Khi Tần Chu trở lại khách sạn thì trời đã khuya.
Điện thoại đầy tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là bạn bè hỏi cậu chuyện về bình hoa. Tần Chu lướt xem danh sách, thấy Tô Đường cũng gửi tin nhắn tới hỏi thăm nên trực tiếp gọi điện thoại lại cho Tô Đường.
Điện thoại được kết nối, Tô Đường vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ? Tôi nghe nói cậu đắc tội Hạ tổng?"
"Ngay cả cô cũng biết? Tin tức truyền nhanh như vậy sao?" Tần Chu có chút ngoài ý muốn.
"Chuyện lớn như vậy, hôm nay cả đoàn đều bàn tán..." Tô Đường thầm hỏi: "Cậu thật sự làm vỡ đồ cổ của Hạ tổng sao?"
Tần Chu giải thích: "Không phải tôi làm, tôi cũng không biết tại sao nó lại rơi xuống, vừa vặn lại rơi xuống ngày bên cạnh tôi."
Cái bình hoa kia rõ ràng không phải cậu làm vỡ, nhưng cậu thật sự không giải thích rõ được vì dù sao cái bình cũng rơi ở ngay bên cạnh cậu.
"Đã bồi thường lại một cái khác rồi."
"Bình hoa đó đắt lắm à?"
"Ừm, không sao đâu."
Tô Đường nghe vậy cũng chỉ cho rằng bình hoa đó không đắt lắm, hơi chút yên lòng nói tiếp: "Bất quá lần này cậu đắc tội với Hạ tổng, video tuyên truyền phim cũng không quay được, bọn họ đều nói cậu sẽ bị tuyết tàng(*)..."
Tần Chu: "Tôi sẽ nghĩ cách."
Nếu thật sự bị công ty đóng băng hoạt động thì cũng không còn cách nào khác. Hôm nay xác thật là vì cậu mà không thể quay tuyên truyền phim.
"Vậy cậu gọi điện nói với Trịnh ca thử xem, để cầu tình gì đó." Tô Đường ở đầu bên kia điện thoại lo lắng thúc giục.
"Được." Tần Chu gật đầu.
Sáng hôm sau, Tần Chu nhận được điện thoại của người đại diện bảo cậu đến trụ sở chính công ty ngay. Tần Chu liền thu dọn đồ đạc một chút rồi đi đến công ty.
Sau khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Trịnh ca dẫn Tần Chu tới trước một văn phòng rồi nói: "Viên tổng tìm cậu."
Tần Chu sửng sốt một chút, bất quá vẫn là khôi phục trạng thái đi tới gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng đồng ý, Tần Chu liền đi vào. Tầm mắt quan sát xung quanh thấy được một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trước bàn làm việc. Viên Liệt ngồi đó cũng nhìn thấy cậu, biểu tình có chút lười biếng cười như không cười nhìn Tần Chu bước vào.
Tần Chu đi tới lịch sự gọi: "Viên tổng."
Viên Liệt đánh giá thiếu niên trước mặt, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."
Viên Liệt: "Chuyện ngày hôm qua tôi đã biết."
"Xin lỗi." Tần Chu cúi đầu: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra ngày hôm qua."
"Đừng khẩn trương." Viên Liệt nở nụ cười: "Tôi hôm nay tìm cậu tới không phải để nói chuyện này."
Thái độ của Viên Liệt rất thoải mái, giống như chỉ đang tán gẫu với bạn bè, tùy ý nói: "Cậu hẳn là đã biết Hạ Dương rồi đúng không?"
Tần Chu gật đầu.
"Anh ấy là bạn của tôi." Viên Liệt cười: "Tôi cũng biết anh ấy luôn nhận nhầm cậu với người khác."
"Anh ấy rất cố chấp, cho nên tôi muốn tìm một ít chứng cứ tới thuyết phục anh ấy, vì thế khoảng thời gian trước tôi đã đi một chuyến đến An Thạch, sau đó..."
Viên Liệt cố ý tạm dừng một chút nhìn đối diện với tầm mắt của Tần Chu, rất có hứng thú nói: "Cậu đoán xem tôi ở An Thạch phát hiện cái gì?"
Tần Chu khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.
Viên Liệt cũng không để ý tới thái độ lãnh đạm của Tần Chu, tiếp tục nói: "Thị trấn An Thạch mấy năm gần đây mới phát triển, một số nơi còn rất lạc hậu, cũng không có camera giám sát."
"Ví dụ như ba năm trước, chiếc xe chở khách nhỏ xảy ra chuyện khi đi lên núi, vừa vặn đường đi lại không có camera giám sát."
"Nếu lúc này có ai đó ở trong thôn lên xe chở khách thì sẽ không ai hay biết gì."
"Hơn nữa hiện trường xảy ra tai nạn xe cộ, người chết toàn thân bị bỏng nghiêm trọng, ngay cả mặt cũng không thấy rõ."
