Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Hạ Dương liên hệ với Thẩm gia, muốn người của Thẩm gia đi đón Thẩm Tu Trúc về.
Giờ Thẩm gia đang phát triển ở nước ngoài, sau khi Thẩm Tu Trúc bị đón về cũng sẽ ở lại Thẩm gia luôn.
Chờ tới khi Hạ Dương lại nhận được tin của Thẩm gia lần nữa, đã là nửa tháng sau.
"Hôm qua Thẩm gia đã đón cậu chủ nhà họ về rồi."
Trong thư phòng của nhà cũ, quản gia báo cáo tình hình với Hạ Dương.
Hạ Dương ngồi trước bàn làm việc, thờ ơ đáp lại.
Quản gia thử thăm dò: "Bên Thẩm gia họ nói, người kia vẫn muốn quay trở lại Nam Thành___"
Nhưng câu trả lời của Hạ Dương lại là: "Ở Thẩm gia khá tốt, để bọn họ trông chừng đi."
Quản gia gật đầu đồng ý, hiểu được ý của Hạ Dương, sau này sẽ không để người nọ trở về đây nữa.
Thư phòng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh, Hạ Dương tiếp tục đối diện máy tính xử lý công việc.
Mãi tới tận hơn 10 giờ, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ.
Hạ Dương nghiêng đầu, trông thấy người tới là Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến mặc áo ngủ, tóc vẫn còn đang ướt, hẳn là vừa mới tắm xong.
"Vẫn chưa ngủ sao?"
"Anh làm thêm một chút." Hạ Dương vươn tay, ôm người vào lòng, ngửi thấy mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.
Hứa Thừa Yên không nói thêm gì nữa, an tĩnh mà gối lên bả vai của Hạ Dương, một tay cũng sờ lên đầu nghịch tóc anh.
Hạ Dương duy trì tư thế một tay ôn lấy eo của thanh niên, một tay khác tiếp tục xử lý công việc.
Chỉ là trong lòng dư ra một người, lực chú ý dù ít dù nhiều cũng bị phân tán ra.
Hứa Thừa Yến vẫn còn đang nghịch tóc của Hạ Dương, nghịch xong tóc, lại chuyển mục tiêu xuống mặt anh, đầu ngón tay men theo đường nét gương mặt mà trượt xuống, chậm rãi nói: "Thức đêm không tốt đâu."
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được xúc cảm ấm áp dừng lại trên khoé mắt, tiếp tục thúc giục: "Mau ngủ thôi."
"Ừm." Hạ Dương tắt máy tính đi.
Hứa Thừa Yến cũng đứng dậy khỏi người Hạ Dương, đi ra ngoài cửa.
Hai người trở lại phòng ngủ, lúc Hứa Thừa Yến vừa mới chuẩn bị tắt đèn, bỗng nhiên nghe thấy thông báo có tin nhắn, tới nhìn điện thoại thì hoá ra là người đại diện gửi tin nhắn đến.
Hứa Thừa Yến nhìn thông tin trên điện thoại, nhất thời do dự, chưa trả lời lại ngay.
Hạ Dương ở bên cạnh chú ý tới biểu cảm trên mặt cậu, hỏi: "Sao thế?"
"Anh Phàm hỏi em có nhận kịch bản nữa không?" Hứa Thừa Yến đặt lại điện thoại lên tủ đầu giường, hơi do dự, "Là một vai phản diện."
Thân phận của nhân vật phản diện này là thư ký trong công ty, bởi vì bị sếp áp bức trong một khoảng thời gian dài, thêm vào đó một phần nguyên nhân do gia đình, đã khiến cho tâm lý người này càng ngày càng trở nên biếи ŧɦái, gϊếŧ người phanh thây.
Hứa Thừa Yến kể sơ qua kịch bản cho Hạ Dương nghe.
"Em chưa bao giờ diễn loại vai này, có hơi muốn thử." Hứa Thừa Yến hơi động tâm, muốn khiêu chiến bản thân một chút, "Nhưng vai phản diện này bị tâm thần phân liệt, chưa chắc em đã diễn tốt được."
Hạ Dương: "Vậy em cứ thử đi."
"Để em nghĩ đã...." Hứa Thừa Yến vẫn còn đang do dự.
Vốn dĩ cậu không định nhận kịch bản tiếp nữa, muốn dần chuyển về phía sau hậu trường.
Nhưng mà cậu lại rất thích kịch bản lần này, mỗi một nhân vật đều sinh động, cũng muốn thử sức với kiểu vai mới.
Nhưng độ khó của vai diễn lần này rất cao, cậu sợ mình làm sẽ diễn tệ.
Hứa Thừa Yến suy nghĩ mất mấy ngày.
Cuối cùng, vẫn liên hệ với đạo diễn Uông, nhận kịch bản.
Kịch bản còn trong giai đoạn chuẩn bị, cậu vẫn có đủ thời gian.
Thế là Hứa Thừa Yến mua không ít sách tâm lý về, nghiên cứu sự biến hoá nội tâm của nhân vật, cả ngày đều chìm trong đống sách tâm lý, thỉnh thoảng lại lấy bút ghi lại.
