Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Tới chạng vạng, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Người đại diện vẫn nói mãi không ngừng ở bên cạnh: "Không phải lúc trước cậu nói với tôi sang năm mới kết hôn sao? Sao giờ nói cưới là cưới luôn vậy, xong rồi mới báo cho tôi"
Hứa Thừa Yến không tập trung, mở vali ra, lấy quần áo xếp vào trong tủ đáp lại: "Tên của em cũng đã sửa lại rồi, Tần Chu chỉ là nghệ danh thôi."
Người đại diện gật đầu, nôn nóng mà đi tới đi lui trong phòng, rồi lại nhịn không được mà hỏi: "Vậy các cậu tính khi nào thì công khai?"
"Sang năm."
Người đại diện: "Vậy thì cậu cứ đổi nhẫn sang ngón khác đi, cái vị trí này quá lộ liễu rồi."
Hứa Thừa Yến nhìn nhẫn ở trên tay, đeo nó để đóng phim cũng không tiện lắm, thế là chọn tháo xuống trước, bỏ vào trong hộp cất cẩn thận lại.
Còn lại Hứa Thừa Yến ở trong phòng, tắm rửa xong thì lên giường nghỉ ngơi, sau lại gửi cho Hạ Dương một tin nhắn định vị.
Xung quanh vắng vẻ, bên cạnh thiếu người.
Hứa Thừa Yến rúc vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Có thể là trong khoảng thời gian này đã quen ngủ với Hạ Dương, giờ bỗng nhiên phải tách ra, một mình lại thấy hơi khó ngủ.
Mấy ngày sau đó, dần khôi phục lại lối sống sinh hoạt bình thường.
Ngày nào cũng tới phim trường lúc sáu giờ, tối thì tầm 6-7 giờ xong việc, thỉnh thoảng thì phải quay tới tận rạng sáng mới hoàn thành.
Bởi vì công việc quá bận rộn, nên Hứa Thừa Yến cũng không có quá nhiều thời gian để xem điện thoại, chỉ giữ lại thói quen tối trước khi ngủ gửi tin nhắn định vị cho Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến gọi điện thoại cho Hạ Dương.
Sau khi kết nối, giọng nam quen thuộc truyền tới trong điện thoại: "Em không phải quay nữa à?"
"Ừm." Hứa Thừa Yến nằm trên giường đáp, "Hôm nay em được nghỉ."
"Vậy em có muốn về nhà không?"
"Xa quá." Hứa Thừa Yến lên tiếng giải thích, "Tối may em vẫn có cảnh quay, nếu như đi về thì không có thời gian."
Đầu dây bên kia an tĩnh lại, không thấy anh nói gì.
Một lát sau, Hạ Dương mới cất giọng nói: "Đã nửa tháng rồi."
"Ở bên này em vẫn chưa quay xong." Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng, "Chắc phải mấy tháng nữa."
Hạ Dương chỉ ừ một tiếng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh lại, cả hai người đều không phải kiểu người biết nói chuyện phiếm, nhưng lại đều không nỡ tắt điện thoại đi.
Hạ Dương tắt điện thoại, không tiếp tục làm phiền cậu nữa.
Chỉ là sau khi đã tắt máy rồi, Hạ Dương vẫn ngây người mà nhìn lịch sử trò chuyện. Mà ở bên cạnh, Viên Liệt đang ngồi trước bàn làm việc, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Hạ Dương, hỏi: "Nếu như anh không nỡ như vậy, sao không đến tìm cậu ấy đi."
"Không đi được." Hạ Dương tuỳ ý xem điện thoại như món đồ chơi mà nghịch, "Em ấy phải đóng phim, tôi không muốn quấy rầy đến em ấy."
Hắn tôn trọng sự lựa chọn của Yến Yến, sẽ duy trì khoảng cách, không quá tới gần làm ảnh hưởng tới cậu.
Viên Liệt nghe thấy vậy thì lại gật gật đầu, "Cho nên Hạ tổng ngài chọn tới để quấy rầy tôi."
