Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 163




Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hứa Thừa Yến nhận thấy có gì đó không đúng lắm, cơ thể theo bản năng co rụt lại về phía sau, muốn né tránh.

Tuy nhiên bàn tay to lớn của ai kia đã đặt lên eo cậu, không cho phép cậu thối lui.

Hạ Dương kéo người vào trong lòng, bồn tắm lập tức bắn lên một trận bọt nước tung toé, cơ thể trần trụi dính chặt vào nhau.

Hạ Dương chăm chú nhìn vào bạn nhỏ không chịu nghe lời trong lòng, hơi nheo mắt lại: "Lại muốn chạy à?"

"Có ư?" Mặt Hứa Thừa Yến viết đầy chữ vô tội, ngón tay để trước ngực anh hơi đẩy ra.

"Đây đã là lần thứ mấy rồi hửm?" Hạ Dương cố nén cười, một tay vòng ra sau cổ thanh niên ấn xuống, trao nhau nụ hôn.

Lần nào cũng cố ý châm ngòi thổi gió, chơi cho đã đời thì lại phủi mông chạy mất.


Hạ Dương nhẹ cọ sát lên môi cậu, đầu lưỡi vươn ra, chậm rãi xâm nhập.

Ở trong phòng tắm, không ngừng truyền tới tiếng bì bõm của bọt nước, đi cùng còn có cả tiếng hôn môi ái muội và tiếng thở dốc hỗn loạn.

Mà ở bên ngoài bồn tắm, có một lọ gel bôi trơn nằm trơ trọi trên sàn nhà.

Rồi rất nhanh sau đó, có một bàn tay to lớn duỗi từ trong bồn tắm ra, cầm lấy lọ gel.

Động tác của người đàn ông còn mang theo sự gấp gáp, nắp lọ bị vứt sang một bên, lăn vào trong góc.

Tiếng nước ở trong phòng vẫn còn tiếp tục, động tĩnh càng lúc càng lớn, mặt nước trong bồn tắm không ngừng chuyển động.

Chờ tới khi tất cả yên ắng trở lại, Hứa Thừa Yến dựa vào ngực Hạ Dương thở hổn hển.

Hạ Dương cúi đầu xuống, hôn từng chút lên sườn mặt của thanh niên, dần dần trượt xuống khoé miệng, trao đổi một cái hôn phớt.


Hai người dây dưa ở trong bồn tắm thêm một lúc nữa, rồi mới chịu tách ra.

Trở lại phòng ngủ, Hứa Thừa Yến lười biếng nằm xuống giường, nhìn sang người nào đó ở bên cạnh.

Giờ đây, Hạ Dương dựa vào đầu giường cúi đầu xem điện thoại, đang xử lý tin nhắn liên quan tới công việc.

Mà cổ áo trước người Hạ Dương mở rộng, lộ ra những vết cào ái muội ở bên dưới lớp áo.

Hứa Thừa Yến vươn tay, nhẹ nhàng đụng chạm lên ngực của anh, vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng: "Hạ Dương."

"Ơi?" Hạ Dương đặt điện thoại sang một bên, cũng nằm xuống theo, vỗ nhẹ sau lưng thanh niên.

Hứa Thừa Yến: "Sau này không cần tắm cùng nhau nữa đâu."

"Sao vậy em?"

"Lãng phí nước đó." Hứa Thừa Yến lắc đầu.

"Không phí." Hạ Dương vươn tay ra ôm người càng chặt hơn, bàn tay cũng quen thói mà vuốt ve sau lưng cậu.


Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn dựa vào người anh, vẫn nói: "Nhưng không thoải mái lắm, em thấy hơi chật."

Tuy rằng nhà tắm ở trong phòng ngủ sử dụng bồn tắm dành cho hai người, hai người tắm chung cũng đủ, nhưng mà lần nào Hạ Dương cũng thích làm trò ở bên trong, cả hai người cùng rúc vào đó hoạt động có hơi chật chội.

Hạ Dương: "Lần sau để anh đổi bồn tắm mới."

Hứa Thừa Yến nhất thời bị chọc cười, nắm lấy một bàn tay của anh, đầu ngón tay chọt chọt anh.

