Sáng hôm sau, Hạ Dương đến căn hộ gần bờ sông đón Thẩm Tu Trúc.
Thời tiết bên ngoài hơi âm u, còn có cả gió.
Thẩm Tu Trúc ngồi trên xe, không nhịn được hắt xì một cái, đôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Hạ Dương quay qua nhìn, hỏi, "Bị cảm sao?"
"Có lẽ vậy..." Thẩm Tu Trúc dụi mắt, nói thêm, "Đúng rồi, hình như hôm qua em để quên cái bình giữ nhiệt trên xe anh."
Thẩm Tu Trúc nói xong, cúi đầu tìm ở chỗ ghế ngồi.
Hạ Dương thuận tay lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh đưa qua, "Sáng nay đã đổ nước ấm vào rồi."
"Cảm ơn." Thẩm Tu Trúc nở nụ cười, nhận bình giữ nhiệt, chậm rãi uống.
Bởi vì nước còn nóng, khi Thẩm Tu Trúc uống, mắt kính nhanh chóng bị hơi nước làm mờ.
Xe đi về phía bến cảng, được một lúc thì dừng đèn đỏ ở ngã tư.
Hạ Dương giơ tay về phía Thẩm Tu Trúc.
Thẩm Tu Trúc tháo kính xuống một cách tự nhiên, đặt vào tay người đàn ông, nói, "Lát nữa ghé qua ông Chu mua bánh kem."
Lau kính xong, Hạ Dương giúp người bên cạnh đeo vào.
Đúng lúc đèn chuyển xanh, Hạ Dương đánh tay lái đến của hàng bánh của ông Chu, mua bánh kem cho Thẩm Tu Trúc.
Mua bánh xong, xe lại tiếp tục đi về phía bến cảng.
Du thuyền đậu ngay cạnh bến cảng, khi hai người đi lên thuyền thì đã có không ít người ở đây.
Trì Dật ngồi trên sofa, nhìn về phía hai người, xong lại nhìn Hạ Dương, hỏi, "Giang Lâm đâu? Không tới à?"
Hạ Dương đi vào, ngồi ở một bên, nhàn nhạt đáp, "Hỏi rồi, em ấy không tới."
"Ây, hôm nay có gọi mấy em người mẫu tươi trẻ đến, định cho em trai trải đời." Giọng điệu của Trì Dật có chút tiếc nuối.
Một thiếu gia khác ngồi bên cạnh nghe thấy, lập tức tham gia, vội nói, "Gọi người mẫu sao? Kỹ thuật thế nào? Cho tôi thử có được không?"
Hạ Dương lên tiếng ngắt lời, "Thẩm Tu Trúc còn ở đây, nói chuyện để ý hơn đi."
"Không sao, em cũng đâu còn là trẻ con." Thẩm Tu Trúc nở nụ cười, "Em có thể nói chuyện của người trưởng thành được rồi."
"Đúng thế, Tu Trúc không phải trẻ con!" Trì Dật cười hì hì, lại nhìn Thẩm Tu Trúc nói, "Nếu Tu Trúc muốn trải đời một lần thì tới tìm tôi, đảm bảo giới thiệu cho cậu người kỹ thuật cực tốt, hầu hạ cậu việc đó."
"Đủ rồi." Hạ Dương nhíu mày, chỉ nhìn về phía Thẩm Tu Trúc nói, "Đừng để ý lời họ nói."
Trì Dật lập tức nói, "Hạ thiếu, cậu đừng bao bọc cậu ấy quá! Nói chút chuyện người lớn này thì có sao đâu."
"Đúng vậy." Một người khác chen vào, "Hạ thiếu cũng không thể bao bọc cậu ấy cả đời."
"Tôi thấy Hạ thiếu có thể bảo vệ cậu cả đời đấy."
Những người khác bắt đầu nói chuyện sôi nổi.
Nháy mắt câu chuyện lại trở nên mờ ám.
Trên mặt Thẩm Tu Trúc vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, không nói gì, chỉ híp mắt, đã quen với sự trêu chọc như vậy.
Hạ Dương uống rượu, nhàn nhạt nói, "Bớt vài câu đi."