Viên Liệt lấy ra một văn kiện từ bên cạnh đưa tới trước mặt Tần Chu. Tần Chu nhìn văn kiện kia hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lấy, mở ra trang đầu tiên liền nhìn thấy bên trong kẹp một tấm ảnh.
Trong ảnh là một nhóm du khách đang đứng bên bến tàu ở An Thạch chụp một bức ảnh chung, ở góc dưới bên trái bức ảnh là một thanh niên cao gầy có nước da ngăm đen, còn đội một chiếc mũ đen quen thuộc.
Tần Chu nhìn thiếu niên góc dưới bên trái, cụp mắt xuống.
"Bức ảnh này là tôi tìm được ở An Thạch." Viên Liệt cười như không cười nhìn Tần Chu: "Còn có một người đàn ông khác tên là Tần Chu, rất thú vị không phải sao?"
"Cậu không phải là Tần Chu." Viên Liệt híp mắt lại: "Rất nhiều chuyện chỉ cần cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng một chút là có thể phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ."
"Bất quá Hạ thiếu với Giang Lâm chưa từng tra qua, trước mắt cũng chỉ có một mình tôi biết chuyện này."
"Hứa tiên sinh, có hứng thú cùng tôi tâm sự chuyện lúc trước không?"
Tần Chu nhìn bức ảnh, chậm rãi ngẩng đầu lên không nhanh không chậm nói: "Viên tổng, mỗi người đều có bí mật."
"Không sao, tôi am hiểu nhất là giữ bí mật." Viên Liệt bật cười: "Thật ra tôi là một bác sĩ tâm lý."
Nói xong, Viên Liệt thò tay vào trong ngăn kéo lấy ra mấy tấm giấy chứng nhận đưa tới: "Đây đều là giấy chứng nhận của tôi, bảo đảm chuyên nghiệp."
"Lúc trước sau khi cậu xảy ra chuyện, Giang Lâm cùng Hạ thiếu đều đến tìm tôi trị liệu."
"Là một người bác sĩ, tôi sẽ cẩn thận bảo toàn bí mật cho bệnh nhân của mình."
Tần Chu nhìn trên bàn đủ các loại giấy chứng nhận vẫn nhíu mày.
Viên Liệt rất có kiên nhẫn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn chậm rãi nói: "Nếu cậu là bệnh nhân của tôi, thì những thông tin này là thông tin cá nhân của cậu và tôi có quyền phải giữ bí mật cho bệnh nhân, kể cả danh tính của cậu."
"Nếu cậu không phải bệnh nhân của tôi thì với tư cách là một người bạn của Hạ thiếu, tôi có nghĩa vụ đem văn kiện này giao cho Hạ thiếu."
"Hứa tiên sinh, hiện tại còn cần tâm sự không?"
Tần Chu trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: "Tâm sự chuyện gì?"
"Tùy tiện nói cái gì cũng được."
Viên Liệt đứng dậy đi đến phòng nghỉ bên cạnh. Ngay sau đó, Viên Liệt từ bên trong bước ra với bộ áo blouse trắng trên người.
Bác sĩ Viên ngồi đối diện Tần Chu, ôn hòa nói: "Hiện tại chúng ta không phải là cấp trên và cấp dưới, chỉ là bác sĩ cùng bệnh nhân."
"Dùng một thân phận khác ẩn giấu ba năm, cậu hẳn là có không ít áp lực đúng không?"
"Cậu có gì muốn nói ra đều có thể nói với tôi."
"Cũng không cần lo lắng, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu."
Tần Chu không nói gì, chỉ cầm lấy tấm ảnh đoàn du khách chụp chung nhìn thanh niên mang mũ đen góc dưới bên trái, nhất thời có chút xuất thần.
Bác sĩ Viên chú ý tới ánh mắt của Tần Chu nên trấn an: "Cậu yên tâm, thế giới này người trùng tên trùng họ rất nhiều, chỉ cần cậu tránh xa An Thạch thì sẽ không có ai phát hiện ra."
Tần Chu nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh thanh niên mũ đen trên ảnh chụp, vẫn là nói: "Tôi không có gì muốn nói cả."
"Nếu cậu không muốn nói cũng không sao." Bác sĩ Viên cũng không ép buộc, lại hỏi tiếp: "Bất quá cậu xác định còn muốn giữ lại thân phận này không, không nhận lại bọn họ sao?"
Nhưng Tần Chu chỉ nói: "Viên tổng, tôi là Tần Chu."
Bác sĩ Viên hiểu ý của Tần Chu, không khỏi hỏi: "Nhưng Giang Lâm tiên sinh là bạn của cậu, cậu cũng không định nhận cậu ấy sao?"
Tần Chu nghĩ đến Giang Lâm sắc mặt liền nhu hòa một chút, nhẹ giọng nói: "Em ấy hiện tại sống rất tốt, tôi không nên quấy rầy đến em ấy nữa."
