Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 158: < Gương vỡ lại lành 46> Muốn kết hôn không




"Hử?" Hứa Thừa Yến khó kìm chế mà thở hổn hển, không nghe thấy rõ người này vừa mới nói gì, chỉ có thể mềm như bông mà cọ lên mặt anh.

Hạ Dương vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo, một tay bảo vệ âu đầu thanh niên, ngón tay luồn vào trong tóc, hỏi lại lần nữa: "Chúng ta kết hôn được không em?"

Lúc Hạ Dương hỏi, động tác trên tay chưa từng dừng lại.

"Hạ Dương....." Hứa Thừa Yến bị chọc tới bật cười, "Sao anh lại có thể chọn lúc này để hỏi chứ......."

Hạ Dương đặt xuống nụ hôn trấn an thanh niên, hỏi lại: "Kết hôn nhé?"

Hứa Thừa Yến chôn vào cần cổ của anh, nuốt nước bọt, thanh âm mơ hồ không rõ: "Nào có ai cầu hôn những lúc thế này....."

"Là anh vội vàng." Hạ Dương than nhẹ một tiếng, thoáng thu liễm lại một chút.

Quả thật, ngay thời điểm này lại nói ra lời cầu hôn, đúng là có điểm không thích hợp.


Hạ Dương buông tay ra, hơi đứng dậy, thong thả ung dung mà cởi cúc áo sơ mi, sau đó cúi người, trực tiếp bế người đang nằm trên ghế lên.

Hạ Dương đi tới giường lớn, đặt người lên trên đệm mềm.

Độ ấm trong nhà càng lúc cành cao, cơ thể ấm áp dính chặt vào nhau, trong phòng cũng chỉ còn sót lại những tiếng thở dốc ái muội.

Tới khi động tình, Hứa Thừa Yến kìm chế không được mà ghé tới miệng của ai kia, trao đổi một cái hôn sâu.

Sau khi việc ân ái này qua đi, Hứa Thừa Yến dựa vào ngực của Hạ Dương, cảm xúc cũng dần ổn định trở lại.

Hạ Dương nằm trên giường, một tay vòng ra phía sau lưng thanh niên chậm rãi vỗ, một tay khác thì mân mê ngón áp út của cậu.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người.

Hạ Dương miết nhẹ vị trí ngón áp út, không nhắc lại chuyện cầu hôn nữa, chỉ nhẹ giọng: "Anh rửa sạch cho em nhé?"


"Ừm."

Hạ Dương ôm người tới phòng tắm, giúp cậu vệ sinh sạch sẽ.

Mà kỹ thuật của Hạ Dương ngày càng thuần thục hơn, lần này Hứa Thừa Yến không cảm thấy khó chịu nữa, được hầu hạ đến thoải mái.

Sau khi làm xong, hai người thay một bộ đồ khác rồi rời khỏi phòng tắm.

Trong phòng vẫn còn mùi hương hoa hồng nồng đậm lan toả trong không khí, Hứa Thừa Yến tìm kiếm ngọn nguồn nơi mùi này phát ra, sau mới nhận ra lọ kem chống nắng đã bị rơi vỡ.

Chắc là hồi nãy lúc Hạ Dương bôi kem chống nắng cho cậu không để ý, mà cái lọ kem chống nắng lại bằng thuỷ tinh, rơi xuống liền vỡ.

Hứa Thừa Yến ngửi mùi kem chống nắng phiêu tán trong không khí, nhịn không được mà nói với Hạ Dương: "Anh lại lãng phí rồi."

Hạ Dương liếc qua kem chống nắng dưới đất, cũng chẳng quá bận tâm.


Hai lăn lộn như vậy, giờ đã là chạng vạng.

Hứa Thừa Yến cũng chẳng còn tâm tư nào để đi bơi tiếp nữa, xuống tầng tìm chút gì đó để ăn.

Sau khi dùng bữa xong, hai người ra ngoài tản bộ.

Gió biển thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, hai người an tĩnh mà nắm tay nhau, không nói gì, chỉ cùng nhau bầu bạn, dạo một vòng quanh bờ cát.

Tay mà Hạ Dương nắm là trái của cậu, lúc đi không nhịn được lại miết nhẹ lên ngón áp út lần nữa.

Lúc trước hắn hỏi câu kia, vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Nhưng mà Hạ Dương cũng tự động cho qua chuyện này, giống như chưa từng hỏi vậy.

Hai người ở lại đảo thêm hai ngày nữa, rồi mới trở về.

Máy bay hạ cánh, Hứa Thừa Yến bị Hạ Dương dẫn thẳng về nhà.

Vào trong sân, cậu ngay lập tức trông thấy chó lớn đang nằm phơi nắng bên ngoài.
"Kỳ Kỳ!" Hứa Thừa Yến gọi một tiếng.

Vốn dĩ là Kỳ Kỳ đang lười biếng nằm ngủ, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, tay nháy mắt dựng đứng, lập tức mở mắt ra.