"Vậy thì anh đổi đi."Hứa Thừa Yến đồng ý, "Nếu như không thoải mái, lần sau đừng nghĩ tới chuyện tắm cùng nhau nữa."

"Được."

Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến tỉnh dậy từ rất sớm, thay đồ xong định ra cửa.

Hạ Dương hỏi: "Em muốn ra ngoài à?"

"Ừm." Hứa Thừa Yến khoác áo lên, vừa sửa sang lại trang phục vừa nói: "Hôm nay em đến công ty để ký cái hợp đồng, mai sẽ đi làm trở lại."
"Nhanh vậy sao?" Hạ Dương khẽ nhíu mày lại, xuống giường tiến lên trước, nắm lấy một bàn tay cậu, hỏi nhỏ: "Không thể ở lại ăn tết thêm mấy ngày nữa ư?"

Hứa Thừa Yến ôm nam nhân trước mắt vào lòng, nói: "Nhiều việc lắm, em không có thời gian."

Hạ Dương buồn không nói thành lời, chỉ có thể ôm chặt người vào lòng, có chút không nỡ tách ra.

Hai người ôm nhau một lúc, sau mới chịu buông tay.

Hứa Thừa Yến đi xuống lầu trước, đến công ty một chuyến.

Người đại diện đã chờ sẵn ở trong văn phòng, thấy cuối cùng Hứa Thừa Yến cũng chịu xuất hiện, vội vàng đưa hợp đồng qua cho cậu, cùng nói chuyện công việc cho cậu hiểu.

"Tôi thấy hợp đồng không có vấn đề gì đâu, cậu xem lại thử đi."

"Ngày mai tới Tây thành một chuyến, ngày kia đi thảm đỏ, thời gian hơi gấp, cậu chuẩn bị một chút.
"Tuần sau vào đoàn, hơi xa, cậu nhớ mang theo nhiều quần áo."

Người đại diện ở bên cạnh nói không ngừng, dặn dò một đống thứ với cậu.

Hứa Thừa Yến gật đầu, đều đồng ý hết.

Sau khi ký hợp đồng xong, Hứa Thừa Yến về chung cư một chuyến, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Mãi tới tận tối, cậu mới có thời gian trở về biệt thự và nói lịch trình của mình cho Hạ Dương nghe.

"Mai đã phải đi rồi sao?" Hạ Dương nhíu chặt mày.

"Vâng." Hứa Thừa Yến ôm tiểu Ôn lên, vừa vuốt lông mèo vừa nói với Hạ Dương: "Tuần sau em phải vào đoàn rồi, chắc là trong thời gian ngắn sẽ không thể về được."

Hạ Dương trầm mặc một lúc, lại hỏi: "Khi nào em mới về vậy?"

"Em không biết." Hứa Thừa Yến suy tư, "Có lẽ là phải hơn nửa năm á......."

Phim mới lần này cậu nhận là của đạo diễn Uông, mà đạo diễn Uông luôn làm việc khắt khe tỉ mỉ để cho ra tác phẩm tinh tế, yêu cầu rất nghiêm khắc đối với chất lượng, hậu kỳ quay chụp cũng dài, chắc là sẽ phải quay rất lâu.
"Tận nửa năm?" Mày kiếm Hạ Dương phải nói là nhăn tít lại, không có cách nào tiếp thu cái thời gian nửa năm này.

Hứa Thừa Yến cũng lên tiếng: "Không phải dạo gần đây công ty của anh rất bận sao? Anh cứ đi làm việc của mình trước đi."

"Công ty không có việc gì cả." Hạ Dương cụp mắt xuống, bỏ tiểu Ôn ở trong lòng của thanh niên sang một bên, rồi nắm lấy tay của cậu, : "Anh muốn ở cùng với em mà."

Hứa Thừa Yến cười khẽ một tiếng, "Đã lâu lắm rồi anh không tới công ty, vẫn nên thành thật đi làm thì hơn, đừng để đến lúc phá sản thật mới hối hận."