Ban đầu là Hạ Dương làm việc trong phòng tới muộn, Hứa Thừa Yến phải qua giục anh ngủ sớm.
Kết quả giờ thì Hứa Thừa Yến còn đọc sách muộn hơn, ngược lại là Hạ Dương phải giục cậu ngủ sớm.
"Đừng đọc nữa." Hạ Dương nhíu mày.
Hứa Thừa Yến buông sách xuống, khẽ thở dài: "Càng xem càng đau đầu, khó hiểu quá."
"Ngày mai thì xem tiếp."
Hạ Dương nhét người vào trong chăn, tắt đèn, sau mới nằm xuống theo.
Hứa Thừa Yến rúc vào gần Hạ Dương hơn, hỏi: "Mấy thư ký của anh á, bình thường họ như thế nào vậy?"
"Thì bình thường thôi." Hạ Dương nhớ lại thư ký của mình, nhàn nhạt nói: "Không có gì đặc biệt cả."
"Áp lực của thư lý lớn lắm hả anh?"
Hạ Dương không trực tiếp trả lời, mà bảo: "Nếu không em có thể tới công ty anh làm thư ký, để tìm cảm giác thử xem?"
"Cũng đúng." Hứa Yến mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ mất.
Sáng hôm sau, lúc cậu tỉnh lại, trông thấy trên tủ đầu giường nhiều hơn một tập tài liệu, lại gần xem thử thì thấy, hoá ra là một bản sơ yếu lí lịch.
Hạ Dương: "Em điền vào đi."
"Em á?" Hứa Thừa Yến sửng sốt.
"Không phải em nói muốn tới làm thư ký của anh à?"
Hứa Thừa Yến tới lúc này mới nhớ tới chuyện mình đáp ứng tối ngày hôm qua, mới lạ mà nói: "Làm thư ký còn phải điền sơ yếu lý lịch hả? Em tưởng em đi cửa sau mà."
"Làm cho có thôi." Hạ Dương lấy bút đưa cho cậu.
Hứa Thừa Yến nhận bút, nghiêm túc mà viết.
Nhưng khi tới phần kinh nghiệm vào nghề, cậu có hơi khó khăn.
"Chỗ này em phải viết thế nào?" Hứa Thừa Yến chỉ vào phần mình không biết.
"Tuỳ tiện viết là được."
Thế là Hứa Thừa Yến viết hết kinh nghiệm diễn xuất của mình xuống, rồi tiếp tục điền xong bảng mẫu.
Hạ Dương hỏi: "Em định khi nào thì đi làm? Hôm nay hay mai?"
Hứa Thừa Yến hứng thú mà đáp lại: "Hôm nay em đi được."
"Vậy để anh bảo thư ký chuẩn bị trước một chút." Hạ Dương cất bản sơ yếu lý lịch đi, "Sau sẽ gửi tin nhắn cho em, chiều em có thể đi làm."
"Vâng, thưa Hạ tổng." Hứa Thừa Yến phối hợp mà gật đầu.
Hạ Dương tới công ty trước.
Hứa Thừa Yến ở lại nhà cũ, chậm rãi ăn sáng, thỉnh thoảng lại liếc điện thoại, chờ tin nhắn nhận chức.
Một giờ sau, cuối cùng tin nhắn cũng đến.
Tin nhắn là do thư ký Tiểu Cao gửi tới, yêu cầu cậu chiều tới công ty.
Hứa Thừa Yến lên tầng thay lại đồ chính trang, ngày đầu tiên làm thư ký, có hơi căng thẳng.
Trong tin nhắn yêu cầu hai giờ chiều phải có mặt ở ty, Hứa Thừa Yến tới trước nửa tiếng.
Cô gái ở quầy lễ tân trông thấy Hứa Thừa Yến, biết đây là đằng ấy của ông chủ nhà mình, vội vàng đưa ông chủ nhỏ vào trong thang máy chuyên dụng.
Hứa Thừa Yến lên lầu, lúc tới cửa thang máy, trông thấy thư ký đã đứng chờ ở bên ngoài.
"Hạ Tổng đang họp, nửa giờ nữa mới kết thúc ạ." Tiểu Cao dẫn Hứa Thừa Yến vào văn phòng.
Đây không phải lần đầu tiên cậu tới chỗ làm việc của Hạ Dưỡng đánh giá xung quanh, thấy trong văn phòng nhiều hơn một bàn làm việc.
Bàn làm việc của Hạ Dương ở bên trong, giờ bên cạnh có thêm một cái bàn nhỏ nữa, bên trên đặt máy tính, còn có tài liệu, nhìn chắc mới dọn qua chưa lâu.
Tiểu Cao cũng dẫn Hứa Thừa Yến tới trước bàn nhỏ, cung kính nói: "Đây là chỗ ngồi của anh, làm quen trước một chút."
Hứa Thừa Yến hỏi: "Công việc của tôi là gì vậy?"
Tiểu Cao nào dám sai việc ông chủ nhỏ, chỉ nói: "Đợi sau khi Hạ tổng về, pha giúp Hạ tổng ly trà."