Hứa Thừa Yến ngồi xuống đỡ được Kỳ Kỳ, tuy nhiên bởi vì lực nhào vào của Kỳ Kỳ rất lớn, nên vẫn không tránh khỏi kiếp số bị ngã xuống nền cỏ.

Kỳ Kỳ nhào vào trong ngực của thanh niên không ngừng cọ, vô cùng dính người.

Hứa Thừa Yến cũng mỉm cười, vuốt ve lông mềm sau lưng chó lớn, giúp nó chải lông.

Chờ tới khi vất vả lắm mới có thể trấn an cảm xúc của Kỳ Kỳ xuống một ít, ngồi dậy khỏi sân cỏ, liền trông thấy lại có thêm một động vật lông xù nữa đang tiến về phía này.

Tiểu Ôn ngồi xổm trong tầm với của cậu, ngước đầu thăm dò.

Chỉ là tính cách của Tiểu ôn khá là an tĩnh, sau khi gặp lại không nhào vào cầu ôm như Kỳ Kỳ, chỉ yên lặng ngồi trên đất, mở to mắt chăm chú nhìn thanh niên.
Hứa Thừa Yến trực tiếp bế tiểu Ôn vào trong lòng, sờ sờ đầu nó, rồi đi về phía biệt thự.

Bể cá đặt trong phòng khách dưới tầng 1, Hứa Thừa Yến đi về phía đó, liếc vào bên trong xem thử.

Trong bể có rất nhiều cá vàng, nhưng mà cậu chả nhận ra loại nào với loại nào hết, hơn nữa cảm thấy hình như cá vàng nhỏ ở bên trong lại nhiều hơn rồi.

Trong lúc Hứa Thừa Yến còn đang bận nghiên cứu bể cá, Tiểu Ôn cũng tiến tới gần, móng vuốt nhỏ khều khều lên bể cá, nhìn chằm chằm đủ loại cá bên trong, dường như còn muốn vớt một con ra để chơi nữa.

Hứa Thừa Yến ôm tiểu Ôn trở lại sô pha, thả nó vào trong ổ, rồi cùng về phòng với Hạ Dương.

Tới trưa ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến tới công ty một chuyến, tìn người đại diện.

Người đại diện vừa trông thấy Hứa Thừa Yến đến, lập tức nói một tràng dài.
"Chỗ của tôi có mấy kịch bản, thấy cũng không tệ lắm, chỉ là lịch trình hơi mâu thuẫn....."

"Đại ngôn lần trước tôi nói với cậu đã đàm phán xong rôid, cậu xem thử hợp đồng một chút......"

"Còn tống nghệ nữa....."

Hứa Thừa Yến lật lật kịch bản, nói: "Để về em xem."

"Được, vậy cậu cứ từ từ mà xem." Người đại diện gật đầu, "Tôi đề cử vai này của đạo diễn Uông, chắc chắn có thể bạo."

Hứa Thừa Yến ngồi trong phòng thêm một lúc, thương lượng chuyện công việc với người đại diện, xong mới rời đi.

Nhưng lúc cậu rời khỏi đây, lại trùng hợp gặp lại Tô Đường ở thang máy.

"Chu Chu?"" Thanh âm của Tô Đường vừa ngạc nhiên lại vui mừng.

Hứa Thừa Yến đi đến chào hỏi.

Hai người bước vào trong thang máy, Hứa Thừa Yến thuận thế hỏi: "Chị Tô Tô đi đâu thế?"
"Định lát nữa đi mua đồ tết." Tô Đường đáp lại: "Cậu thì sao? Có muốn đi sắm tết cùng nhau luôn không?"

Hứa Thừa Yến sửng sốt, bấy giờ mới nhớ ra sắp đến tết rồi.

Thời gian trôi qua nhanh quá, cậu còn không có cảm giác gì.

Chỉ chớp mắt một cái, đã sắp ăn tết rồi.

Tô Đường ở bên cạnh vẫn tiếp tục hỏi: "Năm nay có muốn ăn tết cùng nhau không?"

Bọn họ đã mấy lần ăn tết cùng nhau, cho nên Tô Đường cũng theo thói quen mà mời Hứa Thừa Yến.

Nhưng câu trả lời lần này của Hứa Thừa Yến lại là: "Em không qua đâu, lại quấy rầy tới đôi uyên ương hai người."

"Vậy cậu định ăn tết một mình à?" Tô Đường nhíu mày.

Hứa Thừa Yến nghĩ tới Hạ Dương, đáp lại: "Năm nay không phải."

Năm nay, cậu sẽ ở cùng Hạ Dương.

"A đúng nhể, cậu quay lại với người kia....." Tô Đường gật đầu, nhớ chuyện Hứa Thừa Yến đã tái hợp với người yêu cũ.
Thang máy dừng lại, hai người ra ngoài.

Trước khi tách ra, Toi Đường vẫy tay nói: "Chu Chu à, lần sau đến nhớ đi cùng bạn trai nhá."

Hứa Thừa Yến cũng cười đồng ý: "Vâng."