Hạ Dương vẫn trầm mặc như cũ

Hứa Thừa Yến: "Năm nay em hơi bận, chờ qua khoảng thời gian này là tốt rồi."

Hạ Dương vẫn không lên tiếng đáp lại, chỉ chăm chú nhìn vào ngón áp út của thanh niên.

Vị trí kia, nếu như có thể đeo nhẫn lên thì tốt biết mấy.
Hạ Dương mân mê ngón áp út cậu, một lát sau, lên tiếng: "Vậy đến lúc đó anh có thể đi thăm em không?"

Tuy nhiên Hứa Thừa Yến vừa nghe thấy những lời này, lại thốt ra câu từ chối: "Anh đừng đến thì hơn."

Hạ Dương lập tức ngẩng đầu lên, đau đáu nhìn thanh niên trước mắt.

Hứa Thừa Yến: " Đoàn phim người đông mắt tạp, nhỡ đâu bị nhận ra thân phận sẽ rất phiền toái, không tiện giải thích."

Hứa Thừa Yến lo lắng thân phận của Hạ Dương sẽ bị người khác nhận ra, đến lúc đó lại truyền ra tai tiếng không tốt.

Hạ Dương: "Không phiền, anh có thể đầu tư, dùng thân phận nhà đầu tư để tới."

Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu, nói: "Sẽ bị nhận ra."

Thích một người, không thể nào che giấu được.

Nếu như tới lúc đó Hạ Dương tới thăm ban thật, cậu sẽ không kìm lòng nổi, quan hệ của hai người cũng không giấu được nữa.
Giờ thân phận của cậu là "Tần Chu", cậu không muốn cái tên này dính phải tai tiếng.

Hạ Dương trầm mặc suy tư, không từ bỏ lại hỏi: "Vậy chúng ta có thể kết hôn trước được không em? Đợi sau khi cưới nhau rồi___"

Hứa Thừa Yến vừa nghe tới đây, lập tức cắt ngang, "Hạ Dương."

"Anh cho em một chút thời gian nhé." Hứa Thừa Yến cúi đầu xuống, mấp máy môi: "Chờ em xử lý xong công việc, em sẽ suy nghĩ thật cẩn thận....."

Chờ cậu xử lú xong công việc, xử lý tốt cái thân phận "Tần Chu" này.

Hạ Dương lại hỏi: "Phải mất bao lâu?"

Hứa Thừa Yến suy nghĩ, lên tiếng: "Một năm, nhiều nhất là một năm.... Được không anh?"

"Ừm." Hạ Dương đồng ý, đặt xuống một nụ hôn lên mu bàn tay cậu: "Anh chờ em."

Đã đợi bốn năm rồi, thêm một năm nữa cũng không sao đâu.

"Tốt rồi." Hứa Thừa Yến duỗi tay, đáp lại cái ôm của Hạ Dương, ôm chặt lấy anh.
Hạ Dương hỏi: "Ngày mai em đi mấy giờ vậy?"

"Em bay chuyến bốn giờ chiều."

"Tối sẽ ở đây chứ?"

Hứa Thừa Yến ừ một tiếng, nghiêng đầu ghé vào tai của anh, nhẹ giọng thì thầm: "Tối ở bên này, cả một đêm."

Hạ Dương sờ sờ ót của thanh niên, không kìm chế được mà nghiêng đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, an tĩnh trao nhau cái ôm.

Tới tối, hai người cùng trở về phòng.

Bởi vì là đêm cuối cùng, ngày mai Hứa Thừa Yến cũng phải lên máy bay, nên đêm nay Hạ Dương cũng không làm gì quá phận, chỉ ôm chặt người lưu luyến hôn môi mà thôi.

Sang đến buổi trưa ngày hôm sau, hai người cùng nhau ra ngoài.

Hạ Dương đưa Hứa Thừa Yến tới sân bay.

Sau khi xe dừng lại, Hứa Thừa Yến đội mũ đeo khẩu trang vào, chuẩn bị tốt định xuống xe.

Tuy nhiên Hạ Dương vốn đang ngồi bên cạnh lại vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu, trên tay dùng lực, kéo người vào trong lòng.
Hạ Dương: "Để anh ôm thêm một lát."