Hạ Dương vẫn giữ thái độ không bận tâm như cũ, cũng không biết là có nghe lọt không.
Viên Liệt có chút đau đầu, lên tiếng nhắc nhở: "Hạ tổng, ngài đã ở văn phòng của tôi một ngày rồi đấy, tôi còn phải tan ca nữa."
Mấy hôm nay, Hạ Dương không có việc gì đều tới để tìm hắn.
Vốn dĩ cái vị trí ông chủ này của hắn, bình thường thời gian đi làm hay tan ca đều rất tuỳ ý, nhưng bởi vì Hạ Dương, hắn không thể không tăng ca mỗi ngày.
Viên Liệt: "Hạ tổng à, anh không có vợ ở bên cạnh để chăm lo, nhưng tôi thì có."
Hạ Dương nhìn nhẫn trên tay Viên Liệt, rồi cất giọng nói: "Tôi kết hôn rồi."
"Vâng, tôi biết rồi." Viên Liệt than nhẹ một tiếng, "Anh đã nói nhiều lần lắm rồi, không cần phải nhấn mạnh nữa đâu."
Hạ Dương rũ mắt xuống, vuốt ve nhẫn ở trên ngón áp út, thấp giọng: "Tôi cũng muốn đi tìm em ấy."
Viên Liệt vô cảm đáp lại: "Vậy thì đi đi."
"Nhưng sẽ quấy rầy tới em ấy." Hạ Dương nhíu mày lại.
Viên Liệt có chút bất đắc dĩ, : "Hạ tổng của tôi ơi, tôi không tăng ca, tôi thật sự là phải về với vợ của mình."
"Phí tư vấn tăng gấp đôi."
"Không không không. "Viên Liệt đứng dậy, bắt đầu thu dọn lại bàn, vừa làm vừa nói: "Cho dù anh có tăng gấp ba tôi cũng không tăng ca."
Viên Liệt thu dọn qua loa, chuẩn bị kế hoạch về nhà tìm Giang Lâm.
Nhưng trước khi rời đi, Viên Liệt trông thấy Hạ Dương vẫn ngồi trên ghế, không thèm nhúc nhích, dường như là chưa có ý định rời đi.
Viên Liệt cũng đã quen rồi, nhưng vẫn lên tiếng khuyên nhủ: "Nếu như anh thật sự muốn gặp mặt tới vậy, thì cứ đi qua nhìn một cái thôi, sẽ không ảnh hưởng đâu."
Hạ Dương vẫn tựa lưng vào ghế, không biết là có nghe thấy hay không nữa.
Viên Liệt xoay người rời đi trước, chỉ còn dư lại một mình Hạ Dương ở trong phòng. Hạ Dương nhìn về phía cửa sổ sát đất, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
Cuối cùng, Hạ Dương vẫn lấy điện thoại ra, gọi cho người đại diện của Hứa Thừa Yến một cuộc.
Sau khi người đại diện nhận được điện thoại của Hạ Dương, khá là bất ngờ, vội vàng báo cáo mấy thứ như ba bữa ăn như thế nào, giờ giấc nghỉ ngơi hằng ngày ra sao, có sinh bệnh hay xảy ra chuyện linh linh gì không.
Rồi người đại diện lại gửi lịch trình qua cho Hạ Dương, lịch trình mấy tháng đều khá đầy đủ, hơn nữa đều là do Hứa Thừa Yến chủ động yêu cầu, không xảy ra chuyện gì, vẫn có thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi tắt máy, người đại diện bấy giờ mới quay trở lại phòng khách, nhìn về phía nghệ sĩ của mình.
Hứa Thừa Yến một tay chống đầu, đang dựa vào sô pha đọc kịch bản, hình như đã mệt lắm rồi, híp mắt lại, ngáp một cái.
Người đại diện chủ động hỏi:" Ngày mai được nghỉ, cậu có dự tính gì chưa?"