Sau khi trở lại nhà cũ, Hứa Thừa Yến lên tầng, chuẩn bị nói chuyện năm nay sẽ cùng nhau ăn tết với anh.

Lúc Hứa Thừa Yến tìm được Hạ Dương ở thư phòng, trông thấy anh đang đưa lưng về phía cửa, trong tay hình như còn cầm gì đó, đang cúi đầu suy tư.

Kỳ Kỳ thì ghé vào chân Hạ Dương, an tĩnh nằm nghỉ:

"Hạ Dương?" Hứa Thừa Yến bước vào trong thư phòng.

Hạ Dương lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đóng lại nắp, trả lại món đồ kia vào trong ngăn kéo.

Hứa Thừa Yến thấy vậy, thuận miệng hỏi: "Giấu gì đấy? Thần bí như vậy?"

"Không có gì." Hạ Dương ho nhẹ một tiếng, biểu tình còn có chút mất tự nhiên, giống như đang che giấu gì đó.
Nhưng mà Hứa Thừa Yến vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, không để tâm lắm.

Kỳ Kỳ ở bên cạnh trông thấy Hứa Thừa Yến vào, nhanh chóng bò dậy, dạo một vòng quanh người cậu.

Hứa Thừa Yến cũng cúi đầu xuống, vuốt ve chó lớn.

"Gâuuu~!" Kỳ Kỳ hưng phấn sủa một tiếng, lại chạy tới bên cạnh bàn làm việc, móng vuốt cào vào trong ngăn kéo.

Hạ Dương thấy vậy, quát lớn: "Kỳ Kỳ!"

Chỉ có điều phản ứng của Hạ Dương vẫn chậm hơn một bước, Kỳ Kỳ đã mở ngăn kéo ra, lộ ra món đồ ở bên trong.

Trong ngăn kéo đặt một ít hợp đồng với bản nháp gì đó, ngoài ra còn một cái hộp trang sức màu đen.

Hứa Thừa Yến chú ý thấy cái hộp trang sức nhỏ kia, rất gọn, bên trong có thể là ghim cài áo hoặc vòng cổ, cũng có thể là nhẫn.

Hứa Thừa Yến nhìn cái hộp đó, vẫn nhịn không được mà lấy ra, quay qua nhìn Hạ Dương.
Lúc nãy Hạ Dương ở trong thư phòng, chắc là đang xem cái này.

Hứa Thừa Yến cũng lờ mờ đoán ra vật ở bên trong rồi, nhưng vẫn hỏi: "Em có thể mở ra xem không?"

Hạ Dương trầm mặc một lúc, sau vẫn đáp lời.

Hứa Thừa Yến cũng mở hộp ra, thấy bên trong được đặt một chiếc nhẫn.

Hạ Dương lên tiếng giải thích: "Nhẫn anh mua ngày trước."

Hứa Thừa Yến liếc nhìn cái nhẫn này, cũng nhớ ra, đây hẳn là cái nhẫn Hạ Dương cầu hôn cậu lần đầu tiên.

Khi đó bọn họ vừa mới gặp lại nhau không lâu sau 5 năm cách biệt, Hạ Dương đột nhiên cầm hoa và nhẫn đưa ra lời cầu hôn, thật sự khó mà hiểu nổi.

Sau đó lần thứ hai Hạ Dương cầu hôn hơi chính thức hơn chút, đặt làm nhẫn kim cương ba trăm triệu, cầu hôn ở trong nhà hàng.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không đồng ý, mà hiện giờ cái nhẫn kia đang ở chúng cư của cậu.
Hứa Thừa Yến đóng hộp trang sức, thả lại nhẫn vào trong ngăn kéo, hít vào thở ra một hơi thật sâu, vẫn nói: "Em cần chút thời gian......"

Cậu nhớ lại hồi hai người còn ở biệt thự trên hải đảo, Hạ Dương có nhắc với cậu chuyện cầu hôn.

Hơn nữa lần nào Hạ Dương cũng thích sờ ngón áp út của cậu, muốn không nhận ra cũng khó.

Chỉ là bây giờ cậu vẫn chưa suy nghĩ kỹ, chưa chuẩn bị tốt....

"Ừ." Hạ Dương gật đầu, phản ứng trên mặt rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được cái đáp án này.

Hạ Dương tiến lên mấy bước, đóng ngăn kéo lại.

Lúc Hạ Dương vô tình quay ra nhìn thanh niên, lại thấy hình như cảm xúc của cậu không đúng lắm.

Hạ Dương vội vàng ôm người vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu, trấn an: "Như bây giờ đã rất tốt rồi."

Hạ Dương hôn lên mặt thanh niên, bàn tay vòng ra sau lưng cậu chậm rãi vuốt, nhẹ giọng nói: "Em không cần phải áp lực đâu."
"Cũng không phải....." Hứa Thừa Yến cúi đầu rúc vào ngực anh, "Chỉ là em không muốn...... trên giấy đăng ký kết hôn lại là cái tên Tần Chu."