"Rồi rồi, không nói nữa." Trì Dật vui vẻ cười, không tiếp tục chuyện này, chỉ hỏi, "Tu Trúc uống cái gì? Coca hay nước cam?"
Thẩm Tu Trúc ngẫm nghĩ, trả lời, "Muốn thử rượu vang đỏ."
Hạ Dương ngồi bên cạnh nghe xong, nói với Trì Dật, "Cậu ấy uống sữa ấm."
"Sữa đúng không? Được thôi!" Trì Dật đứng dậy, ra bên ngoài lấy một ly sữa ấm đi vào.
Trì Dật đặt ly sữa lên bàn, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, hỏi, "Đúng rồi, Yến Yến đã về chưa?"
"Chắc là chưa rồi." Người bên cạnh nói, "Nếu không hôm nay Hạ thiếu đã đưa cậu ta đến."
"Ngày thứ năm rồi, chẳng lẽ Hạ thiếu thua rồi sao?"
"Vội cái gì, ngày hôm nay chưa hết mà, nói không chừng cuối ngày Yến Yến sẽ gọi điện thoại đến."
Đúng lúc này có người lại nói, "Lỡ đâu Yến Yến không về thì sao?"
"Sao có thể." Trì Dật xua tay, "Nó thích Hạ thiếu như vậy, đuổi còn không đi nữa là."
Cả đám người cười cầm lên, rồi lại nhanh chóng đổi chủ đề nói chuyện.
Giống như thể tất cả đều chắc chắn rằng Hứa Thừa Yến sẽ quay lại bên cạnh Hạ Dương, không ai nghĩ đến trường hợp khác.
Hạ Dương ngả lưng vào ghế uống rượu vang đỏ, trên mặt vẫn giữ là biểu cảm lạnh nhạt, thờ ơ với chuyện của Hứa Thừa Yến.
Thẩm Tu Trúc cầm ly sữa, ghé lại gần hắn, nhỏ giọng hỏi, "Chuyện của Hứa Thừa Yến...có ổn không?"
"Không cần lo cho cậu ta." Hạ Dương tùy ý nói, "Sớm muộn gì cũng về."
Trì Dật ở bên kia đã lấy chip* và bài ra, hô lớn, "Hôm nay là ngày cá tháng tư, chơi gì đó thật lớn đi."
*Chip: còn gọi là token, là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài.
"Chơi lớn sao? Nhưng hôm nay tôi không mang nhiều tiền, thua thì đành cởϊ qυầи áo gán nợ vậy."
"Trì Dật, cậu bảo người mẫu đâu? Khi nào mới đưa ra đây?"
Trì Dật vội vàng nói, "Nào, chờ tí là tới ngay! Nếu cậu thắng thì tôi để cậu thoải mái chọn người mẫu."
"Cho tôi một em! Tôi cũng chơi."
Những người khác cũng bắt đầu sôi nổi, muốn chơi với người mẫu.
Trước giờ Hạ Dương không thích tham gia mấy trò chơi, chỉ nhìn "sòng bài" bên kia, đôi mắt âm trầm không biết đang nghĩ gì.
Hứa Thừa Yến rất thích ngày cá tháng tư.
Ngày cá tháng tư năm đầu tiên bên nhau, Hứa Thừa Yến nói với hắn trong nhà không có hoành thành, nhưng đến khi hắn về nhà, bát hoành thánh đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Ngày cá tháng tư của năm thứ hai, Hứa Thừa Yến nói trong nhà bị mất điện, cũng chỉ để lừa hắn về nhà sớm hơn một chút.
Năm thứ ba, năm thứ tư....
Dường như cứ đến cá tháng tư mỗi năm là Hứa Thừa Yến lại chuẩn bị một trò đùa nho nhỏ.
Hạ Dương bỏ ly rượu xuống, định chuẩn bị đứng dậy ra bên ngoài hít thở không khí thì bị Thẩm Tu Trúc gọi lại.
Thẩm Tu Trúc cầm một bàn cờ vua, hỏi, "Anh muốn chơi cờ không?"