"Không có." Hứa Thừa Yến lười biếng đáp lại, "Chắc sẽ ngủ nướng một hôm thôi."
Người đại diện hỏi: "Không định ra ngoài à?"
"Phiền lắm." Hứa Thừa Yến lắc đầu, "Tối mai em còn có cảnh cào buổi đêm nữa."
Hứa Thừa Yến lại như nhớ đến cái gì, lên tiếng: "Anh Phàm, anh mua giúp em ít quần áo với, quần áo trong tủ của em không đủ."
"Sao vậy?" Người đại diện nhìn thoáng qua tủ quần áo, "Không phải cậu có rất nhiều quần áo sao?"
"Đã mặc hết rồi." Hứa Thừa Yến ngồi dậy, "Tuần sau em có một buổi phỏng vấn mà chưa có gì để mặc hết."
Người đại diện đứng dậy, đi về phía tủ quần áo xem thử.
Thật ra ở trong tủ có không ít quần áo, nhưng mà đối với nghệ sĩ mà nói, quần áo là thứ tiêu hao nhất, tốt nhất vẫn nên ít mặc trùng đồ lại.
Người đại diện cũng gật đầu, "Vậy để tôi đi tìm giúp cậu, xem thử có thể mang tới trong mấy hôm nay không."
"Vâng." Hứa Thừa Yến tán đồng.
Người đại diện cầm điện thoại, đi chuẩn bị quần áo, còn phải là đồ mới.
Không tốn bao nhiêu thời gian, người đại diện đã nói chuyện xong với nhãn hàng để họ đưa đồ sang. Đợi đồ mới về tới thì đã là ba ngày sau.
Người đại diện tìm Hứa Thừa Yến, thông báo: "Quần áo đã đến rồi đó, cậu đi thử một chút."
Hứa Thừa Yến đang nghỉ ngơi ở phim trường, nghe thấy vậy thì gật đầu.
Người đại diện: "Nhưng phải ra cửa hàng để thử số đo, cậu đi được không?"
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thừa Yến là hỏi: "Có xa không ạ?"
"Không xa, ở trung tâm mua sắm ở phố bên kia." Người đại diện đáp, "Nếu hôm nay cậu hoàn thành công việc sớm thì sang đó thử đi."
Hứa Thừa Yến cảm thấy hơi kỳ lạ tại sao lại trông trực tiếp đem quần áo tới khách sạn, nhưng suy nghĩ một lúc, dù sao thì hôm nay cũng xong việc sớm, chiều cậu có thời gian, bèn đồng ý.
Ba giờ chiều sau khi đã quay xong, Hứa Thừa Yến ngồi lên xe bảo mẫu, cùng người đại diện đi tới trung tâm mua sắm.
Xe đỗ ở dưới bãi, còn Hứa Thừa Yến thì lên tầng cùng với người đại diện.
Người đại diện lên tiếng: "Đã nói chuyện trước rồi, không có người lạ đâu, đến lúc ấy cậu cứ thử tự nhiên, thích bộ nào thì lấy bộ đó."
Sau khi thang máy dừng lại, Hứa Thừa Yến bước ra, quả nhiên trông thấy cả tầng đều không có người.
Ở bên trong, quần áo nam đang được xếp chỉnh tề thành hàng thành lối.
Hứa Thừa Yến đi tới trước một kệ treo, tuỳ ý nhìn qua nhãn mác, nhận ra toàn là sản phẩm mới nhất của một thương hiệu lớn, còn chưa chính thức ra mắt, kết quả giờ lại bị đưa tới đây. Người đại diện chỉ về phương hướng bên cạnh: "Cậu cứ xem tự nhiên, lễ phục ở bên kia, cậu cũng có thể qua đó xem thử."
"Vâng." Hứa Thừa Yến gật đầu, bắt đầu đi xem thử.
Cả một tầng lầu rộng lớn vô cùng yên tĩnh, chỉ văng vẳng tiếng bước chân của một mình cậu.
