vội vàng đi ra nói: "Các vị lão sư vất vả rồi! Đây là một chút tâm ý của tổ tiết mục mời mọi người!"
Nhân viên công tác cạnh đó đẩy một xe đẩy đồ ăn qua, đưa cho mỗi khách mời một phần món tráng miệng sau bữa ăn. Tần Chu vừa nhận được liền thấy đây là salad hoa quả. Mà trong món salad hoa quả này, có dâu tây cùng quả nho.
Sau khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, công việc lại được tiếp tục. Tần Chu vẫn như cũ làm mười phần bánh trứng. Nhưng việc bán bánh này vẫn không tốt cho lắm, chỉ có cô bé nhỏ nhà hàng xóm qua ủng hộ bọn họ.
Mặt khác thì công việc kinh doanh của nhóm thứ hai rất tốt, bọn họ chọn bán nước ép trái cây. Bốn giờ chiều, nhóm thứ hai đã hoàn thành công việc xong xuôi bán hết chỗ nước ép trái cây mà họ có.
"Chúng tôi bán hết sạch rồi!" Nữ khách mời nhóm thứ hai vui vẻ vẫy vẫy tay với Bùi Nguyên: "Bùi lão sư cùng Tiểu Chu cố lên!"
Bùi Nguyên nhìn quầy đồ uống ở nhóm thứ hai, lại nhìn Tần Chu nói: "Ngày mai chúng ta không bán bánh trứng nữa."
Tần Chu gật đầu.
Bùi Nguyên tiếp tục hỏi: "Cậu làm sủi cảo được không? Thử cái này xem sao?"
"Vâng, em sẽ làm." Tần Chu đồng ý.
"Vậy ngày mai chúng ta bán sủi cảo thử xem." Bùi Nguyên nói.
Mà trong khi cả hai đang nói chuyện thì một người phụ nữ trung niên đi ngang qua chỗ này rồi đi về phía họ. Tần Chu nhìn người phụ nữ kia, chợt nhận ra đây là nữ giúp việc mà cậu gặp ở chợ lúc sáng, nhưng bây giờ bên cạnh lại không có con chó lớn nào, chắc là không mang theo ra ngoài.
Nữ giúp việc lên tiếng hỏi: "Cái này bán thế nào?"
Bùi Nguyên báo giá ra.
Nữ giúp việc: "Tôi mua hết chỗ này."
Tần Chu có chút kinh ngạc, vội vàng đóng gói mấy phần bánh trứng còn lại rồi đưa cho đối phương cười lịch sự nói: "Cảm ơn."
Nữ giúp việc cầm lấy bánh trứng liền rời đi. Tần Chu không ngờ số bánh trứng còn lại vẫn có thể bán được, hôm nay vừa kịp đóng cửa quán được rồi.
Cho nên ngày hôm sau, Tần Chu vẫn làm một ít bánh trứng còn Bùi Nguyên thì gói sủi cảo. Tuy nhiên, công việc kinh doanh của cả hai vẫn rất ảm đạm, vẫn là không bằng việc buôn bán nước ép trái cây của nhóm của hai.
Nhóm khách mời thứ hai đã bán đồ uống xong xuôi từ sớm, kết thúc công việc trở về liền vui vẻ rủ rê hai người: "Bùi lão sư cùng Tiểu Chu đừng bán cái đó nữa, cùng chúng tôi bán đồ uống đi!"
Tần Chu thật sự cũng có chút động tâm, dù sao thì bây giờ đang là mùa hè thích hợp bán đồ uống lạnh nhất. Ngay khi Tần Chu định nói suy nghĩ này của mình với Bùi Nguyên thì lại thấy nữ giúp việc ngày hôm qua lại đến.
Lần này nữ giúp việc nắm dây xích trong tay, bên cạnh là một chú chó lớn đen trắng đi theo. Con chó lớn ngồi xổm bên cạnh nữ giúp việc, Tần Chu không khỏi nhìn chằm chằm con chó lớn kia.
Con Alaska này... trông giống hệt Kỳ Kỳ.
Nữ giúp việc nói với hai người: "Tôi muốn mua hết chỗ này."
"Được." Tần Chu gật đầu, bắt tay vào việc đóng gói bánh trứng cho cẩn thận.
Nữ giúp việc nhận lấy, lại hỏi thêm: "Còn bánh trứng nữa không?"
Tần Chu: "Còn, bây giờ tôi có thể làm ngay."
Nữ giúp việc: "Vậy tôi mua thêm hai phần bánh trứng nữa."
Tần Chu đồng ý, xoay người trở lại phòng bếp chuẩn bị làm bánh trứng. Tần Chu đi vào phòng bếp lấy trứng gà ra. Đang khi Tần Chu làm bánh trứng được một nửa thì đột nhiên nhận thấy xúc cảm bộ lông xù xù mềm mại cọ vào chân mình.
Tần Chu cúi đầu xuống liền phát hiện là con chó lớn lúc nãy. Con chó lớn vẫn đang ngậm dây xích trong miệng, dùng đầu cụng cụng đầu gối Tần Chu, ý đồ cố gắng đưa dây xích tới trước mặt cậu.
Tần Chu che microphone lại, thoáng cúi người nhẹ giọng gọi thử: "Kỳ Kỳ?"
Nghe vậy, con chó lớn liền lập tức vui vẻ vẫy vẫy đuôi đáp lại cậu. Tần Chu mỉm cười, khẽ vuốt ve cái đầu lớn của nó.
Là Kỳ Kỳ!
----------------------------------------------------