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua ly ở bên cạnh, gật đầu: "Còn gì nữa vậy?"
Tiểu Cao chỉ tập tài liệu: "Sửa lại cái này một chút, làm thành bảng biểu."
Nói xong, tiểu Cao xoay người rời đi.
Trong văn phòng giờ chỉ còn dư lại một mình Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến mở tập tài liệu ra xem, rồi lại bật máy tính, làm một bảng biểu mới.
Trong lúc cậu đang sửa lại, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Cửa văn phòng bật mở, Hạ Dương đi vào.
Hứa Thừa Yến mỉm cười, đứng dậy: "Chào Hạ tổng."
Hạ Dương đảo mắt qua rồi gật đầu coi như đáp lại, đi vào chỗ của mình, không nhiều lời với Hứa Thừa Yến, giống như chẳng hề quen biết.
Hứa Thừa Yến cũng cầm lấy ly, rót nước ấm pha trà cho Hạ Dương.
Sau đó đặt lên bàn làm việc của anh, rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục phần việc dang dở ban nãy.
Hứa Thừa Yến làm việc rất nghiêm túc, không cảm nhận được ánh mắt đang dừng trên người mình.
Trong văn phòng, tiếng gõ bàn phím không ngừng vang lên.
Bỗng nhiên, có nột giọng nam lạnh tanh vang lên phá vỡ tất cả__
"Thư ký Hứa."
"Vâng?" Hứa Thừa Yến dừng động tác đang gõ lại.
"Trà lạnh rồi." Thanh âm của Hạ Dương rất lạnh nhạt.
Hứa Thừa Yến đứng dậy nhìn thì thấy, vị trí chén trà không hề bị xê dịch, Hạ Dương chưa uống.
Hứa Thừa Yến lại đổi sang một chén khác cho anh.
Hạ Dương nhận trà, nhấp một ngụm nhỏ, lập tức nhíu mày, "Nóng quá."
Hứa Thừa Yến lại đi đổi một chén khác.
Chỉ có điều ông chủ Hạ vẫn khó chiều như cũ, chậm rãi nói: "Lại lạnh quá."
Hạ Dương tựa lưng vào ghế, nói: "Đổi sang cà phê đi."
Thư ký Hứa Đành pha cho anh một cốc cà phê.
Ông chủ Hạ nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Tôi không uống cà phê hoà tan."
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác, chỉ đành cầm cốc cà phê trở lại gian bên cạnh, nghiên cứu cái máy pha cà phê.
Nhưng trong lúc cậu còn đang mân mê cái máy pha cà phê, không cẩn thận ấn sai một nút, cà phê bắn hết cả lên áo.
Hứa Thừa Yến vội tắt máy đi, cúi đầu nhìn xuống áo của mình, đành phải quay qua nói với Hạ Dương: "Áo em bẩn rồi, mặc tạm áo của anh nhé."
Hạ Dương vẫn ngồi trên ghế như cũ, nhìn thoáng qua nơi bị bẩn trên áo sơ mi của Hứa Thừa Yến, không trả lời.
Hứa Thừa Yến cứ tưởng Hạ Dương như vậy là đồng ý rồi, trực tiếp đi tới phòng nghỉ luôn.
Trong văn phòng của Hạ Dương còn một gian phòng nghỉ nữa, bên trong có một cái tủ quần áo.
Hứa Thừa Yến lục tìm, lấy một cái áo sơ mi trắng ra.
Cửa phòng nghỉ không đóng, Hạ Dương đứng bên ngoài chăm chú nhìn vào thân ảnh bên trong.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thừa Yến đã cởi xong áo sơ mi, lưng loáng thoáng lộ ra bên ngoài.
Trong phòng có bật điều hoà, Hứa Thừa Yến theo bản năng mà co rụt người lại, vội cầm áo mới, chuẩn bị thay.
"Thư ký Hứa." Hạ Dương bước tới từ phía sau, giữ lấy tay cậu, ngăn cản động tác mặc áo của cậu lại.
Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, đúng lúc Hạ Dương cũng đang cúi xuống, hai người gần như là môi dán môi.
Hạ Dương nhìn cái áo trong tay thanh niên, nhìn thoáng qua hoa văn trên tay áo, cười nhẹ một tiếng: "Đây là áo vợ tôi mua cho tôi, cậu chắc chắn muốn mặc nó sao?"
Hứa Thừa Yến không có tâm trạng đùa nghịch, nhắc nhở: "Hạ tổng, giờ đang trong thời gian làm việc."
Hạ Dương không để ý, đầu ngón tay sờ xuống hông của thanh niên, vuốt ve.
Nửa người trên của Hứa Thừa Yến trần trụi, thật sự là hơi lạnh, đành nói: "Áo."
Hạ Dương: "Dù sao thì nó cũng bẩn rồi, dứt khoát đừng mặc nữa."
"Hạ tổng." Hứa Thừa Yến xoay người đối mặt với Hạ Dương: "Ngài đây là muốn chơi quy tắc ngầm à?"
"Ừ." Ông chủ Hạ quang minh chính đại mà thừa nhận.