Hứa Thừa Yến lâu lắm rồi chưa đi dạo trung tâm thương mại như vậy, trước kia nếu như cần, thường sẽ trực tiếp đưa quần áo tới, giờ tự mình đi thử, mang lại cảm giác rất khác.
Hứa Thừa Yến cầm một cái áo sơ mi lên, đi tới phòng thay đồ ở bên cạnh.
Tuy rằng ở đây giờ không có ai khác, nhưng cậu vẫn có thói quen tìm một chỗ kín để thay đồ.
Hứa Thừa Yến vào trong, bắt đầu cởi đồ.
Sau khi thay xong quần áo, cậu cũng quen miệng mà gọi: "Anh Phàm."
Hứa Thừa Yến không đợi được câu trả lời, bấy giờ mới nhận ra người đại diện không ở đây, thế là lấy điện thoại ra, gọi cho hắn một cuộc.
Sau khi nối náy được, Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Anh Phàm, anh đi đâu vậy?"
"Tôi có chút việc nên đi trước." Người đại diện đáp, "Sẽ có người phụ trách qua, đợi sau khi cậu chọn được quần áo, cứ nói với người phụ trách là được."
Hứa Thừa Yến cầm điện thoại, đúng là có nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thoáng về nơi xa, liền trông thấy một người mặc quần áo nhân viên cửa hàng đẩy giá áo đi tới.
Hứa Thừa Yến: "Ra vậy, em thấy rồi."
Sau khi tắt máy, Hứa Thừa Yến cũng đi tới trước gương, tự ngắm nghía mình.
Cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi, chỉ là cà vạt ở đằng trước bị thắt hơi chặt, Hứa Thừa Yến khó nhịn mà vươn tay ra để nới lỏng chút.
Đúng lúc này, nhân viên cửa hàng kia cũng đẩy giá áo đến.
Nhân viên cửa hàng mặc đồng phục, đội mũ cúi đầu, vóc dáng khá là cao.
Hứa Thừa Yến nhìn qua, nhưng lực chú ý đều đặt ở trên giá quần áo, cũng không nhìn kỹ mặt của người nhân viên nọ.
Đúng lúc này, nhân viên đưa một cái cà vạt về phía cậu, cung kính nói: "Cà vạt này trông khá thích hợp với tiên sinh đó."
Hứa Thừa Yến vừa mới nghe thấy giọng nam này, lập tức sửng sốt, quay ra nhìn đối phương, liền trông thấy gương mặt quen thuộc kia.
Biểu cảm của nhân viên rất tự nhiên, giống như chẳng hề quen biết với Hứa Thừa Yến, thấp giọng nói: "Tiên sinh có muốn thử không?"
Hứa Thừa Yến mỉm cười, vươn tay.
Nhưng trước khi nhận cà vạt, Hứa Thừa Yến cố ý làm ra động tác nhỏ câu lấy lòng bàn tay của đối phương, trên tay của người này có đeo nhẫn cưới.
Mà nhân viên cửa hàng cũng chú ý tới tay trái của Hứa Thừa Yến, trên ngón út của cậu trống trơn, thế là nhân viên lên tiếng hỏi: "Tiên sinh vẫn còn độc thân sao?"
Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng, không trả lời, mà đi tới trước gương, tự đeo cà vạt cho mình.
Nhân viên cửa hàng đi tới từ phía sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng dừng ở trên eo của thanh niên, cố ý để lộ ra nhẫn ở trên tay, nói: "Tôi thì kết hôn rồi."
"Nhưng mà giờ phu nhân nhà tôi đang phải đi công tác, vẫn mãi không chịu về nhà." Nhân viên phiền não thở dài một tiếng.
Hứa Thừa Yến trực tiếp xoay người lại, ôm lấy cổ của nam nhân, nói: "Cho nên anh cảm thấy tịch mịch, muốn ra ngoài tìm niềm vui mới ư."