Hứa Thừa Yến cũng ngoan ngoãn ở trong lòng của Hạ Dương, cảm nhận được cảm xúc của anh không quá ổn định, nghiêng đầu chủ động hôn lên mặt anh, coi như trấn an.

Hạ Dương thở dài một tiếng, thật muốn nói gì đó để giữ bạn nhỏ đừng đi.

Nhưng tới cuối, anh lại chẳng nói câu gì.

Nhưng mà rất luyến tiếc người này......

Không muốn phải tách rời.

Hạ Dương gục xuống vai của thanh niên, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Sau này em có thể........ nhận ít hoạt động hơn được không?"

Tốt nhất là cứ như khoảng thời gian trước vậy, ngày nào cũng ở bên nhau, tối cùng nhau chìm vào giấc ngủ, sáng lại cùng nhau thức giấc.

"Đến lúc đó thì tính tiếp." Hứa Thừa Yến vỗ vỗ lên lưng anh, giải thích: "Hoạt động gần đây không bỏ được đâu, đều là những hợp đồng được ký năm ngoái cả."
Hạ Dương: "Đến nơi em hải gửi tin cho anh."

"Vâng."

"Phải chăm sóc bản thân cho tốt."

"Vâng."

"Không được để bị bệnh."

Hứa Thừa Yến đều đồng ý hết.

Hai người ôm nhau thật lâu trong xe, mãi tới tận khi sắp tới giờ, Hạ Dương mới chịu buông người ra.

Hứa Thừa Yến xuống xe, người đại diện đã chờ trước ở bên ngoài, nhận lấy hành lý cho cậu.

Người đại diện nhìn thoáng về phía của Hạ Dương, rất tự giác không lên tiếng hỏi gì, giúp cậu kéo vali, đi về phía sân bay.

Hứa Thừa Yến đi đằng sau, nhưng bước chân lại ngày càng chậm.

Cuối cùng, cậu vẫn dừng chân, quay đầu nhìn lại, liền trông thấy Hạ Dương đang đứng cạnh xe, dõi theo bước chân của mình.

Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, rồi quay ra nói với người đại diện: "Anh Phàm, anh đợi em một chút."

Dứt lời, Hứa Thừa Yến xoay người chạy về phía Hạ Dương, nhào vào trong ngực đối phương.
Hứa Thừa Yến bỏ khẩu trang ra, ngẩng đầu, chạm nhẹ lên môi của Hạ Dương.

"Nhiều nhất là một năm." Hứa Thừa Yến nắm lấy tay anh, "Sau một năm, em sẽ cẩn thận nghĩ tới chuyện kết hôn của bọn mình."

Hạ Dương gật đầu, đáp: "Vậy năm sau chúng ta sẽ đi lãnh chứng."

Hứa Thừa Yến bật cười, nói: "Em bảo là suy nghĩ, chứ chưa nói lãnh chứng đâu."

"Không khác nhau." Hạ Dương cúi đầu, hôn lên trán của thanh niên, "Một năm, em nhớ phải trở về."

Hứa Thừa Yến đồng ý, buông tay ra, đeo lại khẩu trang lần nữa, rồi mới đi về phía người đại diện.

Ở cách đó không xa, người đại diện mặt vô cảm đứng tại chỗ.

Chờ Hứa Thừa Yến đi tới, người đại diện lập tức nhỏ giọng nhắc nhở :"Gan của cậu cũng lớn thật đấy! Ở nơi này mà không sợ bị chụp à!"

"Không sao đâu ạ." Hứa Thừa Yến đã không còn bận tâm vấn đề này nữa, "Chụp thì cứ để họ chụp thôi."
Người đại diện hít vào thở ra một hơi sâu, nói: "Vậy được, để tôi chuẩn bị phương án, nhỡ đâu ngày nào đó cậu và Hạ tổng bị phơi bày ra, tôi cũng có sự chuẩn bị quan hệ trước."

Hứa Thừa Yến gật đầu: "Chắc là năm sau bọn em sẽ công khai."

Chỉ cần chờ thêm một năm nữa thôi......

Một năm cuối cùng.