Bác sĩ Viên lại hỏi thêm: "Vậy thì Hạ thiếu thì sao?"
"Không cần."
Bác sĩ Viên không rõ lắm giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là tranh cãi trong tình cảm liền hỏi: "Là bởi vì cậu còn hận anh ấy sao?"
"Không hận." Ngữ khí Tần Chu rất bình tĩnh.
Lúc trước là cậu cam tâm tình nguyện sa vào, ngay từ đầu cũng đã có thể không cần danh phận. Nhưng chính cậu lại ảo tưởng quên mất thân phận của mình, còn càng ngày càng trở nên tham lam.
Không có gì để hận cả. Mối quan hệ giữa cậu và Hạ Dương vốn dĩ cũng chỉ là chơi chơi mà thôi, ngươi tình ta nguyện.
"Tất cả đều đã qua rồi." Thái độ Tần Chu hoàn toàn thờ ơ.
Bác sĩ Viên gật gật đầu, tiếp tục an tĩnh ngồi đối diện Tần Chu, chờ Tần Chu nói tiếp. Chỉ là Tần Chu không lên tiếng nữa, hai người cũng không ai nói lời nào, bầu không khí trong phòng làm việc thoáng chốc trở nên kỳ quái.
Thấy Tần Chu không muốn nói chuyện nữa, bác sĩ Viên đành nói: "Nếu cậu không muốn nói gì nữa thì cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta đến đây thôi."
Bác sĩ Viên lại lấy ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Tần Chu.
"Nếu ngày nào đó cậu muốn tư vấn tâm lý thì hoan nghênh cậu tới tìm tôi bất cứ lúc nào." Bác sĩ Viên nở nụ cười ôn hòa.
Tần Chu nhìn tấm danh thiếp kia, cuối cùng đành nhận lấy.
Viên Liệt cũng cởϊ áσ blouse trắng ra, tùy tiện vứt qua một bên, rồi nhìn Tần Chu nói tiếp: "Nói xong chuyện cá nhân rồi, bây giờ chúng ta nói đến chuyện công việc."
"Ngày hôm qua Hạ tổng rất tức giận, trực tiếp hủy bỏ kế hoạch quay phim của công ty chúng ta." Viên Liệt khẽ nhíu mày: "Nhưng video tuyên truyền phim lần này công ty đã chuẩn bị rất lâu."
"Chậm trễ một ngày, công ty sẽ phải lãng phí rất nhiều tiền, còn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch mở rộng kế tiếp, tổn thất có thể nói là rất nghiêm trọng."
"Hơn nữa tối hôm qua Hạ tổng cũng tới tìm tôi, nói là đối với lần hợp tác này rất không vừa lòng, muốn tôi thay đổi người."
Tần Chu nghe vậy liền nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua là sai lầm của tôi, tôi sẽ chấp nhận mọi sự sắp xếp và xử phạt từ công ty."
"Với những gì đã xảy ra ngày hôm qua, Hạ tổng đã rất bất mãn." Ngữ khí Viên Liệt rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng thập phần ngưng trọng: "Hạ tổng nói diễn viên công ty chúng ta rất không lễ phép, không hy vọng lại nhìn thấy lần thứ hai."
Tần Chu sửng sốt.
Hạ Dương nói cậu không lễ phép? Không muốn nhìn thấy lần thứ hai?
Cậu ngày hôm qua... Rất không lễ phép sao?
Tần Chu nghĩ có thể là bởi vì hôm qua cậu đã lỡ tay làm vỡ cái bình hoa đồ cổ giá trị "năm mươi triệu" kia. Nhưng mà cậu đã bồi thường lại một cái khác cho Hạ Dương rồi mà, hơn nữa còn được sự đồng ý của Hạ Dương mới vẽ lên bình hoa đó.
"Cũng may công ty tạm thời điều chỉnh danh sách diễn viên quay tuyên truyền phim, lúc này Hạ tổng mới vừa lòng." Đến đây, giọng điệu Viên Liệt mới trở nên nhẹ nhàng một ít.
Viên Liệt lại đem một văn kiện khác đưa qua: "Đây là danh sách diễn viên mới, cậu có muốn xem không?"
Tần Chu cầm lấy lật qua lật lại, liền thấy trong danh sách diễn viên viết "Tần Chu", hơn nữa chỉ có duy nhất một cái tên này.
Tần Chu nhìn chằm chằm danh sách diễn viên mấy lần, ngẩng đầu hỏi: "Viên tổng, danh sách không viết sai sao?"
"Không viết sai." Viên Liệt cười tủm tỉm giải thích: "Hạ tổng ngày hôm qua thực sự rất tức giận, rất không hài lòng với đạo diễn và mấy diễn viên khác, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ lần nữa."
"Cho nên Hạ tổng yêu cầu chúng ta một lần nữa thay đổi đạo diễn, và cậu là diễn viên duy nhất còn lại."
----------------------------------------------------
- tuyết tàng(*): nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.