Hạ Dương nhìn bàn cờ, chậm rãi nói, "Đã lâu không chơi."
"Lâu rồi em cũng chưa chơi." Thẩm Tu Trúc cười, bày xong bàn cờ vua, "Hồi trước em thích nhất là lén tìm anh chơi cờ."
"Bọn họ đều nói cờ vua nhàm chán, chỉ có anh chơi cùng em." Giọng điệu của Thẩm Tu Trúc có chút hoài niệm.
Ở cái bàn cách đó không xa, đám Trì Dật đã bắt đầu trò chơi.
Ngày cá tháng tư vui chơi quên mình, đã bắt đầu.
-------------------
Ở An thị xa xôi, bên dưới vách núi.
Một chiếc xe tải màu đen nằm trên mặt đất, thân xe bị đè đến biến dạng.
Hứa Thừa Yến ngồi ở ghế sau, bị kẹp giữa hai ghế, gần như không thở được, hơi thở cũng nặng nề.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Hứa Thừa Yến mở mắt ra, bên tai chỉ còn lại tiếng ù, không nghe được bất cứ âm thanh nào khác, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được cái gì.
Cơ thể không cử động được, ngay cả sức để bò ra cũng không có, chỉ có cổ tay miễn cưỡng nhúc nhích.
Mọi thứ cứ như một giấc mộng vậy, không thể kiểm soát cơ thể, tất cả đều không chân thật.
Anh cảm thấy tức ngực, dường như có gì đó rất nặng đè lên người anh, đùi phải cũng đau đớn nóng rát, có lẽ đã bị thương.
Xung quanh nồng đậm mùi máu, còn có mùi xăng gay mũi.
Hứa Thừa Yến cử động cổ tay đã gần như tê dại, đầu ngón tay đột nhiên đụng tới thứ gì đó lạnh băng, cứng ngắc, anh sờ thử, nhận ra đó là điện thoại.
Đầu ngón tay của Hứa Thừa Yến sờ được vào điện thoại, nhưng cánh tay của anh đang bị kẹt, không thể nào lôi nó ra.
Hứa Thừa Yến thở gấp, cố quay sang nhìn, bàn tay run rẩy chạm vào màn hình.
Điện thoại mở khóa, màn hình thông báo dung lượng pin thấp.
Lúc này Hứa Thừa Yến mới nhớ, tối qua anh quên sạc pin, nhưng có mang theo cục sạc.
Thế nhưng bây giờ không biết cục sạc rơi ở đâu, cũng không biết dung lượng pin này có thể duy trì được bao lâu.
Xung quanh đều là một màu đen tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại.
Cơ thể anh không còn sức, ngay cả việc bấm số điện thoại cũng khó khăn, chỉ có thể bấm vào số gọi nhanh.
Là số của tiên sinh.
Cùng lúc đó trong phòng chơi ở du thuyền.
Hạ Dương ngồi trên sofa, chơi cờ với Thẩm Tu Trúc.
Được một lúc thì Trì Dật ở bên bàn chơi bài gọi, "Hạ thiếu có muốn tới chơi vài trò không?"
Hạ Dương không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Trúc.
"Không sao đâu." Thẩm Tu Trúc nở nụ cười, "Em chờ được mà."
Hạ Dương ừ một tiếng, đứng dậy, thuận tay lấy ly rượu trên bàn, đi về phía bàn chơi bài.
Thẩm Tu Trúc dọn bàn cờ, một mình nhàn nhã ngồi trên sofa, cầm ly sữa ấm, từ từ uống.
Đột nhiên Thẩm Tu Trúc nghe được tiếng chuông điện thoại, nghiêng đầu nhìn bên cạnh, thấy một chiếc điện thoại màu đen để trên sofa, có cuộc gọi đến.
Là điện thoại của Hạ Dương.
Thẩm Tu Trúc đưa tay lấy điện thoại, thấy đó là cuộc gọi từ Hứa Thừa Yến.
Điện thoại vẫn đang rung, Thẩm Tu Trúc nhìn ba từ "Hứa Thừa Yến" trên màn hình, đầu ngón tay hơi nhúc nhích.
Sau đó không do dự tắt điện thoại.